Cảm thụ được lực lượng khủng bố mà kiếm quang đang gặp phải, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến.
Loại lực lượng này, không ngờ lại cường đại như thế, cho dù thứ hắn khống chế chính là kiếm quang hạch tâm của ngụy pháp khí. hơn nữa còn thi triển ra Vô Tận Kiếm Hải đại trận, nhưng vẫn như trước không thể ngăn cản một đạo cự phủ chi quang hung mãnh này. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ẩn ước, hắn có thể cảm ứng được lực lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong chiếc cự phủ này.
Đây là một loại lực lượng đủ khiến bất cứ kẻ nào cũng phải run rẩy, đối diện với cỗ lực lượng này, không ngờ hắn còn có cảm giác như phải đối mặt với cường giả linh thể.
Chiếc cự phủ này đã không còn là ngụy pháp khí bình thường nữa, mà là một kiện ngụy pháp khí đã bước vào đỉnh phong chi cảnh, chỉ còn cách pháp khí một bước nữa thôi. Nó thậm chí còn có thể phóng thích lực lượng mà chỉ mình pháp khí mới có. Cho nên mới có thể coi Vô Tận Kiếm Hải như không, tung hoành tứ phía.
Hừ lạnh một tiếng, dưới chân Trịnh Hạo Thiên đột nhiên lóe lên quang mang. Độn Thiên châu đã hiện ra, đồng thời đưa hắn bay vào hư không. Mà kiếm quang quanh người hắn cũng trở nên dày đặc hơn, tỏa tầng tầng lực lượng kỳ dị, đưa thân hình hắn hoàn toàn chìm vào trong Vô Tận Kiếm Hải.
Lúc này, số lượng kiếm quang do Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra đã lên tới trăm ức. Đây đã là số lượng kiếm quang cực hạn mà nhân loại có thể khống chế rồi. Một khi trăm ức kiếm quang cùng triển khai, bên trong quang tráo khổng lồ lập tức bị kiếm quang vô cùng vô tận lấp đầy, phảng phất như toàn bộ lôi đài đều chìm vào trong kiếm hải vậy.
Nhưng Hàn Lũy Nguyên lại cất tiếng cười lớn một tiếng, hắn đột nhiên quát lên: "Đại Lực thần phủ."
Cùng với tiếng quát lớn của hắn, quang mang phía trên cự phủ càng lúc càng trở nên nồng đậm hơn, đông một phủ, tây một phủ, đánh giết loạn xạ bên trong kiếm hải, phàm là những nơi phủ quang đi qua, tất cả kiếm quang đều ầm ầm tản mát ra ngoài, phảng phất như bị búa tạ đánh trúng, bắn văng tung tóe khắp nơi, khiến thế giới kiếm hải hoàn mỹ nứt ra vô số khe nứt.
Kiếm hải đại trận một khi thi triển thì có thể tự thành một thế giới, người bên ngoài căn bản không thể nhìn thấu huyền ảo bên trong.
Chỉ là, vào lúc này, đối diện với Nguyệt Quang phủ của Hàn Lũy Nguyên, thế giới này không ngừng nứt vỡ, ngưng tụ, rồi lại nứt vỡ. Vô luận kiếm hải kia có cường đại và rộng lớn ra sao, thủy chung vẫn không thể che lấp đi quang mang Nguyệt Quang phủ. sự hung mãnh, cường hãn của Hàn Lũy Nguyên, vào giờ khắc này đã được thể hiện tuyệt đối trước mặt mọi người.
Hai mắt Dư Uy Hoa trợn tròn lên, chết trân nhìn lên lôi đài.
Hắn hiện giờ cũng đã bước vào cảnh giới thập giai, cho nên càng có thể cảm nhận được khí tức mãnh liệt mà hai người bọn họ phóng thích ra.
Loại chiến đấu này khiến cho cả người hắn máu nóng sôi trào, chỉ hận không thể nhảy vào đánh một trận.
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy lực lượng khủng bố mà Hàn Lũy Nguyên thi triển ra, trong lòng hắn lại càng thêm hưng phấn.
Thì ra, lực lượng kim cương nhất tộc lại cường đại như thế, đơn thuần chỉ là lấy lực phá xảo, lấy đơn giản phá phức tạp, cực kỳ đơn giản.
Hai mắt hắn rạng rỡ phát sáng, phảng phất như thấy được con đường sau này của mình.
Kim cương nhất tộc, chính là hóa thân của lực lượng, thứ hắn phải theo đuổi, chính là lực lượng vô hạn.
Một trận chiến này, tuyệt đối khiến hắn thu hoạch được rất nhiều.
"Kỳ quái, uy lực Nguyệt Quang phủ chẳng lẽ lại yếu đến thế?"
Trên Phi Thiên phong, thần niệm của vô số cường giả lặng lẽ trao đổi.
Tuy Hàn Lũy Nguyên đang tung hoành vô dịch trong kiếm hải, nhưng những thái trượng trưởng lão biết rõ lai lịch của chiếc Nguyệt Quang phủ này lại càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc và kỳ lạ.
Bởi vì Nguyệt Quang phủ cường đại thế nào, bọn họ đều biết rất rõ. Cho nên theo dự tính của mọi người, một khi Hàn Lũy Nguyên xuất ra Nguyệt Quang phủ, thì đương nhiên có thể đánh nát kiếm quang do Trịnh Hạo Thiên khống chế. Nhưng từ đầu tới giờ, tuy Nguyệt Quang phủ có thể đánh cho kiếm hải nứt vỡ ra vô số cái khe, nhưng từ đầu tới cuối lại không có một đạo kiếm quang nào vỡ vụn.
Đây quả thực là chuyện quá khó tin.
"Kiếm... ngụy pháp khí chi quang. Hắc hắc, trong tay Trịnh Hạo Thiên không ngờ lại có tới hai kiện ngụy pháp khí."
Vân thái thượng trưởng lão vuốt râu, cười tủm tỉm nói.
"Đúng vậy. Kiếm quang có thể chịu nổi Nguyệt Quang phủ oanh kích, nhất định là bảo khí chi quang. Nhưng kiếm quang của tên tiểu tử này chính mà không tà, chẳng có chút khí tức huyết quang hung tàn, rõ ràng không phải do Huyết Quang kích kích phát ra." Lỗ đại sư gật đầu, khẽ thở dài: "Người này tuổi còn trẻ, nhưng không ngờ lại có được hai kiện ngụy pháp khí, thật không biết là hắn kiếm ở đâu ra nữa."
"Vận khí của hắn... đúng là chẳng ai bằng a." Vân thái thượng trưởng lão khẽ cảm thán.
"Uỳnh uỳnh uỳnh...."
Hàn Lũy Nguyên quát lạnh một tiếng, Nguyệt Quang phủ càng múa càng nhanh, không ngờ tạo thành một quang cầu khổng lồ, ầm ầm nghiền ép về phía trung tâm kiếm trận.
Bên trong Vô Tận Kiếm Hải này, muốn tìm được người khống chế kiếm quang cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng Hàn Lũy Nguyên dù sao cũng là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất Vạn Kiếm tông, đối với Vạn Kiếm quyết cũng cực kỳ quen thuộc. Sau khi trải qua một hồi đánh giết kịch liệt, cuối cùng hắn đã tìm ra được vị trí Trịnh Hạo Thiên được kiếm hải kia che giấu, vì thế mới kích phát uy lực cường đại trong Nguyệt Quang phủ, muốn một kích khắc địch,
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt ngưng trọng, thân hình hắn thoáng lay động, Độn Thiên châu dưới chân lập tức di chuyển, trong nháy mắt đã đưa hắn tránh đi.
Chỉ là, trong lòng hắn lại thầm than, thời gian mình tiến giai vẫn còn quá ngắn.
Tuy thành công kích phát ra trăm ức kiếm quang, đồng thời thi triển Vô Tận Kiếm Hải đại trận, nhưng những ảo diệu của kiếm trận này thì hắn không thể phóng thích hoàn toàn ra được.
Muốn phát huy uy lực chân chính là Vô Tận Kiếm Hải đại trận, thì nhất định phải hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, không có mười năm hai mươi năm khổ tu nghiên cứu, căn bản đừng hi vọng có thể làm được điểm này.
Cho nên Vô Tận Kiếm Hải của Trịnh Hạo Thiên chỉ có cái mã ngoài mà thôi. Nếu gặp phải tu luyện giả thập giai bình thường, hắn còn có thể dùng số lượng đè chết người ta. Nhưng nếu gặp phải cường địch giống như Hàn Lũy Nguyên, thì sơ hở bên trong tuyệt đối khó mà che dấu được.
Hắn than nhẹ một tiếng, hai tay khẽ điểm một chỉ.
Ở một khu vực bên trong kiếm hải, lập tức hiện ra mấy ngàn đạo kiếm quang kỳ dị.
Những đạo kiếm quang này chớp lóe ánh sáng, so với kiếm quang quang ám hợp nhất bình thường thì khác biệt rất lớn, chính là những quang minh chi kiếm thuần thúy kia.
Lúc này, dưới sự khống chế của Trịnh Hạo Thiên, những đạo quang minh chi kiếm này bắt đầu dung hợp lại.
Dưới sự oanh kích mãnh liệt của Nguyệt Quang phủ, Vô Tận Kiếm Hải của Trịnh Hạo Thiên đã không thể bao phủ toàn bộ lôi đài nữa. Đừng nói là thần niệm của những thái trượng trưởng lão có thể dễ dàng tiến vào, cho dù là tu luyện giả bình thường cũng có thể xuyên thấu qua khe hở trên Vô Tận Kiếm Hải, nhìn thấy rõ ràng bộ dáng Hàn Lũy Nguyên đang đại phát thần uy.
Nhưng ở trong trung tâm thế giới kiếm hải, vẫn không ai có thể dễ dàng nhìn thấu.
Cho nên, không có người nào nhìn thấy những đạo kiếm quang này, cũng không ai biết Trịnh Hạo Thiên trong lúc thần không hay quỷ không biết đã ngưng tụ ra một thanh quang minh cự kiếm.
Từng đạo từng đạo kiếm quang bắt đầu dung hợp, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, đã dung hợp thành một thanh cự kiếm khổng lồ - ngũ thiên kiếm hợp nhất.
Trong một khắc khi kiếm quang dung hợp hoàn tất, cả thân thể Trịnh Hạo Thiên cũng thoáng run rẩy một chút.
Kiếm quang dung hợp càng nhiều, phụ tải đối với thân thể cũng càng lớn.
Nếu như là linh khí sư bình thường, cho dù có được linh lực hùng hậu như hắn, thì thân thể cũng không chịu nổi áp lực lớn đến thế này.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên đã tu luyện tới cảnh giới Kiên Thể đại thành, chỉ là ngũ thiên kiếm hợp nhất, đối với hắn mà nói, thậm chí không cần yêu hóa biến thân cũng có thể thi triển đươc.
"Đi...."
Hắn quát khẽ một tiếng, bên trong thế giới kiếm hải đột nhiên xuất hiện một cái thông đạo thẳng tắp.
Mà ngay trong một khắc khi thông đạo xuất hiện, quang minh cự kiếm của hắn đã xuyên qua, hướng về phía Hàn Lũy Nguyên đang huy vũ cự phủ mà bắn vọt tới.
Hàn Lũy Nguyên trong lòng rùng mình. Ở trong kiếm hải, hắn đã thi triển Nguyệt Quang phủ tới mức phong sinh thủy khởi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng khiến hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực chính là, kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên tuy bị hắn nhiều lần đánh tan, nhưng lại chẳng bị tổn thương chút nào. Tuy hắn có thể chậm rãi tìm kiếm vị trí của Trịnh Hạo Thiên, nhưng nơi đây dù sao cũng là thế giới kiếm hải của người ta, chỉ cần thoáng di chuyển một cái, là có thể tránh né Nguyệt Quang phủ của hắn tấn công rồi.
Song phương cứ như vậy giằng co, chẳng ai làm gì được đối phương.
Bất quá, ngày lúc vừa rồi, hắn rõ ràng cảm ứng được, từ trong kiếm hải đại trận của Trịnh Hạo Thiên đột nhiên truyền đến một khí tức cường hãn, khủng bố không cách nào hình dung được.
Cỗ khí tức cường đại này, không ngờ lại chẳng thua kém Nguyệt Quang phủ của hắn chút nào.
Khi hắn còng đang kinh dị không thôi, thì kiếm quang trước mắt đột nhiên tản mát ra hai bên, tiếp đó, một thanh cự kiếm chớp lóe vô tận quang huy đã chính diện đâm tới.
Hàn Lũy Nguyên rống lớn một tiếng, Nguyệt Quang phủ trong tay hoành ngang trước ngực. Uy áp khổng lồ lập tức từ trong phủ tuôn ra, hung hăng đối đầu với thanh quang minh cự kiếm.
"Uỳnh...."
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên, ở giữa quang minh cự kiếm và cự phủ chi quang bùng lên quang mang vạn trượng. Nhưng khiến cho người ta kinh hãi là ở chỗ, quang minh cự kiếm dưới áp lực của cự phủ, không ngờ lại đứng huyền phù giữa không tủng, nữa bước không lùi.
"Ngưng Kiếm thuật."
"Ngưng Kiếm thuật thật cường đại."
Vô số tiếng than thở vang lên phía trên Phi Thiên phong. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là những thái trượng trưởng lão cũng không nhịn được phải biến sắc.
Ngưng Kiếm thuật, chính là kiếm kỹ cơ bản cường đại nhất Vạn Kiếm quyết.
Và bọn họ cũng biết Ngưng Kiếm thuật cường đại đến mức nào. Nếu có thể đem một số lượng kiếm quang nhất định dung hợp thành một, thì cự kiếm do Ngưng Kiếm thuật hình thành có thể quét ngang tất cả mọi thứ.
Nhưng, điều kiện tiên quyết chính là phải dung hợp đủ kiếm quang.
Mà một tu luyện giả thập giai bình thường, chỉ có thể dung hợp hownt răm đạo kiếm quang thôi. Ngay cả dạng kỳ tài ngút trời như Văn Nhân Băng Oánh, khi còn là thập giai đỉnh phong, số kiếm quang có thể dung hợp cũng chỉ là hơn ba ngàn đạo.
Nhưng lúc này, quang minh cự kiếm do Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra, không ngờ lại có thể chống cự Nguyệt Quang phủ, khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.
"Năm ngàn, đây là kiếm quang do năm ngàn đạo kiếm quang dung hợp thành một." Lỗ đại sư không kìn được kêu lên: "Tiểu tử này vừa mới tấn chức thập giai, vừa mới thăng cấp thập giai mà...."
Cơ nhục trên mặt Vân thái thượng trưởng lão khẽ run rẩy, lộ ra một nụ cười khổ, thầm nghĩ trong lòng."Hảo tiểu tử, lão phu lại coi thường ngươi rồi."
Một tên hậu bối vừa mới thăng cấp thập giai, không ngờ lại có thể thi triển Ngưng Kiếm thuật ngũ thiên hợp nhất.
Nếu cứ để hắn tu luyện tiếp, vậy khi thực lực hắn lên tới thập giai đỉnh phong, thì còn có thể dung hợp bao nhiêu kiếm quang đây?
Vào giờ khắc này, toàn bộ Phi Thiên phong tựa hồ đều lâm vào tĩnh lặng.
Chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếm hợp nhất...
Đây là kỷ lục của tối cường giả trong lịch sử Vạn Kiếm tông, và cũng chính bởi vì có hắn, cho nên mới khiến Vạn Kiếm tông vững vàng ngồi trên ngôi vị một trong bát đại siêu cấp môn phái cao cao tại thượng của Phiêu Miễu đại lục.
Còn Trịnh Hạo Thiên trước mắt này, hắn có thể trở thành cường giả như vậy thứ hai hay không...?