*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tỉnh lại… Tỉnh lại… Mày không nên nhìn thấy những thứ như vậy…
Harry mở mắt trên cái giường tứ trụ của mình, mồ hôi lạnh đầy đầu. Nó lại nối tiếp tư duy với Voldemort, mấy cảnh tượng hồi nãy toàn là nó nhìn thấy qua ánh mắt của Voldemort… Thật giống như chính nó đang giáo huấn thuộc hạ vậy.
Harry ngồi dậy, lau đi mồ hôi trên mặt, với lấy cặp mắt kính trên chiếc tủ đầu giường đeo vào. Nắng sớm mờ mờ, nhưng nó chắc không thể ngủ tiếp được nữa, vì thế nó rời giường, bước đến bên cạnh khung cửa sổ. Xa xa, Rừng Cấm được một màn sương mỏng bao phủ, mờ mờ ảo ảo như quang cảnh cõi tiên. Thế nhưng hiện tại Harry không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp như vậy, tâm tư của nó hoàn toàn đặt lên giấc mơ vừa rồi.
Đêm qua nó thật sự quá mệt mỏi, khi đi ngủ quên mất không thanh tỉnh đầu óc. Voldemort đối với việc thủ hạ của hắn tự tiện tấn công nó mà cảm thấy phẫn nộ… và thế là hắn trừng phạt những Tử Thần Thực Tử có tham gia vào lần tập kích này… Malfoy biện giải cho cái việc hắn để lộ tin tức… Crabbe với Goyle nghĩ rằng Malfoy có khả năng bị thất sủng nên đã công khai cười nhạo Malfoy trong buổi hội nghị… Chỗ nào không đúng nhỉ?
Từ sự trừng phạt bọn chúng phải nhận thì chẳng còn gì nghi ngờ là Voldemort biết rất rõ bọn chúng đã làm những gì với cả nhà dì dượng nó trong vườn hoa, nhưng hắn làm thế nào mà biết được chứ? Nott căn bản đâu có nhắc đến việc này! Hơn nữa hắn còn nắm rất chắc việc Dobby xen vào ảnh hưởng đến bao nhiêu… Đúng rồi, Dobby!
Harry siết chặt bàn tay, cuối cùng nó cũng biết vấn đề nằm ở chỗ nào, hèn gì nó cứ cảm giác như có gì đó không đúng… Voldemort không hề trừng phạt Lucius Malfoy, thậm chí hắn còn không thèm nhắc tới con gia tinh Dobby! Cho dù có xét trên mức độ thế nào thì cái chuyện con gia tinh chen vào dẫn đến hành động lần này thất bại là không thể chối cãi, ấy vậy mà Voldemort chỉ cười nhạo có hai câu là xong việc?
Trời đã sáng, một tiếng hít thở khác trong phòng ngủ nam sinh Harry cũng nghe thấy rõ ràng hơn. Cái này nhắc nhở nó không nên đứng ngẩn người trước cửa sổ như vậy mà phải làm ra vẻ mình vừa mới ngủ một giấc đã con mắt để tránh cho ai kia lại lo lắng. Harry rón rén bước trở lại giường, trong lúc này ánh mắt nó đụng phải cái gương trong phòng. Hình như kể từ lúc bị Tom trừng mắt, cái gương liền trở nên cực kì im lặng. Trong gương là một gương mặt bình thường như bao người, với vết sẹo hình tia chớp trên chán… Điều này lại đúng lúc nhắc nhở nó một chuyện: vết sẹo của nó chẳng có cảm giác gì cả.
Đây mới chính là thứ khác thường nhất nhỉ? Nhớ ngày đó mảnh hồn trong Quirrell khiến cho nó đau đầu đến nửa năm, rồi sau khi Voldemort sống lại đầu nó còn đau dữ dội hơn nữa. Nhất là mỗi khi hắn phẫn nộ hoặc có cảm xúc bị cái gì kích thích là nó y chang như bị trúng Cruccio – phản ứng lúc đó khỏi phải nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, ghê tởm muốn chết!
Harry tin chắc rằng mấy giọt hồ môi lạnh khi nó rời giường là do sợ hãi, hoang mang khi tâm trí nó lại lần nữa gắn kết với Voldemort chứ không phải phản ứng khi gặp lời nguyền tra tấn. Quay lại giường nằm, nó không khỏi vươn tay lên ấn ấn vết sẹo. Vết sẹo vẫn ở đấy như trước, không hề biến mất, thậm chí nó còn cảm giác được như thể có cái gì đang đập thình thịch… Dừng lại! Mấy thứ đó chẳng qua là do nó suy nghĩ quá nhiều mà thôi… Trước đây một quãng thời gian tương đối lâu, Harry phát hiện nó không còn suy đoán được những chuyện có liên quan đến Voldemort, và thế là nó cũng chẳng thèm tự làm khó mình với mấy vấn đề nan giải ấy nữa. Vừa nhắm mắt vừa suy nghĩ, Harry vẫn không quên thanh không đầu óc.
Lúc này đây giấc ngủ của nó đã không còn đại sảnh hoa lệ, không còn rồng lửa, cũng không còn từng vòng từng vòng Tử Thần Thực Tử nữa. Trên thực tế thì Harry ngủ thẳng đến thời gian bữa tối. Khi Tom chạy lên đánh thức nó mới tỉnh, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái. Thật sự mà nói thì cuộc tập kích không thành kia cách hiện tại chưa tới một ngày, ấy thế mà nó lại có thể ngủ say sưa như thế thì thật là ngạc nhiên!
Tom đề nghị nó cứ ở lại trên tháp Gryffindor mà nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì cậu ta sẽ xuống nhà bếp bưng lên. Harry suy tính bây giờ đang trong kì nghỉ hè, chẳng có học sinh nào ở lại Hogwarts cả, nếu xuống Đại Sảnh Đường tất nhiên sẽ phải đối mặt với rất nhiều thầy cô, mà nó thì chưa có tâm tư nhớ lại cuộc tấn công đêm qua, thế là nó gật đầu đồng ý. Lúc Tom trở lại, trên tay cậu ta không chỉ có bữa ăn tối mà còn có thêm một mảnh giấy da dê nho nhỏ nữa.
Đó là giấy phép sử dụng sân Quidditch từ ngày hôm qua cho đến trước ngày khai giảng tháng chín. Harry trợn tròn mắt kinh ngạc, từ trước tới nay nó mới chỉ thấy mỗi anh Wood lấy được loại giấy cho phép này. “Đây là… cho tớ à?” Nó hỏi, cố gắng khống chế bàn tay đang phát run.
“Thế nào? Không vui hả?” Tom nhìn nó, trong giọng nói lộ rõ vẻ ngây thơ. “Cậu tàng trữ một cây Nimbus 2000 dưới gần giường, mặc dù hiện tại đã có thêm một cây 2001 nữa… Tớ còn nghĩ là cậu thích Quidditch chứ!”
“Không… Đương nhiên tớ thích chứ…” Harry đã kích động đến mức câu cú lộn xộn. Vừa nghĩ đến chuyện có thể tự do cưỡi chổi bay lượn trên không – muốn bay thế nào thì bay thế ấy, lại còn có thể đi mượn trái Snitch – râu Merlin ơi, chỉ mỗi từ hưng phấn làm sao diễn tả được tâm trạng bây giờ của nó chứ!
“Vậy là tốt rồi.” Tom nói, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Thứ lỗi cho tớ nói hơi trễ… Chúc mừng sinh nhật, Harry!”
“Cám ơn!” Harry quả thật mừng như điên, cầm tờ giấy cho phép trong tay lật qua lật lại đến mấy lần. “Tớ phải nói là món quà này quá tốt đi, tớ chưa bao giờ dám hi vọng xa vời đến loại chuyện tốt đẹp đến mức này…” Nó bỗng nghĩ đến một vấn đề khác: “Mọi người đều biết tớ lén giấu một cây chổi bay à?”
Tom đã bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình, khi nghe được câu hỏi của Harry cậu ta chỉ nhún vai: “Tớ nghĩ là chỉ có mình tớ biết thôi.”
Harry thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt!” Nó gấp tấm da dê thật cẩn thận rồi nhét vào túi tiền. “Cậu quả thật rất thần, chuyện gì cũng bị cậu đoán được hết. Quà sinh nhật năm nay của chú Sirius đúng là một cây Nimbus 2001.”
“Chú ấy đối với cậu rất tốt nhỉ?” Tom nói, trong giọng nói mang theo chút ghen tị mà cậu ta cũng không hay biết.
Harry lại chẳng tinh ý nhận ra, nó vẫn nói chuyện bừng bừng khí thế. “Cậu cũng rất tốt mà… Cậu không có chổi bay ư?” Nó lập tức tự trả lời câu hỏi của mình: “Không có cũng không sao, dù sao thì tớ cũng có đến hai cây, lại toàn là chổi mới…”
“Ý cậu muốn nói là đêm nay chúng ta bay luôn?” Tom không hề khách khí vạch trần ý đồ của nó: “Không được!” Cậu ta quyết đoán từ chối: “Trời tối rồi, có gì để mai!”
Harry ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Nhưng mà tớ thật sự rất rất muốn…”
“Tớ nói không được chính là không được.” Tom đã không thèm nhìn nó nữa mà chuyên tâm đối phó với miếng bít tết nhỏ trước mặt. “Vốn dĩ Giáo sư Rold đã không đồng ý với mấy hoạt động có nguy cơ nguy hiểm cao của cậu…”
Cảm thấy mìn vừa mới nhận ra chút tin tức trong lời nói của Tom, Harry ngắt lời cậu ta. “Nói như vậy có nghĩa là Giáo sư Rold là người đã nhờ bà Hooch đặc biệt chiếu cố tớ trong mấy buổi học bay trước đây?”
Biểu tình trên mặt Tom quả thật nhìn y như bị nghẹn: “Ớ…” Cậu ta vội vàng bổ sung: “Đương nhiên là có cả thầy Dumbledore và cô McGonagall nữa.”
Nỗi ngạc nhiên của Harry có giảm xuống một chút, nhưng ngay cả Giáo sư Rold mà cũng lo lắng cho an toàn của nó, chẳng lẽ tình hình hiện giờ của nó nguy hiểm đến mức ngay cả cưỡi chổi chơi Quidditch cũng không được nữa rồi sao?
“Đương nhiên là hành động tối hôm qua của cậu đã giúp thuyết phục họ.” Tom nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt Harry: “Có vẻ như các thầy cô cảm thấy cậu không quá… yếu đuối như mọi người vẫn tưởng.”
Harry bị cái ngữ khí hoài nghi kia làm cho phì cười, nó nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Tớ yếu đuối? Cậu nghĩ về tớ như thế à?” Nó nhào người qua, cố gắng ghì chặt lấy Tom từ phía sau.
Mới lúc đầu Tom còn ngạc nhiên, nhưng cậu ta phản ứng lại ngay lập tức. Trở tay đẩy hai cánh tay Harry đang đặt trước ngực mình ra ngoài, hai người bắt đầu lăn xả vào nhau phân cao thấp. Mặc dù thế, cả hai đều rất ăn ý không đụng đến cái bàn có chứa bữa ăn tối, thế là mấy cái bàn ghế khác trong phòng sinh hoạt chung bị xô ngã không thương tiếc.
Harry chưa từng nghĩ đến việc một cậu Tom gầy ngang ngửa nó lại có sức lực lớn đến vậy. Cho nên vài phút sau, cục diện biến thành hai tay Harry bị ghì chặt xuống đất, hai cẳng chân cũng đã bị cố định, hoàn toàn không thể động đậy được. Hai đứa đều đang thở hổn hển, Harry nhất thời chú ý đến hơi gió âm ấm đang khẽ phả lên mặt nó là của Tom liền toàn thân cứng ngắc.
Cuộc chiến lần này Tom giành thắng lợi, cậu ta liền mở miệng trêu ghẹo Harry: “Sao? Đã chịu khuất phục chưa?”
Harry nhìn chằm chằm vào đôi môi đang khép mở kia, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ xa vời: răng cậu ta trắng ghê…
“Này, cậu không sao chứ?” Tom thấy nó thất thần liền ghé sát đầu lại quan sát nó. “Sao mặt cậu đỏ dữ vậy?”
Đôi mắt cậu ta đen như hắc diệu thạch… Harry lại tiếp tục bay vào vùng đất thần tiên, hoàn toàn không nghe lấy nửa chữ bạn Tom nói. Gương mặt bên trên hiện lên vẻ thắc mắc, Harry trừng mắt nhìn, tựa hồ như đang chờ một biến hoá nhỏ nhoi sẽ vụt qua gương mặt ấy. Harry đang muốn nhìn rõ hơn thì lại cảm thấy sức nặng trên người bỗng biến mất, Tom đã buông nó đứng lên rồi.
Khí tức vốn gần trong gang tấc bỗng chốc tiêu thất, ngay khi ý thức được điều này, cảm giác mất mát choán lấy tâm trí Harry. Vừa rồi, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Harry cảm thấy việc mà nó muốn làm với việc mà Tom muốn làm là giống nhau. Thế nhưng Tom đã đứng lên, Harry còn nằm dài trên sàn, con dã thú trong lòng nó hừ hừ khó chịu.
“Cậu không sao chứ?” Tom lại hỏi thêm lần nữa. Cậu bé cứu thế thật là kì quái: lúc nãy đờ người ra, bây giờ vẫn đang đờ, thảm trải sàn của Gryffindor thoải mái đến độ đó sao? Hắn nhìn sang một cái tay vịn của mấy chiếc ghế bành gần đó, cố gắng thu lại cảm xúc chỉ trực trào ra kia quay về.
Harry ngẩng đầu lên đã thấy Tom đang đứng kế bên, con dã thú lại càng khó chịu mà hừ hừ. “Không có việc gì,” Nó nói, ngó lơ thanh âm con dã thú trong lòng mình: “giúp tớ một tay với, người tớ hơi bủn rủn.”
Tom kéo nó đứng dậy, cả hai cùng thu dọn phòng sinh hoạt chung cho gọn gàng rồi tiếp tục ăn cơm, cả quá trình đều diễn ra trong im lặng. Cho đến khi hai đứa nói lời chúc ngủ ngon với nhau, Harry nhận ra nó lại có thêm việc cần phải xem xét nữa rồi.
Ngày hôm sau nắng vàng rực rỡ, trời trong vắt không một gợn mây, xanh thăm thẳm như sắc hoa lưu ly. Harry mới sáng sớm đã tỉnh liền đánh thức Tom dậy theo. Hai người nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi xuống Đại Sảnh Đường ăn bữa điểm tâm. Ngay khúc quanh của hành lang hai đứa xém tí nữa đã đâm sầm vào cụ Dumbledore, Harry vội vàng nói câu xin lỗi rồi túm tay Tom chạy đi trước khi cụ kịp mở miệng. Dumbledore đứng đấy nhìn theo hai bóng dáng biến mất nơi cuối hành lang, nét mặt đầy vẻ đăm chiêu.
Lúc bà Hooch tới sân bóng liền nhìn thấy trên không trung có hai chấm nhỏ. Thật sự sẽ không xãy ra chuyện gì chứ? Hai nhóc ấy năm nay mới lên năm thứ hai thôi mà? Đột nhiên, có cái gì lấp lánh ánh vàng lướt qua mặt bà, ngay sau đó là nguyên cả cây chổi. Bà nhận ra cặp mắt kính kia ngay lập tức: “Dừng lại, Potter!” Bà hét to, bởi trái Snitch đã lượn xuống sát rạt mặt đất: “Trò sắp tông…”
Phần kế tiếp bà đã không thể thốt ra lời được nữa, cảnh tượng trước mắt làm bà choáng váng thật sâu. Trước mắt bà, Harry đang bay cực kì nhanh với cái quỹ đạo gần như y chang theo trái Snitch, khi hạ sát thảm cỏ, tốc độ cậu bé hình như còn nhanh hơn cả trái Snitch nữa cơ. Merlin ơi, thằng bé này có thiên tài về bay lượn! Bà Hooch trợn mắt, mồm há hốc.
Harry nắm lấy trái cầu với hai cánh màu bạc chậm rãi bay lên, miệng không ngừng hét về phía Tom: “Tớ bắt được nó rồi!”
“Một phút mười giây.” Người đang lượn lờ trên không cũng to giọng hét trả: “Cậu lại phá kỉ lục của chính cậu nữa rồi!”
“Lần này là đến lượt cậu.” Harry nhếch môi cười cười: “Đua thử xem trong chúng ta ai nhanh hơn…” Nó khẽ thả tay, trái Golden Snitch lập tức biến mất không dấu vết.
Tom hơi ngớ ra một lúc: “Cậu chơi tớ à?” rồi ngay lập tức thúc chổi bay nhanh: “Trước khi bắt đầu phải hét lên chứ!”
Harry cứ thế mà cười ngặt nghẽo.
Bọn nó chơi cả ngày, mãi đến khi mặt trời khuất núi mới trở lại mặt đất. Áo chùng cả hai đều ướt đẫm, dính bết lấy thân người, còn tay chân thì bủn rủn vô lực. Tom không thể không thừa nhận cái loại kĩ thuật bay này cần một chút thiên phú, mà hắn thì thứ này có vẻ hơi thiếu. Harry vỗ vai hắn, mở miệng an ủi mà giọng chẳng có tí thành ý nào: “Cậu bay cũng đâu có tệ, chỉ là thiếu một chút cảm giác thôi.”
“Kì thật cậu là đang trả đũa tớ cái vụ hôm qua tớ nói cậu yếu đuối phải không?” Eo đau, lưng cũng đau, so ra hắn vẫn thích dùng độn thổ làm phương tiện di chuyển hơn, chổi bay thật sự là rất khó chịu.
“Làm gì có! Chúng ta không phải đã chơi rất nhiệt tình đó sao?” Harry cười ha ha, nghĩ đến sự tình ngày hôm qua lại khiến nó thấy không thoải mái.
Tom chả còn gì để nói. Nhìn nhóc con cứ thế chộp trái Snitch mà mấy lần tim hắn muốn ngừng đập, vậy mà nhóc ấy chả biết gì ráo, còn ra vẻ kích động lắm… Rốt cuộc thì nhóc đó có biết được bao nhiêu lần nó suýt tông phải nào mặt đất, nào khán đài, nào cầu môn không đây?
Quả nhiên, sau giờ cơm chiều Harry bị giáo sư McGonagall lôi đi nói chuyện riêng. Tom ngồi thù lù trong phòng sinh hoạt chung suy nghĩ, kĩ thuật bay như thế mà không được chọn làm Tầm thủ mới lạ. Vậy mấy buổi huấn luyện sau này của nhóc ấy có phải canh chừng nữa không đây? Tom nâng tay đỡ trán, sao hắn cứ có cảm giác mình vừa mới tự tìm phiền phức thế nhỉ?