"Thủ hộ."
Cùng với tiếng quát khẽ của Trịnh Hạo Thiên, một đạo quang tráo giống như gợn nước lăn tăn đã xuất hiện, đồng thời bao phủ lấy bọn họ.
Thủy Quang tráo.
Từ khi được Lỗ đại sư tu bổ, kiện bảo vật này vẫn một mực bị Trịnh Hạo Thiên cất trong túi không gian, cho đến tận lúc này mới được hắn lấy ra sử dụng.
Cũng có thể là vì hắn đã tấn thăng thành linh giả, cho nên khi sử dụng Thủy Quang tráo cũng dễ dàng thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa, những gợn sóng lưu chuyển trên quang tráo, so với trước kia tựa hồ cũng có biến hóa khác trước rất nhiều.
"Con bà nó, ta biết là con đại ma vương đó không tự bạo đơn giản như vậy mà." Dư Uy Hoa giận dữ hét lên: "Đây nhất định là do nó động tay động chân rồi."
Mấy người Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, không khỏi thầm nghĩ trong lòng. Cái tên ngố này tuy từ trước đến giờ đều lười động não, nhưng kỳ thực lại không phải là ngu ngốc a.
Bọn họ đều đã từng thấy cường giả linh thể tiến giai. Mà chính bản thân Trịnh Hạo Thiên cũng trải qua nhiều lần. Đối với chuyện tiến giai lại càng rõ như lòng bàn tay. Nhưng vẫn chưa bao giờ thấy chuyện, sau khi tiến giai thuận lợi, không ngờ lại bị hút vào khe nứt không gian. Cho nên nếu nói việc này mà không liên quan tới con đại ma vương tự bạo kia, thì căn bản chẳng ai tin.
"Đây là nơi nào?" Lâm Đình đảo mắt nhìn một vòng, trầm giọng hỏi.
Mọi người trong lòng mặc dù tức giận, nhưng không có một chút bối rối nào.
Khi mới thập giai, bọn họ đã dám xâm nhập ma khí, đánh một trận với cường giả cấp bậc đại ma vương, thì hiện giờ đã tấn thăng linh giả, đương nhiên càng không sợ hãi điều gì.
Ngoài quang tráo, là một không gian hắc ám đen kịt, phóng mắt nhìn ra xa, nơi này so với thế giới ma khí lúc trước gần như không hề khác nhau. Nhưng mấy người Trịnh Hạo Thiên lại nhạy cảm phát giác, độ nồng đậm của ma khí nơi này tựa hồ còn xa mới bằng lúc trước, hơn nữa bên trong ma khí cũng không ẩn chứa sát ý mãnh liệt nào.
Nếu thật sự đem ma khí ở hai nơi ra so sánh, thì ma khí ở nơi này phải loãng hơn gấp mấy lần, không đáng nhắc tới.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ khó hiểu.
Thật không biết con đại ma vương kia làm trò quỷ gì, chẳng lẽ hắn nghĩ nơi này có thể vây khón mấy người bọn hắn sao? Hơn nữa còn là bốn cường giả linh thể cường đại chứ.
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, hắn vẫy tay, tứ đại yêu phách lập tức hóa thành quang điểm, chui trở lại vào đan điền của hắn.
Chúng đều tự tìm một ô vuông nho nhỏ, hài lòng thoải mái núp mình vào trong đó.
"Thiên ma giới, đây là Thiên ma giới." Bỗng nhiên, Mộng Yểm kích động hô lên.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình. Tuy bọn họ đều đoán được, nơi đây nhất định có liên quan tới ma tộc, nhưng như thế nào cũng không ngờ tới, nơi này không ngờ lại chính là Thiên ma giới - địa phương hung hiểm bậc nhất trong truyền thuyết.
"Không thể nghĩ tới, cuối cùng ta cũng có ngày được trở về Thiên ma giới." Mộng Yểm cảm khái lẩm bẩm.
Sau khi Trịnh Hạo Thiên tấn chức linh thể thành công, thân thể của nó trở nên đầy đặn, chân thật hơn. Hơn nữa, khí tức trên người có cũng cường đại hơn, trở thành một Mộng Yểm cấp bậc ma vương hàng thật giá thật.
"Hắc hắc, Mộng Yểm, ngươi có thể ở lại luôn mà." Dư Uy Hoa cười ruồi.
Mộng Yểm đúng là một trong những ác ma đáng sợ nhất thế gian, nhưng đối với tên đồng bọn của Trịnh Hạo Thiên này, Dư Uy Hoa không có bất cứ chút đề phòng nào cả.
"Phi... ngươi cho ta là ai chứ. Ta nói cho ngươi biết, nếu ta đã chấp nhận Trịnh Hạo Thiên, thì nhất định sẽ đi cùng hắn tới cùng. Cho dù là ma thần xuất mã cũng đừng hòng thay đổi được quyết định của ta." Mộng Yểm ngếch cao đầu, khí thế hiên ngang nói.
Lâm Đình và Cừu Hinh Dư đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều buồn cười.
So với sinh mệnh dài đằng đẵng của Mộng Yểm, tốc độ tu luyện của nó thật sự nhanh đến chóng mặt, giống như lắp tên lữa vào đít. Chỉ trong mấy năm ngàn ngủi đã từ ngũ giai tấn chức thành ma vương. nếu chỉ dựa vào bản thân để tu luyện, đó tuyệt đối là si tâm vọng tưởng. Cho nên hiện giờ, đối với Trịnh Hạo Thiên, nó đã hài lòng tới cực điểm. Đừng nói là đồng bọn không thể vứt bỏ, cho dù có khả năng này, Mộng Yểm tuyệt đối cũng không từ bỏ.
"Trong Thiên ma giới không phải có rất nhiều Thiên ma sao, sao đến một con cũng không thấy thế này." Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi.
Mộng Yểm vẻ mặt cổ quái, chậm rãi, nói: "Ngươi muốn gặp Thiên ma? Bọn chúng đến rồi đấy...."
"Ha ha ha, khặc khặc khặc, hắc hắc hắc...."
Đủ loại thanh âm cổ quái từ phương xa truyền tới. Cho dù không phóng thích thần niệm ra, mọi người cũng có thể cảm ứng rõ ràng, có rất nhiều khí tức cường đại đang ầm ầm lao về phía này.
Lâm Đình giận tím mặt, mắng: "Ngươi đúng là đồ quạ đen."
Dư Uy Hoa uy khuất nhún vai, chẳng nói được gì hơn.
"Chúng ta nên mau rời đi thôi." Lâm Đình bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói: "Thiên ma giới trong truyền thuyết rộng lớn vô cùng, trừ vô tận Thiên ma ra, còn có ma vương, đại ma vương, và ma thần."
Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Nếu như là ma vương cùng Thiên ma bình thường, chúng ta đương nhiên không sợ. Nhưng nếu thật sự có đại ma vương hoặc ma thần tới đây, chỉ sợ chúng ta sẽ phải ở lại đây vĩnh viễn rồi."
Tất cả mọi người đều giật mình gật đầu. Kỳ thật, sau khi được chứng kiến thực lực của con đại ma vương bị khốn trong ma huyệt, bọn họ đã biết, cường giả cấp bậc này không phải những người như bọn họ có thể trêu vào.
Con đại ma vương kia thân bị hãm trong một cấm chế cường đại nào đó, ngay cả đầu và hai tay cũng biến thành một cái xương sọ và hai khúc xương bọc da. Nhưng cho dù dưới trạng thái ác liệt như thế, thực lực của hắn vẫn cường đại không gì so sánh nổi. Nếu không phải Trịnh Hạo Thiên có ma vương biến dị và thanh loan đao quỷ dị mà cường đại kia trợ trận, hơn nữa thực lực mọi người lại hơn xa thập giai bình thường, thì vị tất đã có thể chiến thắng con đại ma vương kia.
Một đại ma vương hấp hối đã đáng sợ như vậy rồi, nếu ở nơi này gặp phải một con đại ma vương hoàn hảo, không thương tổn gì thì....
Chỉ cần suy nghĩ một chút đã đủ khiến bọn họ không rét mà run rồi.
"Thứ ta lĩnh ngộ chính là lực lượng không gian." Lâm Đình nói nhanh: "Cho dù không cần tu luyện, ta cũng có thể xé rách không gian." Hắn quay về phía mọi người người, gật đầu một cái, nói: "Các ngươi chuẩn bị sẵn sáng, một khi không gian bị xé rách, chúng ta lập tức rời đi."
Dư Uy Hoa hâm mộ nhìn Lâm Đình. Xé rách không gian mặc dù là năng lực mà mỗi một cường giả linh thể đều có thể nắm giữ. Nhưng trên phương diện nắm giữ không gian, không một ai có thể so sánh với linh giả lĩnh ngộ lực lượng không gian. Hơn nữa, sau khi lĩnh ngộ lực lượng không gian, khi giao thủ với người khác, Lâm Đình cho dù đánh không lại cũng có thể thoát đi. Điểm này cực kỳ hợp với tính cách của hắn.
"Chờ một chút." Mộng Yểm vung tay lên, nói: "Các ngươi cứ như vậy mà trở về sao?"
"Đương nhiên."
"Không cần khẩn trương như thế. Thiên ma giới tuy cực kỳ rộng lớn, nhưng số lượng đại ma vương và ma thần lại rất hữu hạn. Cho dù ngươi muốn gặp một con cũng khó." Mộng Yểm khịt mũi khinh thường, nói: "Khi các ngươi hành tẩu trên Đại Linh giới, chẳng lẽ lúc nào cũng có thể gặp đại linh giả và tông sư sao?"
Đám người Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, không khỏi bật cười.
Lâm Đình nói: "Chúng ta đúng là lo quá hóa vụng rồi."
Trịnh Hạo Thiên phụ họa nói: "Đúng vậy, Thiên ma giới tuy nguy hiểm, nhưng cường giả linh thể các tộc trong Đại Linh giới chúng ta cũng thường xuyên có người xé rách không gian, tới đây bắt giết Thiên ma." Hắn nhướng mày, hào khí xua mây, nói: "Nếu bọn họ có thể tới đây, chúng ta cũng có thể."
Lúc trước bọn họ chẳng qua là bị danh tiếng của Thiên ma giới hù dọa, đến bây giờ tỉnh ngộ, tâm tình lập tức thay đổi.
"Khặc khặc, nhân loại, không ngờ lại là nhân loại, thôn phệ bọn chúng."
Từng tiếng từng tiếng rít gào hung lệ từ phương xa truyền tới, đồng thời mơ hồ có thể nhìn thấy vô số thân ảnh hắc sắc đang tranh nhau lao tới.
Ở trên mỗi một đạo hắc ảnh này đều phóng thích ra khí tức cường đại hoặc là yếu ớt, không ngờ từ nhất giai tới tận thập giai, loại nào cũng có.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên tuy đã từng tiến vào Trấn Ma tháp, nhưng Thiên ma trong mỗi tầng đều thực lực tương đương.
Một khi đẳng giai bản thân cao hơn hai giai hạn chế của tầng đó, bọn chúng sẽ bị tự động truyền tống tới tầng cao hơn. Cho nên tình huống thực lực cao thấp loạn xạ thế này, bọn họ đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cừu Hinh Dư hừ lạnh một tiếng, nàng khẽ vung tay lên, trên người lập tức tràn ra vô tận kiếm quang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Sau một trận chiến với đại ma vương, kiếm quang của nàng và Trịnh Hạo Thiên đã tổn thất thảm trọng. Trăm ức kiếm quang cuối cùng không còn đủ năm mươi ức. Bất quá, lúc này, thực lực của bọn họ cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, uy lực năm mươi ức kiếm quang có thể phát huy tuyệt đối lớn hơn xa trước kia.
"Sưu....."
Vô số kiếm quang lập tức tràn ngập khắp nơi.Chúng xẹt qua hư không, để lại những tiếng gió rít chói tai, chỉ trong nháy mắt đã đâm thủng thân thể đám Thiên ma.
Đám Thiên ma này vốn cũng không có thật thể, thần binh lợi khí bình thường rất khó tạo thành thương tổn cho bọn chúng.
Nhưng kiếm quang của Cừu Hinh Dư không thể nghi ngờ chính là khắc tinh của bọn chúng. Những đạo kiếm quang chớp động quang mang sắc thái kỳ dị vừa xuyên thủng, lập tức xé tan thân thể bọn chúng thành từng mảnh nhỏ, hóa thành hư ảo.
"Đừng đừng, ngươi khống chế kiếm quang một chút, đừng giết bọn chúng." Mộng Yểm vội vàng hô lên.
Cừu Hinh Dư khẽ ngây người. Nàng cũng là người thông minh, lập tức hiểu được, nhất định là Mộng Yểm có ý định khác.
Kiếm quang bên ngoài đột nhiên thu lại, tuy vẫn thủ hộ người như trước, nhưng không còn cái vẻ khí thế lăng lệ như ban đầu nữa.
Tất cả đám Thiên ma đều bị uy lực khủng bố của kiếm quang dọa cho hết hồn, lập tức do dự không dám tiến lên nữa, cũng có con thông minh định xoay người bỏ chạy. Nhưng khi kiếm quang bắt đầu thu liễm lại, phảng phất như mất đi uy lực ban đầu, lại khiến cho lòng tham không đáy của bọn chúng dâng lên, không thể nào áp chế nổi tham niệm.
Thiên ma vẫn liên tục kéo tới không ngừng. Bọn chúng đã bị một tia quang minh trong bóng đêm hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng tìm tới.
Tuy tất cả Thiên ma đều biết, sinh linh có thể tới Thiên ma giới này đều không phải hạng yếu ớt.
Nhưng số lượng Thiên ma thật sự rất khổng lồ, một khi kẻ xâm nhập bị bao vây trùng trùng, thực lực đại tổn, thì cho dù là Thiên ma cấp thấp cũng có cơ hội.
Cho nên, số lượng Thiên ma tới đây thật sự là vô cùng vô tận, phảng phất như vĩnh viễn không đình chỉ.
"Mộng Yểm, ngươi định làm gì?" Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc hỏi.
Mộng Yểm cười hắc hắc, nói: "Các ngươi đã tiến vào đây, chẳng lẽ không muốn mang một số thứ trở về sao?"
Trịnh Hạo Thiên tức giận nói: "Trong Trấn Ma tháp có đủ loại Thiên ma, chúng cần gì phải ở đây mạo hiểm?"
Mộng Yểm cười khặc khặc, nham hiểm hói: "Thiên ma bình thường các chẳng để trong mắt, nhưng ma vương thì sao, chẳng lẽ các ngươi không muốn có ma vương làm tôi tớ sao?"
Trong nháy mắt, hai mắt của mọi người đều tỏa sáng.