Rất nhanh đã đến đầu tháng ba, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức Trương Thục Oanh mang thai, trước đây nàng là Ninh tiệp dư, trong lần đại phong vừa rồi, hoàng thượng vốn muốn phong nàng ta phi vị nhưng bị Tô thái hậu ngăn cản, do đó nàng chỉ được tấn phong Ninh chiêu viện, lần này nàng ta mang thai, có thế lực Triệu gia ở đó, hoàng thượng sau có thể biểu hiện lạnh nhạt, lập tức tấn phong Ninh phi, đến nước này, Tô thái hậu không thể làm gì được nữa.
Linh Phụng Cung, tiếng chén vỡ phá tan không khí yên tĩnh.
"Không thể như vậy, không phải ngươi nói đã đắc thủ hay sao? Tại sao nữ nhân Triệu gia lại có thể mang thai."
Hoàng hậu vẫn chưa khỏe lại, sắc mặt xanh xao nằm trên giường, vẻ mặt thống hận nhìn Tín ma ma, sắc mặt Tín ma ma cũng cực kỳ khó coi.
"Chuyện này lão nô cũng không thể lý giải, người của chúng ta ở Khánh Tường Cung cũng báo lại, chúng ta đã đắc thủ, không lý nào nàng ta lại có thể mang thai được."
"Hiện thực rành rành ra đó, ngươi còn nói ả ta không thể mang thai sao? Chính Thành thái y chẩn ra, ngươi nghĩ rằng Thành thái y nói dối?!"
"Thành thái y là người của hoàng thượng, không lý nào lại cấu kết với Ninh phi được, chuyện này chắc chắn có ẩn tình, nương nương yên tâm, lão nô nhất định sẽ điều tra ra chuyện này."
"Tốt nhất là như thế, bổn cung... Bổn cung không chấp nhận được..."
Hoàng hậu vì quá tức giận, nộ hỏa công tâm, nói được mấy câu đã ho khan không ngừng, lồng ngực bị đè nén đến khó thở, Linh Phụng Cung vì hoàng hậu đột nhiên không xong mà rối loạn, tuy nhiên cũng không thể loạn bằng tâm tình của hoàng hậu lúc này.
.......
Ninh chiêu viện mang thai, thế lực hai nhà tô triệu lập tức phản ứng, Triệu gia trước giờ luôn thua thiệt Tô gia bởi vì vấn đề hoàng tự, hiện tại Ninh chiêu viện liền biến thành đại công thần của Triệu gia. Ở hướng ngược lại, Tô gia lâm vào tình trạng khẩn trương, đại địch đột nhiên nhiều thêm một vũ khí lợi hại, bọn họ sao có thể không lo lắng cơ chứ?!
Đối với việc Ninh chiêu viện mang thai, Lý An Nhiên cũng không mấy quan tâm, nàng hiện tại đã mang thai đến tháng thứ bảy, thai nhi cực kỳ khỏe mạnh, nàng cũng không còn ốm nghén, ăn được ngủ được, nhưng lại phải tự mình hạn chế vì lo lắng thai nhi quá lớn sẽ sinh khó, dù sao đây cũng là thai đầu của nàng.
Một ngày này, Lý An Nhiên đang cùng Thanh Y ngồi trong phòng may vá, đột nhiên một thái giám của Từ Ninh Cung đến cầu kiến.
Từ Ninh Cung thái hậu sai người đến tìm nàng, chuyện này là lần đầu tiên.
"Tham kiến Hiền phi nương nương."
"Miễn lễ, công công đến là có chuyện gì?"
"Bẩm Hiền phi nương nương, thái hậu có lệnh mời Hiền phi nương nương đến Từ Ninh Cung một chuyến."
Lý An Nhiên nhướng mày, lại hỏi tiếp.
"Không biết công công có rõ thái hậu nương nương tìm bổn cung là có vấn đề gì hay không?"
"Bẩm nương nương, hoàng thượng muốn công khai kết quả điều tra chủ mưu ám hại hoàng hậu nương nương và Lưu quý nhân, nương nương cùng Thục, Đức hai vị nương nương đang chưởng quản hậu cung, cần phải chứng kiến."
"A!"
Lý An Nhiên nghe vậy, lập tức đứng lên cười nói:
"Đã vậy thì mời công công về trước, bổn cung chuẩn bị một chút sẽ lập tức đến Từ Ninh Cung diện kiến thái hậu nương nương."
"Thái hậu nương nương có lệnh, nương nương đang mang long tự, thân thể quý giá, nô tài phải phụ trách hộ tống nương nương đến nơi bình an."
Lý An Nhiên nghe vậy thì cười gật đầu.
"Vậy phiền công công chờ một chút."
Đợi khi Lý An Nhiên đến Từ Ninh Cung, không chỉ có hai thái hậu cùng hoàng thượng, chúng phi tần đều đã có mặt, thậm chí có cả hoàng hậu vẫn đang dưỡng bệnh, quý phi bấy lâu bị cấm túc, thậm chí người vừa mới ra tháng là Vinh phi cũng đến.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái hậu nương nương."
Hoàng thượng còn chưa nói gì, Tô thái hậu đã lên tiếng.
"Hiền phi không cần đa lễ, mau ngồi xuống, không được làm long tự trong bụng mệt mỏi."
"Đúng vậy, nếu không phải chuyện hôm nay quan trọng, ai gia cũng không muốn Hiền phi phải cất công đến đây."
Hai thái hậu ở trước mặt hoàng thượng ra vẻ quan tâm Lý An Nhiên, Lý An Nhiên thầm thở dài trong lòng, trước khi được phong Hiền phi, cũng không thấy thái hậu ra vẻ quan tâm nàng đến vậy, bởi mới nói địa vị khác đãi ngộ cũng khác.
Sau khi Lý An Nhiên yên vị ở chỗ của mình, hoàng thượng mới bình thản nói:
"Các nàng chắc cũng biết hôm nay trẫm triệu tập mọi người đến là vì mục đích gì, trong cung có người cả gan dám hạ độc hoàng hậu, xưa nay chuyện này chưa từng xảy ra, Trẫm nhất định phải nghiêm trị để làm gương cho hậu cung."
Nghe hoàng thượng nói vậy, chúng phi tần đều khẩn trương hẳn lên. Hoàng thượng nhìn qua mọi người một lượt, sau đó lại nói:
"Trẫm đã cho người điều tra ra, chủ mưu ám hại hoàng hậu và Lưu mỹ nhân, hiện tại trẫm cho kẻ đó một cơ hội, mau đứng ra nhận tội đi."
Chúng phi tần nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau, hoàng hậu hơi hơi nhíu mày, âm thầm cùng Đức phi trao đổi một cái ánh mắt, Lý An Nhiên đưa mắt nhìn những phi tần xung quanh, trong lòng nàng nghĩ sẽ không ai chịu đứng ra thì đột nhiên Trương phi đứng bật dậy, tiến thẳng ra giữa điện, bùm một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng hô.
"Hoàng thượng, chủ mưu chính là thần thiếp."
Tất cả mọi người có mặt trong điện lúc này đều không khỏi trợn mắt khó tin, cả Lý An Nhiên cũng hơi nhíu mày, Tô thái hậu là người phản ứng đầu tiên, lạnh giọng nói:
"Trương phi, ngươi đừng có nhận bừa, cố tình che dấu cho ai đó, kết cục chính là tội chết."
Lời Tô thái hậu ẩn ý là ám chỉ Trương phi nhận tội thay cho quý phi, Triệu thái hậu lại làm như nghe không hiểu ẩn ý của Tô thái hậu, ôn hòa hỏi:
"Trương phi, chuyện này liên quan đến mạng người, ngươi cần phải trung thực nói ra sự thật."
Trong lúc đó hoàng thượng lại bình tĩnh nâng ly trà, mí mắt hắn rũ xuống, không thấy hắn có phản ứng gì, cũng không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Lúc này, Trương phi ngẩng đầu nhìn hoàng thượng và hai thái hậu, kiên quyết nói:
"Thần thiếp nhất thời hồ đồ, gây ra trọng tội, xin hoàng thượng gián tội."
"Ngươi hồ đồ gây ra tội gì? Mau nói rõ ràng đi."
Triệu quý phi không kềm được lên tiếng thúc giục, Lý An Nhiên vì ngồi gần vị trí Trương phi đang quỳ cho nên nàng đã tinh mắt nhìn thấy Triệu quý phi vừa lên tiếng nắm tay của Trương phi đã vô thức siết chặt, nhưng ngoài mặt Trương phi lại chỉ lộ ra vẻ mặt hối hận.
"Mấy tháng trước, vào ngày chiếu chỉ đại phong hậu cung được công bố, thần thiếp hay tin Hiền phi và Thục phi được tấn phong mà không phải là mình, trong lòng cảm thấy uất nghẹn không cam tâm cho nên đã cùng với Hoa tu dung đi đến ngự hoa viên dạo chơi cho khuây khỏa, tình cờ nhìn thấy Lưu mỹ nhân nôn nghén trong vườn mai, thần thiếp liền nghi ngờ Lưu mỹ nhân mang thai, lúc đó tâm trạng thần thiếp không tốt, đột nhiên nảy sinh hận ý, thần thiếp đã bị sự ghen ghét làm lưu mờ lý trí, thần thiếp liền nghĩ cách muốn hại long thai của Lưu mỹ nhân."
"Vậy ngươi đã gây án như thế nào?"
Tô thái hậu nghiêm mặt hỏi, khóe mắt âm thầm quan sát sắc mặt của Triệu thái hậu, Trương phi nghe hỏi, lập tức trả lời.
"Thần thiếp đã lợi dụng sự tin tưởng của quý phi nương nương, nói muốn phụ giúp nương nương chuẩn bị thực thiện trong trừ tịch yến, sau đó âm thầm sai cung nữ của mình nhân lúc không ai chú ý thoa cực độc Hạc Đỉnh Hồng lên chén đũa Lưu mỹ nhân và Hoa tu dung, không ngờ tiện tỳ ngu ngốc kia lại nhầm lẫn với chén đũa của hoàng hậu, do đó hoàng hậu nương nương mới vô cớ bị hại."
"Trương phi, vừa sao ngươi lại muốn giết luôn cả ta."
Hoa tu nghi sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra tia tức giận, không còn cái vẻ lúc nào cũng cười có chút thật thà như trước. Trương phi quay đầu nhìn Hoa tu nghi, lạnh giọng nói:
"Kẻ gió chiều nào xoay chiều đó ngươi rất đáng chết, đường tưởng ta không biết, ngươi vốn đã đứng về phía Vinh phi, thường xuyên ở bên cạnh ta để thám thính, muốn tìm ra điểm yếu của ta rồi về báo lại với Vinh phi, hôm đó ngươi cũng nhìn thấy Lưu mỹ nhân nôn mửa, nếu Lưu mỹ nhân xảy ra chuyện, ngươi nhất định sẽ nghi ngờ ta, do đó ta chỉ còn cách là xử lý ngươi để diệt khẩu."
"Ngươi đúng là thâm độc."
Hoa tu dung tức giận hét lên một tiếng, nhận thấy mọi người đều nhìn về phía mình bằng ánh mắt kỳ quái, nàng ta mới nhận ra mình thất thố, lập tức ngậm miệng cuối đầu.
Lý An Nhiên nhìn thần sắc của Trương phi và Hoa tu dung, trong lòng không khỏi thầm nghĩ lời Trường phi nói quả thật có thể xem như hợp tình hợp lý, động cơ cùng cách thức gây án hoàn toàn có khả năng xảy ra, như vậy, chủ mưu thật sự là nàng ta sao?!
Triệu quý phi nhìn tình hình, liền quay sang hoàng thượng.
"Hoàng thượng, chuyện đã sáng tỏ, Trương phi phải xử lý thế nào?"
"Khoang đã."
Ngay lúc này, hoàng hậu đột nhiên lên tiếng.
"Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy không ổn, tất cả mọi chuyện đều là lời phiến diện của Trương phi, chúng ta không thể dễ dàng tin tưởng nàng ta như thế."
"Lời phiến diện, tội hạ độc hoàng hậu vốn là tội chết, chẳng lẽ hoàng hậu nương nương cho rằng Trương phi ngu ngốc đến độ mang tính mạng mình ra đùa giỡn?"
"Cũng không hẳn như vậy."
Tô thái hậu lạnh nhạt liếc mắt nhìn quý phi.
"Biết đâu có người dùng quyền thế uy hiếp nàng ta, cố tình ép nàng ta nhận tội thay, nàng ta nếu dám không nghe, kết quả không chỉ mình nàng chết mà còn liên lụy đến người nhà, do đó nàng ta đành hy sinh tính mạng của bản thân."
Triệu thái hậu quay đầu nhìn Tô thái hậu, vẻ mặt vẫn hiền lành ôn hòa như thường nói:
"Trương gia trong triều cũng là quyền cao chức trọng, muội muội nói xem người nào có đủ quyền lực để ép Trương gia thành như vậy đây?"
Tô thái hậu nhất thời nghẹn lời, thế lực có đủ khả năng chèn ép Trương gia, ngoài Triệu gia và Tô gia ra thì còn có thể là ai?!
"Khụ... Vấn đề này ta cũng không rõ lắm, tỷ tỷ nói xem là ai được chứ?"
Triệu thái hậu bình thản nở nụ cười.
"Ta nhiều năm ăn chay niệm phật trong Từ Ninh Cung, chuyện bên ngoài ta sao có thể hiểu biết bằng muội muội, muội muội nghi ngờ có người ép buộc Trương phi nhận tội thay, vậy chắc trong lòng phải có đối tượng tình nghi mới đúng."
"Ta... Ta chỉ là suy đoán vậy thôi, tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi."
Tô thái hậu lạnh nhạt giơ khăn tay lau lau khóe môi. Triệu thái hậu cười cười, cũng không nói gì nữa, nhưng trong trận giao phong vừa rồi, rõ ràng Tô thái hậu là người bại trận, tự chuốc mất mặt. Không khí vì hai thái hậu mà đột nhiên trầm xuống, Lý An Nhiên nhìn cảnh này, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Triệu thái hậu mới là lão hồ ly chín đuôi, Tô thái hậu chỉ biết cậy mạnh, rõ ràng không phải đối thủ.