*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tối tháng năm năm 1996.
Ông Thủ tướng ngồi trong phòng làm việc, đọc báo cáo ngoại giao vừa nhận được hôm nay. Dựa trên thông cáo của Thủ tướng tiền nhiệm cùng với ông Thủ tướng kia đã ký, tháng bảy sang năm bọn họ sẽ phải trả lại một trong những thuộc địa ở phía đông. Không có vấn đề gì cả, Thủ tướng tiền nhiệm căn bản đã giải quyết xong, giờ việc của ông chỉ là xác nhận một số việc nhỏ mà thôi.
Trên thực tế, ngoại trừ uy tín của ông trong Đảng Bảo Thủ (1) đang ngày một giảm xuống [mấy năm gần đây một gã tên Roger Lake càng lúc càng nổi bật], thì còn phát sinh một hiện tượng vô cùng kỳ lạ [sở dĩ kỳ lạ là vì chúng vô cùng dữ dội nhưng lại không hề gây ra thương vong], chiến trường chính trị có thể nói là gió êm sóng lặng. Vì thế Thủ tướng chuyển tâm trí về cuộc Tổng tuyển cử sắp diễn ra trong năm tới. Trong lúc ông đang tập trung suy nghĩ nên dùng thủ đoạn nào để có thể giữ được cái ghế của mình [từ chủ động từ chức đến tiếp tục tham gia ứng cử], một tiếng ho khan chợt vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của ông.
Cơ thể ông Thủ tướng như đông cứng lại, quay đầu nhìn bức tranh chân dung dỡ bẩn, cũ kỹ treo trong góc phòng, cố gắng làm cho giọng mình nghe mạnh mẽ hơn: “Xin chào?”
Một giọng nói mạnh mẽ, quyết đoán lập tức vang lên từ khung ảnh lồng kính trên tường: “Gửi Thủ tướng dân Muggle. Chúng ta cần gặp khẩn cấp, tân Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Borges Chester và cố vấn cao cấp Cornelius Fudge.”
“A… Được, được.” Lúc này ông Thủ tướng không tìm ra được bất cứ lý do gì để từ chối cuộc gặp, đành phải đồng ý. Ông vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp ông Fugde kia. Khi đó ông vừa giành được thắng lợi trong cuộc tranh cử, ngồi trên chiếc ghế mà ông ao ước bấy lâu, tận hưởng cảm giác chiến thắng, kết quả bức tranh kia đột nhiên lên tiếng, khiến ông vô cùng hoảng hốt, sau đó ông Fudge nhảy ra từ lò sưởi. Ông đã chỉ thị gỡ bức tranh xuống, nhưng uổng công, sau đó ông chỉ đành ngày ngày mong đợi bức tranh kia đừng lên tiếng một lần nào nữa.
Thời gian này ông rất phiền muộn, mọi chuyện dường như không được thuận lợi. Nhưng có vẻ như ông Fugde kia còn thảm hơn cả ông. Hai người nhận chức cùng năm, giờ ông ta lại biến thành cố vấn cao cấp? Lại nghĩ đến chính mình, phỏng chừng sang năm ông cũng không giữ được cái ghế này nữa… Ông Thủ tướng lo lắng ngồi trở lại bàn làm việc, cảm thấy rất khó bày ra vẻ mặt thoải mái để tiếp đón hai vị khách không mời kia.
Ngọn lửa trong lò sưởi đột nhiên chuyển thành màu xanh sáng rực. Ông Thủ tướng cố không tỏ ra bối rối, nhìn người đàn ông cầm cái nón quả dưa màu xanh xuất hiện trong tầm mắt. Ông Fudge bước ra ngoài, thuận tay phủi sạch bụi trên chiếc áo choàng dài. “Chào buổi tối, ông Thủ tướng.” Cornelius Fugde nói, trên mặt không có nhiều nét mệt mỏi như ông Thủ tướng đã đoán, “Hôm nay là buổi gặp theo thông lệ, nhân tiện nói cho ông biết một vài việc. Ông cũng biết, quy định ấy mà.”
Ông Thủ tướng nhìn theo tro bụi lượn lờ bay xuống, nhíu nhíu mày, miễn cưỡng nói: “Chào buổi tối!” Ông không nghĩ mình sẽ nói ra việc mỗi lần ông Fugde đến đây đều khiến tấm thảm của ông trở nên bẩn thỉu. Nghe lời ông ta nói, ông ta có việc gì cần thông báo cho ông theo quy định?
Đúng lúc này, ngọn lửa lại chuyển màu một lần nữa. Người bước ra từ lò sưởi lần này là một người trẻ tuổi, ít nhất ông Thủ tướng có cảm giác như vậy. ‘Ông tân Bộ trưởng’ ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, hơi cao, dáng người rắn chắc. Ông ấy không đội mũ, mái tóc xoăn màu xám nhạt gọn gàng ép vào mặt, ánh mắt màu lam nhạt vô cùng sắc bén. Ông Thủ tướng không biết đánh giá về cách ăn mặc của Pháp sư thế nào, chỉ nói thầm: nhìn tổng thể, ông đã hiểu tại sao ông ấy nhận được nhiều phiếu bầu hơn ông Fugde.
“Chào buổi tối, ông Thủ tướng!” Người đàn ông bước tới bắt tay ông Thủ tướng, động tác gọn gàng, dứt khoát. “Tôi là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mới nhậm chức, Borges Chester [Ông Thủ tướng liếc thấy vẻ mặt ông Fudge trong một thoáng trở nên mất tự nhiên]. Hôm nay là buổi gặp mặt sau khi nhậm chức theo thông lệ. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ông hẳn là không cần lo lắng sẽ gặp tôi lần nữa.”
Ông Thủ tướng có chút xấu hổ. Ông Bộ trưởng này vừa nhìn đã nhận ra ông không có ấn tượng tốt với Pháp sư hay là muốn nói nhiệm kỳ của ông ta sẽ kéo dài hơn ông?
“Ha ha…” Ông cười, tầm mắt đảo qua hai người, quyết định tỏ ra không hiểu chuyện gì. “Mới nhậm chức? Năm nay là nhiệm kỳ mới của các ông sao?”
“Không phải.” Chester dứt khoát đáp. “Giới Pháp thuật xảy ra chiến tranh.” Lần đầu tiên từ khi xuất hiện hắn liếc mắt nhìn ông Fugde, ý bảo người đang đỏ bừng mặt đứng kia giải thích.
“Là sao?” Thủ tướng ôm hy vọng nhỏ nhoi hỏi. Hình như ông vừa nghe được từ ‘chiến tranh’?
“À, tôi chưa từng đề cập chuyện này với ông…” Fudge mở miệng. “Tám mươi năm trước, có một Kẻ-Chớ-Gọi-Tên-Ra muốn thống trị toàn giới Pháp thuật, tất cả mọi người đều sống trong không khí khủng bố bao trùm khắp nơi. Sau này, lúc hắn muốn đi giết một cậu bé, bị thần chú của chính mình phản phé, thế là hắn bị tiêu tùng. Nhưng vẫn còn rất nhiều người ủng hộ hắn đã đào thoát…”
“Hắn chết rồi?” Ông Thủ tướng nghe xong như lọt vào sương mù. Tuy rằng ông có chút hoài nghi với thần chú kia, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến khả năng phân tích của ông. “Chuyện đó… có quan hệ gì với chiến tranh lần này?” Ông nuốt nuốt nước miếng khi nói. Thật may, truyền thông chỉ phê bình ông quá bảo thủ, thậm chí còn đặt cho ông biệt hiệu ‘John thành thực’ (2), nhưng chuyện này so với chiến tranh thực sự chẳng đáng kể chút nào!
“Không, cụ Dumbledore nói hắn chưa chết.” Ông Fudge nhận ra ông Thủ tướng định mở miệng hỏi, cáu kỉnh phất tay. “Là Hiệu trưởng của trường học Pháp thuật, kiêm nhiệm Wizengamot [Thủ tướng lại trưng ra vẻ mặt thắc mắc], Chủ tịch Hội Pháp sư… Chính là Tòa án Pháp sư tối cao.”
Ông Thủ tướng vẫn chưa nghe thấy bất cứ điều gì có thể là nguyên nhân chiến tranh bùng nổ. “Tiếp đó thế nào?”
“Voldemort chạy thoát, còn cậu bé kia thì mất tích.” Chester không nhìn nổi nữa. Vốn hắn không muốn nói ra đoạn lịch sử kia mới bảo Fugde nói giúp, nhưng xem ra hiệu suất quá thấp. “Mọi người nghi ngờ là Voldemort động thủ.” Dưới tình hình chung, trước mặt người khác hắn đều gọi Chủ nhân là Chúa Tể Hắc Ám. Nhưng giờ là thời điểm mẫn cảm, che giấu tung tích mới tiện thu thập tin tức, tìm kiếm Chủ nhân của hắn.
“Vol…” Ông Thủ tướng định lặp lại cái tên khó đọc kia. Nhưng ông Fugde đầy vẻ hoảng sợ vội ngăn ông ta lại. Lúc này ông Thủ tướng mới nhận ra người trước mặt ông đang run rẩy, “Đừng… Đừng nói tên của hắn!”
Ông Thủ tướng đành phải sửa miệng, “Sau đó các người muốn đi tìm cậu bé kia? Đánh nhau với đám người ủng hộ Kẻ-Chớ-Gọi-Tên-Ra kia?” Dù phe phản đối nói thế nào, ông Thủ tướng không phải một kẻ ngu ngốc. Ông lập tức suy ra được nguyên nhân, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mơ hồ: “Chuyện này không phải rõ ràng rồi sao?”
“Vấn đề là Voldemort cũng đồng thời mất tích.” Chester trả lời. Sau đó hắn hỏi ngược lại: “Có phải ông cảm thấy chắc hẳn hắn ta bày mưu kế gì đó mới có thể thành công được đúng không? Phải biết rằng Voldemort là Pháp sư lợi hại nhất thời cận đại.”
“Đây chính là cách nghĩ của phe ủng hộ?” Ông Thủ tướng chỉ chú ý đến câu trước, không hề chú ý đến câu nói phía sau của Chester cũng càng không nhận ra sự cuồng nhiệt trong đôi mắt người nọ. Còn ông Fudge, ông ta đã tự lui vào một góc, không để ý đến hai người bên này. “Bọn chúng cho rằng, bên phe các ông bày trò gì đó che mắt?” Rốt cuộc ông Thủ tướng cũng hiểu ra được nguyên nhân, hai bên nghi ngờ lẫn nhau, tiện đà ra tay gây chiến. Ông thận trọng hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Lúc bọn họ mất tích là tháng bảy năm ngoái. Sau nhiều vụ đánh nhau nhỏ lẻ, đến tháng tư năm nay, chiến tranh chính thức bùng nổ. Theo quy định, chúng tôi có trách nhiệm báo chuyện này với Thủ tưởng dân Muggle. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra, cả hai phe đã giới hạn cuộc chiến chỉ diễn ra trong phạm vi giới Pháp thuật. Tôi chỉ có một điều duy nhất muốn nhắc nhở ông, đó là lệnh cho dân chúng tránh xa những nơi diễn ra hiện tượng kỳ lạ. Nếu không, bị kéo vào cuộc chiến, chúng tôi không thể đảm bảo sự an toàn cho dân Muggle được đâu.”
Chester nói rất nhanh, nhưng ông Thủ tướng lại kinh ngạc phát hiện, không hiểu vì sao, ông ta nói dễ hiểu hơn ông Fudge rất nhiều. “Ý ông nói là mấy con lốc xoáy kỳ lạ kia… Vòng tròn đồng ruộng (3) thường xuyên xuất hiện… Rồi những cơn bão mây (4)… Đều là do các người?”
Lúc này Chester đã đứng lên chuẩn bị rời đi. “Đúng vậy, rất nhiều trong số chúng là do tác dụng của bùa chú.”
Ông Thủ tướng đưa mắt nhìn ông Fugde, phát hiện ông ta đang chảy đầy mồ hôi lạnh. So với Chester mặt không biến sắc thảo luận về Chúa Tể Hắc Ám và chiến tranh, trông ông ta như con chuột nhắt sợ này sợ nọ [đặc biệt là lúc nghe thấy cái tên kia]. Ông Thủ tướng rốt cuộc cũng hiểu vì sao ông ta lại mất chức.
Fudge cảm giác đêm nay mình đã phải chịu sự kinh động quá lớn, cho nên đi thẳng từ lò sưởi của ông Thủ tướng về nhà mình. Còn Chester, hắn về văn phòng Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật trước, sau đó lại Độn thổ đến một địa điểm khác để tham gia một cuộc họp quan trọng hơn.
Ở nơi đó, một vòng tròn kín người đang đợi hắn. “Anh đến sớm hơn chúng tôi dự tính.” Người đầu tiên lên tiếng là người đàn ông tóc màu nâu đen, vóc dáng trung bình, chính là Rabastan Lestrange. Khuôn mặt của hắn thoạt nhìn rất giống người đàn ông mặc vest đi giầy da bên cạnh, nhưng người kia gầy hơn.
“Ngài John thân ái của chúng ta nói thế nào?” Một người đàn ông khác vuốt vuốt cúc áo bằng đá, vẻ mặt đăm chiêu. “Tôi thật hy vọng lão ta có thể biết trước được kết quả cuộc Tổng tuyển cử sang năm, vẻ mặt lão khi đó nhất định là sẽ rất đặc sắc. Lãnh đạo Đảng Bảo Thủ không là tôi thì còn là ai nữa.” Người này chính là đối thủ cạnh tranh khiến ông Thủ tướng kia buồn phiền, Roger Lake. Đương nhiên, mọi người ở đây gọi hắn với cái tên khác, là Rodolphus Lestrange.
“Ngu dốt!” Chester nói ngắn gọn, ngồi xuống vị trí trên cùng của bàn tròn. Sở dĩ nói là trên cùng vì ghế ngồi chỗ đó cực kỳ sang trọng, vượt xa những chiếc ghế bình thường khác, hai bên còn để một khoảng cách khá lớn với hai chiếc ghế bên cạnh. “Tôi nghĩ hẳn lão đã đoán ra được điều đó cho nên sắc mặt lão rất kém. Dùng chính trị gây ảnh hưởng lên lão là tốt nhất, không cần chúng ta phải ra mặt.”
Rodolphus đáp: “Lão ta rất cố chấp. Thành thật mà nói, lão ta có điểm giống lão Fugde, ham mê quyền lực.” Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu Chủ nhân đồng ý để tôi dùng Lời Nguyền Độc Đoán không phải dễ dàng hơn nhiều rồi sao? Đương nhiên, tôi không có ý nói chỉ thị của Chủ nhân không đúng!” Hắn vội vàng bổ sung, sau đó dùng ánh mắt kính sợ nhìn người đang ngồi trên vị trí trên cùng.
“Làm thế không phải càng có thể chứng minh được năng lực của anh hay sao?” Chester trả lời, “Hơn nữa làm thế có thể chặn họng được đám người Hội Phượng Hoàng, tỷ như về vấn đề Luật Bảo vệ Bí mật quốc tế.”
Một trận cười vang lên. Nhắc tới Hội Phượng Hoàng, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Chúng dám sao? Chúng ta còn chưa có động đến thằng nhãi nhà Potter đâu!” Bellatrix cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng. Cũng vì chuyện này mà đám Nott đã bị Chúa Tể Hắc Ám trừng phạt, mọi người vẫn còn nhớ như in việc này. Có Tử Thần Thực Tử nào chưa sáng mắt mà tự đi tìm cái chết chứ? “Tôi thực sự rất lo lắng cho Chủ nhân. Trước kia Ngài cũng từng biến mất như thế, nhưng ít ra khi đó Ngài còn để lại lời nhắn!”
“Không phải lần này cũng có lời nhắn sao?” Chester nói, vẻ mặt chắc chắn. “Làm tốt việc nên làm, chờ Ngài trở về. Đương nhiên, nếu Hội Phượng Hoàng đã khai chiến trước, chúng ta cũng không thể để mặc bọn chúng muốn làm thế nào thì làm.” Hắn nhếch môi cười, “Bọn chúng chắc chắn sẽ thất bại!”
“Đương nhiên!” Bellatrix lập tức tiếp lời, anh em nhà Lestrange gật đầu tán thành. “Nghi ngờ của bọn chúng không có căn cứ! Tôi thực muốn hỏi Dumbledore, rốt cuộc Chủ nhân đã đi đâu… Nơi cuối cùng Chủ nhân xuất hiện chính là Hogwarts!”
“Chúng ta nên làm theo mệnh lệnh của Chủ nhân, tin tưởng sức mạnh của Chủ nhân.” Chester trầm giọng nói. Hắn quay đầu nhìn ba người khác ngồi trong bàn tròn. Trên bàn tròn còn đến tám chiếc ghế trống, nói cách khác, sắp tới chắc chắn Chúa Tể Hắc Ám sẽ kết nạp thêm thành viên. “Không còn sớm nữa, nói vào chuyện chính. Yaxley không ổn, tôi cảm thấy gã chỉ có thể thuần phục được mấy con Bằng Mã trong Sở Quản Lý Sinh Vật Huyền Bí. Nott thì có vẻ có triển vọng.”
“Mấy lão già trong Hội đồng trường Durmstrang không đáng trông cậy, tôi đã tiến hành giao lưu với trường học Pháp thuật ở các nước khác để mở rộng sức ảnh hưởng.” Rabastan giờ không chỉ là Hiệu trưởng trường Durmstrang, mà còn giữ chức giáo sư danh dự ở nhiều trường học Pháp thuật ở các quốc gia khác.
Bellatrix tiếp nối câu chuyện, “Tập đoàn Lake đã bắt đầu đặt chân vào ngành sản xuất khí đốt. Tôi phải nói rằng, ngành này thật dễ kiếm tiền.” Ả nhìn lên vị trí chủ trì, trong mắt lộ vẻ mong chờ, tựa như chỗ đó sẽ đột nhiên xuất hiện người sẽ nói những lời khích lệ ả.
“Tôi đã vừa nói rồi, tất cả đều thuận lợi. Nếu không có gì bất thường xảy ra, tháng năm năm sau, tôi nhất định sẽ giành thắng lợi trong cuộc Tổng tuyển cử.” Rodolphus nói. “Trước kia Chủ nhân lệnh cho tôi học ngữ điệu tiếng Anh quả nhiên rất chính xác – giới truyền thông đều nói tôi có khẩu âm của Quý tộc!”
Cả bốn người đều nở nụ cười. Sau đó bọn họ thảo luận thêm một số việc, Chester lấy thân phận hiện tại của hắn cam đoan giải quyết vấn đề bên phía Hội Phượng Hoàng. Ba người còn lại đều không cảm thấy hắn vượt quyền, người này ngay từ đầu đã lấy được sự tin tưởng của Chúa Tể Hắc Ám, hơn nữa sự thật cũng đã chứng minh hắn thật sự có năng lực. Trước khi chấm dứt cuộc họp, Chester biến ra bốn ly rượu đế cao, bên trong chứa đầy chất lỏng màu hổ phách trong suốt thơm lừng. Mọi người cùng nâng ly hô lớn: “Vì Chúa Tể Hắc Ám, cụng ly!”
Tác giả có lời muốn nói:
Trục thời gian các sự kiện xảy ra từ trước đến nay:
31/07/1980: Harry sinh ra
1981: Tối Halloween, Voldemort và Harry trùng sinh quay về thung lũng Godric, những sự kiện trước kia bắt đầu thay đổi.
1981: Sau lễ Halloween, Voldemort giết Harry thất bại, quyết định chữa trị linh hồn của mình; R.A.B. bị Voldemort bắt ở hang, bị uy hiếp tính mạng cũng làm liên lụy đến Kreacher; Một vài Tử Thần Thực Tử nhận được mệnh lệnh, chuyển sang hoạt động bí mật.
07/1991: Voldemort lấy thân phận M.R. Roald thành công lừa gạt Dumbledore, đạt được chức vụ giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Hogwarts.
09/1991-06/1995: Harry đến Hogwarts, học từ năm nhất đến năm tư, theo thứ tự là từ phần 1 đến phần 4.
07/1995: Voldemort và Harry vận hành nhẫn Amarte, linh hồn chia nhau cuốn vào ký ức của đối phương, những người ở thế giới hiện thực đều cho rằng hia người bị mất tích – Phần 5 và Phần 6 chính là nói đến sự kiện linh hồn hai người đi vào ký ức của nhau, thời gian đồng thời.
04/1996: Chiến tranh giới Pháp thuật cận đại lần ba bùng nổ.
05/1996: Nguyên Cục trưởng Cục Thực thi Luật Pháp thuật, Borges Chester [Barty Crouch con] tiếp nhận vị trí của Fudge, trở thành Tân Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật – Chương đầu tiên của Phần 7.
07/1996: Harry tỉnh lại trước Voldemort.
Vài điểm chứng minh:
1. Dựa theo một phần gia phả của gia tộc Black trên Internet, Regulus chết vào năm 1979, không rõ thật giả; Có điều, trong nguyên tác, Sirius đã từng nói, em trai của mình vì muốn rời khỏi hàng ngũ Tử Thần Thực Tử mà bị bọn chúng giết chết. Hơn nữa, 31/10/1981, Voldemort muốn giết Harry lại bị thần chú bắn ngược, mọi người đều cho rằng hắn đã tiêu tùng, hầu hết Tử Thần Thực Tử rời khỏi hàng ngũ, R.A.B không thể chết sau thời gian này [tất cả đều coi bảo vệ mình là quan trọng hơn, tất nhiên từ đám gia tộc Lestrange], cho nên phỏng đoán R.A.B hẳn là chết trước khi sự kiện đó phát sinh.
[Tổng kết, R.A.B lại bị tác giả lôi kéo sống thêm một thời gian thật lâu = =]
2. Tình huống đặt ra trong truyện, thời gian diễn biến của thế giới của hai bên ký ức giống với thế giới hiện thực, ý tưởng này đến từ Chương 35: Ngã Tư Vua, Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần.
3. Cảm giác cái tên Borges Chester rất lạ? Vậy thì đúng rồi, bởi vì mỗ căn cứ vào chữ cái đầu của tên thật để đặt tên giả – Barty Crouch con. Tên giả của Rodolphus – Roger Lake cũng theo nguyên lý này, bọn họ đều tuân theo nguyên tắc Chủ nhân [Tử Thần Thực Tử trung thành]. Crouch cha đối xử với Crouch con như thế nào hẳn mọi người đều biết, cho nên sau khi Crouch con là bị chính người thân của hắn ruồng bỏ.
4. Voldemort dùng tên giả tiến vào giới Muggle Anh quốc, có cơ hội tiến vào Thượng Nghị viện [Viện Quý tộc]. Rodolphus Lestrange kỳ thật cũng có thể đạt được danh hiệu Quý tộc, nhưng hắn không muốn. Bởi vì từ thế kỷ XIX đến nay, Hạ Nghị viện Anh quốc [Viện Thứ dân] mới là cơ quan nắm giữ quyền lực. Hạ Nghị viện lý cũng có Quý tộc, song rất nhiều trong số đó là Quý tộc có thân phận thấp, liền từ bỏ thân phận để tìm kiếm tiền đồ phát triển sự nghiệp chính trị cao hơn. Rodolphus hiển nhiên không lựa chọn con đường này – vừa gây chú ý lại mất mặt; Dù sao đối với dân Muggle, hắn chỉ là người mới nổi, cần gì phải làm điều thừa. Khẩu âm Quý tộc điển hình là Cameron, ‘John thành thật’ = John Major (2). [tổng hợp từ các trang web]
5. Những hiện tượng kỳ lạ mà ông Thủ tướng nhắc đến đều thật sự xuất hiện, hình thành nguyên nhân của nhiều giải thuyết.
Editor chú thích:
(1) Đảng Bảo Thủ: (tiếng Anh: Conservative Party), tên chính thức là Đảng Bảo Thủ và Liên Hiệp (Conservative and Unionist Party), là một đảng chính trị lớn theo đường lối trung hữu của Liên hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ireland. (Wiki)
(2) John Major (sinh ngày 29/3/1943) là một chính trị gia thuộc Đảng Bảo thủ người Anh. Ông từng là Thủ tướng Chính phủ của Vương quốc Anh (nhiệm kỳ 28/11/1990-2/5/1997) và lãnh đạo của Đảng Bảo Thủ (từ 28/11/1990-19/6/1997) (Wiki)
(3) Vòng tròn đồng ruộng (tiếng Anh Crop Circle): là những hình vẽ có kích thước lớn được tạo ra bằng cách san phẳng một phần những cánh đồng lúa mì, lúa mạch, hoặc ngô. Ở Anh, các vòng tròn kỳ lạ này xuất hiện nhiều ở phía Nam, đặc biệt là vùng Hampshire và Wiltshire. (khoahoc.tv)
(4) Cơn bão mây (Supercell): Supercell là một hiện tượng bão hiếm gặp, với những đám mây xoay liên tục theo chiều thẳng đứng kèm theo mưa đá, gió lớn và sét. Còn được mệnh danh là ‘mẹ của vòi rồng’ vì có khả năng tạo ra lốc xoáy. Supercell có độ cao lên tới 10 km, phạm vi lớn và có thể mở rộng nhiều km. Các vòi rồng đi kèm theo bão supercell thường tiếp xúc với mặt đất trong một khoảng thời gian dài, với tốc độ gió vượt quá 200 dặm/giờ. Chúng thường xảy ra với những cơn bão ở những nơi tách biệt, có thể kéo dài đến hàng giờ, đôi khi tự tách làm 2 cơn bão, một di chuyển sang trái và một lại sang phải. Dù hiện tượng “supercell” này có thể xảy ra bất cứ nơi đâu trên thế giới, người ta hay thấy nó xuất hiện ở vùng Great Plain tại Mỹ hơn cả. Những cơn bão Supercell có hình dạng đẹp, hùng vĩ khi nhìn từ khoảng cách an toàn và là đối tượng được nhiều nhiếp ảnh gia săn đuổi. (VietAstro – Cộng đồng Thiên văn học Việt Nam)