Hai tuần trước khi học kì kết thúc, bầu trời bỗng trở nên trong vắt lạ thường, lộ ra cái màu lòng trắng trứng ngon mắt. Kì nghỉ đã sắp đến khiến cho ai ai cũng lộ vẻ chờ mong, cả tòa lâu đài được bao phủ trong một bầu không khí Giáng sinh nhộn nhịp. Hermione quyết định sẽ ở lại Hogwarts, Harry thầm biết cô bé mặc dù đã tuyên bố sẽ không bao giờ quản chuyện giữa nó và Tom nữa nhưng thật ra vẫn không yên lòng. Đối với chuyện đó, Harry cực kì cảm kích người bạn thân này của nó, nhưng chuyện giữa nó và Voldemort không ai có thể nhúng tay vào được.
Vào tuần lễ cuối cùng của học kì, tụi học trò có được một chuyến đi thăm làng Hogsmeade. Chú Sirius vẫn hẹn tụi Harry ở quán Ba Cây Chổi, lời lẽ trong thư có vẻ như chú đang rất vui. Đến khi gặp mặt rồi nó mới biết nguyên nhân: chú Sirius giành được cơ hội làm người đầu tiên tặng quà Giáng Sinh cho nó.
“Thế nào hả Harry? Tại cái đó hình như hơi nặng, cú mèo mang không được, cho nên chú tự mình mang đến cho con.” Chú Sirius rất hoan hỉ đặt một cái gói to tổ chảng lên bàn, chiếm hết diện tích không chừa chỗ nào, khiến cho tụi nhỏ đành phải cầm mấy chai bia bơ trong tay.
“Là cái gì thế ạ?” Harry tò mò hỏi. Hermione ngồi bên cạnh cũng mang theo vẻ mặt thắc mắc.
Chú Sirius vừa cười vừa nháy mắt vài cái, Hermione vội vàng giựt lấy chai bia bơ của Harry, để cậu nhỏ rảnh tay mà bóc quà. Harry nhanh chóng lột phăng lớp giấy da bao bên ngoài, và hiện ra trước mắt ba người là một mô hình lập phương. Bên trong mô hình có khá nhiều “người” mặc áo chùng chơi Quidditch đủ màu khác nhau đang bay lên lượn xuống, vài trái banh phóng vun vút giữa các cầu thủ, bên dưới mặt sân còn có cả khán đài và bãi cỏ xanh.
“Mô hình Quidditch toàn cảnh loại mới nhất trị trường đấy!” Chú Sirius tự hào khoe ra, rồi chỉ vào một loạt nút bấm bên dưới mô hình, chú giải thích: “Có thể thay đổi chiến thuật cho mỗi cầu thủ theo ý mình nha, tiến hành thực chiến nữa. Nhưng mà có trái Snitch bay theo quỹ đạo có sẵn. Bên trong có ghi lại trận đấu kinh điển trong Cúp Quidditch Thế Giới nữa, tụi con có thể xem đi xem lại bao nhiêu lần cũng được.”
Harry tròn mắt. Cái mô hình này tiên tiến hơn cái bảng đen cũ xì của anh Wood không biết bao nhiêu lần: hình tượng cụ thể, còn có thể mô phỏng chiến thuật của đối phương để tập thử nữa… “Cái này tuyệt thật!” Nó xuýt xoa: “Con cám ơn chú, chú Sirius.”
Chú Sirius phất tay. “Chỉ cần con thích là được rồi.” Nhìn thoáng qua Harry và Hermione, Sirius như chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, sao chỉ có hai đứa con thôi vậy? Tom đâu?” Tuy rằng hắn không thích ánh mắt thằng nhóc ấy nhìn Harry, nhưng với một người vừa thâm vừa sâu như vậy, Harry có khả năng tách ra đi riêng một mình sao?
Hermione nãy giờ vẫn đang tán thưởng cái mô hình, nghe được câu hỏi của Sirius đã định nói gì đó, nhưng cô bé chưa kịp mở miệng đã bị Harry giành trước: “Cậu ta lần này bận việc không tới được.”
“Chà…” Sirius nhìn nhìn Harry, lại nhìn nhìn Hermione, có chút đăm chiêu suy nghĩ. Tụi nhỏ cãi nhau sao? Hắn vốn dĩ muốn nói con trai chơi với nhau lâu lâu cãi nhau là chuyện bình thường, vài ngày sau là quên hết ấy mà, nhưng rồi hắn nhớ đến cái vẻ mặt của Tom lần trước. Tuy rằng Sirius không phải loại người kì thị đồng tính luyến ái gì, nhưng Harry còn vẫn còn nhỏ, biết đâu sau này con trai đỡ đầu của hắn gặp được mấy cô gái tốt người đẹp nết thì thế nào? Đừng tưởng hắn không chú ý thấy cái vẻ đượm buồn pha lẫn thất vọng của Harry lúc nó trả lời… cho nên Sirius ngậm miệng không nói thêm gì cả. Sao người khiến hắn phải đau đầu lại nhiều như vậy chứ? Trong nhà vẫn còn một tên nữa kìa…
Kì nghỉ đã đến, ở lại Hogwarts chỉ còn có Harry, Tom và Hermione, cả tòa tháp Gryffindor nhất thời yên tĩnh lại không ít. Bởi vì đăng kí quá nhiều môn mà bài tập của Hermione bày đầy khắp ba mặt bàn. Harry chọn lấy một cái ghế bành êm ái cạnh lò sưởi để làm bài tập, còn Tom thì chưa bao giờ thấy cậu ta để bụng chuyện bài tập. Cậu ta lúc thì ở thư viện, lúc thì trong phòng sinh hoạt chung, nhưng đặc điểm chung dễ thấy bao giờ bên cạnh cũng có một chồng sách tham khảo lung lay như sắp đổ.
Harry rất muốn hỏi cậu ta về chuyện bùa Trọng lực, nhưng mấy lần nó đều phải kìm lòng lại. Nếu cậu ta xác nhận thì thế nào? Bầu không khí giữa hai đứa nó đã đủ phức tạp rồi, cho nên cả hai cùng ăn ý che dấu tâm tư, gặp nhau cũng xem như không biết cho đỡ mất tự nhiên.