"Phừng."
Ngay trong một khắc khi đám người Trịnh Hạo Thiên xông vào trong liệt hỏa, toàn bộ hỏa diễm lập tức sôi trào lên, đồng thời một nhân ảnh cao lớn cũng từ trong trung tâm hỏa diễm sinh ra.
Mặc dù nhân ảnh kia không được to lớn giống như sơn phong cự nhân, nhưng so với nhân loại và tuyệt đại đa số yêu thú mà nói, vẫn có thể nói tới hai chữ khổng lồ rồi.
"Ha ha, các ngươi dám xâm nhập lãnh địa của ta, ta sẽ cho các ngươi nếm thử hỏa diễm đến từ viễn cổ."
Bên trong thế giới hỏa diễm, một ngọn hỏa diễm xanh thẳm chợt bốc lên, đồng thời lao về phía kiếm hải đại trận nhanh như một tia chớp.
Sắc mặt Túy chân nhân khẽ biến. Tâm niệm hắn vừa chuyển, vô tận kiếm hải lập tức được thu trở về.
Khi đối diện với thế giới sa mạc và thế giới từ lực, kiếm trận của hắn quả thật có thể chống cự dễ dàng. Nhưng ngọn hỏa diễm này rõ ràng lại khác. Đây chính hỏa diễm ẩn chứa lực lượng của viễn cổ phượng hoàng, nếu kiếm quang của hắn mà chạm vào thì e rằng sẽ không thể chịu nổi.
Muốn đối kháng với loại hỏa diễm trình độ này, sợ rằng chỉ có thi triển Ngưng Kiếm thuật, may ra mới có thể liều mạng, lưỡng bại câu thương được.
Trịnh Hạo Thiên đã sớm chợt đợi giờ khắc này rồi. Cổ tay hắn vung lên, một luồng kim sắc quang mang lập tức bắn ra ngoài, xông thẳng vào trong ngọn hỏa diễm xanh thẳm.
Kim sắc quang mang, đây chính là dấu hiệu đặc biệt của Thông Thiên chân nhân.
Bao gồm cả Túy chân nhân, tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là do Thông Thiên chân nhân xuất thủ.
Thông Thiên sáo trang danh truyền vạn năm, đã sớm trở thành một đại danh từ thần bí và cường đại rồi. Cho nên bọn họ đều chờ mong, muốn xem xem thực lực của vị pháp khí chi linh này rốt cuộc là cường đại tới mức nào.
Nhưng bọn họ cũng không biết, Thông Thiên chân nhân lúc này cũng đang buồn bực vô cùng.
Ẩn chứa bên trong kim quang chói mắt rực rỡ kia, kỳ thật cũng không phải là lực lượng của hắn, mà là lực lượng bên trong đan điền của Trịnh Hạo Thiên.
Phượng hoàng chi hỏa, đối với các chủng tộc khác, thứ này đương nhiên là chẳng có lợi ích gì, tránh càng xa càng tốt, nhưng đối với Trịnh Hạo Thiên sao.... Đó tuyệt đối là thuốc bổ.
"Ba...."
Hai cỗ lực lượng trong nháy mắt đã va chạm với nhau. Tiếp đó, cảnh tượng khiến người ta trợn mắt líu lưỡi đã xảy ra.
Ngọn hỏa diễm xanh thẳm ẩn chứa vô tận lực lượng không ngờ thoáng rung lên một cái rồi đột ngột biến mất. Đúng vậy, nó đã biến mất, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Hỏa diễm cự nhân cả người phừng phừng liệt hỏa dừng bước. Hắn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm lên hư không. Tuy hắn đã tồn tại vô số năm nhưng từ khi có linh trí tới nay, hắn đã biết ngọn hỏa diễm xanh thẳm kia là thứ cường đại nhất đẳng thiên hạ. Chỉ cần hắn phóng thích nó ra thì không có bất thứ gì cản nổi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Chỉ là, biến cố kinh người đã diễn ra ngay trước mắt hắn. Dưới đòn công kích của kim quang, hỏa diễm xanh thẳm không ngờ đã biến mất. Đây không phải là ẩn giấu hay che mắt gì nữa, mà là biến mất thật sự, cho dù là liên hệ tâm linh của hắn cũng bị chặt đứt trong nháy mắt.
"Vù..."
Trong khi hỏa diễm cự nhân còn đang ngây ngẩn, Âm Mị chân nhân đã nhanh chóng mang theo mọi người bỏ chạy, vượt qua biển lửa khổng lồ trước mắt.
"Hỏa diễm, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?"
Sơn phong cự nhân sải bước chạy tới, quát thẳng vào mặt hỏa diễm cự nhân.
Tinh thần hỏa diễm cự nhân thoáng chấn động. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức xoay người đuổi theo.
"Không hổ là Thông Thiên chân nhân." Thất Xảo chân nhân cười lớn, nói: "Thần uy như thế, cũng chỉ có Thông Thiên chân nhân mới có thể làm ra được."
Tất cả mọi người đều biết, Thông Thiên chân nhân mà hắn đang tán dương không phải là pháp khí chi linh bám trên người Trịnh Hạo Thiên, mà là Thông Thiên chân nhân đã luyện chế ra bộ pháp khí này.
Bất quá, sau khi nhìn thấy uy lực của đạo kim quang kia, Túy chân nhân nhanh chóng đồng ý với nhận định này.
"Ào ào...." Vô số cơn sóng khổng lồ từ trong hư không ập tới, giống như trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một dài ngân hà, đổ xuống vô biên vô tận sóng nước, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ mọi người lại.
"Chủ nhân Vô Biên chi hải cũng tới rồi." Bắc Đẩu chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Để ta giúp mọi người một tay." Nàng vung tay lên, một kiện bảo khí hình dáng cổ quái lập tức hiện ra trong hư không.
"Vào đi." Thân hình nàng nhoáng lên một cái đã đứng trước mọi mọi người. Đám người Trịnh Hạo Thiên cũng không dám chậm trễ, lập tức nối đuôi nhau tiến vào bên trong.
"Đi...."
Bắc Đẩu chân nhân quát nhẹ một tiếng, kiện bảo khí cổ quái này lập tức hóa thành một con cá kim chúc thật lớn, lướt đi trong vô tận đại hải.
Ở trên người con cá này có vô số đường vân thần kỳ, đối diện với sóng ngầm quay cuồng mà tốc độ chẳng hề giảm bớt, ngược lại còn càng lúc càng nhanh hơn.
"Hống hống hống...."
Một nhân ảnh lam nhạt do nước biển ngưng tụ thành xuất hiện trong đại hải. Hắn vung một kiện đoản nhận kỳ dị lên, hung hăng chém thẳng về phía quái ngư.
Hoang Man chân nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đánh ra một quyền, lực lượng khổng lồ từ trong thân cá tràn ra ngòai, ngưng tụ thành một cây cự phủ, hung hăng va chạm với đối phương.
Dao động lực lượng không gì sánh nổi tràn ra tứ phía, thậm chí còn chấn ra một khoảng không gian trống rỗng bên trong nước biển vô tận.
Hai tay Bắc Đẩu chân nhân kết thành một thủ thế kỳ diệu, kim chúc ngư dưới sự khống chế của nàng lại càng trở nên linh hoạt kinh người.
Dưới cỗ dao động lực lượng khổng lồ này ảnh hưởng, nó không ngờ lại đem lực cản biến thành động lực, tiếp tục lao vụt về phía trước giống như tên bắn.
Nếu như là ở trong Vô Biên chi hải, cho dù mấy người bọn hắn có liên thủ lại cũng chẳng dễ dàng vượt qua cửa ải này như vậy.
Nhưng lúc này, đại hải cự nhân lại đang ở trong môi trường mà hắn không am hiểu, tuy có thể tạo thành cho mọi người chút phiền phức, nhưng vẫn không thể chân chính ngăn cản bọn họ được.
Mắt thấy kim chúc ngư sắp xuyên qua vô tận sóng biển, một lần nữa tiến vào hư không thì dị biến đột nhiên xảy ra.
Nước biển phía trước bất ngờ thay đổi nhan sắc. Chỉ trong nháy mắt chúng đã ngưng kết thành băng, toàn bộ thế giới phảng phất như biến thành một màu trắng xóa.
Bắc Đẩu chân nhân bất ngờ không chuẩn bị, căn bản không thể quay đầu kim chúc ngư né tránh kịp được, nhanh chóng bị hàn băng đông cứng vào bên trong.
Hơn nữa, càng khiến người ta cả thấy khiếp sợ chính là, nước biển xung quanh không ngừng xô tới, bao trùm tầng tầng lớp lớp xung quanh khối băng. Mà khối băng đó cũng dùng một tốc độ kinh hoàng mà khuếch trương ra.
Ở bên trong kim chúc ngư, trước mắt mọi người chỉ còn một màu trắng xóa, đồng thời nhanh chóng lan tràn ra, phảng phất như muốn biến toàn bộ Đế Vương lăng thành thế giới băng tuyết.
Một hàn băng cự nhân toàn thân trắng toát đột ngột xuất hiện bên cạnh đại hải cự nhân. Hai người bọn hắn liên thủ, tạo thành một cỗ lực lượng khủng bố.
Hàn băng cự nhân, chính là chủ nhân của Hàn Băng thế giới - một trong thập đại cấm địa.
Bên trong thế giới tràn ngập băng tuyết đó cũng ẩn chứa nguy hiểm và kỳ ngộ, là địa phương mà rất nhiều chủng tộc ưu ái tới thí luyện.
Nếu như chỉ có một hàn băng cự nhân, hoặc là một đại hải cự nhân, thì với hoàn cảnh ở đây, kỳ thật cũng không thể mang tới bao nhiêu phiền phức cho bọn Trịnh Hạo Thiên. Chỉ là, khi hai người này liên thủ lại, lực lượng lập tức gia tăng gấp bội.
Thất Xảo chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Để ta tới." Hai tay hắn chập lại với nhau, y bào trên người nhẹ nhàng vũ động. Một luồng dao động năng lượng kỳ dị từ trên người hắn mãnh liệt tràn ra.
Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ cảm ứng. Sắc mặt hắn khẽ biến, bởi vì hắn phát hiện, Huyết Quang kích bên trong cơ thể hắn đột nhiên rung lên kịch liệt.
Đây chính là lực lượng không gian.
Chỉ là, không gian bên trong Đế Vương lăng đã bị lực lượng thần bí nào đó phong tỏa, cho dù là tông sư chân nhân cũng không thể xé rách không gian. Hắn như thế nào mà làm được?
"Hô..."
Một thanh âm kỳ dị từ trên y bào của Thất Xảo chân nhân phát ra. Cỗ âm ba này dùng một phương thức quỷ dị mà truyền đi, nhanh chóngbao phủ tất cả mọi người lại.
Tiếp đó, quang mang chợt lóe, tất cả mọi người đã biến mất khỏi khối băng khổng lồ kia.
Không gian phương xa khẽ rung lên, Thất Xảo chân nhân cùng mọi người đột nhiên xuất hiện. Chỉ trong một khoảnh khắc đó, hắn đã hoàn thành chuyển dời không gian, mạnh mẽ thoát thân khỏi hàn băng.
"Đi...."
Túy chân nhân quát nhẹ một tiếng, ngũ thải quang mang lại một lần nữa phát động, tiếp tục phi hành về phương xa.
Trịnh Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào y bào trên người Thất Xảo chân nhân. Ở trên đó, hắn cảm ứng được một cỗ lực lượng quen thuộc.
Lực lượng phượng hoàng, không ngờ lại là lực lượng của phượng hoàng.
Đến tận lúc này, hắn mới biết được chỗ dựa lớn nhất của Thất Xảo chân nhân. Chính bởi vì có kiện chí bảo này, cho nên hắn mới có thể làm được chuyện khó tin này.
Chỉ là, trải qua mấy lần bị chặn đánh, trái tim Trịnh Hạo Thiên lại thoáng trầm xuống.
Thập đại cấm địa chi chủ cũng không đồng loạt xuất thủ, mà chỉ lần lượt xuất thủ thôi. Nhưng cho dù là vậy, bọn hắn cũng gặp phải phiền toái cực lớn rồi.
May mà mọi người cùng nhau hành động, tập trung tất cả lực lượng lên một nắm tay, tiếp tục công phá tất cả lao đi, thế như chẻ tre.
Nhưng khi hai vị chi chủ vừa liên thủ lại, mọi người lập tức gặp phải khó khăn cực lớn. Nếu không phải có phượng hoàng y bào trên người Thất Xảo chân nhân, có thể xuyên thấu không gian thì bọn họ cũng chẳng dễ dàng vượt qua tầng hàn băng đó dễ dàng như vậy.
Hai vị chi chủ liên thủ đã đáng sợ như thế, nếu như có thêm vài tên nữa thì sao đây?
Con đường phía trước bọn hắn tựa hồ cũng không phải bằng phẳng như tưởng tượng.
"Đường này không thông đâu. Lưu lại đi."
Đột nhiên, một thanh âm già nua vang lên trong hư không.
Tiếp đó, từng sợi từng sợi dây đằng cực lớn từ trong lòng đất lao vụt lên. Những sợi đằng này giống như vô số con quái mãng khổng lồ, quất thẳng về phía ngũ thải quang mang. Cùng lúc đó, mặt đất rạn nứt, một thụ nhân khổng lồ nhanh chóng xuất hiện.
Vạn năm thụ nhân. Đây chính là nguyên thủy sâm lâm chi chủ kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm.
Ở trên người hắn có vô số cành cây. Mỗi một cành cây đó đều tương đương với một kiện thần binh ngụy pháp khí. Một khi toàn bộ số thần binh này phát động thì cho dù là trăm ức kiếm hải cũng kém hơn vài phần.
Khai Nguyên chân nhân khẽ cười nói: "Vạn năm thụ nhân không ngờ lại xuất động cả chân nhân. Xem ra bọn họ quyết chí ngăn cản chúng ta rồi." Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một kiện bảo vật lập tức bay ra giữa không trung, đồng thời không ngừng bành trướng.
Đây không ngờ lại là một chiếc cự đỉnh. Ở xung quanh cự đỉnh có điêu khắc chín con phượng hoàng.
Cùng với tiếng niệm chú của Khai Nguyên chân nhân, từ trong cự đỉnh lập tức phát ra thanh âm gió rít chói tai. Chín con phượng hoàng bỗng không xuất hiện, hóa thành liệt hỏa đầy trời.
Dây đằng huy vũ rợp trời vừa chạm phải dám liệt hỏa này liền lập tức hóa thành tro tàn. Nhưng đám tro tàn này cũng không biến mất lãng phí, mà bị cự đỉnh hút sạch vào bên trong.
Phảng phất như nhận được nhiên liệu mới, hỏa diễm do chín con phượng hoàng tạo ra lại càng bốc lên mãnh liệt, nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ tươi.
Thập đại cấm địa chi chủ ai cũng có sở trường và sở đoản.
Đỉnh lô chi hỏa của Khai Nguyên chân nhân nếu đem ra đối đầu với hỏa diễm chi chủ thì chính là gặp phải sư phụ, nhưng nếu dùng để đối phó với vạn năm thụ nhân thì lại vừa vặn khắc chế.
Hỏa quang nhanh chóng thiêu đốt dây đằng ngợp trời, tạo thành một thông đạo cực lớn. Ngũ thải quang mang lại bạo phát, lao vụt đi, xuyên qua thông đạo đó.
Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa.
Một đạo điện mãng mãnh liệt vô biên giáng xuống...