Mỗi bên của cây đại thụ xuất hiện một bóng người.
Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa trước sau đi ra khỏi chỗ ẩn nấp. Ánh mắt của bọn họ không hẹn mà đều rơi trên khuôn mặt của Tiết Quý Lệ. Sau một lát, Dư Kiến Thăng thở dài một tiếng, nói: "Không ngờ cơ quan thú gia truyền của Trịnh huynh lại sắc bén như vậy, cho dù là liệp vương tới đây, sợ rằng cũng khó mà chống lại".
Lâm Bảo Hoa trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu, nói: "Nếu như là liệp vương sơ giai, chỉ sợ cũng khó mà chống lại. Nhưng nếu như gặp phải liệp vương cao giai, thì phải thử qua mới biết được".
Trịnh Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, ánh mắt từ trên thi thể lão nhân đã thu về.
Đây là người thứ hai hắn tự tay giết chết. Nhưng mà, giờ phút này hắn thấy rằng không có cảm giác hoảng hốt lo sợ như lần đầu giết chết Bành Gia Long.
Vươn tay ra lấy cơ quan thú lấy xuống , trong nội tâm của hắn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Có lẽ là bởi vì lời nói ác độc lúc trước của vị lão nhân này khiến cho hắn nảy sinh sát ý, cho nên lúc giết người vẫn tỏ thái độ lạnh lùng.
Dư Kiến Thăng hé miệng, phát ra một âm thanh kỳ dị như tiếng chim hót.
Sau một lát, từ phía xa hai đạo nhân ảnh chạy tới, đúng là Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa ẩn nấp ở xa xa.
Hai người bọn họ không phải là liệp sư, nếu ẩn nấp ở phụ cận, như vậy khả năng bị Tiết Quý Lệ phát hiện là rất lớn. Cho nên đến khi chiến đấu chấm dứt Dư Kiến Thăng mới gọi bọn họ đến.
Nhìn thi thể dưới mặt đất, hai thiếu niên đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy bọn họ đối với cơ quan thú của Trịnh Hạo Thiên có sự tin tưởng rất lớn, nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp phải cao giai, nói rằng trong nội tâm không hề lo lắng chút nào thì là nói dối rồi.
Lâm Bảo Hoa tiến lên, tìm tòi trên thi thể Tiết Quý Lệ một lát, rồi lấy ra vài vật.
Trong người hắn ngoại trừ một ít ngân lượng cùng ngân phiếu, còn có một cái bình sứ màu xanh. Lâm Bảo Hoa nhẹ nhàng mở nắp bình ra, ánh mắt chăm chú quan sát, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, hô lên: "Tường Vân đan".
Hai mắt của Dư Kiến Thăng đột nhiên sáng ngời, nói: "Thật sự là Tường Vân đan ư?"
Lâm Bảo Hoa thận trọng gật đầu, nói: "Ở Cừu phủ ta đã từng thấy qua một lần, tuyệt đối là Tường Vân đan không thể nghi ngờ".
Dư Kiến Thăng tràn ngập sự kinh hỷ, nhưng mà đột nhiên lại nhíu mày nói: "Vật quý giá như vậy, hắn làm sao mà có được?"
Lâm Bảo Hoa trầm ngâm một lát, cười nói: "Mặc kệ hắn làm sao mà có được, giờ đây thứ này thuộc về chúng ta rồi".
Trịnh Hạo Thiên ù ù cạc cạc nhìn sang bọn họ, trong đầu hồi tưởng lại những điều ghi lại trong bảo điển gia truyền, nhưng đáng tiếc chính là trong ký ức của hắn không có loại đan dược này.
Dư Kiến Thăng tựa hồ nhìn ra trong lòng hắn suy nghĩ gì, không nhịn được mà mỉm cười, nói: "Hạo Thiên, Tường Vân đan tương truyền là thánh của Dược Vương đỉnh, để luyện ra nó thì cần thu thập hoa của chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa Tường Vân, lại phối hợp với một vài dược liệu khác mới có thể luyện thành. Một khi phục dụng thì đối với người tu luyện chân khí có tác dụng rất lớn". Hắn dừng, thanh âm chậm rãi: "Nếu như để cho người tu luyện thành chân khí dùng thì khi mà toàn bộ dược liệu phát huy tác dụng, thậm chí còn có cơ hội đánh sâu vào cảnh giới liệp sư".
Trong mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên một tia dị sắc, hắn hiểu rõ tại sao hai vị thế thúc lại lộ vẻ xúc động như vậy.
Lâm Bảo Hoa đột nhiên cười khổ một tiếng, nói: "Đáng tiếc, trong bình đan dược này vẻn vẹn chỉ có hai viên".
Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên khẻ nhếch, nói: "Lâm thúc, chỉ có hai viên , vậy thì để cho Uy Hoa cùng Lâm Đình phục dụng đi".
Dư Uy Hoa lập tức lắc đầu nói: "Không được, Tiết Quý Lệ là do ngươi giết chét, một khỏa đan dược là của ngươi".
Trịnh Hạo Thiên nhịn không được cười lên, nói: "Cho dù ta không dùng Tường Vân đan cũng đã thăng cấp thành liệp sư rồi". Hắn nháy nháy hai con mắt, cười tủm tỉm, nói: "Ta cùng các ngươi thử đánh cuộc xem, để coi các ngươi tấn chức liệp sư trước, hay là ta tấn chức liệp sư trung giai trước".
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình nhìn nhau cười khổ, nhưng mà bọn họ cũng biết, Trịnh Hạo Thiên cũng không có ý khoe khoang, đó chỉ là cái cớ để cho hai người bọn họ an tâm tiếp nhận Tường Vân đan mà thôi.
Lâm Bảo Hoa chần chờ một chút, nói: "Cũng tốt, hai khỏa đan dược này thuộc về hai ngươi rồi. Nhưng mà trước đó, ba người các ngươi còn phải đi làm một việc". Trên mặt của hắn mơ hồ hiện ra sát ý lạnh như băng: "Các ngươi tới Ngọc Đại Quan, đem đầu người của Bành Gia Báo mang đến cho ta".
Ba người Trịnh Hạo Thiên hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ ra, tại sao Lâm Bảo Hoa lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Thấy ba người bọn họ do dự, Lâm Bảo Hoa nổi giận quát: "Hạo Thiên, chẳng lẽ ngươi đã quên lời mà Tiết Quý Lệ đã nói hay sao?"
Thân thể của Trịnh Hạo Thiên khẽ run lên, thân thể không kìm được mà rùng mình một cái.
Trước khi Tiết Quý Lệ bước vào bẩy rập, luôn mồm nói, muốn đem cả Đại Lâm thôn giết không chừa lại một người. Kẻ này độc ác tàn nhẫn, người thường khó mà so sánh được.
"Các ngươi đã giết chết hai người trong Bành gia huynh đệ, hôm nay chỗ dựa của bọn họ là Tiết Quý Lệ cũng đã chết. Thù hận đối với Bành Gia Báo đã không còn cách nào hóa giải nữa rồi". Lâm Bảo Hoa lãnh đạm nói: " Nếu như hôm nay các ngươi còn do dự thì nhất đính sẽ mang lại mối họa rất lớn cho Đại Lâm thôn".
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt trắng nhợt, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình nhìn nhau, đồng thời hỏi: "Vừa rồi Tiết Quý Lệ nói gì đó?"
Lâm Bảo Hoa cười gằn, nói: "Tiết Quý Lệ Tiết Quý Lệ, muốn tàn sát Đại Lâm thôn, ngay cả chó gà cũng không tha".
Sắc mặt của hai thiếu niên đều trở nên cực kỳ khó coi, bởi vì bọn họ hiểu rằng, Tiết Quý Lệ quả thật có thực lực như vậy.
Lâm Bảo Hoa chậm rãi nói ra một địa chỉ, sau đó vung tay áo lên, cất cao giọng: "Nên làm như thế nào thì ta đã cho các ngươi biết rồi. Có làm hay không thì do các ngươi quết định".
Sau đó hắn xoay người, kéo Dư Kiến Thăng bước đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Ba người Trịnh Hạo Thiên nhìn nhau, Lâm Đình dẫm mạnh chân một cái, nói: "Ta đi".
"Chúng ta... cũng đi". Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, ánh mắt lại rơi xuống thi thể của Tiết Quý Lệ một lần nữa, nhãn thần lóe lên vẻ sắc bén.
Dư Uy Hoa thở dài một tiếng, ba người dắt tay nhau hướng về hướng phía Ngọc Đại Quan mà đi.
Sau khi bọn họ rời đi được một phút đồng hồ, Lâm Bảo Hoa cùng Dư Kiến Thăng lại quay lại nơi đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Hai người bọn họ đào một cái hố đem thi thể của Tiết Quý Lệ chôn đi. Dư Kiến Thăng có phần do dự, nói: "Làm như vậy có quá đáng quá hay không?'
Lâm Bảo Hoa nhịn không được bật cười, nói: "Ngươi cũng nghe thấy rồi, Tiết Quý Lệ muốn đem Đại Lâm thôn giết hại không còn một ai , đến tột cùng là ai quá đáng?"
Dư Kiến Thăng cười khổ nói: "Cho dù là động thủ thì phải là chúng ta ra tay chứ? Dù sao bọn chúng vẫn còn nhỏ tuổi."
"Ngọc không mài thì không thành tài". Lâm Bảo Hoa lãnh đạm nói: "Ta và ngươi đều tu luyện võ công quá muộn, cả đời này phải dừng ở liệp sư sơ giai. Nhưng ba người bọn chúng thì khác hẳn, sau này tối thiểu cũng sẽ đạt tới liệp sư cao giai, thậm chí có khả năng đạt tới liệp vương. Nhưng mà con đường tu luyện võ đạo nhấp nhô không bằng phẳng. Nếu như bọn chúng nhân từ nương tay thì không bằng đừng có tập võ , cả đời ở trong Đại Lâm thôn đừng nên đi ra ngoài nữa.
Dư Kiến Thăng trợn mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Bảo Hoa, ngươi thay đổi rất nhiều".
Khóe miệng của Lâm Bảo Hoa lộ ra nụ cười khổ, nói: "Để thích ứng với sinh tồn, để sống sót , muốn sống sót, hơn nữa sống một cách thoải mái, vậy thì không thể không thay đổi". Ánh mắt của hắn thu về, nói: "Lúc này, bọn nó giết Bành Gia Báo, chính là bước đầu tiên ra ngoài Đại Lâm thôn. Chúng ta cũng dạy cho chúng bài học đầu tiên..."
......................
Gió đêm thôi hiu hiu, màn đêm buông xuống.
Mặt trăng ẩn nấp trong tầng mây đen kịt, trên bầu trời mưa bắt đầu rơi rả rích, mặt đất dần trở nên lầy lội.
Trên con đường rộng rãi không có một bóng người, cho dù là người gác đêm trong thành trấn lúc này cũng đã trốn trong nhà, không muốn ở ngoài chịu dựng mưa gió.
Khi ba người Trịnh Hạo Thiên đi tới Ngọc Đại Quan, thì đã là nguyệt hắc phong cao (là những đêm trăng bị che khuất, có gió thổi mạnh dễ bề cho việc giết người).
Bọn họ trực tiếp treo lên tường thành, lẻn vào trong thành.
Tuy trên đầu thành cũng có vài tên lính gác, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là vài người thường, ngay cả tư cách liệp thủ cũng không có, tất nhiên không thể phát giác được hành tung của bọn họ.
Địa chỉ mà Lâm Bảo Hoa cung cấp không xa lạ đối với bọn họ, bởi vì cửa hàng lần trước bọn họ mua Ban Vĩ Duật cũng ở trong khu vực này.
Đến lúc này, ba người Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu được vì sao huynh đệ Bành Gia Long có thể thuận lợi theo dõi bọn họ. Đó là do bọn họ mua sắm rồi rời đi ngay trước mắt bọn họ. Bọn người Bành Gia Long nếu như không theo kịp thì mới là lạ.
Lượn một vòng trên đường lớn, bọn họ mới tập trung vào một gian đại viện.
Trên cửa ra vào của đại viện này có treo một đôi đèn lồng màu đỏ, chính giữa hai chiếc đèn lồng có một tấm hoành phi, trên đó có viết hai chữ lớn, có thể thấy rất rõ ràng: Bành phủ.
Cẩn thận quan sát một lúc, ba người bọn họ nhẹ nhàng nhảy vào trong Bành phủ.
Tuy Bành gia chiếm diện tích không nhỏ, nhưng mà trong mắt của Trịnh Hạo Thiên thì cũng bình thường mà thôi.
Sau khi chứng kiến sự xa hoa của Vạn Bảo Hiên, hắn đã không còn kinh ngạc với loại quy mô như vậy của Bành gia.
Lòng bàn chân ba người như đạp trên gió, vô thanh vô tức lẻn vào nội viện.
Trên bầu trời mưa cũng đã lớn hơn, nhưng bọn họ không thèm để ý tới.
Không ngừng tối om, chỉ có ánh nến yếu ớt không ngừng chập chờn trong phòng chính .
"Ầm ầm..." Trên đỉnh đầu, đột ngột truyền đến một tiếng sét.
Tia chớp cự đại trên bầu trời giống như là ngân xà bay múa, trong nháy mắt chiếu sáng khắp đại địa.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Bành Gia Báo tay cầm nến, nhìn lên bầu trời. Trên mặt hắn hiện lên vẻ lo lắng khó hiểu.
Tiết Quý Lệ là liệp sư cao giai, thừa sức đối phó với một Đại Lâm thôn. Nhưng mà chẳng biết tại sao, hôm nay Bành Gia Báo không các nào có thể bình tĩnh được, đặc biệt khi nghe thấy âm thanh sét đánh ở trên bầu trời vọng tới, thì càng có cảm giác vô cùng lo lắng.
Hắn nhìn quanh nửa ngày, đang muốn một lần nữa đóng cửa phòng lại, nhưng đột nhiên mắt hoa lên, một khuôn mặt quen thuộc tới mức cả đời hắn cũng khó có thể quên được đột ngột xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Con mắt của hắn bởi vì hoảng sợ tới cực độ mà co rút lại, hắn há hốc mồm, muốn thét to kêu cứu, nhưng mà cổ bị xiết chặt, đầu đau đớn, ý thức lập tức trở nên mơ hồ.....