Qua kỳ nghỉ lễ Phục Sinh, thời tiết thay đổi, gió mát hiu hiu, tiết trời cũng dần sáng sủa, ấm áp. Nhưng đối lập với thời tiết ngày một dễ chịu hơn là cảm xúc của đám học trò năm thứ năm và năm thứ bảy của Hogwarts, không một đứa học trò nào không muốn ra hồ tắm nắng cả, nhưng lại phải vùi đầu cả ngày trong thư viện vì kỳ thi cuối năm đã sắp đến gần.
Harry cũng phiền muộn. Nhưng nguyên nhân của nó không giống với những đứa học trò khác, mà bởi vì vết sẹo trên ngực nó. Harry đã thử đủ loại thuốc, cả uống lẫn bôi ngoài da, vết sẹo không mờ đi được chút nào; nó còn dùng cả phản chú của thần chú Cắt Sâu Mãi Mãi, nhưng cũng không mấy tác dụng. Từ đây có thể đoán ra, tình cảnh của Voldemort ở nơi kia không được lạc quan cho lắm. Harry tin chắc Voldemort biết phản chú này [bởi vì đó chính là một trong những thần chú Voldemort dạy cho nó, không biết là chính hắn giải được hay là giáo sư Snape nói cho], mãi đến năm thứ bảy nó mới biết thì ra thần chú có tính sát thương cao nhất chính là Cắt Sâu Mãi Mãi [tất nhiên là không kể đến ba Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ], nhưng tại vì sao mà vết thương trên ngực nó mãi không liền sẹo được?
Vào thời điểm này, điều duy nhất làm Harry may mắn là vị trí của vết sẹo. Nếu vết sẹo ở cổ tay hay trên mặt thì quần áo mùa hè chắc chắn là không thể che đi được. À, còn một điều tốt nữa, nó không còn đột nhiên ngất xỉu, nếu không thì chắc chắn không thể che giấu được Tom – Harry cảm thấy hắn đã nghi ngờ, chỉ là chưa nói ra mà thôi.
Một loạt truyền đơn, tờ bướm, và thông báo liên quan đến những nghề nghiệp pháp thuật xuất hiện tràn lan khắp các bàn trong hầm Slytherin, cùng với một thông báo khác dán trên bảng, rằng tất cả học sinh năm thứ năm cần phải tham dự một buổi gặp mặt với giáo sư Slughorn, dán kèm bên dưới là một thời gian biểu rất dài.
“A, thủ lĩnh, chủ nhiệm thiên vị cậu thật đấy.” Malfoy nhìn thời gian biểu lập tức nói, “Cậu đầu tiên.”
“Ừ.” Tom không ngẩng đầu, chỉ ậm ừ một tiếng bày tỏ hắn nghe thấy rồi. Lúc này hắn đang ngồi ở một chiếc bàn, đọc những tờ truyền đơn với tốc độ kinh người, mới có một lát mà số truyền đơn, tờ bướm bên cạnh hắn đã chất cao thành núi. Trong nửa phút Harry ngây người nhìn hắn, hắn đã ném mấy tờ truyền đơn có huy hiệu của Bệnh viện Thánh Mungo và mấy tờ bướm về Bộ Pháp Thuật sang một bên, lại cầm một quyển sổ tay có hình minh họa là một đống tiền vàng Galleons lên đọc – ‘Tài sản vào tay bạn’ – đây dĩ nhiên là sổ tay tuyên truyền của ngân hàng Gringotts.
“Potter thứ hai.” Malfoy tiếp tục nói, kéo dài âm điệu, “Hai người bây giờ là học trò cưng của giáo sư Slughorn rồi mà!”
Harry thiếu chút nữa phun ngụm nước vừa mới uống ra, mà Tom lúc này lười phản ứng với lời hắn nói, lại ném quyển sổ tay về Gringotts đi, mở một tờ bướm khác đã bị vò nhàu ra, lần này hắn đọc lâu hơn. Harry nhìn ngược từ mặt sau của tấm giấy da dê thấy được tiêu đề viết trên đó ‘Tiệm Borgin & Burke thông báo tuyển dụng nhân viên thu mua’.
“Có vẻ như thủ lĩnh đã tìm được công việc cậu ấy muốn làm.” Tiếng nói của Michael Nott vang lên từ bàn bên kia. Hắn đã xác định sẽ vào làm trong Bộ Pháp Thuật từ lâu, lúc đầu hắn còn tưởng Tom cũng có cùng suy nghĩ như hắn, không nhờ thủ lĩnh lại ném tờ bướm về Bộ Pháp Thuật đi, cho nên hắn cực kỳ tò mò về công việc mà Tom muốn làm.
Ngồi bên cạnh Nott còn có Rosier, Mulciber to con, và cả Malfoy nữa – từ sau buổi họp mặt trong lễ Tình nhân, tất cả học sinh Slytherin đều biết, Tom nuông chiều và ngầm cho phép Harry thân mật với mình như thế nào, cho nên tất cả đều tự biết điều mà nhường không gian cho hai người bọn nó. Thoạt đầu Harry rất không quen cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm thế này, bởi vì Gryffindor không bao giờ có cái nhìn soi mói như thế.
Malfoy là người duy nhất trong đám đang đứng, hơn nữa còn đứng ngay sau chỗ Tom ngồi cho nên hắn dễ dàng nhìn thấy chữ viết trên tờ bướm kia.
“Sợ là lần này mày nhầm to rồi, Mike ạ [là tên thân mật của Michael],” Khóe miệng hắn vặn vẹo thành một nụ cười rất kỳ cục, “Tao không ngờ được là thủ lĩnh lại có hứng thú với công việc kiểu này!”
“Rốt cuộc là công việc gì?” Thấy vẻ mặt ghét bỏ của Malfoy, Nott càng thêm tò mò. Chẳng lẽ làm việc liên quan với đám Muggle? Những tờ bướm về việc làm kiểu này đã bị học sinh nhà Slytherin ném đi hết rồi mà?
“Borgin & Burke…” Tom thản nhiên nói, đồng thời nhét tấm giấy da dê đã bị vò nhàu không còn hình dáng ban đầu vào đống truyền đơn, tờ bướm đã xem chất thành núi kia, “Ta chỉ đang nghĩ cửa hàng này chắc là bán nhiều thứ hay ho.”
Sau khi nghe được câu nói của Tom, bốn người Nott, Rosier, Mulciber, Malfoy thở phào một hơi.
“Thủ lĩnh, cậu không có hứng thú làm việc trong Bộ Pháp Thuật sao? Với năng lực của cậu, sẽ chẳng ai có thể qua mặt được.” Roderick Rosier từ trước đến giờ vẫn không hề thích Harry, nguyên nhân là vì nó được phép gần gũi với Tom.
“Ta không thích.” Tom nói đơn giản, chăm chú nhìn Harry. Sau này hắn làm gì không có người nào biết rõ hơn Harry.
Bốn Slytherin cũng theo tầm mắt hắn nhìn sang Harry. Sao đang nói chuyện công việc sau này thủ lĩnh lại đột nhiên chăm chú nhìn Potter như vậy? Chẳng lẽ thủ lĩnh muốn cùng làm việc với hắn sao? Đừng, tuyệt đối đừng!
Harry thấy khóe miệng co giật của bốn người kia có thể đoán được bọn hắn đang suy nghĩ gì. Có điều bọn hắn đoán sai rồi, Tom chỉ đột nhiên tò mò về công việc tương lai của hắn thôi. “Có lẽ cậu xem chưa đủ.” Harry đẩy một đống tờ bướm khác tới trước mặt cậu bé tóc đen. Khi nào cảm thấy thích hợp, nó sẽ nói tất cả – chỉ cần Tom chứng minh được hắn sẽ không bước theo vết xe đổ.
“Ồ?” Tom nhướn một bên mày. Harry rõ ràng là không muốn nói, điều này làm hắn có chút không vui. Người mà vì hắn ngay cả tính mạng mình cũng không cần lại giấu diếm hắn, trong đó nhất định có lý do đặc biệt gì đó?
Harry thấy Tom trầm mặc không nói gì, tay lại lật sách ào ào. Harry biết hắn không vui, nhưng nó không còn cách nào khác, nó không muốn nhìn thấy lịch sử lặp lại. Giáo sư cũng được, làm nhân viên ở tiệm Borgin & Burke cũng được, công việc nào cũng đều tốt hơn Chúa Tể Hắc Ám. Bây giờ điều khiến Harry cảm thấy may mắn chỉ có một, đó là Chúa Tể Hắc Ám hoàn toàn không được nhắc đến trong những hướng dẫn nghề nghiệp ở Hogwarts!
“Ta về phòng ngủ.” Tom ném cuốn sổ tay đang cầm xuống, bóp trán, đứng lên, không hề có chút hứng thú nào đối với đống tờ bướm mà Harry đẩy sang.
“Nhưng thủ lĩnh còn chưa nói cho chúng tôi biết cậu muốn làm gì mà.” Mấy người kia quay mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Rosier bạo gan hỏi với theo.
Lúc đó Tom đã đi tới cầu thang đi xuống phòng ngủ, nghe thấy nhưng không hề đáp một từ nào. Harry cũng đứng lên, yên lặng nhìn bốn Tử Thần Thực Tử tương lai, sau đó cũng đi theo Tom về phòng ngủ.
Hai người về tới ký túc xá, Tom không nói một lời đi vào phòng tắm rửa mặt, Harry nhìn theo hắn, thầm thở dài. Sau đó nó mới nhớ ra đám trứng màu tự làm cất trong túi áo, vì nó đột nhiên bị ngất xỉu cho nên mấy ngày nay chưa có tặng cho Tom được. Nhưng dù muộn còn hơn không.
Lúc Tom đi ra, mái tóc vì hơi ẩm mà rủ xuống. Hắn vén tóc lên, ánh mắt chợt dừng lại ở chiếc tủ đầu giường. Trên đó có bày mấy quả trứng lớn nhỏ không đều đủ màu sắc, bên ngoài lớp vỏ bọc đường cực dày còn điểm mấy họa tiết vẽ bằng sô-cô-la. Có điều chúng đều có một điểm chung là quả nào quả nấy đều méo mó.
“Tôi biết chúng rất xấu… Lần đầu tiên làm dĩ nhiên là không được thành thạo cho lắm!” Harry thấy Tom nhìn chằm chằm đám trứng màu không nói lời nào, ngượng ngùng cười giải thích. Đám trứng này, cả sô-cô-la nhân rượu đều không phải sở trường của nó, nếu như là làm bít-tết bò thì nó tự tin mình sẽ làm ngon hơn, dù gì trước kia, lúc ở nhà dì dượng Dursley, nó vẫn thường nấu ăn – dì dượng không cho nó làm đồ ngọt, vì họ sợ Dudley sẽ ăn vụng.
Lần đầu tiên có người làm trứng màu Phục Sinh tặng cho hắn… Tom há miệng để thở, cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, “Đúng là rất xấu.” Hắn cầm một quả trứng có màu lông chim phượng hoàng lên, bẻ ra ăn, sau đó bình luận: “Vị sô-cô-la không tệ lắm.”
Harry không biết nó nên chán nản vì Tom thẳng thắn chê bai hay nên đắc ý vì hắn khen ngợi nữa. Năm đó, khi nó nhận được áo len bà Weasley đan tặng vào dịp lễ Giáng Sinh hay trứng màu trong lễ Phục sinh, nó đều vô cùng cảm động, nhưng nhìn vẻ mặt của Tom có vẻ như chẳng có gì khác với bình thường. Nó đã lấy lòng rõ ràng như vậy rồi, cũng nên bỏ qua chuyện vừa rồi cho nó chứ!
Nhưng dường như Merlin hoàn toàn không nghe được lời cầu nguyện trong lòng Harry. Tom ngồi xuống giường, một tay nắm quả trứng màu bọc đường, tay còn lại cầm sách, nói với Harry một câu chẳng hề liên quan với mong đợi của nó: “Nghỉ hè này tôi không về cô nhi viện.”
“Không về thì không về… Hả?” Đợi đã! Harry mở lớn hai mắt, Tom muốn đến làng Hangleton Nhỏ sao? Chẳng lẽ thảm kịch kia sẽ lại xảy ra?
“Từ biểu hiện này của cậu, tôi đoán cậu biết tôi muốn đi đâu, hơn nữa còn muốn đi cùng.” Tom như lơ đãng mà nói, nhưng nội dung lại hoàn toàn trái ngược với giọng điệu, nói trúng suy nghĩ trong đầu Harry.
“Được rồi, đúng là tôi muốn như thế.” Harry nhún vai thừa nhận. Từ khi nó lỡ miệng nói ra chuyện nó theo dõi hắn suốt mùa hè năm ngoái, nó đã biết là nó không còn cơ hội nào theo dõi mà không bị Tom phát hiện nữa, cho nên chẳng thà thẳng thắn thừa nhận thì hơn. Harry tưởng Tom sẽ lại không vui, thế nhưng vẻ mặt hắn chẳng có gì là tức giận cả, mà đột nhiên đổi đề tài, “Cậu chưa hề đọc quyển số tay hướng dẫn nghề nghiệp nào cả…”
“À, ừ.” Harry không rõ Tom muốn nói gì, cân nhắc dùng từ: “Tôi… muốn ở lại Hogwarts.” Nó theo bản năng nghĩ nó nên ở lại nơi phát sinh mọi chuyện. Sau đó Harry thấy đôi mắt đen vẫn chăm chú nhìn nó đột nhiên sáng lên. Tom hẳn là cho rằng nó cũng muốn ở lại Hogwarts dạy học, hai người bọn nó không hẹn mà cùng chung suy nghĩ.
Harry chợt xúc động, nhìn ánh mắt vui mừng của hắn, nó đột nhiên nhận ra, nó muốn ở lại đây thực chất là vì người trước mặt này.
Sáng hôm sau, đám học sinh năm thứ năm nhà Slytherin theo danh sách lần lượt đến gặp giáo viên chủ nhiệm của mình. Đến lượt Harry, giáo sư Slughorn vừa mở miệng liền nói: “Thầy có nghe Tom nói, hai con đều muốn ở lại trường dạy học? Thật quá tốt, những buổi họp mặt nho nhỏ của thầy mà thiếu đi hai con thì rất buồn tẻ đấy…”
Harry sửng sốt, có điều nó cũng đoán trước được là Tom sẽ nói với giáo sư Slughorn như vậy nên cũng không nói gì nhiều. Sau khi đã xác định được con đường tương lai, những chuyện còn lại dễ dàng hơn rất nhiều. Muốn dạy môn gì, có sở trường về môn học nào, cần rèn luyện những gì… giáo sư Slughorn cứ thế nói một lèo. Cuối cùng giáo sư còn nhắc nhở, bọn nó dù có tốt nghiệp nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, nên đi đâu đó hai năm rồi hãy quay về, thầy hiệu trưởng Dippet chắc chắn sẽ rất sẵn lòng nhận bọn nó vào trường. “Giáo sư Merrythought sắp về hưu, thầy ấy cũng đánh giá hai con rất cao. Có thầy ấy đề cử…” Giáo sư Slughorn chớp chớp mắt nhìn Harry, “Đương nhiên thầy cũng rất sẵn lòng – muốn một vị trí dạy học không khó! Thầy không cần phải nhấn mạnh với các con tầm quan trọng của thành tích học tập nữa, thành tích của hai con đều rất xuất sắc, có đúng không?”
Đầu tháng sáu, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp tòa lâu đài, từng làn gió nhẹ lướt qua mặt cỏ xanh mướt tạo thành từng gợn sóng lăn tăn, điều này cũng đồng nghĩa với việc kỳ thi Pháp Sư Thường Đẳng chính thức diễn ra. Harry lần đầu được gặp giáo sư Marchbanks. Bà coi thi bọn nó môn Thần chú và môn Biến hình. Ở thời đại của Harry, bà chính là Trưởng Cục Sát hạch Pháp sư, nhưng ở thời đại này, bà vẫn chưa lên được vị trí đó. Harry và Tom đều dễ dàng vượt qua mười một môn thi của O.W.Ls, tuy rằng phải đến ngày mười lăm tháng bảy mới có kết quả, nhưng theo lời của giáo sư Marchbanks, “Xuất sắc! Không có tý gì nghi ngờ!”. Đương nhiên bọn nó đều không chọn môn Tiên tri, nếu không với môn học này, dù có làm tốt đến đâu cũng không kiếm được một điểm Xuất sắc.
Sau khi kỳ thi kết thúc, thời gian nghỉ hè cũng gần tới. Malfoy lại một lần nữa nhiệt tình mời Tom tới trang viên Malfoy nghỉ lễ, kết quả vẫn như cũ: “Ta còn có việc phải làm.” Malfoy không cam lòng hỏi Harry, theo hắn đoán, tám phần là Harry sẽ ở cùng thủ lĩnh. Mà câu trả lời của Harry cũng chứng minh điều này: “Tôi cũng có việc phải làm.” Sau đó hai người liền cùng nhau về ký túc xá.
Nhóm bốn người nhà Slytherin bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng Malfoy rất không cam lòng nói: “Xem ra tao phải rút lại lời trước kia… Nằm đất gì chứ, thủ lĩnh chắc chắn là cưng chiều Potter.”
Xì poi: Tên chương 101: Khoảng lặng trước cơn bão
Bão thế nào á? Chờ đi!!!
Hớ hớ, con e dít tờ buồn chán lên cơn hâm dở cho hay.
Túm quần Merlin là, từ đến chương 101 còn tạm ngọt, mọi người cố tận hưởng trước khi chịu ngược đi nhé! *cười xấu xa* *xách mông đi vào*