Cậu bé của hắn chưa từng nhờ vả hắn như vậy… Voldemort bị khơi mào hứng thú, “Chuyện gì?”
“Dạy em Pháp thuật làm chủ toàn bộ linh hồn.” Harry nói ra yêu cầu đã dự tính từ lâu.
Nụ cười trên mặt Voldemort biến mất, “Em muốn làm gì?”
“Anh không đồng ý?” Harry hỏi ngược lại.
“Ta muốn biết lý do. Việc này rất nguy hiểm, em biết rõ mà.” Voldemort kiên nhẫn giải thích với nó.
“Em nghĩ anh hiểu được.” Harry cũng không vòng vo, nó là một Gryffindor, Slytherin mới có cái kiểu nói chuyện vòng vo, đặc biệt là Voldemort, cho nên nó tự tìm cách hơn một tháng, cuối cùng đành phải hỏi thẳng, “Anh không dạy cũng được, em tự học.”
Voldemort bị nghẹn đến thiếu chút nữa không thở được. Gryffindor nổi tính cố chấp thật sự là không nói lý, hơn nữa còn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. “Sao ta có thể để em tự học được?” Hắn thở phì phì nói, “Tuyệt đối không thể!” Chính bản thân hắn đã trải qua chuyện này, nguy hiểm và khó khăn như thế nào hắn rõ hơn bất kỳ ai.
Harry không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, “Vậy là anh đồng ý?” Vẻ mặt không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Voldemort hít sâu một hơi, cố gắng khuyên nhủ mình không được nổi nóng, phải giữ vững lý trí: “Chuyện của ta, tự ta có thể giải quyết. Chuyện này từ đầu đến cuối đều là trách nhiệm của ta, ta không thể để em liên lụy.” Hắn vô cùng đau đầu, sớm biết cậu bé của hắn sẽ có phản ứng này, hắn nên học theo lão ong mật, không nói thật thì hơn.
“Anh hối hận rồi? Anh muốn nói chuyện này không liên quan đến em?” Harry từ trên ghế dựa đứng dậy, đi đến trước bàn, hai tay chống mặt bàn, trừng mắt nhìn người phía sau bàn.
“Sự thật đúng là như thế.” Voldemort không chút yếu thế trừng lại. “Ta không thể để em cùng mạo hiểm, ta cho rằng ta nên tự gánh vác hậu quả chính mình gây ra.”
“Anh giết chết ba mẹ tôi, khiến cho chuyện xảy đến như bây giờ, vậy mà anh còn dám nói như vậy?” Harry lớn tiếng chất vấn, “Anh khiến tôi yêu anh, rồi lại cướp đi tình yêu của tôi sao? Có phải anh muốn tôi cảm kích đến khóc thét lên không, vì Chúa Tể Hắc Ám có ý thức trách nhiệm, có tinh thần hy sinh? Anh còn dám nói như vậy!” Lồng ngực nó phập phồng, hiển nhiên đang vô cùng tức giận. Nước mắt không nghe lời từ trong hốc mắt thi nhau chảy ra, nó cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Voldemort.
Voldemort ngây người, đây là lần đầu tiên hắn thấy Harry khóc. Lần trước, vào lúc gian nan nhất, Kẻ Được Chọn bị hắn phát lệnh truy lã toàn giới pháp thuật, phải lưu vong nơi xứ người, bạn bè người thân chết trước mặt, cậu bé cũng không rơi nước mắt, không có một giọt. “Đây không phải là tinh thần hy sinh.” Hắn thì thào nói, đưa tay lên định lau đi giọt nước mắt nóng bỏng kia, “Là vì em xứng đáng để ta làm vậy… Em vốn có thể sống tốt hơn, lâu hơn…”
“Em không biết khi anh chết đi em sống tốt hơn như thế nào. Là cuối cùng cũng xứng với cái danh Cậu Bé Vàng, hay là cuối cùng cũng thoát khỏi sự sở hữu của Chúa Tể Hắc Ám? Hay là anh thực sự mong như vậy?” Harry cười lạnh châm chọc, quay mặt sang một bên, muốn tránh tay của Voldemort.
Nhưng Voldemort không để nó làm như vậy. Hắn đứng lên, kéo đầu cậu bé lại gần, dùng miệng lau đi những giọt nước mắt kia. “Dĩ nhiên là không phải.” Hắn áp mặt mình lên mặt Harry nói, “Thậm chí dù chỉ một giây ta cũng không chịu nổi sự đau khổ đó… Chỉ nghĩ đến thôi cũng không chịu đựng được…” Đôi môi mềm của hắn nhẹ hôn hai má Harry, từ dưới hướng lên trên, thẳng lên đến mắt, sau đó từ mũi xuống môi.
“Vậy dạy cho em, có được không?” Hai tay Harry vòng qua cổ đối phương, nói giữa kẽ hở hai môi, “Đừng nghĩ đến chuyện một mình thu hồi lại mảnh hồn nữa… Chúng ta cùng nhau, nhất định có thể giải quyết được…”
Voldemort hơi nghiêng đầu, đổi góc sâu hơn, chặn những lời Harry còn đang muốn nói vào cổ họng. Từ ngữ không thể biểu đạt hết cõi lòng của hắn lúc này, hắn chỉ có thể dùng hành động để cho cậu bé hiểu câu trả lời của hắn. Bọn họ cách một chiếc bàn hôn nhau, được ăn cả ngã về không, không khí xung quanh không biết là hy vọng hay là tuyệt vọng.
*
Vào cuối tuần trước khi vòng thi thứ nhất diễn ra, nhà trường tổ chức cho học sinh từ năm thứ ba trở lên được đi thăm làng Hogsmeade. Vốn dĩ Harry không có tâm trạng đi ra ngoài, có điều chú Sirius gửi thư đến khiến nó thay đổi suy nghĩ này. Chú ấy hẹn Harry ở quán Ba Cây Chổi, hơn nữa còn chỉ gặp một mình nó, cũng nói cho nó biết lối đi phía sau bức tượng mụ phù thủy một mắt gù lưng. Harry không hiểu vì sao chú Sirius lại đột nhiên thay đổi cách nghĩ như vậy, chẳng phải trước đó chính chú ấy nói nó không nên đi Hogsmeade sao?
May mà Tom và Hermione đều không muốn đi, bằng không Harry lại phải nhọc công nghĩ cách tách khỏi hai người họ. Vì thế, sáng sớm thứ bảy, sau khi ba đứa bọn nó ăn sáng xong liền tạm biệt ở cửa Đại Sảnh Đường. Harry cầm theo Bản Đồ Đạo Tặc, dọc đường cẩn thận kiểm tra, cho đến khi tới chỗ bức tượng mụ phù thủy một mắt mới mặc Áo Khoác Tàng Hình, sau đó xuyên qua lối đi bằng đất hẹp và thấp, cuối cùng bò từ dưới hầm của tiệm kẹo Công Tước Mật lên.
Harry tốn không ít sức lực để né đám người trong tiệm kẹo và dòng người nhộn nhịp qua lại trên đường. Lúc nó đến được quán Ba Cây Chổi, trong lòng nhất thời trầm xuống – có người đang ngồi cùng với chú Sirius. Nó nghĩ nó đã biết được vì sao chú Sirius lại đổi ý rồi, hẳn là cụ Dumbledore muốn tránh Voldemort nói chuyện riêng với nó. Cụ ấy không nói chuyện trong tòa lâu đài chẳng lẽ là đã phát hiện ra chuyện Voldemort có thể điều khiển được tòa lâu đài?
Harry hơi mím môi, nhón gót đi đến chiếc bàn trong góc, ngồi xuống chiếc ghế hai người kia cố ý để trống, khẽ huých khuỷu tay của chú Sirius đang đưa mắt quan sát xung quanh.
“Harry!” Vẻ mừng rỡ liền hiện lên trên mặt chú Sirius, “Con đến rồi! Chú đang lo con bị lạc đường…”
“Giáo sư Dumbledore.” Harry vẫn mặc Áo Khoác Tàng Hình, thấy cụ Dumbledore quay đầu sang, nhẹ giọng trả lời: “Chỉ có một lối đi duy nhất, sao con có thể lạc được?”
“Ừ, con nếm thử rượu mật ong nhé, rất ngon đấy… Đừng cởi Áo Khoác Tàng Hình, chú luồn xuống dưới bàn đưa cho con…” Sirius vui vẻ nói, động tác vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như việc không nhìn thấy Harry chẳng ảnh hưởng gì tới chú vậy. “Chú thấy James biến mất không biết bao nhiêu lần rồi…”
“Đúng là rất ngon.” Harry dùng thần chú cố định Áo Khoác Tàng Hình để nó không trượt xuống, hai tay ôm ly rượu mật ong nóng hổi, nhưng không uống. “Có chuyện gì khẩn cấp ạ? Sao chú lại bảo con mặc Áo Khoác Tàng Hình để nói chuyện?”
Vẻ mặt chú Sirius lập tức trở nên nghiêm túc. Chú nhìn cụ Dumbledore, cụ nhẹ gật đầu với nó, “Chúng ta muốn xác minh một vài chuyện…”
Harry chú ý thấy hành động của hai người, nhíu nhíu mày, dù sao bọn họ cũng nhìn không thấy nó, “Chuyện gì thế ạ?”
“Chính là chuyện thi đấu Tam Pháp Thuật… Là tự con muốn tham gia sao? Vợ chồng Dursley đồng ý ký tên cho con?” Chú Sirius hỏi, hiển nhiên là chú ấy không có ấn tượng tốt với dì dượng của Harry.
“Đúng vậy.” Harry lập tức trả lời, sau đó nghĩ tới mảnh giấy da có chữ ký cho phép mà Voldemort đưa cho nó, không biết hắn dùng cách gì khiến cho dượng Vernon kí tên nữa, có lẽ chỉ cần hắn mở miệng nói là được? “Bây giờ bọn họ đối xử với con rất tốt, ý con là dượng dì của con.”
Chú Sirius không tán thành xùy một tiếng. “Đám Muggle đó…” Chú lén liếc sang cụ Dumbledore, không nói hết câu, “Con có nắm chắc cuộc thi đấu không? Có vấn đề gì nhất định phải nói cho chú biết.”
Harry gật gật đầu, chợt nhớ ra hai người kia không nhìn thấy nó, liền nói. “Cho tới bây giờ, mọi chuyện đều tốt đẹp.”
“Con vẫn học bổ túc với giáo sư Roald sao?” Chú Sirius hỏi tiếp, trong giọng nói mang theo sự không đồng tình rõ ràng, “Chú đã nói với con, có khả năng hắn rất nguy hiểm…”
Harry để ý thấy vẻ mặt của cụ Dumbledore không có bất cứ thay đổi nào, nhưng thân thể không dễ nhận ra mà ngồi thẳng người lại. Rốt cuộc đã đến điểm mấu chốt rồi sao? “Đúng vậy, con tin tưởng thấy ấy. Hơn nữa thầy ấy dạy rất hay – con đã nói với chú rồi, chú có thể quan sát biểu hiện của con ở cuộc thi Tam Pháp Thuật.”
“Nhưng trước tiên chú phải đảm bảo là con sống được đến khi cuộc thi đấu kết thúc đã!” Chú Sirius sốt ruột nói, “Chú cũng đã nói rất nhiều lần rồi, vì sao con không tin chú?”
“Nếu giáo sư Roald thật sự muốn làm chuyện gì gây tổn hại con, thì thầy ấy có rất nhiều cơ hội, cần gì phải ra tay trong cuộc thi Tam Pháp Thuật để chuốc lấy sự nghi ngờ chứ?” Harry kiên nhẫn giải thích, nó biết chú Sirius đều là vì lo lắng cho nó.
Mặt chú Sirius đỏ lựng, cụ Dumbledore nãy giờ không hề lên tiếng chợt mở miệng. “Harry nói rất đúng.” Chú Sirius trợn mắt há hốc mồm nhìn cụ, nhưng cụ già râu tóc bạc phơ không thèm quay đầu nhìn chú. “Harry, con có phiền không khi thầy hỏi con một vài vấn đề riêng tư?”
“Không ạ, thưa giáo sư Dumbledore.” Harry nghĩ nó đoán được vị hiệu trưởng già muốn hỏi nó chuyện gì.
“Rất cảm ơn con. Tuy rằng sau chuyện này có thể sẽ khiến cho ấn tượng của con với thầy giảm đi vài bậc…” Cụ Dumbledore nhẹ mỉm cười, “Thầy rất tò mò, con có quan hệ như thế nào với ngài Gaunt xuất hiện ở Cúp Thế giới? Mặt khác, con với cậu bạn thân của con, Tom, thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?”
Trái tim Harry đập thịch một cái. Cụ Dumbledore hỏi như vậy chỉ còn kém nói trắng ra là ‘Thầy đã biết con biết thừa hai người đó là cùng một người.’. “Người yêu ạ.” Harry suy nghĩ một lúc, trả lời từ mà nó cho là định nghĩa chính xác nhất.
Bàn tay chú Sirius run lên, rượu nho trong ly của chú sóng sánh đổ ra mặt bàn. “Harry!” Chú vừa sợ vừa giận, cũng chẳng thèm lau vạt áo bị rượu đổ lên, “Con nói thật sao?”
“Đúng vậy.” Harry nhận ra chú Sirius có xúc động muốn lật bàn, vội vàng thò ra một bàn tay chặn chú lại: “Con sẽ giải thích, có điều không phải là bây giờ.”
Cụ Dumbledore hơi nhướn mày, nhưng cụ không hỏi tiếp vấn đề này nữa. “Con và ngài Gaunt đó đã biết nhau bao lâu rồi?”
“A… Rất lâu, rất lâu rồi.” Harry nhẩm tính trong đầu, mơ hồ trả lời. Nó không dám trả lời thời gian chính xác, nếu nó nói hai người bọn nó đã biết nhau hai mươi năm, chẳng phải sẽ bị cho rằng bị bệnh thần kinh sao?
Chú Sirius thực sự không chấp nhận được: “Điều này sao có thể?”
“Con đã nói rồi, con sẽ giải thích…” Harry trấn an chú, “Con biết mình đang làm gì.”
“Chú đã đợi rất lâu rồi…” Chú Sirius sốt ruột lại không thể làm gì, “Chú rất lo cho con!”
Vẻ mặt của cụ Dumbledore đã trở nên cẩn trọng: “Vậy được rồi, thầy chỉ hỏi con một chuyện cuối cùng này nữa.” Cụ chậm rãi nói, “Chuyện ngày hôm nay con sẽ nói cho người khác, đúng không?”
Người khác? “Đúng vậy.” Harry cho cụ một lời khẳng định. Bây giờ cụ Dumbledore đã biết nó sớm biết người kia chính là Voldemort, nhưng nó vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh hắn, vẫn khăng khăng tin tưởng hắn… Cụ Dumbledore sẽ nghĩ về nó thế nào? Vô cùng thất vọng? Hay quyết định sẽ can thiệp?
“Cám ơn con, Harry.” Vị pháp sư râu tóc bạc phơ đưa tay ấn ấn thái dương, vẻ mặt mệt mỏi. “Có lẽ thầy sai lầm rồi… Thầy nghĩ có lẽ những chuyện con biết còn nhiều hơn thầy, cũng hiểu rõ hơn thầy, càng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra… Lúc trở về con không cần mặc Áo Khoác Tàng Hình nữa… Có điều,” Cụ chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam tựa như có thể xuyên qua lớp áo tàng hình, nhìn thẳng vào mắt Harry, “Thầy hi vọng con nhớ kỹ lời hứa của mình.”
Chú Sirius mờ mịt nhìn hai người. Tận đến khi Harry rời đi một lúc lâu, chú vẫn ngồi ở đó khổ sở suy nghĩ: “Rốt cuộc Harry có chuyện gì mà phải giấu chúng ta? Tôi thật sự không hiểu vì sao thằng bé lại tin tưởng tên xấu xa kia như vậy!” Chú nện mạnh xuống mặt bàn, bà chủ quán Rosmerta không vui trừng mắt nhìn chú Sirius. Cái bàn kia bà vừa mới lau chùi đó nha!
“Bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng Harry.” Ánh mắt cụ Dumbledore không tiêu cự nhìn xa xăm, “Hy vọng thằng bé đúng… Nếu không…” Harry lựa chọn con đường hoàn toàn trái ngược với cụ năm mươi năm trước, nếu thành công, đó chính là kết cục không thể nào tốt hơn; Nếu như năm ấy cụ hành động như thằng bé thì sẽ thế nào? Không, quá muộn rồi; Hai người bọn cụ đã không còn đường lui nữa.
Sau khi Harry trở về trường, việc đầu tiên nó làm chính là đi đến thư viện. Nó vốn định kể chuyện gặp mặt hôm nay cho Voldemort, nhưng khi bước đến cửa thư viện, nó chợt dừng bước. Khó khăn lắm nó mới thuyết phục được Voldemort dạy Phép thuật linh hồn cho nó, nếu giờ nó nói cho hắn biết sự nghi ngờ này của Hội Phượng Hoàng, Voldemort sẽ càng có thêm lý do thuyết phục nó để tự hắn thu hồi lại mảnh hồn.
Hừ, nó còn khuya mới để chuyện này xảy ra! Harry tự nói với mình, nó tuyệt đối không thể để cho Voldemort đổi ý! Nó cất bước tiếp tục đi vào thư viện, trong đầu lên kế hoạch tìm đọc mấy quyển sách phép thuật hắc ám ghi chép về liên hệ linh hồn. Lỡ như trong lúc dạy nó, Voldemort cố ý nói dối thì sao, vậy không phải là nó công cốc rồi à? Nhất định phải giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất, nó tuyệt đối không thể phạm một chút sai lầm nào!
Hơn nữa nó cũng đã tìm được một chút thông tin có liên quan đến độc dược và linh hồn… Harry bước vào thư viện, rất nhanh đã tìm thấy Tom và Hermione, nó nhẹ nhàng đi tới. Nó đã giấu Voldemort đặt hàng loại độc dược kia, chỉ còn tìm thời gian để thử thôi. Nhưng làm cách nào để Voldemort chịu phối hợp đây? Harry ngồi xuống, chăm chú nhìn cậu bé tóc đen đang chôn mặt vào trang sách.
“Về nhanh vậy?” Tom nhận thấy nó chăm chú nhìn mình, liền ngẩng đầu lên.
“Ừ, mình mang đồ ăn vặt về cho mấy bồ đấy.” Harry vui vẻ nói, “Mình để ở Phòng Sinh Hoạt chung ấy, lát về sẽ đưa cho hai bồ.”
Hermione cũng ngẩng đầu lên: “Cám ơn bồ, Harry.” Cô nàng đo chiều dài tấm giấy da dê trước mặt mình, “Gần đủ rồi… Quán quân thật sướng, không cần thi cuối kì, bài tập cũng được miễn hết.”
Harry toét miệng cười. “Đây có đúng là những lời cô nàng Granger nói không thế?” Nó cố ý gọi họ của Hermione, giống như Gryffindor và Slytherin vậy.
Hermione chỉ lườm nó không nói gì, sau đó lại cúi đầu kiểm tra bài luận văn của mình.
Cậu bé tóc đen im lặng nhìn Harry trêu chọc Hermione. Nếu hắn không đoán không nhầm hẳn là vừa rồi cậu bé đã gặp Dumbledore… Hắn không cho rằng lão ong mật kia có thể hỏi chuyện gì có thể khiến người ta khoái tỷ được… Vậy thì cậu bé của hắn thật sự vui vẻ hay là sợ hắn lo lắng, hoặc cũng có thể là sợ hắn đổi ý cho nên mới giả bộ vui vẻ như vậy?
Thực lòng mà nói, hắn không hề tán thành suy nghĩ của Harry, suy nghĩ đó của cậu bé khiến hắn có cảm giác như mình đang làm liên lụy cậu bé vậy – vì lẽ gì cậu bé phải chịu mạo hiểm do phép thuật thất bại của hắn chứ? Nhưng xét theo phương diện khác, cậu bé nói cũng đúng – hắn dựa vào cái gì bắt cậu bé phải gánh chịu nỗi đau mất đi người thân, bắt cậu phải nếm trải nỗi đau khổ ấy lần nữa?
Dù có thế nào, hắn luôn hi vọng cậu bé được vui vẻ. Được như vậy hắn làm gì cũng đáng.
He means everything!