Chiến Bắc Kiêu nhìn theo hướng cô chỉ, anh tương đối quen thuộc với đoạn đường này, cũng biết ở đây chỉ có một chiếc xe buýt, điểm đến là một thị trấn nhỏ ở trung tâm Kim Hà ngoại thành phía Tây. Khu đó địa hình hiểm trở, dân cư tạp nham, nổi tiếng hỗn loạn.
Ba ngày trước, còn có một vụ án giết người ở đó.
Người đàn ông cau mày, "Cô đến Trung tâm Kim Hà để làm gì?"
Khi anh hỏi câu này, hoàn toàn không hề có ý định dừng xe. Tống Niệm Niệm vội vàng, "Tôi đến đó đương nhiên là có việc cần làm rồi. Chú à, tôi thật sự rất vội, chú mau dừng xe đi!"
Có điều gì đó thoáng vụt qua trong đầu, Chiến Bắc Kiêu chợt nhận ra: “Bạn của cô sống ở đâu?”
"..." Tống Niệm Niệm đột nhiên mở to hai mắt nhìn hắn, "Chú biết Tĩnh Hảo sao?"
"Không biết!"
Vãi!
Không biết mà nói cứ như biết rồi ấy!
Khiến cô suýt sợ chết khiếp rồi!
Im lặng vài phút, Tống Niệm Niệm cũng thu lại cảm xúc, thấy anh hình như không có ý định dừng xe, cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt nai ướt át không dám tin nói: "Chú định đưa tôi tới đó sao?"
Chiến Bắc Kiêu khẽ ậm ừ.
Tự nhiên lại có được loại may mắn như vậy sao?
Không giấu được niềm vui, cô liếc mắt nhìn trộm người đàn ông, dưới ánh đèn đường lập lòe, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông như càng đậm nét hơn. Thực tế khi ngồi tại đây, lưng của anh thẳng hơn hẳn so với những người đàn ông bình thường khác. Nghĩ tới những lần trước đây gặp anh, dáng người anh thẳng tắp, lại còn cả đôi chân vừa dài vừa thẳng, lại có cơ bắp khỏe mạnh kia, cô bỗng nhiên cảm thấy, hình như đêm đầu tiên trao cho người đàn ông thế này cũng không tệ.
Ít nhất, theo như tình trạng uống say bí tỉ của cô ngày hôm đó, cho dù gặp phải một lão già xấu xí, cô cũng không cách nào phản kháng lại được.
Tuy nhiên mấy ngày nay cô cũng rất buồn vì chuyện này, dù sao thì cô vẫn luôn nghĩ đến việc để dành cho chồng mình thứ quý giá nhất của người con gái.
Trung tâm Kim Hà cách đó một quãng khá xa, nhưng trên đường đi cả hai lại không nói với nhau câu nào.
Sau khi xe dừng lại ở trung tâm thị trấn, Tống Niệm Niệm tự giác mở cửa bước xuống xe, trước khi đi còn không quên cảm ơn người đàn ông này một lần nữa: "Chú, hôm nay cảm ơn chú rất nhiều, lát nữa trên đường về chú nhớ đi cẩn thận nhé!"
Người đàn ông lại làm như không nghe thấy lời cô nói, chậm rãi rút một điếu thuốc ra, châm lửa, rít một hơi, nheo mắt nhả ra một làn khói, giọng trầm hơn lúc trước đến mấy phần "Đi đi!"
Không giải thích được tại sao, Tống Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy trạng thái hiện tại của mình có chút kỳ quái, sau khi cẩn thận nghĩ lại, mỗi lần chạm mặt nhau, anh ta đều có bộ dạng cổ quái, tâm trạng trùng trùng.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi dùng đôi bàn tay nhỏ tái nhợt mà giơ tay chào anh.
Mặc dù đã gần sáng, nơi này cũng không phải khu trung tâm, nhưng bên ngoài vẫn rất náo nhiệt. Dãy bàn ngoài cửa quán ăn, những người đàn ông cởi trần, xăm trổ vẫn ngồi nhậu nhẹt.
Sự xuất hiện đột ngột của một chiếc xe sang trong khu ổ chuột đã làm người ta chú ý đến rồi, chưa kể lại có một người đẹp lộng lẫy như vậy bước ra khỏi chiếc xe.
Trong phút chốc, những ánh mắt đầy sắc niệm của những người đàn ông kia đều hướng đến bóng lưng nhỏ nhắn của Tống Niệm Niệm.
Căn nhà mà Lục Tĩnh Hảo thuê là một căn nhà gỗ ở trung tâm thị trấn. Cửa không khóa, Tống Niệm Niệm bước vào thì thấy cô ấy đang ngồi trên giường khóc lóc thảm thiết.
"Hảo Hảo." Tống Niệm Niệm ngồi xuống mép giường, "Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sau lại khóc lóc như vậy?"
Nhìn thấy cô, Lục Tĩnh Hảo càng khóc to hơn: "Niệm Niệm, huh u, Niệm Niệm..."
"Hảo Hảo, nín khóc đã nào, có chuyện gì chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết." Tống Niệm Niệm quen biết cô lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô buồn bã như vậy, hốc mắt đã đỏ lên hết rồi.
Lục Tĩnh Hảo thấy vậy thậm chí còn khóc thảm hơn: “Không có cách nào có thể giải quyết chuyện này đâu. Niệm Niệm, cậu nói xem, sao mình lại thích anh ta như thế chứ? Anh ta có gì tốt nào? Rõ ràng anh ta đối với mình hung dữ như thế, mà mình vẫn thích anh ta. Cậu không biết đâu, anh ta đúng là tên thối tha, huhuhu, anh ta thật sự đúng là tên thối tha!”
"..."
Tống Niệm Niệm còn chưa nghĩ ra làm thế nào để an ủi bạn mình, Lục Tĩnh Hảo đã lấy trong hộp giấy trên bàn cạnh giường ra một xấp giấy ăn, không để ý hình tượng, vừa xì mũi vừa nói: "Anh ta chính là một kẻ tâm thần, một tên biến thái. Không thích mình mà còn đòi quản mình, còn không chịu giữ khoảng cách với mình. Mình đi nhảy ở quán Bar thì liên quan cái rắm gì đến anh ta? Vậy mà anh ta, con mẹ nó, trước mặt bao nhiêu người như vậy, lại cho người lên khiêng mình đi, chẳng lẽ mình không cần mặt mũi sao!"
"Tôi thuê nhà sống ở khu nghèo nàn này để trải nghiệm cuộc sống thì có gì sai? Liên quan quái gì đến anh ta? Mình không chuyển đi, anh ta liền đuổi hết đàn ông thuê nhà gần đây đi. Niệm Niệm, cậu nói xem, anh ta có phải là có bệnh không? Nếu đã nói không thích mình, mình với anh ta không có chút khả năng nào yêu nhau, thế sao còn quan tâm đến mình nhiều thế để làm gì? Để mình hiểu lầm à? Căn bản là, mẹ kiếp, mình lại rất thích được như vậy? Mình sắp điên rồi, anh ta là đồ thối tha, ngày mai mình nhất định sẽ không thích anh ta nữa!”
"..."
Lục Tĩnh Hảo cứ nói như súng liên thanh như vậy khiến Tống Niệm Niệm không có cơ hội nói xen vào. Cô không biết Lục Tĩnh Hảo đang nói tới ai. Cô chỉ biết rằng, hình như bắt đầu từ hè năm nay, Lục Tĩnh Hảo đã hoàn toàn thay đổi.
Cô cũng không chỉ một lần hỏi Lục Tĩnh Hảo, người mà cô ấy thích là ai. Nhưng Lục Tĩnh Hảo đều không nói, chỉ nói rằng nếu như nói ra, Tống Niệm Niệm nhất định sẽ coi thường cô.
Trên thực tế, cô rất hiểu Lục Tĩnh Hảo, cô ấy là kiểu người ngoài miệng thì cứng rắn, trong lòng lại mềm yếu điển hình. Cô cũng là kiểu người ở trên mạng thì nói là người yêu cũ thật đáng chết, nhưng trong tim thì đau đớn quặn thắt lại.
Nhưng mà, thích một người không thế với đến thì có gì sai cơ chứ?
Lúc này, thậm chí cô còn bắt đầu ngưỡng mộ Lục Tĩnh Hảo. Ít nhất, cô ấy cũng biết người cô ấy thích trông như thế nào, ngược lại cô thì sao?
Cứ ngốc nghếch mà thích một người đến tận 6 năm, vậy mà hiện tại thì sao? Cô trừ việc biết anh là cơ trưởng chân dài, trẻ trung lại rất ngầu ra, những việc khác hoàn toàn không biết gì.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô không khỏi cuộn lên từng đợt đau đớn.
Cuộc trò chuyện với chị gái Tống Niệm Ly vào 6 năm trước lại hiện về trong tâm trí cô.
"Chị, chị có thể nói cho em biết tại sao anh ấy lại giúp em giải quyết hết rắc rối như vậy không? Sao lại để em ở lại trong nhà anh ấy?”
"..."
"Chị, chị có thể nói cho em biết không? Em rất muốn biết!"
"..."
"Chị à……"
Cô nhớ hôm đó cô đã hỏi chị rất nhiều lần nhưng chị không nói lời nào, cuối cùng khi sắp cúp máy, chị cô đột nhiên nói với cô:
"Niệm Niệm, biết nhiều quá cũng chẳng có gì tốt cho em, anh ấy là người tốt, để em sống trong nhà anh ấy là điều cuối cùng trong cuộc đời này chị có thể làm cho em. Em đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn. Em ở đó là an toàn nhất rồi. Trên đời này sẽ không có ai dám bắt nạt Tống Niệm Niệm em nữa!"
Gió đêm thổi mát rượi, Tống Niệm Niệm chỉnh lại chiếc ao kẻ thắt eo cho Lục Tĩnh Hảo, cô thở dài thườn thượt.
Cho đến tận bây giờ, cô không tài nào hiểu nổi tại sao chị gái lại yên tâm về chồng mình như vậy, tại sao từ hôm đó đến giờ chị cũng không hề liên lạc với cô nữa.
Những ngày này, cô ấy cứ suy nghĩ, có phải năm đó chị cô và chồng cô đã giao kèo gì đó với nhau, lấy cô làm quân cờ để thương lượng?
Tiếng rung của chiếc điện thoại di động trong tay cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô mở khóa ra nhìn thì thấy chính là tài xế taxi đã hủy chuyến xe mà cô đã đặt, viện cớ là do nơi này quá xa, cô thực sự tức giận và muốn chửi thề. .
Tức giận cầm điện thoại di động, định gọi một tài xế khác đến đây, nhưng cô lại liếc thấy một chiếc ô tô sang trọng đậu ở trung tâm thị trấn, còn có một người đàn ông đang dựa vào cạnh xe mà hút thuốc.
Thực ra buổi đêm thực sự rất tối, nhưng cô cảm thấy rằng ngay lúc này, trên đầu người đàn ông tràn ngập những chùm ánh sáng màu vàng ấm áp.
Mà những chùm ánh sáng lấp lánh kia cũng không chói mắt bằng người đàn ông này. .