*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ây da, xem ra vận khí của ta không được tốt đâu nhỉ.” Nam nhân lấy một loại tiếc hận khẩu khí mà nói, nhưng trên mặt nhìn thế nào cũng không ra được cảm xúc ấy. “Lên lớp giảng bài Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho Cậu bé cứu thế, ta tin chắc có không ít người cho rằng ta là không biết tự lượng sức mình đi?”
Không đợi Harry kịp nói câu nào, lão Hagrid đã nhanh chóng giảng giải: “Kỳ thật Harry là một cậu bé ngoan, thật sự đấy Giáo sư.”
“Phải không, nếu như vậy thì rất tốt.” Nam nhân nhét hai chiếc hộp đũa phép vào dưới lớp áo choàng, sau đó vươn tay: “Rất chờ mong lần gặp mặt tiếp theo giữa chúng ta, Harry.”
Harry miễn cưỡng vươn tay mình ra. Không biết vì cái gì nhưng khi tên của mình được nam nhân này nói ra, nó theo bản năng phát run. Ngay trước khi ngón tay hai người tiếp xúc, Harry thậm chí cảm thấy chỉ một giây sau người đối diện sẽ nhảy dựng lên, nhưng thực tế chẳng có gì phát sinh.
Harry ngẩng đầu nhìn thẳng vào người kia, lại chỉ nhìn thấy một nụ cười rất sâu. Voldemort có thể tươi cười sáng lạn như vậy sao? Nó thậm chí còn nhìn thấy một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt. Nam nhân này chẳng xảy ra chuyện gì cả. Harry có hơi ảo não, chẳng lẽ nó bị chứng vọng tưởng bị hại rất nghiêm trọng, cho nên khi không thấy Quirrell liền lấy Rold vào thay thế?
Rold tựa như không nhìn ra cảm xúc hỗn loạn của Harry, chào tạm biệt Hagrid rồi xoay người li khai.
Nếu Rold không bị Voldemort ám thân, như vậy không phải là nói trận chiến bảo vệ Hòn đá Phù thuỷ cũng không xảy ra? Harry cơ hồ là ngây ngốc vung đũa phép, hết cây này đến cây khác. Đầu tiên là nó bị một con trăn khinh bỉ, sau đó lại lòi ra một ông Giáo sư không hề tồn tại… Lằn ranh lịch sử đang mờ dần sao?
Mặc dù vậy, khi Harry chạm tay vào cây đũa phép quen thuộc của mình, nó lại cảm nhận được một loại ấm áp lan ra toàn thân. Gỗ nhựa ruồi, lông đuôi Phượng Hoàng, mười một tấc rưỡi. Harry ngắm nghía cây đũa phép, rốt cuộc vẫn là cây đũa phép ấy, giống như kiếp trước. Điều này có nghĩa là gì? Vô luận có bao nhiêu biến hoá, nó vẫn là Kẻ được chọn sao?
Như vậy cũng không tệ, ít nhất phương hướng chung sẽ không thay đổi. Tuy một vài tình tiết có thể sẽ bất đồng nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Nói cách khác, nó không thể hoàn toàn dựa vào trí nhớ của mình mà sẽ phải lần tìm theo những dấu vết mới.
Ra khỏi cửa hàng của ông Ollivander, Harry đã làm xong quyết định. Hagrid giúp nó đóng gói mấy thứ vừa mua vào một cái thùng, hơn nữa cố ý muốn đưa chúng về nhà, cho nên Harry chỉ cần cầm cái lồng sắt có chứa Hedwig. Con cú trắng như tuyết đang ngủ gà ngủ gật, Harry lẳng lặng nhìn ánh tà dương chiếu lên Hedwig làm thành một cái bóng thật dài trên mặt đất. Mình phải bảo vệ nó, cùng với mọi người, vì thế nó cần làm bất cứ thứ gì có thể để đạt được mục tiêu này. Harry ôm quyết tâm cao độ không hề biết rằng, nhiều năm về sau, nó hoàn thành lời thề của mình, nhưng bằng một phương thức hoàn toàn ngoài dự đoán.
Trong phần còn lại của mùa hè, Harry hầu như mỗi ngày đều lang thang không mục đích trên mấy con phố. Vợ chồng Dursley khi nhìn thấy những thứ Harry mang về từ chuyến đi Hẻm Xéo thì đôi mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, thế nhưng không hề nói câu gì. Về sau, sự tồn tại của Harry trong gia đình Dursley vốn rất nhạt nhoà nay liền hoàn toàn biến mất, trên cơ bản không khác gì với không khí, bởi vì bọn họ cơ bản không hề nói chuyện với nó nữa.
Một ngày trước khi xuất phát, Harry nghĩ ít nhất cũng phải nói với dì dượng nó một tiếng, cho nên sau bữa tối, khi ông anh họ Dudley của nó đã yên vị trước màn hình ti-vi, nó cố ý thả chậm động tác. Dì Petunia thấy thế cũng chỉ nhíu mi, tựa hồ không muốn lãng phí sức lực của mình vào một tên người ngoài.
“Ừm, cái kia… Harry cố gắng lên tiếng trước khi dì dượng nó rời khỏi nhà bếp: “Ngày mai con sẽ xuất phát đi Luân Đôn.” Khi nhìn đến cái trừng mắt dữ tợn của hai người bọn họ, nó nhanh chóng bổ sung: “Con sẽ tự mình đi.”
Dì Petunia mím môi mình thành một đường dài mỏng, có thể nhìn ra được đối với loại chuyện này dì không quá cao hứng. Dù sao cũng không quan hệ, cái gì nên làm nó đều đã làm. Harry dời lực chú ý lên cái đĩa thức ăn trước mặt, hoàn hảo là nó đã đổi một ít Galleons ra Bảng Anh lúc còn ở ngân hàng Gringotts. Nếu không, Harry quả thật không muốn tưởng tượng đến cảnh nó đi xin dì dượng mình ít tiền làm lộ phí… Cái viễn cảnh đó còn kinh khủng hơn cả việc cận chiến với một con rồng bự chảng.
Harry bị doạ cho nhảy dựng, ánh sáng bất ngờ làm nó hoa mắt. Chờ cho tầm nhìn rõ ràng, nó thấy dượng Vernon quần áo chỉnh tề đứng trước cửa phòng khách, đằng sau tấm thân đồ sộ đó là dì Petunia, cũng không hề mặc cái váy ngủ sọc hồng như mọi sáng. Đây là… bọn họ có việc?
Nhãn tình dượng Vernon quét qua chiếc rương còn trong tay Harry, lại lia xuống cái chuồng cú dưới chân nó, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ mạnh: “Đi gấp, phải không?” Hình như dì Petunia ở phía sau huých dượng một cái, bởi vì sắc mặt dượng đột nhiên trở nên rất kì quái. “Đi, đi mau, ta hôm nay còn phải đi làm nữa.”
Harry liền mạc danh kì diệu ngồi ở trong xe. Điệu bộ này sao giống như là bọn họ muốn chở nó đến Luân Đôn thế? Qua kính chiếu hậu, nó nhìn thấy hai gương mặt không chút biểu tình của dì dượng mình, và nó khôn ngoan chỉ để vấn đề trong lòng. Khi đến nhà ga Ngã Tư Vua, dượng Vernon hình như chỉ hận không thể chạy về ngay lập tức, mà dì Petunia thì nhiều lần liếc ánh mắt nàng về phía nó. Harry đứng như trời trồng nhìn chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc kì quái không biết tên.
Kế hoạch của nó vốn là ra đường Privet Drive đón taxi, bởi vậy nó tính toán thời gian khá dư dả, kết quả là hiện tại nó tới quá sớm. Men theo lối đi quen thuộc, nó vào sân ga Chín ba phần tư, nơi đầu máy hơi nước đỏ sẫm đang lẳng lặng nằm ngủ. Xem ra cũng không quá tệ, ít nhất nó có thể chọn lựa bất kì toa xe nào nó muốn.
Dưới sự trợ giúp của nhân viên phục vụ, Harry khiêng được đám hành lý nặng ịch lên tàu, sau đó lang thang theo hành lang trên tàu mà đi kiếm một toa thích hợp. Nó ban đầu muốn ngồi ở toa xe cuối cùng, nhưng nơi đó đã có người giữ chỗ trước, trên tấm thẻ trước cửa có ghi “M. V. Rold”
Là Giáo sư mới? Harry suy nghĩ một chút, rồi kéo cánh cửa toa xe kế bên đi vào. Nó đang rất muốn biết vị Giáo sư này có lai lịch thế nào. So với các Giáo sư khác, Rold trông trẻ tuổi anh tuấn hơn rất nhiều, bất quá Harry rất khẳng định, Giáo sư Rold này sẽ không phải loại bao cỏ (bất tài, vô dụng) như ông Lockhart.
Mặt trời chậm rãi lên cao, Harry có thể thấy được sương mù giăng trên sườn núi xa xa đang dần tán đi. Ánh nắng ấm áp bao phủ lên người, nghĩ đến việc nó sắp được trở lại Hogwarts, Harry dựa đầu vào cửa sổ thuỷ tinh, bất tri bất giác mà ngủ.