Edit: Bảo Vy 197
Chữ Kính Phong nghiêng mắt nhìn khóe miệng của thuộc hạ cười sắp tới mang tai, chỉ cho là Nhược Ngu hâm mộ sự ân cần của Quan Bá liền duỗi tay thế nàng cắt một khối thịt dê non mềm rồi chấm một chút nước tỏi và để vào chén cho nàng.
Nhược Ngu nhỏ giọng hỏi: “Quan tướng quân lại ái mộ tỷ tỷ sao?” Chử Kính Phong bình thản nói: “Đó là chuyện của bọn họ, nàng là muội muội của tỷ ấy nên không được quấy rầy......”
Nhược Ngu âm trầm than một tiếng: “thật hâm mộ tỷ tỷ có thể có được một tình lang nữa thì ngày sau lại thú vị. Nhược Ngu thì chưa được ai ái mộ như vậy......”
Cánh tay đang gắp rau của Chử Kính Phong không thể không cứng lại, rồi lại nhớ lại câu kết của lá thư mà nàng lúc trước giấu trong áo bông, đôi mắt không kềm được mà hơi mở to. Nên Nhược Ngu mới chậm chạp nhận ra mà tức khắc im lặng, rồi gắp một miếng da đùi mềm vào chén của Chử Kính Phong, rồi mang giọng nói ngân nga ngọt ngào nói: “Ca ca chàng ăn đi.......”
Vào thời điểm này yến tiếc đã trôi qua phân nửa, trong lúc này Bạch gia tam tiểu thư lại không hề nhàn rỗi. Lần này Thẩm Bách Như lập công, lại bình thản thay phụ thân trừ khử kình địch trên quan trường là Nam Cung Vân, để tránh mất mặt với thái hậu, thực ra là quá đáng tự hào rồi, qua chuyện này nàng ta càng cảm thấy người phu quân được chọn này thực sự là người khôn ngoan, con đường công danh ở phía trước sẽ rất thuận lợi, lúc này sự ái mộ âm thầm dành cho Thẩm lang lại càng nồng đậm.
Qua mấy ngày nữa là nàng phải thành hôn với Thẩm Như Bác ở Mạc Bắc, hôm nay liền nhân dịp buổi yến này để rò rỉ chút ít hôn tin, chỉ chờ sau chiến sự liền chính thức phát hỉ thiệp.
Nhưng vì phải sống ở Mạc Bắc một thời gian, nhưng việc lựa chọn phủ trạch ở đây khiến tam tiểu thư khá là lo lắng. Nàng chỉ thấy phủ trạch ở Mạc Bắc không khang trang bằng kinh thành, phủ ở kinh thành sống rất thoải mái.
Nhưng nàng ta nghe nói phủ Tư Mã kia tới lúc đầu xuân liền muốn chuyển sang đại trạch mới sửa. Vì vậy nàng muốn để Thẩm Như Bách và Chữ Kính Phong kia thương nghị một đợt, đưa phủ cũ cho nàng ta mượn, sửa sang một chút lại có thể ở lại.
Thẩm Bách Như nghe xong dĩ nhiên là rất khó xử. Chữ Kính Phong kia là người như thế nào trong lòng hắn rất rõ, vì hắn và Lý Nhược Ngu từng có hôn ước, vì vậy vị Tư Mã đại nhân kia vẫn luôn không mấy thân thiện với hắn. Lần đó vì hắn đã can đảm mạo hiểm việc độc phát tác mà bí mật liên lạc với Chử Kính Phong, vạch trần âm mưu bán nước của Nam Cung Vân, qua chuyện này mới làm dịu được mối quan hệ này một ít. Nhưng cũng không tốt đến độ có thể mở lời thân tình mượn phủ viện, dĩ nhiên là không chịu tự rước nhục vào người.
Thế là Bạch tam tiểu thư liền đích thân ra trận, mượn cơ hội kính rượu để nhấc tới chuyện này. Trước giờ nàng ở kinh thành đã quen được các nữ quyến nhà quan lại nịnh bợ, mà lần này nhìn thấy đồ vừa ý thì khả năng mở lời cách kín đáo cũng tính là khả năng di truyền của Bạch gia.
Đáng tiếc Chử Kính Phong lại không phải là gia chủ chịu đánh gió thu*, sau khi nghe được Bạch gia tiểu thư lịch sự nhắc tới nhà dân ở Mặc Hà thành quả là xấu xí không đâu bì được, có thể so sánh với chuồng heo liền chậm chạp nói: “Nghe tam tiểu thư nói như vậy, ta lại nhớ tới một sự kiện lần trước quan phụ tá của Mặc Hà thành cho tới bẩm báo, nói rằng tam tiểu thư người ngày thường đi mua đồ, tới tửu lầu ăn uống đều để lại giấy ghi nợ. Thói quen ở kinh thành đã thanh lịch như vậy, nhưng Mặc Hà thành là một địa phương nhỏ, đừng nói là nhà ở giống như chuồng heo thì đời sống của bá tánh cũng rất gian nan; nếu Bạch tiểu thư người ghi nợ như vậy thì mấy cửa tiệm kia không có vốn để làm ăn đâu, mà đến cửa tiệm bán đồ ăn cho heo cũng khó mà sinh sống qua ngày được......”
* Đánh gió thu: là thành ngữ chỉ việc lợi dụng các mối quan hệ và giả vờ mượn mõ rồi chiếm đoạt tài sản của người giàu có.""
Thực ra Bạch tam tiểu thư cũng không có ý để nợ, rồi ăn quỵt của mấy thường ân kia. Phải biết là các quý phu nhân trong kinh thành thường ra ngoài rất khinh thường việc mang theo thứ ngân lượng* này, hơn nữa nếu như gài trang sức yêu thích trên người mà còn là loại trang sức đắt tiền, nên số ngân lượng nhiều như vậy cũng mang không nổi a, cứ cho là mang ngân phiếu thanh toán cũng không tiện thối tiền cho lắm. Nên bình thường đều đi vào tiệm chọn mua đồ tốt rồi ghi giấy nợ và rời đi, tới cuối tháng các trợ tá của tiệm chỉ cần tới phủ rồi dựa theo giấy ghi nợ mà thanh toán tại chỗ với quản gia, tiếp đãi kiểu khách nhân phú hào này, các chưởng quầy cũng đều vui vẻ đến độ có thể chạy tới chạy lui vài lượt, mới thanh toán xong.
*thứ ngân lượng: ở đây chỉ loại tiền xu có khoét lỗ ở giữa.
Bạch tam tiểu thư xuất thân từ vùng biên cương, lại cfon ảnh hưởng lối sinh hoạt của kinh thành, nên phân phó cho người làm của tiệm ghi giấy nợ, rồi cầm đồ xoay người rời đi. Đáng tiếc quan gia kia trong kinh thành lại không đi cùng nàng. Bạch tiểu thư mua sắm khoa trương, chi tiêu mỗi ngày đều là con số lớn, trợ tá của tiệm tìm tới cửa phủ thanh toán thì quản sự mà Thẩm Như Bách thuê tới cũng không thể làm chủ được, vốn dĩ hắn muốn nói với nhị thiếu gia của mình một tiếng, nhưng mấy ngày nay ngoài công vụ thì Thẩm Như Bách còn phải tới y quán của Sóc Đóa để giải độc. Dĩ nhiên cũng vì vậy mà quản không xuể mấy chuyện vụn vặt này.
Quản sự liền nói với mấy chưởng quầy kia chờ một chút nữa. Địa phương nhỏ này, làm ăn đều là mua bán ít ỏi, tất nhiên không có mấy chưởng quầy kiên nhẫn và dày dặn kinh nghiệm như các tiệm lâu đời ở kinh thành, mấy trái tim của mấy lão ca kia đang hoang mang nên họ bàn bạc với nhau; đây là nhà quan, họ là vài thường dân không thể phạm tới liền cùng nhau đi tới quan phủ đại nhân trong thành để bẩm báo một thể.
Quan phủ cũng không thể làm chủ được, nhưng thân là quan phụ mẫu, lại không thể nói là không quản, nên bẩm báo tới chỗ của Tư Mã đại nhân.
Hôm nay Tư Mã đại nhân không chút khách khí mà nói ra hết thì khuôn mặt nhỏ của Bạch tam tiểu thư đột nhiên có chút nóng mặt, rồi tức giận tới mức cả người đều hơi hơi run rẩy.
Nàng ta vốn cho rằng vị phu nhân kia của Chử Tư Mã là một kẻ đầu óc không dùng được, nàng đây đại nhân đại lượng thì không so đo với người giống kẻ ngốc. Nhưng không ngờ vị Tư Mã này lại cũng rất thô lỗ ngang ngược vô lí giống như vị phu nhân của hắn một chút nhân tình lại không thèm nhắc tới. May mà vị hôn phu của nàng ta còn trợ giúp hắn ta giải cứu Nhược Ngu, thoáng cái liền quên sạch ân tình......
Lời của Tư Mã âm lượng cũng không nhỏ, có vài nữ quyến ở cạnh nghe được, dù trong lòng muốn cười lại không thể cười, nên từng người trao đổi ánh mắt và hơi hơi cúi đầu xuống.
Vì Thẩm Như Bách đang hàn huyên với quan viên khác, đảo mắt một lần mới phát hiện vị hôn thê của mình lại thật sự tới chỗ Tư Mã đại nhân để đề nghị chuyện trạch viện, chân mày không kìm được mà nhíu lại, vội vàng đi qua đó. Đúng lúc nghe được mấy lời Chử Kính Phong đang nói, liền lập tức đi tới gần cáo tội với Tư Mã đại nhân, chỉ nói quản sự là hồ đồ, rồi sau đó tức khắc thanh toán toàn bộ mấy giấy ghi nợ đó.
nói xong liền dịu dàng kéo vạt áo của Bạch tam tiểu thư, rồi đem nàng ta xoay người và ra khỏi doanh.
Bạch tam tiểu thư ra khỏi doanh trại, nàng ta bị gió lạnh tát vào mặt, thổi tới độ tỉnh cả người, hậm hực nói: “Đôi phu thê hỗn trướng! Tên Chử Kính Phong thật là quá ngạo mạn, nhưng từng khiến cha của ta để mắt tới sao?”
Thẩm Như Bách cẩn thận che dấu sự chán ghét nơi đáy mắt, chỉ nói: “Đều là ta vô dụng, không kịp an bài đàng hoàng chỗ sinh hoạt của tiểu thư......”
Ngoại hình của Thẩm Như Bách là kiểu mang khí chất tốt bụng mà nho nhã, kiểu tướng mạo này tuy không giống với vẻ đẹp ma mị của Nam Cung Vân, nhưng thường xuyên nhìn càng dễ khiến người sinh hảo cảm yên tâm. Bằng không lúc trước Lý Nhược Ngu cũng không bao giờ có thể đã chọn lựa rất ký mà lại chọn trúng hắn ta làm chồng chưa cưới.
Tuy tính tình Bạch Hương Hàn có chút ngoan cố, nhưng cả trái tim thiếu nữ dồn hết cho Thẩm Như Bách. hắn ta nhìn có vẻ nho nhã, nhưng ở trên giường lại.....vô cùng lỗ mãng, Bạch tam tiểu thư tuy chưa chính thức bái đường, nhưng sớm đã làm chuyện phu thê, sớm đã bị hắn thao túng tới dễ bảo rồi, vì vậy vừa thấy Thẩm Như Bách tự trách thì nàng ta lập tức đau lòng không thôi, liền ngừng chuyện đang nói ngay lập tức và nghe lời Thẩm Như Bách lên xe trước.
Thẩm Như Bách tiễn Bạch Hương Hàn đi rồi nhìn tới bóng lưng của tên Tư Mã kia, ánh mắt dần dần chuyển lạnh.
Đồ nữ nhân ngu xuẩn hết thuốc chữa! Vô duyên vô cớ rước lấy loại nhục nhã! Nhi nữ của hắn do kẻ ngu ngốc này sinh ra, thì sao có thể kế thừa việc thờ tự của Thẩm gia chứ? Nếu không vì phụ thân của nàng ta là Bạch quốc cữu thì đơn giản là không có một chút lợi ích gì cả! Đáng tiếc là mấy vị công tử kia của Bạch gia thì sở hữu tư chất giống hệt Bạch Hương Hàn này. Hậu thế của Bạch gia yếu thế là chuyện không thể phủ nhận!
Nghĩ tới mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, hắn với Thái Tử lại thân thiết hơn nhiều, hắn càng hạ quyết tâm phò trợ bên cạnh vị quốc quân tương lai này của Đại Sở. Chỉ sợ một ngày nào đó lúc vị quốc quân này nắm quyền bính trong tay thì đó là ngày Bạch gia khuynh đảo triều đình. Thứ hắn phải làm là từ từ mưu tính, cẩn trọng điều khiển sự cân bằng giữa các thế lực của quân doanh hiện nay......Nhưng Bạch Hương Hàn này, hắn không bao giờ có thể để nàng ta sinh hài nhi của hắn. Sai lầm giống như Lú Hoàn Nhi kia, chỉ phạm một lần là quá đủ rồi!
Sau một buổi yến hội, vì Lý Nhược Ngu đã uống rượu liền có chút hơi say, về tới phủ được Tư Mã đại nhân ôm tới giường lớn, sau đó lau rửa tay chân và mặt nhỏ rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau lúc tỉnh giấc, mắt vẫn còn mở hết lại ngửi thấy một làn hương hoa phảng phất, mở to mắt ra xem thì bên cạnh không có ai lại có một phong thư đặt ở trên gối.
Nhược Ngu chớp chớp mắt, duỗi tay lấy phong thư, lúc mở phong thư ra ngửi thấy mùi hoa xịt trênphong thư kia.
Lúc mở lá thư, một hàng chữ nét bút rắn rỏi cứng cáp đập vào mắ
“Hôm nay tuyết rơi đầu đông, không biết có thể mời Nhược Ngu tiểu thư cùng ngắm tuyết thưởng tửu tại bờ hồ chăng?”
Nhược Ngu biết rằng, đó là chữ của Chử ca ca. Tuy chỉ có một hàng ngắn ngủi, nhưng ý tử trong lời mời kia, lại rất giống như công tử chưa vợ đang hẹn gặp tiểu thư mà hắn thầm thương.......
Việc này khiến Nhược Ngu vực dậy tinh thần ngay tức khắc. Nàng vốn là người tâm tư đơn thuần, lúc nhập vai so với người bình thường cũng nhanh hơn một chút. Tức thì mặt nàng liền hơi hơi đỏ trước tiên, chỉ cảm thấy một mình nàng thiếu đi một giai đoạn kia, cuối cùng là muốn bù đắp cho đầy đủ.
Nàng tức khắc lộn qua và bò dậy, gọi Tô Tú trang điểm cho nàng. Để không làm mất đi sự rạng rỡ của ngày hôm nay, nàng còn đặc biệt trang điểm kiểu thiếu nữ, đầu vấn tóc hơi nghiêng, bím tóc dài dày được bện và để ở sau tai. Bên trong mặc bộ váy xếp ly bằng gấm màu hồng phấn, bên ngoài khoác mộtcái áo choàng bằng lông, rồi trùm cái lớn lên, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, môi nhỏ kia thoa mộtlớp son bóng màu hồng nhạt, nhìn có vẻ thật giống với tiểu cô nương đang cập kê.
Tới khi đi tới chỗ cửa phủ, cũng không cần tiểu phu nhân phân phó, mà xa phu trong phủ dĩ nhiên đãbiết phải đưa phu nhân đi đâu rồi.
Lúc tới hồ Tiểu Lộc ở phía nam Mặc Hà thành, cả trời tuyết nặng hạt, ở trong đình ở bên hồ sớm đã có một người nam nhân đang đứng.
Nhưng Nhược Ngu xuống ngựa, lúc nàng nhìn thấy mái tóc đen nhánh chân mày đậm đà của một nam nhân tuán mĩ dị thường ở trong đình, quả thực ngẩn ngơ cả ra
Chỉ thấy vị nam nhân mặc một thân áo choàng dài bằng gấm màu đen, chỗ cổ áo có may viền một lớp lông gấu trúc mới xén lần đầu, mày kiếm sáng láng, ánh mắt sâu thẳm, một mái đầu đen tuyền được cột cao trên đỉnh đầu và thắt bằng lụa Long Sa màu vàng kim có đính thêm một viên đá thạch anh phát ra ở bên trong, thân hình cao lớn thì thẳng thớm vững vàng đứng trong đình thì toàn cảnh tuyết trắng kia là sẽ trở thành hai mảng đối lập......
Tô Tiểu Lương từng nói Nam Cung Vân là mĩ nam nhân hiếm thấy, nhưng trong giây phút này Nhược Ngu lại cho rằng chắc là nàng chưa bao giờ tận mắt trông thaasyvij nam nhân này, nếu so sánh vị nam nhân trong đình với Nam Cung Vân, chỉ có thấy nữ tính mềm mại chứ không hề có chút vẻ đẹp nam tính như nam nhân này......
Đột nhiên Nhược Ngu cảm thấy miệng lưỡi ứa nước miếng, không biết vì sao phải liều mạng nuốt nước miếng vào, lại có lo sợ không dám tiến tới phía trước, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt lại giống như lần đầu gặp mặt.....
“Chử......Chử ca ca, sao tóc của huynh lại đen thế?”