Trong trận đồ quang mang tứ phía, khi tất cả khôi phục lại bình thường, mấy người Trịnh Hạo Thiên đã xuất hiện trên chủ phong Vạn Kiếm tông.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở ra một hơi thật dài.
Trần tông sư quả nhiên là một vị cường giả chân chính. Cũng không biết hắn đã thi triển thủ đoạn gì, mà có thể khiến đại đạo chí lý trong thiên địa hiện ra trước mắt mấy người bọn hắn.
Trong loại tình huống như vậy, bọn họ tất nhiên cũng có cảm ngộ, đồng thời ẩn ước có dự cảm sắp đột phá cực hạn trước mắt.
Nói cách khác, chỉ cần bọn họ tĩnh tâm bế quan, thì rất có thể trong thời gian ngắn sẽ đột phá cảnh giới hiện giờ, chính thức bước vào hàng ngũ cường giả thập giai.
Thập giai, đây đã là cực hạn mà những tu luyện giả bình thường có thể đạt tới rồi. Mà ở trong Vạn Kiếm tông, một người tấn chức thập giai xong, địa vị thân phận sẽ biến đổi rất lớn, hơn xa khi còn là cửu giai.
Tuy mấy người Trịnh Hạo Thiên chưa chắc đã để chút đãi ngộ này vào trong mắt, nhưng nếu bọn hắn muốn thăng cấp linh thể, thì nhất định phải khiến thực lực của mình tăng lên tới thập giai đỉnh phong.
Cho nên, đối với thủ đoạn quỷ thần khó lường của Trần tông sư, bọn họ thật sự là cảm kích vô cùng.
Nếu như không có lần cảm ngộ thần kỳ kia, bọn họ ít nhất cũng phải mất một năm, hoặc lâu nữa nữa mới có thể cảm nhận được dự cảm tiến giai, mà tuyệt đối không thể giống như hiện giờ, đều có một cảm giác gấp gáp, muốn tấn chức.
"Các ngươi đã trở lại, tốt lắm, lên đây đi."
Một giọng nói quen thuộc mà ấm áp chợt vang lên bên tai mọi người, tiếp đó, trên bầu trời bạch quang chớp động, cuốn lấy tất cả bọn họ vào trong.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên thả lỏng thân thể, không hề vận công đề phòng. Bởi vì bọn họ biết, chủ nhân giọng nói này là ai, lại càng biết người đó sẽ không hại mình.
Sau một lát, đạo bạch quang này đã đưa bọn họ tới đình viện mà Vân thái thượng trưởng lão đang ở.
Vị lão nhân có danh vọng cực cao trong Vạn Kiếm tông này liếc mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó trên mặt mới lộ ra vẻ hài lòng, nói: "Không tệ, không tệ, một năm này các ngươi quả thực có cố gắng, đã hoàn toàn củng cố cảnh giới bản thân, hơn nữa còn đạt tới cửu giai đỉnh phong." Hắn gật đầu, mỉm cười, nói: "Với tư chất các ngươi, trong vòng ba năm, hẳn là sẽ đột phá thành công."
Mấy người Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm hoảng sợ.
Vân thái thượng trưởng lão ánh mắt như kiếm, nhưng so với vị Trần tông sư kia tựa hồ vẫn kém hơn một bậc.
Ít nhất, lão nhân gia ông ta cũng nhìn không ra, chân khí linh lực trên người bọn họ đã bắt đầu biến đổi, đồng thời chuẩn bị trùng kích lên cảnh giới cao hơn rồi.
Lâm Đình đột nhiên tiến lên trước một bước, hướng về phía Vân thái thượng trưởng lão mà vái một cái thật sâu, nói: "Sư phụ, đệ tử chuyến này thu hoạch không nhỏ, lần này trở về, muốn bế quan khổ tu một phen." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Vân thái thượng trưởng lão khẽ ngây người, dò xét cẩn thận hắn từ trên xuống dưới một lượt, trong con ngươi đột nhiên lộ ra một tia vui mừng, nói: "Ngươi sắp trùng kích thập giai rồi?"
Lâm Đình trịnh trọng gật đầu, nói: "Vâng. Đệ tử đã có cảm ứng, tất có thể thành công bước vào cảnh giới thập giai."
Nghe thấy hắn nói chắc chém đinh chặt sắt, nụ cười trên mặt Vân thái thượng trưởng lão càng lúc càng rạng rỡ.
"Tốt, tốt, tốt...."
Hắn mặt mày tươi cười gật đầu, không ngờ liên tiếp nói liền ba chữ tốt.
Trước kia, trong mấy người bọn họ, tu vi Lâm Đình không thể nghi ngờ là kém cỏi nhất. Sau khi thu hắn làm đồ đệ Vân thái thượng trưởng lão cũng từng lo lắng hắn sẽ bị mấy người Trịnh Hạo Thiên vứt lại đằng sau. Nhưng hiện giờ xem ra, đồ nhi của hắn cũng chẳng chịu thua kém, chẳng những đã đuổi kịp đồng bạn, mà còn dẫn đầu muốn trùng kích cảnh giới thập giai. Thật không phụ một công tài bồi của hắn."
Dư Uy Hoa gãi gãi da đầu, cũng nói: "Vân thái trượng trưởng lão, đệ tử cũng phải bế quan khổ tu, trùng kích cảnh giới thập giai."
Vân thái thượng trưởng lão khẽ ngây người. Nụ cười trên mặt hắn khẽ thu lại, trầm ngâm nói: "Dư Uy Hoa, trùng kích cảnh giới thập giai không phải việc dễ dàng như vậy. Nếu ngươi không có cảm ngộ đặc thù thì vẫn nên cẩn thận, khổ tu một năm nữa rồi hãy nói."
Dư Uy Hoa lắc lắc đầu, gỗ ngực thề thốt, nói: "Ngài yên tâm, ta có cảm giác, lần này nhất định có thể thành công."
Cừu Hinh Dư hơi cúi người vái chào rồi nói: "Vân thái thượng trưởng lão, đệ tử cũng muốn bế quan, trùng kích thập giai."
Sắc mặt Vân thái thượng trưởng lão dần dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía mọi người lập tức lại có thêm mấy tia thần thái không bình thường.
Nếu chỉ có một người cảm ngộ, muốn trùng kích cảnh giới thập giai, thì cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng đột phá từ cửu giai đến thập giai không dễ dàng, khó khăn vô cùng, lớn hơn xa những lần trùng kích trước. Nếu đổi lại là tu luyện giả bình thường, thì ít nhất cũng phải lấy đơn vị chục năm mới có thể thành cong.
Những người trước mặt hắn tuy đều có tư chất siêu phẩm, có tiềm lực thường nhân không thể so sánh được, khi ở cửu giai đỉnh phong có thể tùy thời tùy chỗ mà thăng cấp thập giai.
Chỉ là, muốn nói ba người bọn họ cùng có cảm ngộ, đồng thời nắm chắc trùng kích thập giai...
Đừng nói là Vân thái thượng trưởng lão, cho dù là ai cũng tuyệt đối không tin.
Trên thế giới này, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Trầm ngâm một lát, ánh mắt Vân thái thượng trưởng lão liền dừng lại trên người Trịnh Hạo Thiên. Hắn chậm rãi hỏi: "Ngươi thì sao?"
Trịnh Hạo Thiên hơi khom người, nói: "Đệ tử cũng muốn bế quan tu luyện, thử một lần xem có thể trùng kích cảnh giới thập giai hay không."
Trong thiên địa đại đạo mà Trần tông sư mở ra, thu hoạch của Trịnh Hạo Thiên kỳ thật cũng không nhiều hơn mấy người Cừu Hinh Dư là bao nhiêu. Tuy trong cơ thể hắn có năm yêu phách cường đại và Mộng Yểm, nhưng cũng chính bởi vì bọn chúng cho nên mới khiến bản thân Trịnh Hạo Thiên liên tiếp không nhận được tin tức cảm ngộ, lại càng không cần nói đến cảm ngộ của bản thân.
Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, cho nên mới khiến Trịnh Hạo Thiên bất ngờ nắm giữ được năng lực trao đổi chân khí linh lực.
Hắn hiện giờ đang có tu vi đẳng giai không giống nhau - chân khí thập giai, linh lực cửu giai.
Nếu hắn có thể đem toàn bộ chân khí khổng lồ chuyển hoán thành linh lực, vậy thì có thể dựa vào phương pháp này để đưa cảnh giới linh lực lên thập cấp cũng không chừng.
Đương nhiên, đây mới chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi. Về phần có thành công hay không, thì ngay cả bản thân hắn cũng không có nửa điểm nắm chắc.
Nhưng vô luận thế nào, hắn cũng muốn thử một chút.
Vân thái thượng trưởng lão nhìn mọi người một cái thật sâu. Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi nói: "Xem ra, lần này các ngươi tới chiến trường bách tộc, quả nhiên là thu hoạch không ít. Hắc hắc, rốt cuộc là có kỳ ngộ gì thế? có thể nói cho lão phu biết hay không?"
Lão nhân gia ông ta là người tinh minh thế nào chứ. Vừa thấy biểu hiện của mọi người liền lập tức đoán ra, bên trong nhất định có ẩn tình.
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, đem chuyện mình gặp được tam tộc, rồi liên thủ tranh đoạt phượng tủy trong chiến trường thất xoáy, kể lại một lượt. Vân thái thượng trưởng lão đầu tiên là thản nhiên, nhưng sau khi nghe tới phượng tủy, lại vẫn nhịn không được mà động dung.
Phượng tủy, đây chính là thần vật trong truyền thuyết, hiện giờ ở trong thế giới này, chỉ e rằng đã sớm tuyệt tích rồi.
Nhưng cuối cùng lại bị hỏa linh bộ tộc đoạt đi, đương nhiên khiến hắn có chút tiếc nuối và tức giận.
Trịnh Hạo Thiên khôn khéo, nhanh chóng thay đổi về tài, đem chuyện mình rời khỏi chiến trường thất xoáy, được Trần tông sự cho gọi, đồng thời bày ra thiên địa đại đạo chí lý kể lại một lượt, không giữ lại chút nào.
"Trần tông sư...." Vân thái thượng trưởng lão hít thật sâu một hơi, nói: "Không thể nghĩ tới, lão nhân gia ông ta lại xuất thủ chỉ điểm các ngươi, thật là kỳ lạ."
Đến tận lúc này, hắn đã hoàn toàn thoải mái. nếu như là bút tích của Trần tông sư, thì mấy người Trịnh Hạo Thiên có cảm ngộ, muốn trùng kích cảnh giới thập giai cũng là chuyện đương nhiên.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, cung kính hỏi: "Vân thái thượng trưởng lão, vị Trần tông sư kia rốt cuộc là nhân vật thế nào?"
Vân thái thượng trưởng lão hơi do dự một chút, nói: "Lão nhân gia ông ta chính là một trong mấy người cường đại nhất nhân tộc chúng ta. Chúng ta sở dĩ có thể đứng sừng sững trên Phiêu Miễu đại lục bao nhiêu năm qua, mặc cho các đại dị tộc có nhăm nhe dòm ngó, cũng là vì có các vị tiền bối như Trần tông sư che trở. Nếu không..." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi không nói gì nữa.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên trong lòng cũng thất kinh. Bọn họ mặc dù biết thân phận Trần tông sự khẳng định không phải bình thường, nhưng cũng không nghĩ tới lại có thể cao xa tới vậy.
Một trong mấy vị cao thủ cường đại nhất nhân tộc, chẳng trách hắn mới chỉ vung tay một cái, đã có thể thi triển uy năng khó tin đến như vậy. Ngay cả đại đạo chí lý của không gian vũ trụ cũng có thể bày ra trong vô tận tinh quang.
Vân thái thượng trưởng lão cảm khái một lát, nói: "Trần tông sư mặc dù thích chỉ điểm nhân tài nhân tộc, nhưng ta vẫn chưa bao giờ nghe thấy, hắn lại vì ngoại nhân mà thi triển bí thuật tuyệt truyền cường đại như thế. Các ngươi thật đúng là may mắn a."
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến: "Vân thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ thi triển bí thuật sẽ khiến Trần tông sự bị thương tổn sao?"
Vân thái thượng trưởng lão bật cười, hắn phất phất tay nói: "Với tu vi của Trần tông sư, cho dù có mở ra toàn bộ đại đạo chí lý trong thiên địa cũng không bị phản phệ bao nhiêu. Bất quá, vẫn có hao tổn tinh lực nhất định, cho nên ân tình các ngươi nhận được cũng không nhỏ đâu." Hắn dừng lại một chút, nhìn Trịnh Hạo Thiên đầy thâm ý: "Ngày sau, nếu có cơ hội, các ngươi chớ quên trả lại phần nhân tình này đó."
Trịnh Hạo Thiên đương nhiên là gật đầu vâng dạ, chỉ là trong lòng bọn hắn lại có một tia nghi hoặc.
Trần tông sư là nhân vật cỡ nào, chỉ bằng vào mấy tên tiểu tử bọn họ, cho dù muốn trả lại nhân tình, chỉ sợ cũng khó mà làm được.
Vân thái thượng trưởng lão vung tay lên, bốn tấm ngọc bài liền bay ra, hoa thành bốn đạo tinh mang bay vào trong tay bốn người bọn họ.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên cúi đầu, vừa nhìn không khỏi kinh hô một tiếng.
Trên ngọc bài của mỗi người đều có một con số phi thường rõ ràng. hơn nữa những con số này còn cao tới mức rợn người - trăm vạn.
Đối với loại ngọc bài này, bọn họ cũng chẳng xa lạ gì. Bởi vì trên người bọn họ cũng có ngọc bài giống thế này. Cho nên bọn họ biết, con số trên ngọc bài chính là số lượng linh thạch.
Chỉ là con số này thật sự quá lớn, cho dù là người giàu có như Trịnh Hạo Thiên, trong tay cũng chẳng có tới trăm vạn linh thạch.
"Số linh thạch này là thưởng cho các ngươi chém giết cường giả dị tộc trên chiến trường bách tộc." Vân thái thượng trưởng lão khẽ vuốt râu, mỉm cười nói: "Cái gì cần trong Vạn Bảo Hiên cũng có hết. Các ngươi dùng chỗ linh thạch này đi mua sắm đầy đủ, chuẩn bị trùng kích cảnh giới thập giai đi."