Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cực kỳ sợ hãi, bọn họ không hề cảm nhận được có người tới gần, thế nhưng thanh âm bên tai lại là sự thật.
Bọn họ không hẹn mà cùng muốn dùng sức thoát ra, nhưng mà trên bờ vai đột nhiên truyền đến một luồng chân khí.
Luồng chân khí này nặng như thái sơn, trong nháy mắt đã hoàn toàn áp chế bọn họ. Lúc này, thậm chí khả năng cử động của bọn họ cũng mất đi.
"Quán chủ..."
Mấy âm thanh cung kính đồng thời vang lên, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình kinh ngạc ngước nhìn, ngay cả Dư Kiến Thăng cũng xoay người ân cần hỏi thăm.
Nhưng mà khác hẳn với những người khác, Dư Kiến Thăng lại kêu một tiếng: "Sư phụ".
Lực lượng trên đầu vai sau một khắc đã biến mất, hai người bọn họ quay đầu nhìn lại. Lúc này, sau người bọn họ chẳng biết lúc này đã xuất hiện thêm một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Vị lão nhân này tuy tóc trắng như tuyết, nhưng trên mặt ông ta không có một nếp nhăn nào, da thịt toàn thân nhẵn bóng hồng hào như da thịt của một đứa bé.
Đột nhiên nhìn tới, trên thân thể của người này dường như tản ra ánh sáng kỳ lạ, khiến cho người ta có cảm giác không thể phản kháng.
Bọn họ không dám nhìn lâu, lập tức cụp ánh mắt xuống.
Nhưng mà, sự chú ý của lão nhân này rõ ràng là không đặt trên người bọn họ, mà ông ta nhìn không chớp mắt về phía Nhạc Mãnh cùng Trịnh Hạo Thiên đang triền đấu.
Ở giữa đại sảnh, hai kẻ có độ tuổi cũng như thân phận không tương đồng đang say sưa giao chiến.
Hai chân Nhạc Mãnh tách ra thành hình chữ bát (八), sắc mặt của hắn vô cùng ngưng trọng, mỗi động tác đưa tay nhấc chân đều làm phát ra chân khí, trong thân thể giống như tràn đầy khí vậy, ngay cả y bào cũng dần căng phồng lên.
Mà thật sự thu hút ánh mắt của người ta lại là Trịnh Hạo Thiên.
Sau chiêu đầu tiên giao thủ với Nhạc Mãnh, hắn không lấy cứng chọi cứng nữa, mà là thi triển thân pháp tới cực hạn, không ngừng vờn quanh Nhạc Mãnh, thỉnh thoảng lại đột ngột tấn công.
Tốc độ của hắn cực nhanh, quả thực khó bề tưởng tượng, vừa nhìn thấy ở phía trước, chợt xuất hiện ở phía sau. Xuất hiện khắp nơi, nhanh nhẹ như linh dương, không thể nào tìm ra.
Lúc còn trẻ Nhạc Mãnh đã từng du lịch thiên hạ, gặp qua rất nhiều đối thủ, có thể nói là nhiều vô số kể. Nhưng mà khi hắn gặp phải Trịnh Hạo Thiên có tốc độ như vậy, thực sự không biết phải làm sao.
Nếu như là cuộc chiến sinh tử, hắn có thể kích phát khí huyết, thi triển một vài truyền thừa mật thuật, liều mạng hao tổn nguyên khí rất lớn, cũng có thể khiến cho tốc độ của Trịnh Hạo Thiên tạm thời giảm xuống.
Nhưng mà, lúc này chỉ là khảo hạch liệp sư mà thôi, Trịnh Hạo Thiên với bối phận là con cháu của hắn, những mật thuật có uy lực lớn có thể giết người kia vô luận thế nào cũng không thể sử dụng.
Cho nên, hắn cũng chỉ có thể vận chân khí, bảo vệ toàn thân như một con nhím xù lông tự vệ.
Nhưng mà, tâm tình hắn cũng không hề vội vàng xao động, Trịnh Hạo Thiên quả thật là có thiên phú dị bẩm, có lực lượng và tốc độ xuất sắc như vậy. Nhưng mà muốn đem thiên phú này hoàn toàn phóng xuất thì lại tiêu hao thể lực rất lớn. Cho nên hắn đã có chủ ý, dùng trầm ổn đánh nhanh nhẹn, để xem tiềm lực của tiểu tử này rốt cuộc đạt tới mức nào.
Không chỉ hắn mới có ý nghĩ này, mà ngay cả vị lão giả kia cũng bất tri bất giác nảy sinh ý nghĩ đó. Nếu không thì chỉ bằng vào biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên lúc này, thì đã đủ để thông qua chứng nhận liệp sư sơ giai rồi.
Bọn họ cùng yên lặng chờ dợi, một phút đồng hồ, nửa canh giờ, một canh giờ...
Đến giờ phút này, sắc mặt mọi người đều không nhịn được mà đồng thời biến đổi.
Cũng không biết là ai đã truyền tin tức này ra ngoài, trong một canh giờ, một lượng người rất lớn đều tập trung về Thí Công Đường.
Chỉ là, sau khi thấy quán chủ ở đây thì chỉ có người đạt tới liệp sư mới có can đảm tiến vào bái kiến, mà những đệ tử bình thường thì ở ngoài Thí Công Đường xếp thành từng lớp đông nghìn nghịt.
Dư Kiến Thăng, Dư Uy Hoa, cùng Lâm Đình cũng đang trợn trừng mắt nhìn thân ảnh trong đại sảnh đang không ngừng bay lên vọt xuống, trong lòng bọn họ cũng tràn ngập sự rung động.
Thì ra đây mới là thực lực chân chính của Hạo Thiên. Thì ra thực lực của hắn đã đạt tới mức độ không thể nào tưởng tượng này....
Suốt một canh giờ triền đấu, tốc độ cùng lực lượng của Trịnh Hạo Thiên chẳng những không hề yếu đi, mà tốc độ của hắn đang có xu hướng càng lúc càng nhanh.
Sức chịu đựng như thế xuất hiện trên người một vị liệp sư sơ giai, tuyệt đối có thể nói là vô cùng đáng sợ.
Quán chủ tóc bạc trầm ngâm một chút, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Nhạc Mãnh, tận tình ra chiêu thử xem".
Nhạc Mãnh nhướng mày, đột nhiên hắn quát nhẹ một tiếng, lối đánh chỉ thủ không công đột nhiên biến đổi, đột ngột hướng về phía Trịnh Hạo Thiên phản kích.
...................................
Khi Trịnh Hạo Thiên cùng Nhạc Mãnh chiến đấu, chính thức thể nghiệm sự cường đại khủng bố của liệp sư cao giai, toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào người này.
Sau một lúc, dường như tinh thần của hắn lại lại một lần nữa tiến nhập vào trong cảnh giới vô cùng kỳ diệu.
Hắn vứt bỏ tất cả tạp niệm, tận tình phóng thích năng lực của mình. Trong nội tâm của hắn có một loại khát vọng, hắn muốn cùng cường giả như vậy chính thức đánh thỏa thê một trận.
Trong thân thể một luồng lực lượng quen thuộc bắt đầu sôi trào, đó cũng không phải chân khí, mà là nhiệt lưu thần kỳ ẩn tàng trong cơ thể.
Nhiệt lưu này không ngừng xoay tròn trong cơ thể, đánh sâu vào ....
Lực lượng của gấu, tốc độ của báo, thính lực của lang, sự chịu đựng của Ban Vĩ Duật, vào thời khắc này được hắn tận tình thỏa chí mà thể hiện ra.
Bốn loại dã thú sinh ra nhiệt lưu bất đồng, vốn chúng không xâm phạm lẫn nhau, cùng xoay tròn trong thân thể Trịnh Hạo Thiên, không hề phụ thuộc vào nhau. Nhưng lúc này Trịnh Hạo Thiên đối mặt với liệp sư cao giai. Hắn phóng thích ra toàn bộ lực lượng của mình, vô luận là chân khí hay tất cả các kỹ xảo đều được hắn phát huy tới cực điểm.
Khi chân khí trong cơ thể hắn tập trung lại môt chỗ, nhưng lực lượng có tác dụng khác nhau vậy mà ẩn ẩn có hiện tượng muốn dung hợp lại.
Nếu như một năm trước gặp Nhạc Mãnh, tốc độ của Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không có đạt tới mức độ như lúc này, cũng không có khả năng khiến cho một liệp sư cao giai sử dụng phương pháp 'tiêu hao chiến' mà vẫn không làm gì được.
Đó chính là nhớ một năm này Trịnh Hạo Thiên đã ăn rất nhiều thịt báo, thịt Ban Vĩ Duật cùng thịt sói, khiến cho ba đại năng lực cùng một thân quái lực của hắn đề cao tới một trình độ nào đó.
Lúc này, lực lượng của hắn cùng một lúc phát huy đến tận cùng. Đúng lúc này Nhạc Mãnh phản công khiến cho hắn chịu áp lực rất lớn. Liệp sư cao giai dù gì cũng không phải là quả hồng mềm ai cũng có thể vân vê, tuy nói đối với một thân quái lực cùng tốc độ khoa trương của Trịnh Hạo Thiên cũng khiến cho Nhạc Mãnh có phần kiêng kỵ. Nhưng khi hắn bắt đầu tận tình phản công, thì cũng hình thành một áp lực rất lớn ép tới.
Tốc độ của Nhạc Mãnh cũng không phải là quá nhanh, nhưng mỗi lần hắn huy vũ quyền cước đều mang theo kình phong gào thét, phảng phất như thân thể hắn là một cái máy quạt gió vậy, chân khí cường đại trên người hắn cũng mãnh liệt bành trướng ra ngoài.
Sắc mặt của Dư Kiến Thăng đại biến, cùng là chân khí ngoại phóng, nhưng uy lực của liệp sư sơ giai cùng liệp sư cao giai là hoàn toàn bất đồng.
Dư Kiến Thăng phóng thích chân khí nhất định phải đánh trúng đối phương mới có tác dụng đả thương đối thủ, nhưng mà Nhạc Mãnh một khi toàn lực phóng xuất lực lượng thì quyền phong gào thét cũng tạo thành uy năng cự đại, mặc dù là cách nhau khá xa nhưng nếu bị quyền phong này đánh trúng cũng sẽ khiến cho người bị thương.
Khóe miệng của hắn khẽ động, hạ thấp âm thanh: "Liệp vương..."
"Còn thiếu một chút". Một am thanh già nua nhưng nhu hòa như ngọc thong thả vang lên bên tai hắn: "Nhạc Mãnh có thiên phú rất cao, nhưng bởi vì trời sinh tính không tập trung, thời gian cả đời tập trung vào việc du lịch. Nếu trước kia hắn bằng lòng gia nhập võ quán, phục dụng thêm đan dược thì giờ đây đã sớm trở thành liệp vương rồi".
Dư Kiến Thăng giật mình, lập tức cúi đầu, âm thanh cung kính: "Dạ".
Quán chủ mỉm cười, nói: "Nhưng mà cũng nhờ như vậy mới khiến cho hắn có kiến thức rộng rãi, căn cơ thâm hậu. Một khi tấn cấp liệp vương, như vậy thì tiền đồ về sau không thể nào lường được".
Dư Kiến Thăng chần chờ một chút, nói: "Sư phụ, Hạo Thiên dù sao cũng còn nhỏ tuổi, người xem giờ đây..."
Quán chủ nhẹ nhàng vung tay lên, tùy ý nói: "Có ta ở đây, ngươi yên tâm".
Tuy chỉ vẻn vẹn sáu chữ ngắn ngủi, nhưng Dư Kiến Thăng cũng đã hoàn toàn yên tâm. Hắn lại một lần nữa nhìn về phía hai người trong đại sảnh. Sự lo lắng trong mắt đã biến mất, mà chỉ còn lại tâm tình vui vẻ mà quan sát.
Nhạc Mãnh bước ra một bước, hai tay liên tục vờn quanh, sau khi được sự đồng ý của quán chủ, hắn không hề cố kỵ mà phóng xuất ra lực lượng cường đại nhất của mình.
Liệp sư cao giai, hơn nữa còn là một cao thủ xuất sắc đang đứng ở đỉnh phong của liệp sư cao giai.
Khi hắn tận tình thi triển võ kỹ, thanh thế phát ra tuyệt đối là làm cho người ta rùng mình.
"Oanh... Oanh.... Oanh....".
Mỗi một quyền, mỗi cước, dường như ẩn chứa lực lường ngàn cân, tiếng gió sắc bén chói tai, quyền phong phiêu đãng tung bay trong đại sảnh khiến cho tất cả mọi người chịu áp lực vô cùng.
Trong lúc này, bất tri bất giác những người quan sát tản ra càng lúc càng xa, khoảng trống trong đại sảnh càng lúc càng lớn.
Quán chủ nhíu mày, lão quát khẽ một tiếng: "Tất cả đi ra ngoài".
Theo lời này của lão, tất cả liệp sư trong đại sảnh đều không chút do dự mà đi ra ngoài, mà đệ tử bình thường vốn tập trung bên ngoài cũng lui về phía sau một tầng.
Trong giây lát, trong sảnh rộng rãi ngoại trừ hai người đang giao thủ ở bên trong thì không còn người thứ ba, cho dù là quán chủ cũng đã rời khỏi.
Sau khi không gian thoáng đãng, quyền thế của Nhạc Mãnh càng thêm hung mãnh sắc bén.
Bốn phía quyền phong gào thét, chân khí sắc bén, khí thế như dời non lấp biển hướng về phía Trịnh Hạo Thiên ép tới.
Trong hư không, từng đạo quyền kình mắt thường không cách nào nhìn thấy tràn ngập bốn phía.
Nhưng mà, trong đôi mắt của Trịnh Hạo Thiên vẫn bình tĩnh không hề có một tia sợ hãi, hai tai hắn hơi rung nhẹ, hình ảnh trong đầu hiện lên rõ ràng chưa từng có.
Hắn chẳng những có thể 'thấy' rõ nhất cử nhất động của Nhạc Mãnh, thậm chí những chân khí cường đại chung quanh cũng nhìn thấy không sót chút nào.
Những chân khí này tồn tại trong hư không với thời gian ngắn, nhiều nhất là một hơi thở sau đó tự động tiêu tán. Nhưng mà phối hợp với thế quyền của Nhạc Mãnh, những chân khí này phát ra tác dụng không gì so sánh nổi.
Nếu như bị những chân khí này đánh trúng, bản thân sẽ bị trọng thương.
Đât là át chủ bài của một liệp sư cao giai sắp tấn chức liệp vương, có thực lực cường đại có thể cách không đả thương người....