Gần đây cụ Dumbledore bận đến sứt đầu mẻ trán.
Thân là Chủ tịch Liên đoàn Phù thủy Quốc tế, Chủ tịch Wizengamot, đạt huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng, Hiệu trưởng Học viện Pháp thuật và Ma Thuật Hogwarts nổi tiếng, còn là người đánh bại phù thủy hắc ám trong lịch sử – Gellert Grindewald, cuộc sống của Albus Dumbledore nhìn bề ngoài có vẻ tràn ngập vinh quang và danh tiếng. Nhưng một phù thủy chính nghĩa đầy chiến công như vậy, khi về già – rất có khả năng cụ chẳng sống được mấy ngày nữa – lại phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn thứ hai trong cuộc đời.
Gió không ngừng gào thét phía ngoài cửa sổ, sấm chớp đùng đùng, mưa ào ào trút xuống tấp vào lớp kính cửa sổ. Cụ Dumbledore ngẩng đầu lên từ Chậu Tưởng Ký, vẻ mặt mang theo sự mệt mỏi của việc nhiều ngày không ngủ và suy nghĩ quá nhiều. Có thể thấy, Voldemort đã thành công lừa gạt tất cả mọi người. Ngay cả chính cụ cũng không nhận ra, mà không chỉ là một vài ngày mà là suốt ba năm trời. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra ngay trước mắt cụ, nhưng cụ lại không hề phát hiện. Nếu không phải chính Voldemort tự ra mặt, cụ sẽ còn phải suy đoán bao lâu nữa? Cụ Dumbledore nhắm mắt lại, đưa tay lên xoa đôi mắt đau nhức.
Có gì đó rất khác, cụ phải thừa nhận chuyện này. Giấu tài, cụ vốn tưởng rằng Voldemort chưa bao giờ biết làm như vậy, nhưng thật không ngờ hắn đã làm nhiều năm như thế. Nhưng sự thật có đúng là như thế không?
Tỷ như chuyện dùng tên Tom để vào Hogwarts, để làm được chuyện này cần phải lẻn vào Bộ Pháp Thuật làm giả hồ sơ từ mười một năm trước mới có thể có tên trong danh sách học sinh nhập học Hogwarts của mười một năm sau. Như vậy có nghĩa là hắn đã làm chuyện này từ cái năm hắn giết ba mẹ Harry, mà đây lại là chuyện không thể nào. Hành động trước tức là hắn đã biết được mọi chuyện sẽ xảy ra sau này cho nên mới chuẩn bị trước như thế? Mà sau này mới hành động càng là chuyện không thể, chính cụ đã kiểm tra căn nhà đổ nát đó, xác định hắn thật sự chỉ còn lại linh hồn, ngay cả đũa phép cũng không cầm được… Tám năm du ngoạn khắp thế giới của Roald cũng không phải là giả, nếu hắn chỉ cần hai năm đã khôi phục được thân xác thì tám năm kia Voldemort lại không hề có hành động gì mà để mặc đám Tử Thần Thực Tử tan đàn xẻ nghé sao?
Dù có thế nào những chuyện này đều không giống như chuyện Voldemort sẽ làm.
Mà một điểm quan trọng nữa, Harry có biết được người thằng bé ôm là người nào không? Ngón tay Dumbledore điểm nhẹ lên mặt chất lỏng phát ánh sáng vàng trong Chậu Tưởng Ký, suy nghĩ như cuộn sóng lan xa. Mọi hành động của Harry đều rất bình thường. Lên lớp, làm bài tập, cãi nhau với Tom, Hermione ở giữa giúp hai đứa giảng hòa… Có chỗ nào có vấn đề không nhỉ? Nói thật, điểm đáng ngạc nhiên chỉ có thằng bé có được quan hệ tốt với Tom, còn có nó chủ động chọn giáo sư Roald dạy bổ túc. Nhưng có thể khẳng định, Harry biết Tom, giáo sư Roald và ngài Gaunt là cùng một người.
Có vẻ như Harry đã biết được chuyện gì đó… Thằng bé luôn biết mình nên làm gì – cộng với việc nó luôn lẩn tránh ánh mắt của cụ, hình như thằng bé sợ cụ biết được chuyện gì đó? Đó là phép Bế Quan Bí Thuật rất cao thâm… Nhưng nó có thể làm được sao? Một đứa trẻ lớn lên trong giới Muggle, không hề biết gì về giới pháp thuật, trước khi vào Hogwarts chưa từng tiếp xúc với một chút pháp thuật nào lại có thể biết Bế Quan Bí Thuật?
Tuy thật khó tin nhưng lại có thể giải thích được rất nhiều chuyện. Nếu nghĩ về Voldemort theo hướng này thì có thể hiểu được tại sao hắn lại biết trước được mọi chuyện.
Nhưng nếu như vậy, Harry đáng ra phải rất hận Voldemort mới đúng chứ? Sao có thể thân thiết như bây giờ được? Tầm mắt Dumbledore đảo qua tờ báo trên bàn, bức ảnh đen trắng được chụp hôm chung kết Cúp Quidditch Thế giới hiện ra sau mảnh kính nửa vầng trăng. Voldemort hẳn là nên tránh dẫm phải vết xe đổ của mình, chứ đừng nói đến chuyện làm xảy ra chuyện như thế này…
Ở góc bàn, mớ dụng cụ bằng bạc được xếp trên mấy cái chân khẳng khiu phát ra tiếng động giống như tiếng kèn tây Tô Cách Lan. Cũng sắp đến giờ khai giảng năm học mới rồi, cụ Dumbledore đeo kính lên, thả mấy dòng suy nghĩ vào chiếc chậu đá. Hoặc thành công, hoặc cùng chết. Ừm, ít ra lần này cũng dễ dàng hơn lần trước, khi đẩy cánh cửa gỗ của phòng hiệu trưởng, cụ Dumbledore đã nghĩ như vậy.
Người mà vị hiệu trưởng đáng kính đang lo lắng cho – Harry – lại không hề hay biết. Trên thực tế, nó vừa bước từ tàu tốc hành Hogwarts xuống đã liền bị vây kín – trên tàu nó không bị đám người xúm lại là vì nó, Hermione, Tom và giáo sư Roald ngồi cũng với nhau. Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, Harry Potter là tuyển thủ nổi tiếng nhất giải Quidditch thế giới năm nay; thứ hai, quả đúng như Voldemort đã nói, hai người bọn nó lên đầu tất cả các trang báo, hơn nữa còn có xu hướng là đề tài nóng được nhắc tới trong thời gian dài.
Đương nhiên, so với việc người khác muốn biết chuyện tình giữa cậu Potter và ngài Gaunt giàu có, thì Harry càng đau đầu không biết nên giải thích với Hermione như thế nào hơn. Cô nàng nói nếu hôm đó không phải đúng lúc đó Tom có việc nên rời khỏi đó, để cậu ấy nhìn thấy cảnh tượng kia sẽ sốc đến thế nào – “Nhưng bây giờ so với việc chính mắt chứng kiến cũng chẳng khác là mấy.” – Sau khi đọc mấy mẩu tin trên báo, Hermione đã kết luận như thế. Mà so với vẻ mặt không biết làm sao của Harry, cô bé lại cảm thấy Tom chỉ mỉm cười không nói gì càng kỳ lạ.
Ngoài ra còn có chú Sirius. Chú đã viết thư cho nó, dùng từ vô cùng cẩn thận khéo léo hỏi nó cùng vấn đề như Hermione. Harry không thể nào giải thích rõ ràng quan hệ phức tạp của nó, Tom và ngài Gaunt được nên rất áy náy – nó vô cùng cảm động vì chú Sirius không gửi một bức thư Sấm đến. Nó lại chột dạ khi nghĩ đến phản ứng của chú Sirius nếu chú ấy biết ngài Gaunt kia chính là Voldemort.
Trừ việc này ra, Harry thật sự không để tâm đến ánh mắt của những người khác. Khi bọn nó tới cửa lâu đài, Harry bước từ xe Vong mã xuống, ngay sau đó liền bị mấy học sinh nhà Hufflepuff chỉ trỏ. Harry làm bộ như không thấy, đi thẳng vào Đại Sảnh Đường. Tom đi sau nó nửa bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám học trò kia. Mà đám học trò kia lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí như vậy, sắc mặt liền trắng bệch, không dám nói gì nữa.
“Đôi khi mình cảm thấy bồ không giống một học sinh.” Hermione chứng kiến cảnh này từ đầu tới cuối, nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Harry quay đầu lại nhìn Hermione đang bĩu môi nói với nó. Nó nhìn người đã biến thành hình dạng cậu học trò tóc đen lạnh lùng, lại nhìn mấy học trò đang luống cuống chạy lên bậc thang bên kia, lập tức đoán được chuyện gì vừa xảy ra, “Tom~” Nó kéo dài giọng, có chút bất mãn.
“Bọn họ…” Cậu bé tóc đen bị nó nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, tốt nhất bọn họ đừng để mình nhìn thấy có lần sau.”
Bản tính ngang ngược của Voldemort thật sự đã trở thành thói quen khó sửa. Harry nghĩ thầm, về sau nhất định phải kéo Voldemort đi lối ít người, đồng thời trong lòng lại cảm thấy vui vẻ không giải thích được. Nó vì suy nghĩ này của mình mà đỏ mặt, vội kéo Tom lại gần che khuất tầm mắt của người khác.
Hermione đi phía sau, trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ: Thật xứng đôi… Xem dáng vẻ của hai người bọn họ xem, giống như ở Cúp Quidditch Thế giới không hề xảy ra chuyện kia vậy… Không, phải là càng ngày càng thân mật mới đúng, thật là kỳ quái…
Bọn nó bước qua cửa hiên, qua tiền sảnh, rồi đi vào trong Đại Sảnh Đường. Peeves đang bay phía trên cánh cửa cầm bóng nước ném vào đám học trò đi qua, Harry đi đến đó, tiện tay niệm một thần chú Đóng băng, ngay sau đó ba người bọn nó đi vào bên trong. Đám học trò đi vào cùng bọn nó và cả đám học trò đi phía sau đều ngẩng đầu lên nhìn con ma khó trị nhất của Hogwarts bị thần chú làm cho cứng đờ.
Đại Sảnh Đường vẫn sáng rực như vậy, vì hôm nay là lễ khai giảng mà được trang hoàng rất đẹp. Hơn một ngàn ngọn nến lơ lửng giữa trần nhà chiếu xuống khiến những chiếc đĩa và ly trên bàn lấp lánh. Harry vừa ngồi xuống dãy bàn của Gryffindor liền bị vỗ cả hai bên vai.
“Ngầu! Rất ngầu!”
“Vô cùng ngầu!!!”
Harry quay đầu nhìn, là hai anh em sinh đôi nhà Weasley. Quần áo bọn họ ướt sũng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn.
“Bọn anh đã nhìn thấy thần chú Đóng Băng của em”
“Chưa từng nhìn thấy Peeves bị áp chế như vậy đâu.”
“Miệng vẫn còn đang mở lớn, hình như đang nói gì đó”
“Đáng tiếc không nói được gì cả…”
Hai anh em sinh đôi kẻ xướng người họa chọc Harry bật cười, “Không có gì.” Nó nói, “Trời mưa đã đủ ướt rồi lại còn bị…”
Fred không đợi nó nói xong đã cúi đầu nói nhỏ vào tai nó: “Làm tốt lắm! Không hổ là Gryffindor!” Nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Harry, cậu chàng bổ sung: “Cúp Quidditch Thế giới đó – không chỉ là chuyện thi đấu!”
Harry ngạc nhiên mở lớn mắt. Ý của Fred là…
“Anh cũng nghĩ như thế! Nhưng vẫn phải nói trước với em, thần kinh của hai đứa em của bọn anh hơi yếu ớt…” Giọng nói của George vang lên bên tai còn lại.
Sau đó Fred và George cười lớn, đứng thẳng người dậy, nháy mắt với Harry mấy cái rồi ngồi xuống ghế.
Họ là những người đầu tiên khích lệ trước mặt nó. Harry nhìn bọn họ ngồi xuống, rồi quay đầu nhìn Tom lúc này sắc mặt đã chuyển đen – xem ra hành động vừa rồi của hai anh em sinh đôi đã bị hắn liệt vào danh sách hành-động-thân-mật-quá-mức – không khỏi nở một nụ cười lấy lòng.
Dãy bàn dành cho giáo sư đối diện với bốn dãy bàn của bốn Nhà, cho nên toàn bộ cảnh vừa rồi đều rơi cả vào mắt vị giáo sư ngồi chính giữa. Dumbledore cảm thấy Harry chính là một Gryffindor điển hình, cho nên xem ra khả năng lớn nhất vẫn là thằng bé bị Voldemort lừa bịp! Cụ hơi nhìn sang bên trái, cậu học trò tóc đen đẹp trai như cảm nhận được ánh mắt của cụ, liền ngẩng đầu nhìn lại tươi cười nâng ly lên. Dumbledore chợt cảm thấy căng thẳng. Nếu như người kia không phải Voldemort, cụ thực sự muốn hỏi xem tại sao hắn lại có thể trẻ ra như vậy, thậm chí còn đạt tới trình độ mà người khác ra sức tìm kiếm cũng không thể phát giác ra được. Tuy rằng hắn cũng đã nhiều tuổi, nhưng biến thành một cậu học trò lại không hề để lại chút dấu vết nào!
Trong lúc này, học sinh đã ngồi kín bốn dãy bàn, bữa tiệc khai giảng cũng đã bắt đầu. Do thời tiết xấu, người nào cũng vừa lạnh vừa đói, cho nên thức ăn vừa hiện lên trên bàn ai nấy đều vội cầm dao nĩa lên ăn. Harry thưởng thức món súp vi cá, Hermione ngồi phía đối diện hăm hở cầm miếng bánh Pudding nho khô lên. Ở Cúp Quidditch Thế giới nó không nhìn thấy Winky, xem ra nó sẽ không bị Hermione lôi đi làm thư ký cho cái Hột vịt đẹt của cô nàng nữa. Chuyện này cũng có thể coi là chuyện tốt, dù sao thì gia tinh giống như Dobby rất ít. Dobby…(Hột vịt đẹt chính là Hội vận động cho Quyền lợi Gia tinh mà Hermione lập ra vào tập 4: Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa)
Chờ một chút! Harry cảm thấy mình vừa nắm được đuôi chuyện gì đó. Nó chợt nhớ ra, mấy ngày hôm trước hình như nó không nhìn thấy Barty Crouch trên khán đài… Không, không đúng, đây không phải điểm quan trọng… Winky không tới đó, vậy Barty Crouch con ở đâu?
Giữa tiếng ồn ào trong Đại Sảnh Đường, Harry thấp giọng hỏi Tom vấn đề này rất thuận lợi, không làm người nào chú ý.
“Chết!” Cậu bé tóc đen không nâng mí mắt, hờ hững nói.
Harry nghi ngờ nhìn hắn, “Một trong số đó, ta sẽ giải cứu hắn từ trong nhà giam…” Không phải Voldemort từng nói như vậy sao?
“Barty Crouch con đã chết.” Cậu bé tóc đen lặp lại, nhấn mạnh tên gọi.
Harry nheo mắt lại, sau đó nghĩ tới cái gì đó, “Anh ta cũng giống như anh?” Harry chậm rãi nói, không gọi tên người kia lên nữa…
Nó đã biết đó là ai: Borges Chester. Từ khi Voldemort sắp xếp hắn làm trong Sở Thần Sáng là có thể đoán được người này là một Tử Thần Thực Tử; mà trước đây nó chưa từng gặp người này, nếu không phải là người không có căn cước gì, thì khẳng định là đã giả trang. Với những gì nó biết về Barty Crouch con, quả thật hắn có thể giả bộ làm một Thần Sáng mà không bị phát hiện. Nhớ năm đó tại Hogwarts, hắn mạo danh thầy Moody một năm, đừng nói những người không biết hắn, đến cả người trong Hội Phượng Hoàng, bao gồm cả cụ Dumbledore cũng không phát hiện ra! Nói một cách công bằng, hắn là người thông minh nhất trong đám Tử Thần Thực Tử…
Harry hỏi rõ đầu đuôi chuyện này, cuối cùng không thể không thừa nhận, Voldemort xử lý chuyện này vô cùng tốt. Thành công thoát khỏi thân phận dơ bẩn cùng sự kìm kẹp của ba mình, dùng một thân phận mới xâm nhập Bộ Pháp Thuật, chiếm lấy sự tín nhiệm của người khác. Cái hay nhất chính là sắp xếp hắn vào Sở Thần Sáng! Ai mà ngờ được hắn lại là một Tử Thần Thực Tử chứ, đúng không?
“… Chỉ có học sinh tròn mười bảy tuổi, nói cách khác, chỉ có học sinh từ mười bảy tuổi trở nên mới được phép báo danh, cân nhắc để lựa chọn. Thầy cảm thấy…” giọng nói của thầy Dumbledore chợt vang lên, lúc này Harry mới phục hồi tinh thần, không ngờ đã lâu như vậy, “Đây là một trình tự tất yếu…”
Những lời sau đó Harry không nghe nữa, một phần là bởi vì nó đã từng nghe, phần khác là lúc này có rất nhiều lời kháng nghị của học sinh vang lên, giọng nói không hề nhỏ. Harry có chút thất vọng, có điều nghĩ lại, nó đã tham gia một lần, hơn nữa những phần thi ngày trước cảm thấy rất khó, bây giờ nó có thể nghĩ ra được hơn mười biện pháp để vượt qua, hơn nữa còn có thể bảo đảm mỗi biện pháp đều vô cùng hoàn hảo.
Có điều, Harry nhìn cậu bé tóc đen bên cạnh, dùng khuỷu tay huých hắn một cái, “Bồ đi đi?”
Tom giật mình quay đầu nhìn nó: “Thi đấu Tam Pháp Thuật? Mình?”
Harry cười trêu chọc: “Không phải bồ chưa từng tham gia sao?” Với nó cuộc thi kia chỉ là chuyện nhỏ, thì chắc chắn với Voldemort không đáng để vào mắt.
“Bồ dám trêu chọc mình.” Tom giả vờ oán giận nói, hắn nhìn ra được là Harry trêu ghẹo mình.
“…Có điều dùng tuổi làm tiêu chuẩn xét năng lực quả thật có chút võ đoán,” Dumbledore vừa nói lời này, đám học sinh liền hiểu có điều kiện khác, Đại Sảnh Đường lập tức yên tĩnh lại. “Học sinh chưa đủ mười bảy tuổi cũng có thể báo danh…” Harry nghe thấy tiếng hoan hô của hai anh em song sinh Weasley, “Nhưng có một điều kiện nho nhỏ…” Ánh mắt cụ Dumbledore đảo qua toàn bộ Đại Sảnh Đường, “Thầy phải nhận được sự đồng ý hợp pháp của người giám hộ các trò.”