*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trữ Vong mừng rỡ, cảm động với tấm lòng từ ái của anh trai, mỗi ngày đều sáng sớm đến quân doanh đưa tin, tối muộn mới về phủ, làm việc vô cùng cần cù.
Bây giờ Trữ Kình Phong không cho Nhược Ngu đến thư viện nữa, hiện tại nàng cần học từ tốn nhẹ nhàng, đi tiếp chỉ tổ học được nghịch ngợm xảo quyệt từ mấy cô nhóc mười hai, mười ba tuổi, không học được cái gì tốt cả, vì thế hắn mở một thư phòng trong phủ, mời các phu tử đến dạy riêng cho phu nhân nhà mình.
Nhược Ngu học tập có tiến bộ nhưng vì học một mình nên luôn thấy cô đơn. Độ gần đây trời chuyển lạnh, lá đỏ phủ khắp núi, Nhược Ngu nhớ tới lần đi du thuyền với bạn học trước kia liền ngứa ngáy trong lòng. Trữ Kình Phong thấy nàng thời gian gần đây ngoan ngoãn ngồi nhà, chắc chắn bứt rứt trong người, nên lấy danh nghĩa vợ mình mở một buổi làm thơ ngắm lá.
Nhưng mà danh sách khách mời không chỉ có bạn học của Nhược Ngu mà còn mời rất nhiều phu nhân trong thành. Đây là chủ ý của Tư Mã đại nhân, hắn muốn Nhược Ngu kết giao nhiều hơn với các phu nhân tính tình chững chạc, giảm bớt tính trẻ con. Đại tỷ Nhược Ngu Lý Nhược Tuệ tất nhiên được mời.