Một tiếng huýt gió cao vút theo gió truyền đi. Bên trong tiếng huýt gió này tràn ngập một loại lực lượng nào đó, khiến người ta nghe mà phải cảm thấy lạnh lẽo, phảng phất như người phát ra tiếng huýt gió này cực kỳ nguy hiểm vậy.
Tất cả địa ma nghe tấy tiếng huýt gió này đều lấm lét nhìn lại, trong lòng không hẹn mà cùng ẩn ước nổi lên một cảm giác sợ hãi.
Bọn họ cũng không biết, lúc này Trịnh Hạo Thiên đang khống chế quang minh cự kiếm, cho nên bên trong tiếng huýt gió này đương nhiên sẽ ẩn chứa lực lượng quang minh cường đại.
Địa ma tuy lợi hại, có thể xưng bá lòng đất vô số năm tháng, nhưng năng lực của bọn chúng trời sinh đã bị quang minh khắc chế, cho nên sau khi nghe thấy tiếng huýt gió này, đương nhiên sẽ có bản năng chán ghét và sợ hãi. Trừ phi bọn chúng có thực lực ngang ngửa với Trịnh Hạo Thiên, nếu không căn bản không thể khắc chế thứ cảm giác này.
Nhưng trong chiến trường thất xoáy này, cường giả linh thể lại không thể tiến vào trong, cho nên số lượng địa ma mặc dù rất lớn, nhưng lại không có một kẻ nào có thể kháng cự được áp bức của tiếng huýt gió này.
Trong bất tri bất giác, đám địa ma này đều theo bản năng, cố gắng hết sức tránh thật xa khu vực vang lên tiếng huýt gió này.
Dư Uy Hoa và Cừu Hinh Dư đang càn quét khắp nơi dưới lòng đất, sau khi nghe thấy tiếng huýt gió này, không khỏi lộ vẻ vui mừng. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái, lập tức dọc theo một cái lối đi, rời khỏi lòng đất mà bọn họ đã đánh giết trong suốt gần một năm qua.
Khi bọn hắn rời khỏi lòng đất, nhìn thấy ánh mặt trời sáng ngời, trong lòng cũng cảm khái ngàn vạn. Mà ánh mắt bọn họ, lại đồng thời chiếu về phía một nam tử trẻ tuổi đang ngẩng đầu huýt dài.
Tựa hồ cảm ứng được bọn hắn đến, người nọ chợt ngưng lại, quay đầu hé miệng để lộ ra một hàm răng trắng toát, cười nói: "Hinh Dư, Uy Hoa..."
Hai người gật mạnh đầu một cái, còn chưa kịp mở miệng thì từ phương xa đã truyền tới một tiếng chim khiếu lanh lảnh. Đại bàng do Lâm Đình biến thân thành đã phá không bay tới, vững vàng đáp xuống trước mặt bọn họ.
Bốn người đảo mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cất tiếng cười ha hả. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ở trong hoàn cảnh nguy cơ trùng trùng, có vô số cường giả dị tộc nhòm ngó, nhưng bọn họ vẫn cười không kiêng nể chút nào.
Nếu khi bọn họ vừa tiến vào chiến trường thất xoáy, mà dám cuồng tiếu như thế, nhất định sẽ bị các cường giả gần đó vây giết. Bởi vì đó là một hành động khiêu khích trắng trợn, chỉ cần là cường giả thập giai hơi có chút tôn nghiêm, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.
Nhưng lúc này, sau khi tiếng cười của bọn hắn truyền ra xa, lại không có một cường giả dị tộc nào tới khiêu chiến.
Dư Uy Hoa thu hồi tiếng cười, cúi đầu nhìn huyệt động dưới chân, lại đảo mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc nói: "Kỳ quái, địa ma và cường giả dị tộc từ khi nào lại hiền lành như vậy."
Cừu Hinh Dư bật cười, nói: "Dư sư huynh, địa ma bộ tộc bị người giết thảm lắm rồi, trong vòng bán kính vài dặm, làm gì có kẻ nào dám tới gần ngươi. Cho nên không có ai cũng chẳng có gì là lạ. Về phần những cường giả dị tộc sao...." Nàng liếc mắt nhìn Lâm Đình một cái đầy thâm ý, nói: "Cái này ngươi hỏi Lâm sư huynh là biết liền."
Dư Uy Hoa trời sinh tính tình hào sảng, lười động não tí thôi chứ chẳng phải người vụng về. Hắn giương hai mắt lên, nói: "Lâm Đình, bổn sự của ngươi không nhỏ a. Không ngờ khiến cho đám cường giả nơi này, vừa nhìn thấy bóng ngươi đã sợ hãi chạy mất."
Khóe miệng Lâm Đình khẽ nhếch lên, nói: "Ta là đại bàng yêu hóa biến thân, lấy tốc độ mà nói, ở trong chiến trường thấy xoáy tuyệt đối xếp vào hàng đệ nhất. Bọn họ cũng biết, nếu để ta chú ý tới, thì cho dù muốn trốn cũng là si tâm vọng tưởng, cho nên mới vội vàng tránh đi."
Mặc dù hắn nói thì có vẻ nhẹ nhàng hời hợt, nhưng tất cả mọi người đều biết, muốn trong vòng một năm đã tạo ra uy danh hiển hách như thế, nào phải chuyện dễ dàng chứ.
Trong quán trình này, tuyệt đối là tràn ngập vô số huyết tinh, mới có thể khiến cho đám cường giả dị tộc kiệt ngạo bất tuân, tự cho mình là cao vừa nhìn thấy Lâm Đình liền lập tức xoay người bỏ chạy.
Cho nên vào giờ phút này, cho dù hắn có tỏ ra cuồng ngạo gấp bội, cũng chẳng có ai dám tới khiêu chiến, tìm đường chết.
Linh quang trong con người Trịnh Hạo Thiên lóe lên, nhìn tầng tầng linh quang dập dờn trên thân thể mọi người, trong lòng có chút vui sướng.
Bọn họ tuy không đột phá tiến giai, nhưng chín tầng linh quang cùa bản thân cũng trở nên ngưng luyện nồng đậm tới cực điểm. Đây chính là biểu hiện đạt tới cửu giai đỉnh phong rồi.
Mấy người Cừu Hinh Dư có thể tấn chức cửu giai, hoàn toàn là vì tòa siêu cấp trận đồ do vị tiền bối cao nhân kia lưu lại.
Loại phương thức tăng thực lực này mặc dù nhanh, nhưng dễ dàng tạo thành tình huống căn cơ không ổn định.
Dựa theo dự tính ban đầu của mấy người Trịnh Hạo Thiên, bọn họ ít nhất cũng phải mất trên dưới ba năm củng cố, mới có thể vận dụng chân khí linh lực cửu giai tự nhiên, hoàn toàn nắm giữ cảnh giới đỉnh phong trong tay được.
Nhưng hiện giờ, mới chỉ một trăm trôi qua, thực lực ba người bọn họ đã được đề cao rất lớn. Từ mấy tay lính mới vừa tấn chức cửu giai, trở thành cửu giai đỉnh phong chân chính.
"Ha ha." Trịnh Hạo Thiên cười khẽ một lát, nói: "Nhãn lực Vân thái thượng trưởng lão quả nhiên lợi hại. Lão nhân gia cho chúng ta tiến vào chiến trường bách tộc, đúng là an bài tốt nhất rồi."
Dư Uy Hoa tràn đầy đồng cảm nói: "Đúng vậy, giờ thì ta đã biết, vì sao Hoàng mới có tu vi ngũ giai đã tiến vào chiến trường bách tộc rồi. Bởi vì, địch nhân nơi đây không chỉ vô số, mà còn cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là có thể mất mạng.
Mà loại cảm giác thường xuyên đi trên lằn ranh sinh tử này không thể nghi ngờ chính là cách kích thích tiềm lực bản thân tốt nhất, khiến thực lực người ta trong thời gian ngắn không ngừng được đề thăng." Hắn vung cao nắm tay, nói: "Hạo Thiên, ta quyết định rồi, ta cũng phải như Hoàng, tiếp tục thí luyện ở nơi này."
Lâm Đình khẽ gật đầu, nói: "Không sai, mặc dù phương pháp này có chút nguy hiểm, nhưng nhìn tốc độ đề cao thực lực của chúng ta.. ta nghĩ hoàn toàn có thể chấp nhận."
Khi mấy người bọn họ mới tiến vào chiến trường thất xoáy, cho dù gặp phải một cường giả dị tộc thập giai bình thường, cũng phải ác chiến một hồi mới có thể giải quyết đối thủ. Nhưng hiện giờ, những cường giả thập giai bình thường trong mắt bọn họ căn bản chẳng tính là gì, chỉ cần nhân số đối phương không nhiều lắm, bọn họ tuyệt đối có thể dễ dàng giết sạch.
Thực lực biến hóa như vậy, đương nhiên khiến bọn hắn lưu luyến nơi này không thôi.
Trịnh Hạo Thiên nao nao, đưa mắt nhìn bọn họ một cái thật sâu, nói: "Chờ sau khi chúng ta trở về bái kiến Vân thái thượng trưởng lão, rồi hãy quay lại đây tiếp tục thí luyện. Không...." Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta có thể tiến vào khu vực nguy hiểm hơn, bất tất phải lưu luyến chiến trường thất xoáy nữa."
Quả thật, với thực lực của mấy người bọn họ, cho dù có nán lại nơi đây cũng chẳng thể gặp được đối thủ nào cường đại hơn. Nếu đã như vậy, không bằng tiến vào nơi hung hiểm hơn, khiêu chiến những địch nhân càng thêm cường đại, như vậy tốc độ tiến bộ mới có thể nhanh hơn.
Cừu Hinh Dư mỉm cười, nàng lấy từ trong người ra một cái túi không gian, đưa cho Trịnh Hạo Thiên nói: "Hạo Thiên, đây là hỏa khí phượng hoàng mà ngươi bảo chúng ta tìm kiếm."
Trịnh Hạo Thiên nghe vậy liền mừng rỡ, vừa nhận lấy xong, không nhịn được liền hít một hơi lạnh.
Bên trong cái túi không gian này, không ngờ có ít nhất hai ngàn bình ngọc. Cho dù trong mỗi một bình ngọc chỉ có một đạo hỏa khí phượng hoàng, nhưng cộng tất cả lại cũng là một con số không thể khinh thường.
Bên trong động huyệt dưới lòng đất, số lượng hỏa khí phượng hoàng nhiều như vậy thật sự là nằm ngoài dự kiến của hắn.
Bất quá, nghĩ lại, hắn cũng hơi hiểu được.
Hỏa khí phượng hoàng, cũng không phải là phượng hoàng chi hỏa. Loại hỏa khí này chẳng qua chỉ là một tia lửa phượng hoàng vô ý lưu lại lúc còn sinh thời thôi. Cộng thêm hoàn cảnh đặc thù thai nghén hàng ngàn năm, mới sinh ra một đạo hỏa khí bất diệt.
Một con phượng hoàng khi còn sống, chỉ cần vỗ cánh một cái, cũng sinh ra hàng ngàn vạn tia lửa. Những tia lửa này phát ra cũng không khiến lực lượng phượng hoàng hao tổn chút nào, mà giống như mồ hôi của nhân loại chảy ra khi vận động vậy, thuộc một loại tiêu hao bình thường.
Phượng hoàng khi còn sống cũng không biết đã vỗ cánh bao nhiêu lần, hỏa khí phóng thích ra đương nhiên là vô cùng vô tận.
Tuy đại đa số bọn chúng đều tiêu tán rồi, nhưng chỉ cần có một phần tia lửa may mắn hóa thành hỏa khí ở nơi này, thì số lượng đã rất đáng sợ rồi.
Sau khi phát hiện ra bí mật này, địa ma bộ tộc liền lập tức phái tới một lượng lớn chủng tộc phụ thuộc tới để bắt giữ hỏa khí phượng hoàng. Trải qua một năm thời gian, thu hoạch nhất định là cực nhiều. Nhưng Cừu Hinh Dư và Dư Uy Hoa trong một năm này cũng giết chết rất nhiều địa ma bộ tộc, đồng thời đoạt luôn những bình ngọc trên người bọn chúng. Tuy so với chỉnh thể thu hoạch của địa ma bộ tộc thì không tính là gì, nhưng đối với một người mà nói, cũng là nhiều lắm rồi.
"Hạo Thiên, ngươi lấy mấy thứ này làm gì?" Dư Uy Hoa tò mò hỏi.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Chờ sau khi ta tấn chức linh thể, sẽ nói cho ngươi biết."
Hắn thầm nghĩ trong lòng, chờ đến khi hắn tấn chức linh thể, hẳn là có thể đi thử thu lấy quả trứng phượng hoàng kia rồi.
Nếu thành công đoạt được thứ đó, đương nhiên có thể nói cho mấy tên hảo bằng hữu. Nếu như thực lực không đủ mà biết việc này, chỉ sợ là hỏa chứ không phải phúc.
Dư Uy Hoa bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng không truy vẫn nứa.
Trịnh Hạo Thiên đem cất kỹ chiếc túi không gian đi, trầm giọng nói: "Mọi người, thời gian một năm mà Vân thái thượng trưởng lão ước định đã hết. Lão nhân gia ... hắc hắc, thật sự mà mắt sáng như đuốc a."
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu. Bọn họ dùng một năm thời gian chém giết trong chiến trường bách tộc, đem cảnh giới bản thân củng cố hoàn toàn, đồng thời đạt tới cửu giai đỉnh phong.
Mà hiện giờ lại vừa vặn tới kỳ hạn cuối cùng mà Vân thái thượng trưởng lão định ra cho bọn hắn.
Bởi vật có thể thấy được, lão nhân gia đã sớm tính tới điểm này rồi. Nhãn lực bậc này, quả thực khiến người ta nghĩ mà sợ.
Cừu Hinh Dư trầm ngâm một lát rồi nói: "Có lẽ, chúng ta nên trở về nghe Vân thái thượng trưởng lão dặn dò một chút. Nếu lão nhân gia có thể chỉ điểm một con đường đúng dắn, hiệu quả so với chúng ta tự mình khổ tu thì lớn hơn nhiều."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ừ một tiếng. Hắn cười nói: "Một khi đã vậy, chúng ta đi thôi."
Trên thân bốn người bọn họ cùng lóe lên quang mang, rồi bay lên trời cao.
Bầu trời là lãnh địa của thiên cầm dị tộc, nhưng khi Lâm Đình cùng mọi người phi hành, không ngờ không có bất cứ cường giả phi cầm bộ tộc nào dám tới xâm phạm.
Uy danhThiên Bằng chi vương đã lan rất xa trong khu vực này, không còn bất cứ thiên cầm dị tộc anof dám dễ dàng mạo phạm nữa.
Sau một ngày, bọn họ về tới ngoài rìa chiến trường thất xoáy, lấy ra ngọc thạch đặc thù trên người, bố trí thỏa đáng theo một phương vị nhất định. Tiếp đó bọn họ lấy ra Linh Quang phù dán lên phía trên.
Sau một lát, một đạo quang mang chợt vùng lên, cuốn bọn họ vào bên trong.
Tiếp đó, quang mang càng lúc càng trở nên chói mắt, cuối cùng tiêu tán vô tung...