*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi gặp được cha mẹ của mình, Harry liền cất kĩ chiếc nhẫn hồi sinh, nhét nó xuống tận đáy chiếc rương của nó. Mặc dù vậy, tâm trí của Harry chưa bao giờ rời xa chiếc nhẫn; đã có vài lần nó moi móc cái hộp ấy lên, nhưng cuối cùng cũng đành bất mãn nhét trở lại. Nó biết mình không nên suy nghĩ về chiếc nhẫn ấy nữa, hơn nữa ba mẹ nó cũng đã căn dặn nếu nó sử dụng chiếc nhẫn, ba mẹ nhất định sẽ rất thất vọng. Harry dùng hết sức tự chủ của mình mới có thể nhịn cơn xúc động xuống mà không động đến cái hộp.
Nhịn thì nhất định phải nhịn, nhưng những đêm sau đó Harry luôn bị mất ngủ. Qua một vài ngày, Harry phát hiện nó có thể không sử dụng chiếc nhẫn, nhưng không nghĩ về chiếc nhẫn đó thì nó làm không được. Biết chắc rằng mình không thể một sớm một chiều thoát ra khỏi trạng thái này, Harry quyết định nó nên nhanh chóng chuyển củ khoai lang phỏng tay này cho người khác thì tốt hơn. Mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền, đúng không?
Dưới gầm giường đương nhiên là không được, nó phải tìm một nơi xa xa một chút. Phòng Cần Thiết? Cái nơi đó cực kì hỗn tạp, lỡ như có người tiện tay cầm đi mất thì biết làm sao? Suy nghĩ một hồi, Harry cảm thấy trả lại cho Voldemort là cách tốt nhất. Để hắn ta giữ, đảm bảo không sợ mất; hơn nữa nó có muốn sử dụng cũng không thể dễ dàng được, đỡ khiến nó hằng đêm nằm trên giường mà cứ phải thao thức.
Sau bữa cơm chiều, bộ ba cùng trở về tháp Gryffindore. Trên đường, Harry nói nó muốn trở lại Thư viện mượn thêm hai cuốn sách, nên Hermione và Tom tách nhau ở cầu thang. Chờ đến khi trên hàng lang chỉ còn một mình mình, Harry liền lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra. “Tôi trang trọng thề rằng tôi ….” Nhỏ giọng thì thầm, Harry vừa lòng nhìn đến văn phòng môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám không một bóng người. Có lẽ Voldemort đang bận rộn gì đó trong Mật Thất rồi, quả là cơ hội ngàn năm có một nha!
Căn phòng nằm cuối dãy hành lang lầu ba chính là mục tiêu của nó. Không khiến bất kì ai chú ý, Harry lẻn vào thành công. Đương nhiên là đối với bất kì ai không biết mật khẩu mà nói, mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy.
Bên trong văn phòng vẫn y như lúc nó lần đầu bước chân vào: từng hàng giá sách to lớn, mấy ống thủy tinh sắp xếp gọn gàng. Harry lấy chiếc hộp ra, trong tích tắc trước khi chiếc hộp kịp chạm mặt bàn, nó bỗng nhớ đến lời của Hermione rồi do dự. Tùy tiện trả lại món quà người khác đã tặng chẳng phải quá thất lễ rồi sao? Món quà này nó cũng thật sự quý trọng lắm… Ngoài ra, cho dù đây không phải chiếc nhẫn thì cũng là món quà của Voldemort nha, mà nó lại đúng là chiếc nhẫn, cho nên càng… Khoan! Khoan! Mấy cái suy nghĩ sau này ở đâu ra vậy? Chắc do nó suy nghĩ nhiều quá, mà cũng tại Hermione nữa, toàn nói lung tung làm nó cũng nghĩ lung tung.
Harry đứng đó, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, khiến nó có chút tức giận. Voldemort quăng cho nó cái nhẫn với đủ loại ý nghĩa, lại chẳng thèm giải thích với nó một chút. Từ những câu từ của ba mẹ mình, Harry có thể đoán được cái lần trong Mật Thất là hắn cố ý chọc giận, khiến cho nó nhận rõ chênh lệch giữa hai người, cũng khiến nó hiểu được quyết tâm của mình. Hiện tại Harry đã biết, nhưng tại sao lúc đó Voldemort không nói thẳng với nó? Là do quá khứ giữa hắn với cha mẹ nó khiến hắn không an tâm, hay do hắn vốn đã không an tâm với chính Harry đây? Dù sao thì lần trước cũng là nó nộ khí xung thiên, giờ ngẫm lại thì hành động của nó đúng là không phân tốt xấu, nếu như phải chủ động làm hòa thì có hơi bị mất mặt một tí…
Đột nhiên bên kia cánh cửa phòng truyền đến âm thanh làm Harry chấn động: Voldemort đã trở lại? Nó vội vàng nhét chiếc hộp vào túi, sau đó lách người vào sau một giá sách cao lớn, tự làm một cái bùa Hóa thú không lời lên mình. Harry cảm thấy Voldemort tám phần mười sẽ phát hiện ra có kẻ đột nhập văn phòng hắn, như vậy bùa tàng hình sẽ không tốt bằng bùa hóa thú. Nếu mà Voldemort phát hiện ra nó đột nhập văn phòng hắn để trả lại chiếc nhẫn thì… Harry xù lông, vì sao nó lại có cảm giác mình sẽ chết rất thảm nhỉ?
Tiếng bước chân ngày càng gần, qua khe hở dưới đáy chiếc giá sách, Harry có thể nhìn thấy đôi giày dưới lớp áo chùng đen. Dáng đi của hắn rất đắc biệt, nên Harry chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Còn chưa đi đến trước bàn làm việc thì hắn ta đột nhiên dừng lại, sau đó quay ngược lại, hướng thẳng đến chỗ nó đang ẩn nấp mà đi.
Quả nhiên, bị phát hiện rồi… Harry thở dài một tiếng. “Meo meo” Thanh âm nhẹ nhàng của mèo con vang lên trong phòng. Harry thật không thấy còn giờ phút nào may mắn hơn bây giờ, bởi trạng thái Thú hóa không nói được tiếng Anh, chứ nếu không bắt nó phải giả tiếng mèo kêu thì khẳng định sẽ không bao giờ tự nhiên được như vậy.
Voldemort tiến tới cạnh giá sách thì sửng sốt mất một lúc: là một con mèo con? Hắn lúc nãy còn tưởng là Harry… nhưng rồi lập tức lộ ra một nụ cười khổ: Harry làm sao lại đến vào hôm nay chứ, cậu ta đâu có biết hôm nay chính là sinh nhật hắn.
Cũng không biết vợ chồng Potter đang nói cái gì với Harry nữa, Voldemort vốn chỉ có thể nghĩ đến một loại phản ứng – chính là quan hệ giữa hắn và Harry lại càng thêm ác liệt. Dù sao thì có ai lại đi trông cậy những kẻ mình giết chết lại đi nói tốt cho mình chứ. Nguyên nhân chính mà hắn đưa viên đá hồi sinh cho Harry là vì em ấy vẫn luôn nhớ thương cha mẹ đã khuất. Sau này chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, để xem đến khi nào thì Harry phát hiện ra chân tướng, hoặc nhịn không được mà bùng nổ trước khi kịp phát hiện ra chân tướng. Đương nhiên, nếu Harry tự nghiệm ra được thì không còn gì tốt hơn, vấn đề giữa bọn họ sẽ được giải quyết nhẹ nhàng, là thượng sách trong thượng sách. Còn hạ sách ấy à, hắn thật không muốn suy nghĩ đến cái vấn đề như vậy…
Một loạt suy nghĩ khiến hắn không còn hứng thú với sự xuất hiện của con mèo nữa. Tuy rằng không biết nó vào bằng cách nào, nhưng xem ra nó cũng chẳng tạo được nguy hiểm gì, Voldemort hiện tại hoàn toàn chẳng có tâm tình đi nghiên cứu chuyện này.
Và thế là Harry còn đang ngồi xổm trên nền nhà, cứ thế trơ mắt nhìn Voldemort dần dần bước xa, trong lòng dậy sóng: rốt cuộc là vì địa vị của bất cứ vật gì trong lòng Voldemort cũng thấp như vậy, hay là do hình dáng Aminagus của nó quá chuẩn không cách gì nhìn ra? Ngay cả bùa trói gô bùa bất động cũng không thèm hạ nữa, chẳng lẽ hắn ta không sợ nó trộm thứ gì sao? Nhưng Voldemort yên tâm như vậy, xem ra nó chạy không quá căn phòng này rồi. Harry thoải mái hoạt động tứ chi, ra khỏi phạm vi che đậy của cái giá sách, sau đó ngồi một bên minh mục trương đảm nhìn lên.