"Thông Thiên sáo trang..... không ngờ lại là Thông Thiên sáo trang."
Cái cây nhỏ đang bay giữa không trung đột nhiên biến thành Vũ Phong, hắn không tin tưởng nổi nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, điên cuồng gào lên.
Chỉ là, Vũ Phong lúc này đâu còn bộ dáng của nhất đại cường giả nữa. Toàn thân hắn sớm đã trở nên chật vật không chịu nổi rồi.
Cả hai cánh tay của hắn, bắt đầu khửu tay trở xuống đều biến mất. Tuy không còn thấy máu tươi chảy ra nữa, nhưng gương mặt không còn một chút huyết sắc nào kia đã biểu lộ rõ ràng trạng thái của hắn rồi.
"Hừ." Trịnh Hạo Thiên khẽ hừ một tiếng, nói: "Vũ Phong, lệnh đồ bởi vì nhìn thấy trên người Trịnh mỗ có Thông Thiên sáo trang cho nên mới ra ngoài mai phục, muốn đoạt bảo của ta. Nhưng.... hắc hắc, hắn lại không ngờ tới, hắn chẳng những không thành công, mà ngược lại còn khiến hai thầy trò các ngươi mất cả mạng."
Tuy lúc này Vũ Phong vẫn chưa chết, nhưng chỉ cần nhìn bộ dáng cùng đường mạt lộ của hắn, bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra, hắn đã không còn sống được nữa rồi.
Vũ Phong nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, cho tới giờ phút này, hắn rốt cuộc cũng tin lời đối phương rồi.
Niềm khao khát của mình đối với Thông Thiên sáo trang gần như đã thành bệnh mãn tính, mà Ngô Vân thân là đệ tử , cho nên cũng biết rõ ham muốn của hắn. Vì bảo vật này, vô luận hắn có làm ra chuyện điên cuồng thế nào, tựa hồ cũng chẳng có gì là lạ.
Thở ra một hơi thật dài, Vũ Phong cười khổ nói: "Không thể nghĩ tới, ham muốn của ta lại hại chết Vân nhi."
Trịnh Hạo Thiên im lặng nhìn. Trong lòng hắn không có bất cứ chút thương hại nào, chỉ có một chút than thở và cảm khái mà thôi.
Mạnh ăn thịt yếu, cường giả vi tôn.
Cho dù là linh giả bảy sao, một khi bại trận trong cái chiến trường này thì chờ đợi bọn hắn cũng chỉ có một kết cục tử vong mà thôi.
Vì một kiện bảo vật, song phương đã phát sinh chiến đấu sinh tử. Đây tuyệt không phải chuyện hiếm thấy gì. Nhưng khi nhất đại cường giả vì vậy mà ngã xuống, thường thường lại khiến người ta vô cùng cảm khái.
Trịnh Hạo Thiên thầm thề trong lòng, hắn tuyệt đối không thể trở thành kẻ thất bại....
Vũ Phong hít thật sâu một hơi. Ánh mắt đột nhiên ngưng trọng, khí tức trên người cũng trở nên hung lệ: "Trịnh Hạo Thiên, lão phu cho dù chết, cũng không cho ngươi sống thoái mái đâu."
Thân thể hắn lập tức bành trướng lên, hơn nữa còn xông thẳng về phía Trịnh Hạo Thiên.
Hắc hùng biến thân lại một lần nữa xuất hiện. Trên hắn lưng bung ra vô số dây đằng, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà quất tới, tựa như ma thủ từ nơi Cửu U, muốn kéo hắn cùng xuống Hoàng tuyền.
Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt lạnh lùng. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, đã lập tức lui về phía sau. Nhưng ở nơi hắn vừa đứng lại đột nhiên xuất hiện một đám sương mù hắc sắc nồng đậm.
Nếu như là bình thường, Vũ Phong có lẽ còn có chút do dự, nhưng hiện giờ ngay cả đến mạng hắn cũng không cần nữa rồi, lại càng không cần để ý tới chút hắc vụ này.
Ngay sau đó, hắn đã hung hãn liều chết nhảy vào trong đó.
Bất quá, ngay trong một khắc này, tốc độ của hắn đột nhiên chậm lại. Hắn đảo mắt nhìn bốn phía, hắc ám nơi đó tựa hồ đã xảy ra biến hóa vi diệu, rồi dần dần rút đi.
Sau khi hắc ám rút đi hết, một cảnh tượng quen thuộc đã hiện ra trước mắt hắn.
Hắn phảng phất như về tới thời trẻ, từ lúc bái sư học nghệ, từng bước từng bước triển lộ thiên phú tu hành trác tuyệt của mình, đồng thời thành công tấn chức linh giả, nhờ cơ duyên xảo hợp dẫn phát ra năng lực đặc thù nào đó, đồng thời đoạt được một kiện thực vật thần kỳ.
Những kỳ ngộ trong cuộc đời hắn vào giờ khắc tựa như đã biến thành những bức ảnh, lần lượt hiện ra trước mắt. Cho dù là một số hồi tường đã dần dần phai nhạt trong trí nhớ tựa hồ vào thời điểm này cũng trở nên rõ ràng.
Chỉ là, cái loại hồi tưởng này rất kỳ quái, càng xa xưa lại càng trở nên rõ ràng. Mà càng gần thực tại lại càng trở nên mơ hồ.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hai mắt Vũ Phong rốt cuộc cũng chậm rãi nhắm lại... lực lượng kỳ dị bằng mắt thường không thể nhìn thấy được, từ trong thân thể hắn dần dần bay ra, chui vào trong đám hắc vụ khuảng bố kia.
Trịnh Hạo Thiên đứng từ xa mà quan sát. Đồng thời cũng thu linh thể đại bàng và Huyết Quang kích linh thể lại rồi.
Một trận chiến này, hắn liên tiếp tổn thất hai đại linh thể - cuồng bạo hùng vương và kim cương. Cuối cùng thậm chí còn phải dùng tới tuyệt kỹ ẩn giấu - Tam mục thần công, mới có thể đánh trọng thương Vũ Phong.
Nhưng, tất cả những điều này đều đáng giá.
Chỉ cần cho hắn thêm một thời gian ngắn nữa, hai đại linh thể nhất định có thể khôi phục hoàn toàn, mà thu hoạch lần này chắc chắn sẽ không quá ít đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Bịch...."
Thân thể Vũ Phong ngã vật xuống đất. Tuy ngực hắn vẫn còn thoi thóp, phập phồng, nhưng Trịnh Hạo Thiên có thể khẳng định, tánh mạng đã sớm rời xa thân thể hắn rồi.
"Mộng Yểm, thế nào?" Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi.
Mộng Yểm đã sớm ngàn răn vạn dặn, phải thôn phệ lực lượng tinh thần và linh hồn Vũ Phong, đồng thời đoạt được thứ lực lượng mà nó khao khát.
Cho nên, sau khi Mộng Yểm hoàn thành tâm nguyện, Trịnh Hạo Thiên cũng không nhịn được mà tò mò hỏi.
Thân hình Mộng Yểm khẽ rung lên, từng đạo từng đạo xiềng xích do lực lượng hắc ám thuần thúy ngưng luyện thành phun ra nuốt vào không ngừng, giống như là vô số con cự mãng, đang ẩn nấp trong hang tối, khủng bố vô cùng.
Sau một hồi lâu, thanh âm của Mộng Yểm chậm rãi vang lên: "Ta đã thu được lực lượng của hắn rồi. Ngươi muốn xem một chút không?"
"Đương nhiên." Trịnh Hạo Thiên đáp không chút do dự.
"Được, ngươi xem đây."
Đột nhiên, hắc ám trước mặt Trịnh Hạo Thiên chợt bành trướng. Chúng nhanh chóng bao phù toàn bộ không gian trên dưới mười trượng, khiến toàn bộ vùng không gian đó bị chìm trong đêm tối.
Trịnh Hạo Thiên không hề sợ hãi chút nào, tình huống như vậy hắn gặp nhiều lắm rồi.
Chỉ là, biến hóa tiếp đó lại khiến hắn kinh hãi vô cùng, không nhịn được mà trợn mắt líu lưỡi.
Một tòa cung điện phong cách cổ xưa dần dần hiện ra trong hắc ám.
Tòa cung điện này lớn vô cùng, tọa lạc trên một sơn mạch dài liên miên bất tuyệt. Mà ở ngoài cung điện đó, lại có thể nhìn thấy mấy chục loại sinh vật bất đồng thủ vệ, ra vào.
Tuy Trịnh Hạo Thiên không nhận ra quá nửa đám sinh vật này, nhưng lại ẩn ước cảm nhận được khí tức cường hãn của bọn chúng.
Thực lực đám sinh vật này tuy không bằng mình nhưng ít nhất cũng phải tương đương với linh giả ba sao trở lên.
Có thể hội tụ nhiều lcường giả như vậy lại một chỗ, đây là một chuyện kinh người đến thế nào chứ...
Cảnh sắc không ngừng biến ảo, khi tiến vào trong cung diện, hắn lại nhìn thấy hai thân ảnh cao lớn.
Trên người hai thân ảnh này tỏa ra một khí thế cường đại vô cùng. Ở trước mặt bọn hắn, ngay cả đám linh giả ba sao trở lên này cũng không dám nhìn nhiều, chỉ dám dùng mấy lời lẽ a dua, nịnh bợ.
Đột nhiên, một người cao giọng nói: "Phù triện, đã tìm được kẻ luyện chế tấm phù triện kia chưa?"
"Kẻ luyện chế phù triện trốn trong Cửu U doanh địa, chúng ta không thể tiến vào trong đó. Chỉ có thể thông qua nội dứng thăm dò được tin tức đại khái, cho nên tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được."
"Hỗn đản, đúng là một đám hỗn đản, nếu như các ngươi dám làm chậm trễ chuyện của đại nhân, ta sẽ giết sạch các ngươi...." Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên. Thanh âm đinh tai nhức đó thậm chí còn khiến toàn bộ cung điện cũng phải rung lên.
"Tức giận làm gì. Vì chuyện của đại nhân, cho dù chúng ta có mất thêm chút thời gian cũng đâu tính là gì."
Một thanh âm âm nhu, yếu ớt vang lên. Tuy thanh âm này không vang dội, chấn động lòng người, nhưng ở trong tiếng gầm rống điên cuồng như sấm nổ kia vẫn không hề bị che lấp đi chút nào.
"Ta không đợi được nữa, ta muốn lập tức hiến phù triện cho đại nhân."
"Đó là Cửu U doanh địa, ngươi muốn xông vào à?"
"..."
"Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?"
"Nếu chúng ta không vào được, vậy hãy dụ hắn ra ngoài đi." Thanh âm âm nhu vang lên, tràn ngập tự tin.
Cảnh trượng trước mặt đột nhiên lại biến đổi.
Tòa cung điện khổng lồ đã biến mất, mà thay vào đó lại là một sa mạc hoang vu rộng lớn.
Nhưng, ở trong sa mạc, hắn lại có thể nhìn thấy hai cỗ lực lượng đang giằng co đọ sức, không chút lưu tình.
Một phương trong đó không ngờ lại chính là đám cường giả mình vừa nhìn thấy cung điện. Mà một phương bên kia lại càng quen thuộc hơn, bởi vì đó chính là bản thân hắn.
Chỉ là, bộ dáng hắn lúc này đã có chút chật vật, hơn nữa bộ dáng cũng sắp sức cùng lực kiệt, không chống đỡ được nữa.
"Ha ha ha...."
Hai tiếng cười chói tai, như điên như dại vang lên. Hai tồn tại cường đại trong cung điện lần lượt hàng lâm. Bọn hắn cầm trong tay hai kiện thần binh bất đồng, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên hắn mà giáng xuống.
"Hô...."
Thân thể Trịnh Hạo Thiên chợt giật nảy lên, cuối cùng cũng từ trong ảo ảnh kia bừng tỉnh lại.
Tuy hắn không nhìn thấy kết quả cuối cùng, nhưng lại cảm ứng được rõ ràng khí tức của hai vị cường giả kia. Cho nên hắn biết, nếu thật sự gặp phải bọn hắn trong trạng thái như vậy, thì kết quả duy nhất chỉ có thể là bó tay chịu trói.
Lắc lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên tức giận, nói: "Mộng Yểm, ngươi tạo ra ảo cảnh này làm gì thế?"
Có thể khiến hắn cảm nhận và nhìn thẫy rõ ràng như thế, cũng chỉ có sức mạnh của Mộng Yểm mà thôi. Chỉ là Trịnh Hạo Thiên lại không nghĩ tới, tại sao nó lại tự dưng bày trò này ra làm gì.
" Không phải tất cả những thứ đó đều là ảo cảnh." Thanh âm Mộng Yểm âm u vang lên.
Cũng không biết có phải là do liên quan tới ảo giác hay không, nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn cảm thấy, dường như trong thanh âm Mộng Yểm đang lộ ra một sự mệt mỏi không hình dung được.
"Không phải ảo cảnh thì đó là cái gì?"
"Đó là một phần tương lai."
"Tương lai..."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến. Hắn nhớ rõ Cửu U chân nhân từng nói qua, Mộng Yểm kỳ thật có năng lực nhìn thấu tương lai. Chỉ là, muốn kích phát loại tiềm lực này lại không dễ dàng chút nào.
"Ngươi có thể nhìn thấu tương lai rồi?" Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.
"Vẫn chưa thể." Mộng Yểm chậm rãi, nói: "Tương lai là một thứ hư ảo, không thể nào nắm bắt được. Ta cũng không thể biết được chân tướng tương lai."
"Vậy..." Trịnh Hạo Thiên nhíu mày nói: "Những thứ vừa rồi là cái gì?"
"Đó là một phần tương lai, là một nguy cơ trong tương lai mà ta có thể nhìn thấy."
"Làm thế nào mà ngươi nhìn được."
"Từ trong lực lượng tinh thần của Vũ Phong, ta thu được một loại lực lượng kỳ dị. Loại lực lượng này có liên quan rất mật thiết với thời không. Cho nên sau khi thôn phệ được nó, ta có thể nắm giữ được một chút thời không."
Mộng Yểm giải thích: "Bất quá, hiện tại ta vẫn chưa thể vận dụng nhuần nhuyễn loại lực lượng này. Cho nên không thể trợ giúp quá lớn cho ngươi, chỉ có thể giúp ngươi nhìn thấy một phần tương lai."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hai mắt cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
"Hừ, nếu như ta đã nhìn thấy, vậy phải xem kẻ nào dám tính kế với ta. Hắc hắc, ta đang muốn xem xem, rốt cuộc là thế lực nào có hứng thú như vậy."