Chiến Và Hòa

Chương 121: Khi mặt trời mọc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu ý: Chữ in = Xà ngữ

Harry mang theo một người một rắn hiện lên trên mặt đất, bởi vì sức nặng của cả hai đặt cả lên người cho nên nó hơi bị mất thăng bằng.

Nơi này là nơi bọn nó đã từng tạm trú. Mùa xuân đến rồi, tuyết trên mặt đất đã tan gần hết, tạo thành những dòng nước nhỏ chảy xuống vùng thấp. Mấy chồi non nhú ra từ bên trong khe đá khẽ lay động trong gió xuân. Phóng mắt nhìn ra xa, cả hòn đảo đã khoác lên mình màu xanh lục tươi mới, hòa cùng sắc trời trong xanh.

So với Luân Đôn quanh năm sương mù, thì nơi này phải nói là vô cùng đẹp. Nhưng Harry lại không có tâm trạng đâu mà thưởng thức. Nó có cảm giác người nó ôm trong lòng sắp chảy kiệt máu rồi.

“Khép lại!” Nó nhẹ nhàng đặt người kia nằm xuống một tảng đá bằng phẳng, chỉ vào miệng vết thương hô, nhưng không có tác dụng. Vết thương vẫn chảy máu như trước. Nó đã biết là sẽ phí công lại vẫn cố thử một lần. Những cách chữa thương thông thường không thể chữa được vết thương do pháp thuật hắc ám gây ra. Nếu không có phản chú, chỉ sợ ngay cả làm vết thương ngừng chảy máu cũng không thể. Harry vắt óc nhớ lại lúc giáo sư Snape chữa cho Malfoy ở nhà vệ sinh hồi năm ngoái, nhưng chỉ mơ hồ nhớ được vài âm tiết. Aaaaaaa! Nó thật hận chính mình lúc đó đã hoảng sợ đến ngây người mà không hề chú ý đến việc ghi nhớ câu phản chú!

“Đây có phải nơi ngươi nói?” Cuối cùng Harry bỏ qua ý tưởng vô vọng này, nhìn quanh bốn phía đánh giá. Nó không nhớ ra được câu thần chú chính xác, nếu lỗ mãng sử dụng vừa sẽ gây ra hậu quả không biết trước được. “Có đúng là nơi này không?”

Con rắn ở bên cạnh Voldemort, đôi mắt vàng khè không chớp nhìn chằm chằm vết thương vắt ngang lồng ngực hắn. “Đúng là nơi này… Do ngươi gây ra?” Câu trước là con rắn theo bản năng trả lời, giọng điệu câu sau thì vô cùng tức giận.

“Nơi này đúng là sẽ không có ai đến, nhưng ta đã tưởng nơi ngươi nói ít ra cũng có một căn phòng…” Harry vẫn đang nhìn đánh giá chung quanh, sau mới nhận ra con rắn đang nói tới một chuyện khác. “Không phải ta muốn ra tay… Hắn dùng Lời Nguyền Độc Đoán với ta.” Harry vội nói. Tuy rằng nó sẽ ra tay, nhưng chắc chắn nó sẽ không dùng Pháp thuật Hắc Ám – đặc biệt là sau khi nó đã biết sức mạnh của thần chú Cắt Sâu Mãi Mãi.

Nagini nhỏ giọng thì thào một câu gì đó, nghe có vẻ như ‘ta biết ngay mà’, sau đó nó lại dựng thẳng nửa người lên, “Giờ ngươi tính làm thế nào?” Nó nhe hai chiếc răng nọc dài nhọn hoắt ra, dáng vẻ đầy cảnh giác.

Harry biết nó cần phải gỡ bỏ sự nghi ngờ của con rắn với nó trước đã, “Dù ngươi tin hay không, ta không hề có ý định muốn làm tổn thương hắn. Bùa chú kia cũng vậy, Lời Nguyền Chết Chóc lần trước cũng thế, chúng không phải xuất phát từ ý muốn của ta.” Ánh mắt nó chuyển qua người đang nằm trên tảng đá, sắc mặt hắn lúc này đã trắng bệch. “Ngươi không thể dẫn chúng ta đến một nơi an toàn để trị thương trước được sao? Voldemort có vẻ không ổn.”

“Đương nhiên là có nơi như vậy, chỉ là ta không biết có nên tin ngươi hay không… Nhưng…” Con rắn nhìn nó chằm chằm thêm một lúc, sau đó giống như đã hạ quyết tâm, “Đi thôi, dùng thần chú Trôi nổi của ngươi đi.” Con rắn dẫn đầu đi tới một bụi cỏ rậm rạp.

Harry đi theo nó, vừa cất bước liền phát hiện vì sao Nagini lại bảo nó dùng thần chú Trôi nổi. Nó vốn tưởng rằng bụi cỏ phía trước vốn không phải bụi cỏ thật sự. Loại cỏ kia không cao, phiến lá màu xám, xanh vàng hoặc đỏ nhạt, nhỏ dần ở phía đầu. Là rong thủy đài (*)! Phía dưới là đầm lầy, hơn nữa còn là đầm lầy mênh mông không thấy bờ – nó đã biết vì sao lần trước bọn nó dựng lều ở đây lại không hề phát hiện ra.(*) Rong thủy đài: tên khoa học là Sphagnum, là một giống cây sinh sống và phát triển ở những nơi ẩm ướt, đầm lầy than bùn, rừng thông.

Nhưng thần chú Trôi nổi của Harry chỉ có thể làm cho Voldemort lơ lửng trên không trung, còn bản thân nó thì không thể. Nó lập tức lùi lại, nghĩ đến Voldemort vẫn luôn dùng cách bay để di chuyển, nghĩ có thể Nagini đã cho rằng khả năng của nó và Voldemort như nhau. Trên thực tế, nếu không phải Voldemort cố ý… Harry lại quay đầu nhìn người đang hôn mê. Máu chảy xuống vạt áo choàng của hắn đã khô lại, vệt thành một khối lớn dán sát làn da, nhưng miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu.

Là một con rắn, đương nhiên Nagini không gặp vấn đề như của Harry. Lòng nó đang nóng như lửa đốt, thoắt cái đã đi được một đoạn xa, một lúc sau mới phát hiện Harry vẫn đang ngẩn người ở chỗ cũ. “Được rồi.” Nó hậm hực lộn trở lại, “Lên đi, ta mang ngươi qua. Nếu không phải ta không thể dùng thần chú…” Nó khó chịu lầm bầm. “Ngươi thật giống y những gì Voldy đã nói.”

Harry cảm thấy rất xấu hổ. Nó cũng biết trình độ pháp thuật của nó kém xa Voldemort, nhưng bị một con rắn xem thường như vậy cảm giác thật chẳng dễ chịu chút nào. Nó trèo lên người con rắn, ngồi vững vàng sau đó mới chú ý đến câu cuối cùng. “Voldemort đã nói ta thế nào?” Tuy rằng nó cảm thấy đây không phải thời điểm thích hợp để hỏi những vấn đề thế này, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi. Biết đâu nó có thể tìm ra được đáp án cho những vấn đề mà nó còn đang không hiểu từ những lời Nagini nói thì sao…

Con rắn uốn lượn lướt nhanh qua đầm lầy, tránh được mấy chỗ lún, hiển nhiên là vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này. “Bế Quan Bí Thuật kém cỏi.” Nó nói với giọng điệu xem thường, “Đương nhiên, ta nghĩ không có nhiều người dùng Bế Quan Bí Thuật qua mắt được Voldy; Chưa bao giờ quyết tâm giành thắng lợi, đối đầu với kẻ địch mạnh còn dùng Bùa Giải Giới, Lời Nguyền Chết Chóc có lẽ chẳng bao giờ thành công…”

Harry vô cùng xấu hổ. Bế Quan Bí Thuật của nó quả thực có thể nói là không chịu nổi một chút xâm nhập… Bùa Giải Giới cũng thế, chả trách nó lại bị phát hiện trong khi có tới bảy Potter, chính là bởi vì nó đã dùng Bùa Giải Giới với Stan Shunpike… Còn về chuyện nó sẽ không bao giờ sử dụng thành công Lời Nguyền Chết Chóc có lẽ cũng đúng, nếu không thì sao Nagini có thể sống đến bây giờ? Nagini? Harry chợt nắm bắt được một điểm mà nó còn chưa rõ: “Lời Nguyền Chết Chóc của ta không thành công? Cho nên ngươi không chết, còn mảnh hồn…?”

“Đừng nghĩ nhiều, cái đó cũng do Voldy tự mình giải quyết. Thật chẳng thể trông cậy được vào ngươi, đã trúng Lời Nguyền Độc Đoán mà vẫn không thể thành công!” Con rắn bực bội nói. “Bùa chú của ngươi thất bại khiến Voldy phải tự mình ra tay!” Nó vô cùng căm ghét trình độ pháp thuật kém cỏi của Harry, không chỉ vì kém xa Voldemort, mà quan trọng hơn là vì chuyện kia. Thằng nhóc này ngốc nghếch như vậy, có chỗ nào xứng đáng để Voldy của nó hy sinh nhiều thế không?

“Ta…” Harry lại một lần cứng họng. Nó tưởng nó đã tiêu diệt được mảnh hồn trên người con rắn, nhưng ngoại trừ việc phóng ra Lời Nguyền Chết Chóc, đến cả kết quả của Lời Nguyền Chết Chóc nó phóng ra cũng là do Voldemort sắp đặt để nó nhìn thấy sao? Thanh gươm cũng là do hắn tính kế để đưa cho nó… Nói cho cùng, trong sáu Trường Sinh Linh Giá đã bị tiêu diệt, chỉ có duy nhất cuốn nhật ký là do nó giải quyết sao? Nó không đủ độc ác, nhưng có người đã sắp đặt hết sẵn cho nó. Bắt đầu từ tháng bảy năm trước, nó đã từng bước đi theo kế hoạch mà người này xây dựng nên cho nó, nhưng nó lại không hề hay biết gì, còn nghĩ mọi chuyện quá thuận lợi.

Harry đột nhiên cảm thấy tức giận. Người kia tại sao lại làm như vậy? Muốn bù đắp sao? Harry càng nghĩ càng giận. Người kia dựa vào cái gì mà dám một mình quyết định? Dù Bế Quan Bí Thuật của nó có kém cỏi thế nào cũng không thể lấy ra làm lý do được!

Harry không hỏi nữa, Nagini cũng không nói tiếp. Chẳng mấy chốc bọn nó đã sang đến bờ bên kia đầm lầy, bước lên mặt đất vững chắc. Phía đối diện là một sườn núi phủ kín cây bụi phát sáng. Harry không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì của tòa thành, nhưng nó không nói gì, chỉ đi theo con rắn. Vẫn không hóa giải bùa Trôi nổi, bởi vì nơi này cây cối thẳng tắp, lối đi thông thoáng, không um tùm, rậm rạp như Rừng Cấm.

Harry vừa đi vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt đang lơ lửng trên không trung phía trước, trong lòng cuồn cuộn một cảm xúc không rõ. Thần kinh căng thẳng lúc nãy cũng dần giãn ra trong không gian yên tĩnh này. Nó đúng là rất hận người này, hận hắn giết chết ba má nó, còn cả chú Sirius – bởi vì chính hắn tạo ảo giác cho nó rằng chú Sirius bị tra tấn ở Sở Bảo Mật cho nên chú ấy mới chết; Nó từng tưởng rằng chỉ cần đi theo con đường thầy Dumbledore đã vạch ra, tiêu diệt hết Trường Sinh Linh Giá, giành được thắng lợi trong trận quyết đấu cuối cùng, thế nhưng không nói đến những việc thầy Dumbledore giấu nó, nó không thể làm như không thấy những chuyện xảy ra gần đây được. Nó vô cùng mờ mịt… Nên làm thế nào mới là tốt nhất đây?

Cho dù như vậy Harry cũng hiểu, quyết định của nó không sai. Nó không thể để Voldemort phải chịu chết, tuy rằng Hội Phượng có lẽ sẽ không giết hắn [Harry cảm thấy khả năng này rất thấp], thế nhưng nó vẫn chưa hiểu tại sao Voldemort lại làm như vậy. Trước tiên nó cần hỏi để biết nguyên nhân, sau đó sẽ quyết định bước tiếp theo nên làm gì… Nếu thầy Lupin mà biết chuyện này, khẳng định sẽ lại nói nó dễ tin người. Nhưng nó không sợ mọi chuyện chỉ là giả dối, không sợ có Tử Thần Thực Tử mai phục phía trước, bởi vì nó thực không nghĩ ra lý do Voldemort cần phải diễn trò đến mức này. Nếu như hắn thực sự có âm mưu gì, thì nó đã chết từ hơn nửa năm trước rồi. Nó không sao hiểu được tại sao Voldemort phải làm như vậy…

Nghĩ đến thầy Lupin, Harry chợt nhớ ra, còn rất nhiều người đang ở lại Hogwarts, hơn nữa còn không biết nó đang làm gì. Lúc rời đi nó không hề báo với bất cứ người nào, bọn họ chắc chắn sẽ rất lo lắng! Bác Hagrid, bà Weasley… Hẳn là Hermione đã đoán ra được sự thật, có lẽ sẽ không sao… Nó vươn tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng xuống, lạnh như băng, đột nhiên hy vọng có thể cảm nhận được luồng ấm áp trước kia.

Ánh mặt trời dần hiện ra giữa những tán cây phía trước, đã sắp ra khỏi khu rừng. Harry vốn đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cả đám Tử Thần Thực Tử, nhưng phía ngoài không có một ai. Sau khi thích nghi được với ánh sáng chói mắt, nó phát hiện bọn nó sắp đi đến một cái hồ, mặt nước trong xanh tĩnh lặng. Mặt trời đã mọc, những giọt sương sớm trên tán lá cây phản xạ ánh sáng lấp lánh. Sau đó nó mới chú ý tới một tòa thành thấp thoáng trong núi sông tươi đẹp, giật mình mở to hai mắt nhìn.

Ánh mặt trời đang dần lên cao chiếu vào đỉnh nhọn bên trên tòa thành, lướt qua mặt hồ, vượt qua con suối, qua thung lũng rồi cuối cùng dừng lại trên tháp cao của một lâu đài khác.

Lớp phòng ngự bên ngoài đã được gỡ bỏ, bởi vì đám Tử Thần Thực Tử đã thật sự rời đi. Đa số thành viên của Hội Phượng Hoàng đều tập trung trong phòng Hiệu trưởng, thảo luận về tình hình hiện tại. Hermione ngồi giữa đám người, cô nàng chính là người hiểu rõ mọi chuyện nhất sau khi Harry biến mất – tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng tiếng hét vang dội kia của cô nàng.

Lúc này, trong phòng Hiệu trưởng vô cùng yên lặng. Dưới sự yêu cầu của tất cả mọi người, Hermione kể hết mọi chuyện phát sinh trong quá trình cô nàng và Harry trốn chạy khắp nơi. “Tất cả mọi chuyện là như vậy…” Hermione tổng kết, tầm mắt chuyển qua lại gương mặt từng người, “… dù mọi người có tin hay không.”

Ron trợn lớn hai mắt, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, một lúc sau mới lấy lại được tiếng nói của mình: “Như vậy tức là… Hermione, bồ giúp Harry để Voldemort chạy thoát?”

“Quá nguy hiểm, tôi nên ngăn cậu ấy lại từ sớm mới phải! Tôi cứ tưởng rằng vào Rừng Cấm ra tay sẽ tốt hơn, nào ngờ…” Kingsley Shacklebolt hối hận nói, ông Weasley và thầy Lupin cũng có vẻ mặt tương tự. Người khổng lồ lai cao lớn đứng ở góc phòng, vừa khiếp sợ lại vô cùng lo lắng, miệng hết há ra lại khép lại, không biết nói gì để thể hiện suy nghĩ của mình.

“Chạy thoát? Rốt cuộc bồ có hiểu những gì mình vừa nói không thế?” Hermione không kiên nhẫn nói, “Hắn vốn có thể dễ dàng giành được thắng lợi! Về phần nguy hiểm, bồ khẳng định trước kia chúng ta không nguy hiểm hơn? Bây giờ mình có thể lành lặn mà ngồi đây được sao?”

Ron há miệng thở dốc, dáng vẻ không phục. Sau đó cậu hoài nghi hỏi, “Bồ đúng là Hermione đấy chứ? Không có bị Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai ếm Lời Nguyền Độc Đoán?”

“Người bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán là Harry!” Hermione nổi giận, “Không phải mình! Hơn nữa sau khi Voldemort trúng bùa chú của Harry liền hôn mê, hắn không thể nào tiếp tục khống chế Harry được nữa!” Cô nàng lại quét mắt một lượt nhìn đám người trong phòng Hiệu trưởng, cả cụ Dumbledore ở bên trong bức tranh: “Tôi đã biết nói ra sẽ có kết quả thế này mà!”

“Cho nên, Hermione, ngay từ đầu trò đã đề phòng ta.” Cụ Dumbledore cười khổ. Vừa rồi lúc Hermione kể lại còn cố ý nhắc lại quá khứ của cụ, xem ra cô bé đã biết hết mọi chuyện rồi. “Hẳn là Aberforth đã kể lại chuyện ngày đó của gia đình ta cho các trò nghe. Ta phải nói, trò vẫn luôn là người giữ được cái đầu sáng suốt nhất.”

Hermione ngồi đó, khoanh tay lại trước ngực, vẻ mặt dần bình tĩnh lại.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Phản ứng của cụ Dumbledore bình tĩnh hơn bọn họ rất nhiều, giống như là đã chấp nhận sự thật. Cụ Dumbledore còn nói Hermione đã biết chuyện gia đình cụ? Đó là chuyện gì? Hơn nữa cụ Dumbledore còn nói đầu óc Hermione sáng suốt?

“Tôi nghĩ chỉ chuyện thanh gươm đã nói lên tất cả, những lời trò Hermione nói là sự thật. Từ tháng mười năm trước, giáo sư Snape đã giao Thanh gươm Gryffindor và Nón Phân Loại cho Voldemort, không một ai có thể dùng một cách khác để lấy chúng được.” Cụ Dumbledore chậm rãi nói. Cụ tháo mắt kính xuống, dùng một tay xoa sống mũi.

Có người nhỏ giọng mắng Snape là tên phản bội.

“Đây chính là chuyện tôi muốn nói. Severus không phản bội, anh ấy là gián điệp của Hội Phượng Hoàng. Anh ấy không giết tôi, là chính tôi đã nhờ anh ấy làm chuyện đó.” Cụ Dumbledore không ngăn tiếng xì xào lại, nhưng giọng nói có hơi cao hơn một chút. Mà dù cụ có không làm như vậy như vậy, chỉ riêng nội dung cụ vừa nói đã đủ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

“Cái gì?” Kingsley là người đầu tiên lên tiếng, vẻ mặt không sao tin được: “Dumbledore, cụ điên rồi sao?”

“Lúc ấy Severus cũng nói với tôi như vậy. Tôi nghĩ, với tình hình hiện tại, giữ bí mật này lại đã không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa Severus sẽ vì chuyện này phải gánh vác tội danh vốn không có. Tuy rằng theo kế hoạch của tôi thì chuyện này sẽ được giữ kín đến ngày anh ấy chết.” Dumbledore đeo kính lên. Hai bàn tay không chụm các đầu ngón tay lại như bình thường mà đặt lên bàn, lòng bàn tay úp xuống. “Chuyện này rất dài. Nhưng trước khi tôi bắt đầu kể lại, mong mọi người nhận lấy lời xin lỗi chân thành mà một bức tranh có thể thể hiện.”

Bonus: Giống rong thủy đài ở Scotland

chapter content

Cre: On pic

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv