Chiến Thiên

Chương 910: Nội đường trưởng lão hội



"Ha ha, không dám không dám...." Hồ Siêu cười bồi, nói: "Xin hỏi tôn tính đại danh huynh đài."

Tất cả mọi người bên cạnh đều chóang váng xuýt ngất. Vừa rồi bọn họ còn nhìn thấy Hồ Siêu khách khí với người trẻ tuổi này như thế, thậm chí còn có thể nói là hơi cung kính, cho nên đều cho rằng hai người bọn họ đã có quen biết từ trước.

Người thanh niên này có lẽ là đệ tử quan môn của siêu cấp đại môn phái hoặc ẩn sĩ cường đại nào đó.

Bởi vì hậu trường của đối phương quá cường đại, cho nên thành chủ đại nhân mới lộ ra vẻ nhiệt tình như thế.

Chỉ là không nghĩ tới, hai người bọn họ lại chưa gặp nhau bao giờ...

Trịnh Hạo Thiên khẽ khoát tay chặn lại, nói: "Tại hạ là hạng tiểu bối vô danh, không dám nói tên. Hôm nay mời thành chủ tới đây, là có một chuyện muốn kính nhờ."

Có thể tạo quan hệ với một vị linh giả năm sao, đây tuyệt đối là chuyện mà tất cả mọi người đều thiết tha mơ ước, nhưng lúc này, Trịnh Hạo Thiên chẳng hề có cái tâm tư này.

Hồ Siêu trong lòng vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: "Huynh đài có việc gì xin cứ phân phó, Hồ mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Trịnh Hạo Thiên chỉ tay về phía Truyền Tống trận phía trước, nói: "Tại hạ muốn sử dụng Truyền Tống trận, nhưng nghe nói thành chủ đại nhân phân phó, tạm dừng sử dụng...."

Hổ Siêu có thể tấn chức linh giả, đương nhiên cũng là hạng người thông minh, lập tức hiểu ra nguyên nhân bên trong. Hắn lập tức nói không chút do dự: "Chỉ là việc nhỏ mà, Hổ mỗ đương nhiên cống hiến sức lực." Hắn xoay người, lạnh lùng quát: "Còn không mở Truyền Tống trận ra."

"Vâng...."

Đám người Đặng Bình kinh hãi, vội vàng kêu lên. Hơn mười người lập tức đi về phía trận pháp, khởi động lên. Chỉ sau chốc lát, ở bên trong trận pháp đã chớp động quang mang sáng ngời.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, dùng một ngữ khí chẳng có chút thành ý nào, nói: "Đa tạ."

Hắn bước vào trong Truyền Tống trận, lấy ra một tấm ngọc bài. Lập tức hào quang bùng phát. Sau khi hào quang tiêu tán thì hắn đã biến mất vô tung vô ảnh rồi.

Hồ Siêu thở ra một hơi thật dài, những trong lòng cũng xuất hiện một cảm giác tiếc nuối.

Khi Trịnh Hạo Thiên còn ở chỗ này, hắn vẫn chỉ mong tên sát tinh này rời đi càng sớm càng tốt. Nhưng sau khi biết được Trịnh Hạo Thiên thật sự chỉ muốn mượn dùng Truyền Tống trận, thì trong lòng hắn lại có chút hối hận.

Vừa rồi, khi linh áp đối phương ép tới, hắn ngay cả nửa hơi thở cũng không thể chống cự nổi, đã bị đánh tan hoàn toàn.

Chênh lệch giữa song phương cũng xa xôi giống như trời với đất vậy. Nếu có thể tạo ra quan hệ thì...

Lắc lắc đầu, hắn than nhẹ một tiếng, nhanh chóng quẳng ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Nhân vật như vậy, hắn làm sao có thể với tới chứ.

....................

Trên phó phong Vạn Kiếm tông, gió núi gào thét, lăng lệ như đao.

Nhưng ở trên đỉnh núi chìm trong biển mây, lại đột nhiên lóe lên một vầng quang mang rực rỡ, chói mắt

Ánh sáng Truyền Tống trận, đối với toàn bộ cao tầng của tông môn mà nói, cũng chẳng phải điều xa lạ gì. Nhưng có thể sử dụng Truyền Tống trận trên Phi Thiên phó phong thì đều không phải người bình thường.

Chỉ có cường giả cấp bậc linh giả trở lên của tông môn, mới có lệnh bài của Truyền Tống trận trên phó phong, đồng thời có tư cách sử dụng cái Truyền Tống trận này.

Nói cách khác, có thể xuất hiện ở nơi này, nhất định phải là linh giả trong môn.

Tuy Vạn Kiếm tông được xưng tụng là một trong bát đại siêu cấp môn phái của Phiêu Miểu đại lục, môn hạ có cả ức vạn. Nhưng số lượng linh giả lại rất hiếm thấy. Mà tuyệt đại đa số bọn họ đều tiềm tu trong môn phái, rất hiếm khi xuất môn ra ngoài.

Lúc này, khi quang mang xuất hiện, ở trên Phi Thiên chủ phong cùng mười hai trung phong đều có mấy đạo thần niệm cường đại tràn về phía này.

"Oanh...."

Nhưng khi những đạo thần niệm này mới tràn tới phó phong, thì lập tức cảm ứng được một cỗ lực lượng quang minh cường đại, giống như tường đồng vách sắt, ngăn trở tất cả thần niệm ra bên ngoài.

Bên trong lực lượng quang minh, là một người trẻ tuổi đang chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ mà đứng.

Trịnh Hạo Thiên, đệ tử kiệt xuất nhất khiến toàn bộ cao tầng môn phái phải đàm luận, không ngờ đã vô thanh vô tức trở về tông môn rồi.

"Hạo Thiên, mau tới chủ phong."

Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng, vang lên trong hư không.

Trịnh Hạo Thiên khẽ khom người, nói: " Vâng, Vân thái thượng trưởng lão."

Hiện giờ, thực lực Trịnh Hạo Thiên so với lúc rời đi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đừng nói trên người ẩn giấu hai lực lượng chiến đấu cấp bậc đại linh giả, chỉ tính riêng tới thực lực chín sao của bản thân hắn cũng đủ để ngạo thị cùng giai rồi.

Cho nên, khi hắn phát hiện được thần niệm của các linh giả khác, liền lập tức phóng thích ra lực lượng quang minh ngăn nó ra bên ngoài mà không chút do dự.

Nếu như hắn làm như vậy khi mới tiến giai linh giả, thì nhất định sẽ gây ra công phẫn. Nhưng hiện giờ làm như vậy, không hề khiến bất cứ kẻ nào tức giận, mà ngược lại còn coi đó là chuyện đương nhiên.

Đây chính là thay đổi rõ ràng sau khi thực lực biến hóa.

Thân hình hóa thành một đạo điện quang, Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng bay vào trong chủ phong huyền phủ giữa không trung.

Xa xa, vô số ánh mắt đều chăm chú nhìn về nơi này. Ở trong những ánh mắt này, tràn ngập những thần sắc phức tạp tới cực điểm. Nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là không có một chút khinh thị và coi thường nào.

"Vân thái thượng trưởng lão."

Vẫn căn đình viện cũ, cảnh tượng cũ, Trịnh Hạo Thiên vẫn khom người cung kính hành lễ như trước.

Khi đối diện với các linh giả khác của Vạn Kiếm tông, Trịnh Hạo Thiên có thể phóng đãng không chút cố kỵ. Nhưng khi đối diện với Vân thái thượng trưởng lão, hắn lại cam tâm tình nguyện hành lễ như một đệ tử.

Đây không chỉ là vì Vân thái thượng trưởng lão là đại linh giả, mà nguyên nhân lớn hơn chính là vì lão nhân gia này đã cực kỳ chiếu cố bọn hắn.

Trước khi Trịnh Hạo Thiên thành tựu linh giả, cũng đã đối xử rất tốt, đồng thời còn trợ giúp không ít. Hơn nữa hắn còn là sư phụ Lâm Đình. Đủ loại nguyên nhân này khiến cho Trịnh Hạo Thiên cực kỳ tôn kính hắn.

Vân thái thượng trưởng lão mặt mày tươi cười, gật đầu liên tục, nói: "Tốt, tốt, tốt... Chín sao, chín sao đó. Hạo Thiên, ngươi không khiến ta thất vọng."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ ngây người. Thế mới biết, tin tức mình tấn chức chín sao không ngờ đã truyền tới môn phái rồi.

"Vân thái thượng trưởng lão, lần này đệ tử có thể tấn chức chín sao, cũng là may mắn mà thôi."

Nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, Vân thái thượng trưởng lão nói: "May mắn cái gì chứ. Đây là thực lực. Hừ, nếu như có thể may mắn tấn chức chín sao trong mười tám tháng, thì vì sao trước kia không có người nào làm được." Hắn hơi dừng lại một chút, ngữ khí cũng chậm lại, nói: "Hạo Thiên, chưởng giáo chân nhân vừa truyền tới lời mời dự họp nội đường trưởng lão hội, ngươi cũng tới tham gia đi."

"Nội đường trưởng lão hội?" Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây, hồ nghi hỏi.

Vân thái thượng trưởng lão chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, trong Vạn Kiếm tông chúng ta, trừ chưởng giáo chân nhân cùng năm vị đại linh giả ra, còn có một vị linh giả chín sao." Hắn đột nhiên mỉm cười, nhìn Trịnh Hạo Thiên với vẻ đầy thâm ý, nói: "Bất quá, linh giả chín sao hiện giờ lại có thêm một người rồi."

Trịnh Hạo Thiên lập tức bừng tỉnh. Số lượng linh giả của Vạn Kiếm tông tuy không ít, nhưng có thể tấn chức tới đại linh giả hoặc là linh giả chín sao, lại ít ỏi chẳng có mấy.

Mà nhân vật như vậy đương nhiên phải là nhân vật trọng yếu của tông môn rồi. Cái gọi là nội đường trưởng lão hội hẳn là cơ cấu quyền lực cao cấp nhất trong môn phái rồi.

Không thể tưởng được, trong bất tri bất giác, hắn đã đi tới được bước này.

Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Vâng, vãn bối tuân mệnh."

Vân thái thượng trưởng lão cười ha ha, mang theo Trịnh Hạo Thiên tiến vào một trắc điện trong chủ phong.

Nơi này mặc dù không to lớn hùng vĩ như đại điện, nhưng lại có rất nhiều khí thế khác.

Khi hai người bọn họ tới nơi này, thì đã có ba người đợi sẵn từ trước rồi.

Một người là hồng phát lão giả, diện mạo già nua, khí tức trên người tràn ngập thuộc tính công kích mãnh liệt. Một người thì toàn thân áo trắng, khí tức thanh nhã, ánh mắt lại bình thản như nước, khiến cho người ta có một cảm giác thanh tĩnh. Mà người cuối cùng lại khiến cho Trịnh Hạo Thiên cảm thấy bất ngờ, đây không ngờ lại là một con yêu thú ngưu tộc.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng trừng lớn. Tuy hắn cũng biết, trong cao tầng của nhân tộc, cũng có cao thủ yêu tộc tồn tại. Mà những yêu tộc này kỳ thật vẫn sinh hoạt trên Phiêu Miểu đại lục, so với yêu tộc bình thường thì hoàn toàn bất đồng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, ở trong trung tâm quyền lực cao nhất của tông môn, lại có cường giả yêu tộc.

Vân thái thượng trưởng lão cười ha ha, nói: "Trịnh Hạo Thiên ta giới thiệu cho ngươi một chút."

Hắn chỉ vào hồng phát lão giả, nói: "Vị này chính là Trình Huy Trình sư huynh. Lão tiểu tử hắn tuy tính tình nóng như lửa, nhưng thực ra cũng rất tốt."

Trình Huy cười ha ha, nói: "Trịnh sư đệ, hoan nghênh ngươi gia nhập nội đường, chúc mừng."

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên chợt lóe lên tinh mang, vội vàng nói: "Không giám nhận, bái kiến Trình sư huynh...."

Đối với Trình Huy này, hắn cũng chẳng xa lạ gì. Năm xưa khi rời khỏi Vạn Kiếm tông, hắn cũng từng xảy ra xung đột nho nhỏ với một tôn nhi tiểu bối của Trình Huy. Chẳng qua hiện giờ hắn đã tấn chức chín sao rồi, cho nên vụ xung đột đó cũng chỉ coi là chuyện trẻ con mà thôi.

"Vị này chính là Tần Cảm Đức Tần sư đệ. Công pháp Nho gia mà hắn tu luyện tinh diệu tuyệt luân, ngay cả lão phu cũng phải bội phục."

"Ssư huynh quá khen." Tần Cảm Đức mỉm cười, nói: "Hoan nghênh Trịnh sư đệ ."

"Bái kiến Tần sư huynh."

"Vị này chính là Ngưu Cảm Đương sư huynh, tuổi tác xem như là lớn nhất rồi, một thân dị lực thiên hạ vô song."

"Bái kiến Ngưu sư huynh." Trịnh Hạo Thiên vội vàng kom người hành lễ, chỉ trong lòng vẫn có một cảm giác quái dị.

Ngưu Cảm Đương cất tiếng cười lớn, nói: "Trịnh sư đệ không cần khách khí, nội đường có người tuấn kiệt như ngươi gia nhập, thật sự là phúc khí của bổn môn đó."

"Ha ha, thì ra là Vân sư huynh các ngươi đã tới trước rồi."

Từ ngoài người lần lượt có hai người tiến vào. Hai người này là một nam một nữ. Vừa đi vào phòng, ánh mắt bọn họ lập tức rơi xuống người Trịnh Hạo Thiên.

"Hạo Thiên, vị này chính là Hầu Tâm Nguyệt sư muội, là nữ tử duy nhất trong nội đường chúng ta. Đúng là cân quắc bất nhượng tu mi a." Vân thái thượng trưởng lão khẽ cười nói.

"Bái kiến Hầu sư tỷ."

"Miễn lệ, không tệ." Hầu Tâm Nguyệt khẽ gật đầu một cái, tuy nàng không biểu lộ ra thái độ nhiệt tình gì, nhưng đối với chuyện Trịnh Hạo Thiên gia nhập, vẫn có chút vui mừng.

"Hạo Thiên, vị này chính là Viên Trụ Đức sư đệ, ngươi và hắn giống nhau, đều là linh giả chín sao, sau này hai người các ngươi phải làm học hỏi nhau nhiều hơn đó."

Viên Trụ Đắc than nhẹ một tiếng, nói: "Vân sư huynh, ngài quá khen rồi." Hắn quay đầu, cười khổ nói: "Tiểu đệ cả đời này chỉ sợ không thể đột phá tới cảnh giới đại linh giả rồi."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ rùng mình.

Linh giả chín sao, đương nhiên uy phong hiển hách, lại có thể bình khởi bình tọa với đại linh giả. Nhưng nếu linh giả chín sao không thể đột phá, thì mãi mãi vẫn thua kém ngươi ta một bậc.

"Viên sư đệ, chưa tới một khắc cuối cùng, sao lại có thể dễ dàng buông bỏ được. Nếu như để sư thúc nghe được, ngươi cứ tự cầu nguyện đi."

Sắc mặt mọi người đều khẽ biến, đồng thời trở nên nghiêm nghị, nói: "Cung nghênh chưởng giáo sư huynh."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv