Mạc Hiểu Nam lúc này cũng đã xem hết đoạn ký ức dài mấy trăm năm, hắn thật không thể ngờ nữ tử này lại cố chấp đến vậy, dù có có bị bỏ rơi hay uy hiếp thì vẫn cứ một mực chung tình với khúc gỗ cứng này.
Hắn thật sự rất đồng cảm với tình cảnh của nữ tử này.
Eo lúc này cũng đã bình phục, cơn đau cũng đã dịu hơn trước rất nhiều.
Hắn chống tay đứng dậy, tay cầm tấm tử sắc kim lệnh lên, cất nó vào nhẫn trữ vật sau đó rời đi.
Hắn bây giờ muốn đi tìm Vân Vũ Thanh Cung, nhưng trung tâm Thánh Tích này thực sự rất rộng lớn, nếu như hắn muốn đi hết thì cũng cần mấy tháng, và cũng không biết Vân Vũ Thanh Cung đang ở đâu để tìm.
Cuối cùng chỉ biết thở dài, nhờ một binh lính khi nãy chuyển lời dùm.
Đương nhiên muốn việc thành thì phải cần chút chi phí, vì chả ai mà không cần tài nguyên tu luyện cả, nhất là trong quân đội.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ thì hắn cũng chuẩn bị xuất phát về lại chỗ Dao Lạc Tuyết, hắn cũng không quên gửi bốn người Trác Đa cho Vân Vũ, dù sao nhiệm vụ của hắn đến đây cũng kết thúc, dù không đến được Núi Như Long thì bọn hắn cũng đến được tông môn cao cấp hơn rất nhiều, tiền đồ cũng rộng mở hơn.
Hắn đương nhiên cũng để lại một phần tài nguyên, công pháp, pháp khí, cũng đủ để việc tu luyện của bốn người bọn hắn dễ dàng hơn.
Nói không phải hắn bỏ rơi người ta mà là do hắn đã hoàn thành mục tiêu thậm chí là hơn thế nữa, hắn cũng nhận ra mình không thế ở lại một nơi quá lâu, cũng không thể mang theo quá nhiều người bên cạnh mình, bởi vì hắn không thể chăm lo hết được, đại khái hắn đánh với địch nhân toàn là những kẻ có tu vi rất cao, thực lực thông thiên chạm một cái cũng có thể hủy thiên diệt địa, nên mang theo bốn người bọn họ nhiều khi lại không có lợi cho việc tu luyện của bốn người họ, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn dùng truyền tống trận của Bách Niên Cung để trở về tầng ba, tụ họp cùng Dao Lạc Tuyết.
Truyền tống trận chỉ mất thời gian khoảng sáu ngày thì đã có thể về đến nơi, trong lòng hắn cũng háo hức được gặp thê tử của mình.
Hắn cũng không tham gia Thánh Tích nữa mà đổi lấy một tấm thiết lệnh có thể mang một người ra khỏi Thánh Tích, hắn dự định dùng nó để mang Dao Lạc Tuyết ra ngoài.
Khi đến chỗ Truyền Tống trận thì hắn bỏ lịch thạch để kích hoạt nó lên, trận pháp ngay lập tức sáng lên, một luồng sáng phóng thẳng lên trời cao xuyên qua bầu trời, trực tiếp xuyên qua hư không, thân ảnh Mạc Hiểu Nam cũng biến mất theo luồng sáng ấy.
Phía xa xa, Liễu Phi Phi cùng Dương Hàn đứng nhìn Mạc Hiểu Nam rời đi, hai người cũng không biết nói gì thêm, đại khái chả biết lý do gì mà Mạc Hiểu Nam lựa chọn rời đi, một phần là do hai người làm trò núp lùm nên không thể đứng ra hỏi kỹ, nói thẳng là sợ mất mặt.
“Ai da, biết ăn nói với Tổ sư mẫu thế nào đây…” Dương Hàn than thở.
Liễu Phi Phi đứng bên cạnh liếc mắt hắn một cái sau đó rời đi, nhưng giọng nói của nàng lại truyền đến tai hắn.
“Có thế mà cũng than ngắn thở dài, nếu tổ sư mẫu có hỏi thì cứ nói hắn bận việc cần gì phải rời khỏi, trước khi đi còn giao phó người lại cho chúng ta, chủ ý vẫn là để trấn an tổ sư mẫu.”
“Thôi ngươi đi chủ trì Thánh Tích Đại Điển đi, ta đang có việc cần phải xử lý không rảnh rỗi lo mấy thứ linh tinh đó.
—----------------------
Bên trong không gian truyền tống.
Lúc này Mạc Hiểu Nam đang thử nghiêng cứu kết cấu của tấm ngọc lệnh nhỏ bằng ngón tay kia, hắn ngồi tìm hiểu mãi vẫn không biết nó hoạt động kiểu gì, chỉ biết khi truyền tiên lực vào thì ngay lập tức sẽ hóa thành cây bút.
Mà cái đắng lòng hơn là trong tấm ngọc lệnh này hoàn toàn không có bất kỳ trận pháp biến đổi nào, tấm ngọc lệnh này thực sự được tạo thành nguyên khối, không hề có chi tiếng nào ghép nối lại với nhau.
“Thật sự khó hiểu nha.” Mạc Hiểu Nam gãi gãi đầu, nhíu mày nói thầm.
3 tiếng sau.
“Thì ra là vậy, hèn gì ta cứ thấy là lạ, hóa cây bút này là một sinh mệnh hoàn chỉnh từ Lam Linh Nhũ, chỉ có điều sinh mệnh này là nhân tạo, chỉ khi truyền vào nó một chút tiên lực là ngay lập tức đánh thức nó, từ đó hóa thành bút, sau khi lượng tiêu hoa thành công lượng tiên lực được truyền vào thì nó sẽ quay lại trạng thái ngủ say, sau đó quay trở về trạng thái ngọc bài.” Mạc Hiểu Nam bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn cảm thán không thôi đối với người tạo ra cây bút này.
Có thể tạo ra một thứ thế này, thì người luyện khí sư kia thực sự không hề bình thường một chút nào, hắn cầm viên ngọc bài lên truyền vào trong đó một chút linh lực ngọc bài ngay lập tức hóa thành một cây bút, điều kỳ diệu hơn là thứ đồ chơi này còn có thể ghi chữ lên trên không trung, nhưng có điều lúc hắn phác họa thử trận pháp thì cây bút không thể chịu tải được lượng lớn linh lực truyền vào, nên bị hắn đùa ra hai vết nứt.
Lúc này hắn cũng cười khổ, dù sao thứ này cũng chỉ làm từ Lam Linh Nhũ, một tài liệu luyện khí cấp thấp nhất, có thể phát huy đến bậc này thì cũng là điều kỳ diệu rồi, Mạc Hiểu Nam lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một sợi dây kim tuyến, buộc tấm ngọc bài này sau đó đeo trên hông giống như ngọc bội vậy.
Phù phù.
“Kế tiếp nên làm gì đây…”
Hắn bắt đầu suy nghĩ kế tiếp nên làm gì, bởi vì bây giờ chính hắn cũng đang cực kỳ nhàn rỗi hầu như chả có gì để làm.
Lúc này hắn đột nhiên xực nhớ ra thứ gì đó, hắn đưa tay lấy ra một cuốn sách bên trên có ghi Thiên Bằng Biến, một cuốn độn pháp mà hắn lúc nãy đổi được ở chỗ chấp sự của Thánh Tích, một cuốn này đã ngốn hết tất cả số điểm mà hắn đạt được, nhưng mà cuốn độn pháp này thực sự rất lợi hại, có thể giúp người tu luyện hóa Thiên Bằng trong một khoảng thời gian nhất định, mà Thiên Bằng được tiên giới ca tụng là một trong tam đại thánh thú thượng cổ có tốc độ nhanh nhất, tốc độ bay của nó còn nhanh hơn cả Tinh Phượng, Thiên Bằng có thể phá vỡ không gian ngao du hỗn độn mà không hề sợ hỗn độn khí xâm thực.
Mạc Hiểu Nam lật trang đầu tiên ra, đọc nội dung bên trong sau đó lật thêm trang tiếp theo, cho đến trang cuối cùng, hắn thở ra một hơi sắc mặt nghiêm túc nhìn độn pháp này.
Bởi vì, muốn học được độn pháp này cần phải luyện hóa một giọt tinh huyết Thiên Bằng, mà vừa hay hắn có một lọ tám giọt tinh huyết Thiên Bằng, tám giọt tinh huyết này hắn lấy được ở ngôi mộ cổ kia.
Bước thứ nhất tu luyện môn độn pháp này cần, luyện hóa tinh huyết Thiên Bằng, bước tiếp theo dẫn khí nhập thể sau đó dựa vào khẩu quyết diễn hóa Thiên Bằng lạc ấn, bước kế tiếp là xúc tiến không gian pháp tắc cùng tinh hoa nhật nguyệt bồi dưỡng Thiên bằng lạc ấn, chỉ khi Lạc ấn hóa linh thì lúc đó Thiên Bằng độn pháp mới tiến vào tiểu thành.
Tiểu thành Thiên Bằng độn pháp thời gian hóa hình tổng cộng ba phút, một cú đập cánh có thể bay xa mấy trăm dặm.
Đại thành Thiên Bằng độn pháp thời gian hóa hình ba mươi phút, có thể bay xuyên không thời gian, tiến nhập ngao du Hỗn Độn hải.
Viên mãn Thiên Bằng độn pháp ngự không gian loại bỏ mọi hạn chế đối với không gian, không chỉ có thế người tu luyện đến viên mãn, người thi triển Thiên Bằng Biến còn có thể sử dụng thiên phú không gian của Thiên Bằng nhất tộc, thời gian tồn tại không còn hạn chế.
Nhưng cảnh giới Viên Mãn hầu như rất ít người tu luyện đến, vì muốn tu luyện Viên Mãn thì Thiên Bằng lạc ấn phải sản sinh linh tính diễn hóa Thiên Bằng hư ảnh, không chỉ như thế người tu luyện phải hấp thụ một lượng cực kỳ lớn tinh huyết Thiên Bằng, đại khái là gấp trăm lần lượng tinh huyết hắn đang có, còn phải dùng Thiên Ngoại Linh Đan củng cố Thiên Bằng hư ảnh lúc đó mới hoàn toàn nắm giữ Thiên Bằng độn pháp.
Hắn bây giờ bắt đầu luyện hóa tinh huyết Thiên Bằng.
Đầu tiên là trích xuất một giọt tinh huyết, đưa nó đến trước mặt mình sau đó vận dụng thôn phệ chi thuật từ từ hấp thu, đại khái vì tu vi của hắn lúc này còn yếu nên không thể cưỡng ép hấp thụ ngay được, vì thế mới phải dùng cách này.
Trong lúc đó hắn cũng không quên lấy tất cả linh thạch của mình ra, dẫn động tinh thần lực cưỡng ép rút linh lực từ trong linh thạch ra, linh lực cũng chậm rãi chui vào nội thể của hắn.
Tinh huyết Thiên Bằng đi theo sự dẫn dắt của hắn tràn vào đan điền, linh lực lúc này cũng đã đến nơi hắn bắt đầu dựa vào khẩu quyết diễn hóa Thiên Bằng lạc ấn, tinh huyết Thiên Bằng chậm rãi hòa tan dung hợp cùng với linh lực tạo thành một viên linh cầu hai màu lơ lửng giữa đan điền.
“Ngưng!!” Hắn quát lên một tiếng.
Viên linh cầu lơ lửng giữa đan điền lúc này sinh ra cộng hưởng ngay lập tức bị bóp méo, từ từ từ thu nhỏ sau đó hóa thành từng mảng sương mù, rồi một lần nữa ngưng kết lại, sau đó lại hóa thành sương mù…
Mọi thứ cứ kéo dài hơn hai canh giờ.
Sương mù lúc này đã hoàn toàn phủ kín đan điền của hắn.
Hai tay cũng vội vàng kết ấn.
Làn sương mù trong đan điền lại tụ hợp với nhau, từ từ diễn hóa sáu cánh một chân ba đầu, nhưng chỉ là một miếng lạc ấn đỏ chót lơ lửng giữa đan điền.
Mạc Hiểu Nam lúc này cũng thở ra một hơi, mở mắt ra nhìn vô số mảnh vụn đang lơ lửng xung quanh hắn cùng vô số đang bị bỏ lại phía sau, không biết hắn đã bỏ ra bao nhiêu linh thạch, nhưng suy cho cùng thì bây giờ hắn đến một viên cũng không còn, thật sự có thể khiến cho hắn cảm thấy phiền não.
Nhưng cuối cùng lạc ấn cũng đã hiện hình, cái giá này cũng nằm trong tầm có thể chấp nhận được.
Kế tiếp là cần tiếp xúc với không gian pháp tắc để hoàn thiện Thiên Bằng lạc ấn.
Mạc Hiểu Nam nhìn thông đạo xa xôi phía trước, hắn đưa tay ra kết ấn, đôi mắt lúc này cũng dần biến thành kim sắc, phía trước mắt hắn lúc này là vô số mảnh vỡ màu tím trôi nổi khắp cả không gian truyền tống.
Những mảnh vỡ này lơ lửng ở khắp nơi trong thông đạo, chúng đi xuyên qua mọi vật thể bao gồm cả cơ thể của hắn, giống như hư ảnh không hề tồn tại mà vẫn hiện diện ở đó.
Hắn hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại, khí huyết lưu thông chậm lại, tinh thần lực cùng thần hồn được thả lỏng cơ thể ngay lập tức rơi vào trạng thái vô định, nhưng tâm trí hắn lúc này cũng chìm vào trạng thái cảm ngộ, từng tia từng tia thanh khí chậm rãi tản mát ra bên ngoài, từng sợi đạo vận huyền diệu chậm rãi hiện lên, bắt đầu tiếp nhận tiếp nhận và lĩnh ngộ không gian pháp tắc từ những mảnh vỡ không gian.
Thức hải yên ắng lúc này bỗng nghiên dậy sóng, từng bong bóng sáng màu tím từ từ hiện ra bay lơ lửng trong thức hải của hắn, sau đó từng quả bong bóng dần bị một thứ ngoại lực nào đó hòa tan, sau đó bị kéo khỏi thức hải một phần hòa vào kinh mạch thẩm thấu vào cốt tủy, Niệm lực ngay lập tức gặm nhấm tất cả đống không gian pháp tắc kia, phần còn lại được truyền đến đan điền, Thiên Bằng lạc ấn cảm nhận được khí tức của Không Gian pháp tắc thì nó ngay lập tức sinh ra phản ứng, một lực hút rất mạnh từ Thiên Bằng lạc ân sinh ra lôi kéo Không gian pháp tắc xung quanh lại gần nó.