"Tin nhắn của Ninh Y, vết son trên người anh, mùi nước hoa cũng là cố tình giữ lại cho em xem sao?" Cô mở mắt ra, nhìn sâu vào mắt anh.
Ánh mắt Tuyên Tiêu nhìn cô có phần hỗn loạn: "Anh... tưởng rằng như vậy sẽ khiến em chú ý đến vấn đề của chúng ta."
"Anh 'tưởng' em sẽ làm thế nào? Đánh nhau với người phụ nữ khác vì anh, ghen tuông, theo dõi anh giống như một kẻ trộm ư? Nếu em thật sự như thế, chỉ sợ thái độ của anh bây giờ sẽ không như vậy."
Đột nhiên lúc này, toàn bộ cảm giác bi thương đều toát ra khỏi ánh mắt. Cô rất hiểu anh, anh quen được coi trọng, không quen bị xem nhẹ, không quen bị vướng bận.
"Tuyên Tiêu, anh như vậy không phải khiến em chú ý đến anh, mà là đang gây hấn với em. Nếu anh có lòng với em, tại sao lại để em bị người phụ nữ khác lên mặt, giễu cợt, nhục mạ đây?" Cô nhìn anh chòng chọc.
"Ai đã nói gì với em?" Tuyên Tiêu căng thẳng hỏi.
"Những thứ đó đều qua rồi." Khóe miệng bật ra một nụ cười khổ.
"Tuyên Tiêu, vì để kích thích sự đố kỵ của em, anh còn lên giường với Yên Nam Nam?"
Cô không muốn nói, nhưng lời vẫn ra khỏi miệng.
Phủ nhận đi, nói rằng không có, nhanh, nhanh lên... Từ sâu trong đáy lòng cô có một âm thanh rất nhỏ đang liều mạng kêu gào.
Hô hấp ngừng trệ, cô bất giác siết chặt mười ngón tay.
Tuyên Tiêu, mấp máy miệng, khuôn mặt thoắt xanh thoắt trắng, anh im lặng.
Cuối cùng một một cây huyền cầm, réo rắt đến vậy mà lại im bặt.
"Diễn xuất của anh rất có đầu tư, tiếc là em không biết thưởng thức."
Anh đáp lại cô, vẫn là một mực im lặng.
Anh có nằm mơ cũng không thể ngờ cô lại biết nhiều đến như vậy, giải thích thế nào được, chuyện trai gái lên giường, không xảy ra chuyện gì gì, nào có ai tin? Chỉ có thể im lặng.
Cô vất vả lắm mới có thể bình tâm trở lại, lại trở mình nhổm dậy. Anh cho rằng anh hy sinh rất nhiều, nhưng sự hy sinh đó cũng chỉ vì bản thân anh, chưa từng để tâm đến cảm nhận của cô.
Anh giơ tay cầm lấy tay cô, nói: "Đừng nghĩ lung tung nữa, được không? Tiểu Ảnh, đừng giận nữa, anh sẽ không ly hôn với em đâu."
"Anh không, nhưng em sẽ." Cô lạnh lùng đẩy anh ra.
"Anh có thể tổn thương em, nhưng xin anh đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của em. Anh nói không muốn lên giường với người phụ nữ khác, hậu quả của trò chơi mập mờ này là gì anh biết không? Đừng đẩy trách nhiệm sang cho người khác, nếu anh không cho người ta hy vọng, sao họ có thể đến gần anh? Tuyên Tiêu, Yên Nam Nam và Bách Viễn ly hôn, Ninh Y và bạn trai chia tay, bây giờ, em không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục chung sống với anh. Nguyên tắc cơ bản tối thiểu của hôn nhân, anh không hề tuân thủ. Tuyên Tiêu, đừng nói nữa, ly hôn thôi!"
Tuyên Tiêu thật sự không thể mở miệng, giống như một kẻ trộm bị người khác nhìn thấu, lật đật cuống cuồng, phá cửa mà chạy.
Trì Tiểu Ảnh nghiêng mặt sang chỗ khác, cắn môi, nước mắt chảy như mưa.
- --
Vài ngày sau, Tuyên Tiêu không hề xuất hiện, Hạ Tú Phân cũng không gặng hỏi, ngược lại Điền Hoa mỗi ngày đều đến, khi đến hầm một nồi canh, nấu chút gì đó, trò chuyện cùng với Hạ Tú Phân, chưa từng nhắc đến Tuyên Tiêu.
Viện trưởng viện thiết kế từ Thiên Tân trở về đã được vài ngày, hôm nay dành ra hai tiếng đến bệnh viện thăm Trì Tiểu Ảnh. Bà bảo Trì Tiểu Ảnh cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện công việc không vội. Hai người nói về bệnh một chút, lại nói đến chuyện trong cơ quan.
"Tiểu Ảnh, thật ra con là một nhân tài về công trình, đáng tiếc con lại không thích." Viện trưởng cười cười.
"Vâng, mấy môn ở trường đại học cũng không tệ, con còn được nhận học bổng vài lần, là vì để ba ở trên trời được vui vẻ, con thích khoa văn hơn."
"Khi con vừa làm việc, mỗi ngày đều căng thẳng, vẽ, thiết kế, cô vốn định bồi dưỡng con. Nhưng, có một ngày đi ăn gặp chồng con, cậu ấy đặc biệt nhờ cô, hỏi cô có thể giúp con đổi một công việc khác, nói rằng bản lĩnh văn chương của con rất tốt, tham gia văn thư không tồi. Sau đó cô quan sát con, cho con viết vài bản báo cáo, liền cho con đến phòng làm việc của cô. Haizzz, chuyện này nói một cái vậy mà chớp nhoáng đã hai năm rồi."
Viện trưởng khẽ vỗ Trì Tiểu Ảnh.
"Tiểu Ảnh, cô là người từng trải. Ly hôn rồi, cuộc sống của phụ nữ ly hôn cũng không dễ dàng gì. Mỗi đêm cô quạnh, một mình liếm láp vết thương rỉ máu, từng đêm từng đêm rơi lệ, không ai có thể tưởng tượng được. Có đôi khi còn phải gắng gượng hít thở, sau này ngẫm lại những chuyện đã qua có đáng giá không? Con kiên cường thì sao? Con độc lập thì thế nào? Cái gì mà ôm ấp hoài bão. Là người đều sẽ phạm sai lầm, có thể tha được thì tha đi! Đừng tùy tiện nói ra lời ly hôn."
Trì Tiểu Ảnh cười nhàn nhạt đáp lại, nếu đổi lại là trước đây, cô sẽ vì sự quan tâm lo lắng của Tuyên Tiêu mà cảm động. Bây giờ cô chỉ chết lặng.
"Người sống thì phải thở, sao có thể không chứ?"
"Cô đấy, sao lại giống tôi thế này cơ chứ?" Viện trưởng thở dài, đứng dậy.
"Vẫn là đừng hành động theo cảm tính, suy nghĩ thêm một chút. Đàn ông trên đời này không nhiều lắm đâu, người tiếp theo xuất hiện chưa chắc đã là người mà con mong muốn. Được rồi, bạn trai hiện tại của Bối Bối là ai?"
"Sao ạ?"
"Cả ngày con bé vui vẻ, ăn mặc rất đứng đắn, nói chuyện với cô thì nhẹ nhàng, không biết là người kia làm ngành gì nhỉ?"
Trì Tiểu Ảnh nở nụ cười, nhớ đến mẫu đàn ông mà Bối Bối từng nói, là chân mệnh thiên tử của cậu ấy: "Con... con sẽ lặng lẽ nghe ngóng giúp cô."
"Được. Aiya, con bé này thật khiến cô hao tổn tâm trí, nếu như nó hiểu chuyện được phân nửa như con thôi thì tốt bao nhiêu."
Trong lòng Trì Tiểu Ảnh chua xót, cô hiểu chuyện ư?
Bây giờ còn không phải đang khiến cho mẹ phải nhọc lòng lo lắng hay sao?