"A..." Trịnh Hạo Thiên phát ra một thanh âm thê lương, tràn ngập tuyệt vọng. Hắn kiệt lực vùng vẫy, nhưng vô luận hắn có giãy dụa thế nào, cũng không thể thoát ra khỏi cỗ lực lượng này mà bỏ chạy.
Tông sư chân nhân, đây mới là lực lượng thật sự của tông sư chân nhân.
Trong một khắc khi bản thể thần đan xuất hiện, tất cả lực lượng của Trịnh Hạo Thiên liền giống như mấy món đồ chơi của trẻ con, không thể nào tạo nên chút tác dụng nào.
Lực lượng cấp bậc tông sư chân chính khẽ hút một cái, Trịnh Hạo Thiên lập tức không thể phản kháng nổi, bị kéo vụt về phía thần đan giữa miệng núi lửa.
Hỏa khí phiêu đãng xung quanh thần đan một vòng rồi hóa thành một bàn tay khổng lồ, chộp lấy Trịnh Hạo Thiên đang bay tới.
"Bùm bùm bùm...."
Huyết sắc quang mang và tam mục thần quang bạch nhũ sắc quanh người Trịnh Hạo Thiên lập tức vỡ tan, căn bản không thể chống đỡ nổi cỗ lực lượng mênh mông khổng lồ này.
"Hỏa phượng hoàng Thiên Luân phù triện đâu, mau giao ra toàn bộ cho ta."
Từng đạo từng đạo hỏa diễm lưu chuyển trên người Trịnh Hạo Thiên, cấm cố hắn hoàn toàn đồng thời tựa như còn đang tìm kiếm cái gì đó.
Nhưng, đúng vào lúc này, vẻ tuyệt vọng trên mặt Trịnh Hạo Thiên đột ngột biến mất, mà thay vao đó lại là một nụ cười cổ quái.
Từ trên người hắn đột nhiên tràn ra một cỗ khí tức khổng lồ, không hề thua kém đối phương một chút nào.
Một vầng kim sắc quang mang chói mắt từ trên người hắn bạo phát, trong nháy mắt đã chấn nát bàn tay khổng lồ đang nắm lấy Trịnh Hạo Thiên.
Ngay sau đó, thân thể Trịnh Hạo Thiên đã được một bộ khải giáp bao bọc. Mà càng khiến người ta kinh ngạc chính là, bộ khải giáp này còn không ngừng bành trướng, chỉ trong nháy mắt, nó đã biến thành khổng lồ giống như thần đan rồi.
"Thông Thiên, ngươi là Thông Thiên...." Thần đan tông sư lạnh lùng quát lớn.
"Không sai, thần đan, ngươi cấm cố ta nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên tính sổ tất cả rồi." Thông Thiên chân nhân cười lớn nói.
"Phi... Lão chủ nhân của ngươi sau khi đoạt được thần thể của ta, đã cấm cố lão phu bao nhiêu năm." Thần đan tông sư lạnh lùng nói: "Lại nói, lão phu chẳng qua chỉ thức tỉnh sớm hơn người một chút mà thôi. Nếu rơi vào trong tay ngươi, ngươi sẽ đối đãi với lão phu ra sao đây?"
Thông Thiên chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Đã bao nhiêu năm trồi qua rồi, ai có thể nói rõ được đúng sai đây?"
Thần đan tông sư lặng đi một chút, từ trong cảm xúc mãnh liệt khôi phục lại bình tĩnh, nói: "Không sai, miệng lưỡi lợi hại cũng chẳng có tác dụng gì. Hắc hắc, mặc dù chúng ta chưa từng giao thủ, nhưng cũng coi như là biết người ta biết ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể chiến thắng ta?"
Thông Thiên chân nhân nghiêm nghị, nói: "Nếu ngươi trốn trong lòng đất, dựa vào hoàn cảnh ác liệt ở đó, quả thật chẳng ai có thể đánh bại được ngươi. Nhưng chỉ đáng tiếc, ngươi đã hiện thân rồi."
Thần đan tông sư cất tiếng cười dài, nói: "Thì ra là ngươi bày kế dụ ta hiện thân. Bất quá, ngươi cũng quá coi thường ta đó." Hắn hào khí xua mây, nói: "Để lão phu xem xem, sau khi hội tụ đủ tất cả bộ kiện, rốt cuộc ngươi đã cường đại tới mức nào rồi."
Ầm ầm một tiếng, quanh người thần đan tông sư đã dâng lên vô số đám hồng vân thật lớn. Những đám hồng vân này hóa thành vô số vũ khí, đâm thẳng về phía Thông Thiên chân nhân.
Thông Thiên chân nhân hừ lạnh một tiếng. Lồng ngực của hắn nhấp nhô kịch liệt. Mỗi một lần nhấp nhô, Thông Thiên chi tâm vĩnh viễn không bao giờ ngừng đập kia lại cung cấp một cỗ lực lượng cường đại cho thân thể. Mà từ trên mặt nạ Thông Thiên cũng chớp động hàn ý nhè nhẹ, hợp nhất lực lượng của các bộ kiện lại với nhau.
Đưa tay điểm một chỉ, kim quang chói mắt bắn ra, lập tức bạo tạc ngay trước mắt. Lực lượng bạo tạc cường đại kia không ngờ dễ dàng chấn nát hơn phân nửa hồng vân do thần đan tông sư kích phát ra.
Bất quá, một chút hao tổn này đối với tông sư mà nói, quả thật chằng tính là gì cả.
Quanh người Thần đan tông sư không ngừng sinh ra nhiệt lưu mới. Nó giống như có được năng lượng vô cùng vô tận, mạnh mẽ dồn ép, lấn chiếm từng chút từng chút địa bàn của Thông Thiên chân nhân kiếm soát.
Mà kim sắc quang mang trên người Thông Thiên chân nhân cũng đột nhiên đại phóng. Một gợn sóng kim sắc giống như thùy triều ầm ầm tràn ra ngoài.
Hai loại lực lượng bất đồng dùng phương thức cứng đối cứng mà hung hăng va chạm với nhau.
"Ầm....."
Toàn bộ đại địa Bột hải tựa hồ bị cỗ lực lượng này trùng kích mà thoáng run rẩy..
Ở sâ trong Bột hải xa xôi, tất cả cường giả của ngư nhân thất tộc đều trợn mắt líu lưỡi nhìn phương hướng phát ra chấn động.
Đặc biệt là đại linh giả Hồng Liệt. Hắn có thể cảm ứng được rất rõ ràng nơi đó đang phát sinh sóng xung kích mãnh liệt. Sắc mặt hắn trắng bệch không còn tia huyết sắc.
Không chỉ hắn, mà ngay cả đám linh giả ngư nhân xung quanh người hắn cũng siết chặt hai tay lại, khẩn trương tới mức gần như tắt thở rồi.
"Ầm ầm...."
Từ sâu trong đáy biển, một đợt động đất mãnh liệt dấy lên vô số sóng ngầm.
Rất nhiều ngư nhân đứng không vững nổi mà ngã nhào. Một số kiến trúc còn sụp đổ đương trường.
"Động đất, động đất...."
Vô số ngư nhân thất kinh hét lên. Bọn hắn đều rời khỏi phòng ốc và huyệt động xa hoa của mình, bỏ chạy tới một nơi an toàn bên ngoài.
"Không phải động đất." Hồng Liệt thì thào nói: "Ở Trong Bột hải, tại sao lại có tồn tại cường đại như thế chứ?"
Bột hải thất tộc tuy cũng là ngư nhân nhất mạch, nhưng toàn bộ khu vực này cũng chẳng có gì đặc biệt. Ở trong toàn bộ đại hải còn có thể coi là nơi cằn cỗi chim không thèm ỉa. Hơn nữa thường thường còn xuất hiện Mẫu Chỉ ngư triều, chỉ cần là ngư nhân bộ tộc hơi lớn một chút là chẳng bao giờ thèm để ý tới nơi này.
Từ trước tới nay, Bột hải thất tộc có thể sản sinh ra một vị cường giả cấp bậc đại linh giả cũng là giỏi lắm rồi.
Nhưng, cỗ dao động linh lực phương xa truyền tới đã cường đại tới mức ngay cả Hồng Liệt cũng phải cảm thấy tuyệt vọng.
Tông sư, cũng chỉ có cường giả cấp bậc tông sư chiến đấu với nhau, mới có thể tạo ra chấn động kinh người như vậy thôi.
Chỉ là, một vùng Bột hải nhỏ nhỏ làm sao lại hấp dẫn cả tông sư chân nhân tới đây.
Hồng Liệt và đám linh giả ngư nhân liếc mắt nhìn nhau một cái. Trong mắt mỗi người đều lộ ra một vẻ chán nản.
Hai vị tông sư chân nhân kia nhất định là đi ngang qua nơi này, một lời không hợp liền rút đao đại chiến, hoặc là hai người bọn hắn đột nhiên nổi hứng, bàn luận với nhau ở chỗ này.
Nhưng vô luận thế nào, thần tiên đánh nhau thì cũng chỉ có phàm nhân là xui xẻo thôi.
Nhìn đám tộc nhân đã hỗn loạn vô cùng, tất cả mọi người đều thầm mắng trong lòng không thôi. Nhưng từ đầu tới cuối đều không có một kẻ nào dám cả gan đề nghị tiến vào cấm địa tìm hiểu nguyên nhân.
xxxxxxxxxx.
"Uỳnh uỳnh uỳnh...." Thông Thiên chân nhân huy động song chưởng, đánh ra từng đạo từng đạo kim quang, oanh kích vào hỏa quang của đối phương.
Động tác của bọn hắn cũng không phải quá nhanh, thậm chí còn có thể nói ra rất thong thả.
Nhưng ở trong mắt Trịnh Hạo Thiên, toàn bộ lại hoàn toàn bất đồng. Ở trong mắt hắn, động tác của song phương kỳ thật đã nhanh tới cực điểm, chỉ cần nhoáng lên một cái, sóng lửa hoặc kim quang kinh khủng kia đã xuyên thấu quá không gian, trực tiếp đánh tới mục tiêu rồi.
Lực lượng của hắn không ngờ lại có tùy tâm sở dục xuyên thấu không gian như thế. Trong một phương không gian này, bọn hắn giống như những tồn tại cao cấp nhất, có thể nắm giữ tất cả trong tay.
Cảm ứng lực lượng của hai đại tông sư chân nhân, Trịnh Hạo Thiên trong lòng đã ẩn ước hiểu ra một số thứ.
Ở bên trong Tụ Linh tiểu ốc, hắn kỳ thật đã có một chút cảm giác rồi. Nhưng cái loại lĩnh ngộ đó làm sao có thể so sánh với giờ phút này được.
Thông Thiên và thần đan, hai đại tông sư chân nhân đang liều mạng ẩu đả ở nơi này, phóng thích toàn bộ lực lượng, không lưu lại một chút nào.
Mà Trịnh Hạo Thiên cũng ẩn mình bên trong thân thể Thông Thiên chân nhân, mượn cơ hội ngàn năm khó gặp này để cảm ngộ tinh túy trong trận chiến.
Chưởng khống không gian và lực lượng....
Đây chính là điều mà hắn quan sát, ngộ ra được.
Ngay từ đầu, hai vị tông sư này đã bắt đầu chưởng khống không gian và lực lượng. Bọn họ đều tìm mọi cách khiến cho lực lượng của mình áp đảo đối phương, đồng thời tất hết khả năng cướp đoạt quyền khống chế không gian của đối phương.
Đương nhiên, trừ những điều đó ra, năng lực của bản thân bọn họ cũng không phải bình thường.
Trịnh Hạo Thiên đã tự mình cảm nhận được, rốt cuộc uy lực của bản thân Thông Thiên chi tâm cường đại đến mức nào. Cái loại uy lực khiến người ta không thể nào tin nổi này chính là suối nguồn lực lượng của tông sư.
Nhưng vào giờ phút này, biểu hiện của thần đan tông sư cũng không hề thua kém chút nào.
Mỗi lần một giơ tay nhấc chân lên, bọn hắn đều có thể phóng thích ra uy lực lượng khổng lồ không gì so sánh nổi. Những cỗ lực lượng này cường đại, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần dư ba khuếch tản ra ngoài thôi cũng đủ để diệt sát phần lớn đại linh giả rồi.
Lực lượng tông sư, đây mới thực sự là lực lượng tông sư a.
"Ngươi chuẩn bị xong chưa?" Thanh âm của Thông Thiên chân nhân đột nhiên vang lên.
Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, nói: "Đã chuẩn bị xong rồi."
Thông Thiên chân nhân tựa hồ thoáng do dự một chút, nói: "Tuy ta có thể giữ chân hắn, không cho hắn rảnh tay đối phó ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần duy nhất, nếu để cho hắn phát hiện bên trong cơ thể ngươi có vô tận phượng hoàng chi hỏa tinh túy nhất, thì hắn nhất định sẽ liều mạng để giết chết ngươi đó." Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị, nói: "Chân nhân yên tâm, tại hạ sẽ chú ý."
"Được." Thông Thiên chân nhân đột nhiên quát nhẹ một tiếng, một cánh tay khẽ vỗ lên lồng ngực một cái, tiếp đó, thân hình Trịnh Hạo Thiên đã xuất hiện ra.
Thần đan tông sư cất tiếng cười dài, nói: "Tiểu tử kia, Thông Thiên đã không thể bảo hộ ngươi nữa rồi. Ngoan ngoãn chịu chết đi."
Vô số sóng lửa phiêu đãng xung quanh hắn lại một lần nũa ngưng tụ thành một chiếc cự trảo, Toàn thân chiếc cự trảo này đỏ hồng. Ở chính giữa cự trảo còn có một con hỏa điểu phượng hoàng đang mặc sức bay lượn.
Cự trảo rung lên một cái rồi lập tức chụp xuống đầu Trịnh Hạo Thiên.
Tuy Thần đan tông sư chưa bao giờ để mắt tới Trịnh Hạo Thiên, nhưng vào giờ khắc này, hắn bị Thông Thiên chân nhân đưa ra ngoài đương nhiên là có ý đồ gì đó.
Hơn nữa, thần đan tông sư còn loáng thoáng cảm ứng được, ở trên người tên đại linh giả này còn có một loại lực lượng nào đó mà ngay cả hắn cũng phải kiêng kỵ.
Tuy hắn như thế nào cũng không tin tưởng, chỉ một tên đại linh giả lại có thể uy hiếp tới hắn, nhưng gần như là bản năng, hắn lập tức vận dụng tới công kích cường đại nhất của mình mà không do dự một chút nào, chỉ cầu một kích giết chết đối phương.
Chỉ cần giết chết tên đại linh giả ngư nhân này, vô luận hắn có thủ đoạn gì ẩn giấu thì cũng chẳng dùng được nữa rồi.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên tựa như trợn ngược lên, ẩn hiện kim quang. Đột nhiên hắn ngẩng đầu, nghênh đón chiếc cự trảo mang theo khí thế và áp lực không gì so sánh nổi, chẳng chút sợ hãi.
Hắn há miệng, một tia hỏa quang nhỏ bé từ trong miệng phun ra....