*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người bị trói không còn nhúc nhích, có lẽ đã ngất đi rồi. Tất cả các học sinh đều trốn phía đằng sau, nhìn Giáo sư McGonagall giơ cao cây đũa phép bước qua. Harry thấy bà vẫy đũa phép, đem gương mặt đã sưng to như cái bánh bao của người bị trói hiện ra rõ ràng, và bà hít một ngụm khí lạnh. Sau một lúc trừng mắt nhìn gương mặt kia, bà lên tiếng nói với cả lớp: “Mọi người đứng nơi này chờ ta trở lại, không một ai được phép ra khỏi phòng học.” Sau đó, sử dụng một cái bùa trôi nổi, bà đem theo Peter bước ra cửa lớp.
Harry tê liệt ngã ngồi xuống cái ghế, lúc này nó mới nhận ra khắp lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Peter chỉ là ngất xỉu, một lát sau hắn sẽ tỉnh lại, này không còn gì tốt bằng. Nếu hắn đã thanh tỉnh, muốn trốn thoát ra khỏi toà lâu đài là chuyện không có khả năng, lần này chuyện xảy ra không phải ở Lều Hét. Nó ngơ ngác nhìn con nhện con chạy ra mép bàn, đợi cho con nhện phun tơ treo mình lơ lửng giữa không trung nó mới nhận ra đây là con nhện của mình. Một lát nữa nó còn phải luyện tập biến con nhện sang màu đỏ nữa, cho nên nó hô lên theo phản xạ: “Colloportus!”
Một sợi dây mảnh phun ra từ đầu đũa phép nhắm chính xác vào loài động vật chân đốt đang muốn trốn chạy, con nhện liền bị treo ngược, vô lực giật giật tám cái chân. Harry hướng đầu đũa phép của mình lên trên, con nhện bị ném vào cái chén trên mặt bàn ngay lập tức. “Hắc đi hồng hiện!” Nó chỉ đầu đũa vào con nhện hô lên, con nhện giãy dụa trong cái chén một lúc, rồi nhan sắc trên người chậm rãi hoá đỏ.
Giải quyết xong. Harry ngả lưng vào cái ghế, lúc này mới nhận ra các học sinh chung quanh nãy giờ còn đang thì thầm bàn tán đã yên lặng từ bao giờ, ai nấy đều đeo theo biểu tình kính sợ nhìn chằm chằm vào nó. “Ơ, tớ không phải…” Harry nuốt nước miếng, làm mọi người chú ý đến cũng không phải chủ ý của nó. “Tớ là nói… Giáo sư McGonagall vừa mới làm mẫu, không phải sao?”
“Ôi, Harry!” Hermione trợn tròn mắt: “Cậu làm một lần liền thành công!” Cô bé hiển nhiên không dừng ở đấy, nhưng Harry không muốn nghe một đống lời lải nhải về chuyện bùa chú nào có trong quyển “Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn”, bùa chú nào không, cho nên nó ngắt lời cô bé: “Chúng ta nên luyện tập chứ nhỉ? Một lát nữa Giáo sư McGonagall trở về chắc chắn sẽ kiểm tra…”
Hermione nhíu mày, nhìn ra được Harry không muốn tiếp tục đề tài ban nãy, nhưng cô không hiểu vì sao Harry lại phải làm như vậy. Hiển nhiên Harry vẫn luôn có thể làm tốt ở tất cả các môn, nhưng biểu hiện của cậu ấy trong lớp lại chẳng khác một học sinh trung bình. Tom cũng thế, Hermione nhìn thoáng qua cậu bé tóc đen mắt đen – cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Harry như rất có hứng thú. Hai người kia kì thật rất giống, Hermione tức giận nghĩ, hi vọng cái lí do của Harry cũng chính đáng như của Tom. Cảm giác bị một học sinh cùng khoá vượt mặt thật sự rất tệ! Bây giờ lại lòi ra thêm một người nữa…
Khi Giáo sư McGonagall đẩy cửa bước vào, lớp học đang xôn xao bàn tán chuyện con chuột biến thành người. Bà ho nhẹ một cái, cả lớp học liền lập tức yên tĩnh. “Trò Potter, trò Weasley, hai trò theo ta lên phòng hiệu trưởng một chuyến. Ron hiển nhiên phi thường khẩn trương, nó nhìn qua Harry như muốn cầu cứu nhưng Harry đã đứng dậy rồi.
Hai cậu học trò theo cái búi tóc cao cao của Giáo sư ra ngoài, khi Harry vươn tay đóng cửa, nó nghe thấy tiếng thảo luận bên trong lại bùng lên. Nó nghĩ là nó biết chuyện gì sẽ xảy ra, và đây đại khái là chuyện duy nhất khiến nó có thể cao hứng. Nếu ngay bây giờ chú Sirius có thể ngồi trong phòng hiệu trưởng đợi nó thì tốt rồi, Harry nghĩ, nhưng không nhanh như thế được, trước tiên phải qua được cửa điều tra của cụ Dumbledore đã.
Bọn họ xuyên qua các dãy hành lang, Giáo sư McGonagall mang bọn nó quẹo qua mấy khúc rẽ, cuối cùng đứng trước mặt một bức tượng thú bằng đá. “Đậu đủ vị mùi ráy tai.” Thoạt nhìn, Giáo sư McGonagall phi thường không muốn mở miệng, nhưng rồi bà vẫn phải nói. Bức tượng thú lập tức sống động, nhảy qua một bên. Ron trợn mắt nhìn cầu thang xoắn ốc xuất hiện, chậm rãi leo lên.
Thời điểm Giáo sư McGonagall đẩy cửa vào, Harry nhìn thấy một cái đầu đội mũ trái dưa biến mất trong ánh lửa đỏ rực nơi lò sưởi. Fudge đã đến, Harry hài lòng nghĩ thầm, nó chưa bao giờ nhìn thấy ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mà lại cao hứng đến như vậy. Chú Sirius sẽ được thả nhanh thôi! Khi Harry ngẩng đầu, nó thấy đôi mắt lam của cụ hiệu trưởng đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông suy sụp, đứng bên cạnh là bậc thầy Độc dược với gương mặt âm trầm.
Phòng hiệu trưởng vốn luôn sạch sẽ giờ đầy rẫy những mảnh thuỷ tinh, và Harry nghĩ là nó biết nguyên nhân. Có ai đó không cẩn thận đã làm đổ cái chai Chân dược, mặt trên còn sót lại một chút chất lỏng trong suốt. Trên tường, mấy nhân vật trong khung tranh đều đang châu đầu ghé tai bàn luận, một người trong số đó thoạt nhìn còn rất phẫn nộ. “Ti bỉ tạp chủng! Vô sỉ phản đồ! Cư nhiên dám nói xấu dòng họ Black cao quý!!!” Là Phineas Nigellus Black, và nắm đấm của ông luôn chĩa về hướng một người trên mặt đất.
Thấy ba người bước vào, cụ Dumbledore nhướn mày ra dấu cho các bức tranh trên tường, căn phòng nhất thời an tĩnh lại. “Cám ơn cô, Minerva.” Cụ nói, và Giáo sư McGonagall gật đầu đứng sang một bên. Sau đó, cụ Dumbledore chuyển hướng sang hai cậu bé thoạt nhìn đang không-biết-làm-gì-cho-phải, trong ngữ khí có chút trầm trọng: “Các trò, chúng ta vừa mới phát hiện một chuyện vô cùng trọng yếu, mà chuyện này vừa lúc có liên quan đến hai trò.”
Ron sợ hãi trợn mắt, thanh âm hơi đề cao: “Thưa Giáo sư, con không biết…” Cụ Dumbledore cho cậu nhóc một cái gật đầu trấn an: “Đúng vậy, Ron, trước đây chúng ta cũng không biết.” Ánh mắt cụ lại rơi xuống, Harry tin mình nhìn thấy lửa giận trong đôi mắt ấy. “Có ai biết được đâu, người từng đạt huân chương Merlin đệ nhất đẳng, mười năm trước bị một Tử Thần Thực Tử giết thảm, bây giờ vẫn còn hoàn hảo đứng trước mặt chúng ta.”
Vật thể đang cuộn người trên mặt đất hơi hơi run rẩy, bùa trói buộc của Giáo sư McGonagall còn chưa bị giải trừ. Khi Harry và Ron nhìn xuống hắn ta, thanh âm của cụ Dumbledore tiếp tục: “Hắn là một người hoá thú không đăng kí. Sau khi Voldemort gặp chuyện không may,” Ron và Giáo sư McGonagall nghe đến đấy liền không tự giác rùng mình, “hắn liền biến mình thành con chuột, tìm một gia đình pháp sư vào ẩn nấp.”
“Giáo sư…” Môi Ron run một cách lợi hại, cậu khó khăn nói: “Ý ngài muốn nói là… cả nhà con cùng với một Tử Thần Thực Tử… sống với nhau mười một năm?” “Ta e là như vậy đấy, con trai.” Cụ Dumbledore nghiêm túc nói: “Ta muốn nói là, gia đình con rất may mắn khi không gặp phải chuyện gì.” Sắc mặt Ron lại càng thêm tái nhợt.
Thấy ánh mắt cụ đảo qua mình, Harry cảm thấy nó nên biểu hiện nghi hoặc ra mặt: “Nhưng thưa Giáo sư, chuyện này cùng con có liên hệ gì sao?” Cụ Dumbledore nhìn Harry, ngữ khí nặng nề: “Hắn được nhận huân chương là vì hắn hi sinh, ý ta muốn nói là, có một chuyện trước nay chúng ta vẫn luôn nghĩ sai.”
Sirius Black khi đó bị cáo buộc là Tử Thần Thực Tử giết chết Peter.” Cụ Dumbledore đứng lên, đi vòng qua cái bàn công tác: “Sự thật là, Sirius phát hiện ra Peter là Tử Thần Thực Tử, và khi cậu ta đuổi giết Peter, Peter đã cho nổ một nửa con phố, rồi biến thành con chuột đào tẩu, lưu lại di thể lớn nhất là một ngón tay.” Người đàn ông tên Peter nãy giờ vẫn cúi đầu bỗng phát ra một tiếng thét chói tai, là cụ Dumbledore dùng bùa chú khiến hắn lộ ra bàn tay của mình – bàn tay thiếu một ngón. Snape càu nhàu hừ một tiếng.
“Peter nguỵ trang rất tốt, Sirius sở dĩ phát hiện ra là dựa vào cái chết của James Potter và Lily Potter. Voldemort tìm được nơi ẩn thân của bọn họ là do Peter chính là Người giữ bí mật, trong khi chúng ta cứ đinh ninh người đó phải là Sirius.” Cụ nhìn Harry.
Harry cảm thấy không cần đến Bế quan bí thuật nó cũng có thể biểu hiện ra cảm xúc lúc này nên có. Trên thực tế, từ nãy đến giờ nó luôn phải cố gắng khống chế lửa giận trong lòng. “Thưa Giáo sư, là hắn hại chết cha mẹ con?” Peter phát ra một tiếng khóc thút thít, nghe ra sợ hãi nhiều hơn là hối hận: “Các ngươi không biết… Chúa Tể Hắc Ám có bao nhiêu đáng sợ…”
Dumbledore đỡ lấy vai Harry, tại vì vẻ mặt nó thoạt nhìn như muốn cấp cho Peter một vài cái ác chú. Harry trừng mắt lườm Peter, nó nghe thấy tiếng cụ Dumbledore nói với Ron: “Trò Weasley, ta hi vọng sự việc ở nơi này không truyền ra cho bất cứ người nào, ta cũng đã thông báo cho Arthur và Molly rồi.” Ron gật gật đầu, thoạt nhìn đang còn sợ hãi. Cụ Dumbledore cũng chú ý đến sắc mặt tái nhợt của cậu nhóc: “Minerva, phiền cô mang cậu Weasley đến bệnh thất được không?” Giáo sư McGonagall gật đầu, mang Ron ra ngoài.
“Severus, cám ơn độc dược của anh. Ta nghĩ có một vài chuyện ta muốn cùng Harry…” Cụ Dumbledore nói đến một nửa, nam nhân tóc đen liền lên tiếng: “Ta đi trước, hiệu trưởng.” Harry ngẩng đầu đúng lúc thầy Snape cũng đang đánh giá nó. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Harry trong nháy mắt tìm thấy được một tia hối hận trong ánh mắt Snape, bất quá nó rất nhanh đã bị thay thế bằng chán ghét. Một cơn lốc áo choàng đen quét qua căn phòng, Snape đã ly khai.
“Harry, trò thế nào?” Di dời khu dân cư hoàn tất, cụ Dumbledore quay sang Harry. Harry đã đem ánh mắt mình dính chặt lấy Peter, nó cắn răng nói: “Con muốn cho hắn một trận giáo huấn, thưa Giáo sư, nếu thầy hiểu ý con…” Trong đầu nó giờ đây tràn ngập những hình ảnh trong căn Lều Hét, khi Peter chạy thoát khỏi tay nó… Voldemort hồi sinh cho hắn ta một bàn tay màu bạc… cuối cùng là ý chí không kiên định, hay nói cách khác là một phần thiện lương còn sót lại trong hắn, khiến cánh tay bạc ấy bóp chết chủ nhân của nó… Còn một hình ảnh khác cũng rõ ràng không kém, Voldemort giơ đũa phép chỉ vào nó, ánh sáng trắng cùng tiếng ca Phương Hoàng… Harry chỉ có thể tận lực tránh cho ánh mắt mình tiếp xúc với đôi mắt lam kia, nó biết một Chiết tâm chí thuật cao thâm có thể thông qua tiếp xúc nhỏ nhoi ấy tiến vào suy nghĩ của nó, và nó không hề xem thường bản lĩnh cụ Dumbledore.
“Đúng rồi, Harry, một lát nữa Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật sẽ dẫn người đến đây hoàn tất công việc.” Cụ Dumbledore cho nó một cái vỗ vai trấn an, sau đó ánh mắt cụ rơi xuống Peter. “Còn một chuyện ta muốn nói với trò là về Sirius. Nếu cậu ấy là bị hãm hại thì không bao lâu sau, đợi cho Peter bị kết án xong, cậu ta sẽ được phóng thích ngay thôi.” Peter run rẩy càng lợi hại hơn.
Harry trừng mắt nhìn Peter không nói lời nào. Cụ Dumbledore ngồi xổm xuống, ngước mắt lên nhìn nó: “Chú Sirius là cha đỡ đầu của trò.” Harry không thể không đem ánh mắt mình quay về trên mặt Giáo sư, trong đầu cố gắng nghĩ về chú Sirius: “Thầy nói là… cha đỡ đầu của con? Con còn có cha đỡ đầu?”
“Đúng vậy.” Cụ tiếp tục: “Khi còn học ở trường Hogwarts, chú ấy là bạn thân của cha trò, James Potter.” Peter lại thút thít khóc, cụ Dumbledore liếc hắn một cái: “Đương nhiên, còn có tên quỷ nhát gan này nữa.” Nhận thấy Harry lại muốn nhúc nhích, tay cụ Dumbledore hơi sự dụng lực: “Trò muốn gặp lại chú ấy không? Sau khi chú ấy thoát ra khỏi Azkaban, ta nghĩ chú ấy sẽ rất mong được nhìn thấy trò.”
Harry gật gật đầu, nó nhớ đến thái độ của nhà Dursley: “Vậy về sau con sẽ không cần trở về ngôi nhà số 4 đường Privet Drive nữa sao?” Cụ Dumbledore nhìn nó: “Trò có thể ở cùng với cha đỡ đầu của mình trong kì nghỉ lễ Giáng sinh, nhưng hàng năm con cần về lại nơi đó ít nhất một lần.”
Lò sưởi lúc này bùng lên ngọn lửa lục sắc, một người nối tiếp một người đi ra. Đi đầu tiên là ông Fudge mập mạp, khi nhìn thấy nó ông tỏ rõ vẻ ngạc nhiên. “Đây chính là…” Theo sau ông là ba Thần Sáng, Harry nhận ra chú Kingsley Shacklebolt. Cụ Dumbledore đứng lên, không bận tâm đến lời ông Fudge, mà đi vòng qua bàn làm việc, cầm lên một cây đũa phép với những nốt u nhỏ. Chỉ thấy một đạo bạch quang chợt loé, Peter bị đánh trúng nhưng không thấy có biến hoá gì, mọi người cùng nghi hoặc nhìn về phía cụ Dumbledore.
“Bùa phản hoá thú.” Cụ Dumbledore giải thích đơn giản: “Theo ta được biết, bọn Giám ngục chỉ có tác dụng với cảm xúc của con người.” Nhóm Thần Sáng đều để lộ ra nét kính nể, một người trong đó bước đến bên Peter đang run lập cập, dùng đũa phép áp tải hắn đứng lên.
Fudge giống như mới vừa tỉnh lại từ sau giây phút được diện kiến Harry, ông xoa xoa hai tay: “Mặc kệ thế nào cũng cảm tạ cậu bé đọc sai bùa chú…” sau đó cho cụ Dumbledore một cái nhìn tràn đầy hi vọng, tựa hồ muốn cụ giới thiệu mình với Harry Potter.
Cụ Dumbledore nhắm mắt làm ngơ: “Tốt lắm, các ông có thể trở về Bộ Pháp Thuật được rồi.” Các Thần Sáng gật đầu chào cụ rồi mang theo Peter biến mất trong lò sưởi. “Ngài Fudge, ta hi vọng phiên toà xét xử Peter Pettigrew có thể nhanh chóng tiến hành.” Đôi mắt sau cặp mắt kính nửa vầng trăng nhìn chằm chằm vào ngài Bộ trưởng, sau khi nhận được cái gật đầu không hề tình nguyện, ngữ khí của cụ mới nhẹ nhàng lại đôi chút. “Như vậy, Harry, trò…” “Thưa Giáo sư, con nghĩ tự mình có thể tìm được phòng học.” Harry bắt lấy cơ hội nói ngay lập tức, nó cũng không hi vọng cụ hiệu trưởng kéo dài thời gian nói chuyện riêng. Dumbledore hơi nhướn mi, quan sát Harry khá lâu, cuối cùng cụ nói: “Ta vốn nghĩ trò cần một thời gian nghỉ ngơi… nhưng như vậy cũng tốt, trò có thể đi.”
Harry gật đầu, ra khỏi cửa, bước xuống cầu thang xoắn ốc, xuyên qua bức tượng con thú bằng đá, sau khi vòng qua khúc rẽ đầu tiên nó mới điên cuồng mà chạy như bay trên hành lang vắng vẻ. Nó thành công, Peter đã bị bắt! Harry thật muốn gào to thành tiếng, nó rốt cuộc làm xong một sự việc, sự việc mà đời trước nó vẫn đang hối hận day dứt.
Khi Harry trở lại lớp học, nó phát hiện Giáo sư McGonagall và Ron vẫn chưa trở lại. Một đám người lập tức vây lấy nó: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” “Con chuột của Ron là một người hoá thú sao?” “Giáo sư Dumbledore gọi cậu lên văn phòng để nói chuyện gì thế?” Harry mở miệng vài lần, cuối cùng nói: “Là một chút việc nhỏ ngoài ý muốn.” Các học sinh tựa hồ không hề hài lòng với câu nói qua cửa này của nó, nhưng một tiếng la to vô tình giải thoát Harry khỏi đám người đang vây quanh.
Mọi người đều nhìn về phía tiếng hét, Harry vội vàng lách đám đông mà qua. Là Hermione, cô bé đang giật mình chỉ về phía một con cú mèo. Harry nhẹ nhàng thở ra một hơi, hại nó tưởng lại có chuyện gì ngoài ý muốn nữa chứ, bất quá sau khi thấy rõ con cú kia, hai mắt nó cũng không tự giác trợn tròn: “Hedwig? Sao mày lại ở trong đây?” Nói xong Harry liền đi qua, nhưng con cú cảnh giác nhìn nó, bay từ cánh tay lên vai Tom.
Tom đưa tay vuốt ve đầu con cú: “Tôi sợ là cậu nhận sai rồi,” cậu ta thoải mái nói, “đây là thú cưng của tôi, tên nó là Negro, vừa được tôi cho một cái bùa đổi màu.” Hơi nhún nhún vai, Tom nói với vẻ không quan tâm: “Bất quá hình như hiệu quả không được như mong muốn, cậu nói xem phải không, Harry?”