Tiếng rống giận cường liệt vang vọng bên tai! Lúc này, một bóng người mang theo khí tức cuồng bạo không gì sánh được đã xông vào bên trong huyệt động.
Vào thời khắc mà bóng người này xuất hiện, bên trong động huyết tràn ngập một tiếng gió rít bén nhọn.
Động tĩnh mà người này mang đến không ngờ lại khiếp người như vậy.
Có điều, Trịnh Hạo Thiên hiện giờ đã hơn xa ngày mới tiến vào đại linh giới, hắn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, trên mặt nở một nụ cười hờ hững, không hề chịu chút ảnh hưởng nào của cỗ kình phong này.
Xuất hiện ở trong huyệt động là một địa ma hoàng tộc thân hình khôi ngô.
Bộ dạng của địa ma hoàng tộc kỳ thực không khác nhân loại là mấy, chỗ khác biệt lớn nhất chính là trên đỉnh đầu chúng có số lượng sừng khác nhau và dài ngắn bất nhất.
Lúc này trên đầu tên địa ma hoàng tộc vừa hiện thân có một đôi sừng hươu màu đỏ như máu, trên người gã cũng phóng thích ra khí tức hung hãn cường liệt.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, trong mắt hắn lấp lánh linh quang, đã nhận ra, quầng sáng trên người tên này cũng đạt tới mười tầng, hơn nữa còn là loại ánh sáng kiên cố, chính là cường giả thập giai đỉnh phong tựa hồ như tùy thời đều có thể bước lên cảnh giới cường giả linh thể.
Hơn nữa từ khí tức từ trên người gã phóng thích ra có thể thấy, gã không phải là địa ma hoàng tộc bình thường, thực lực của gã cường hãn tới mức cơ hồ có thể phân cao thấp với Ô Mặc.
Tuy nói rằng khí tức của một người yếu hay mạnh không thể nào đại biểu thực lực chân chính của người đó cao hay thấp, nhưng thông qua cảm ứng khí tức, lại có thể đại khái biết được thực lực của đối phương.
Ánh mắt của địa ma hoàng tộc này đảo một vòng, nhìn thấy thi thể của những Xuyên Sơn tộc đã chết, lại nhìn sang hai thanh cự kiếm rõ ràng là không tầm thường của Trịnh Hạo Thiên, vẻ mặt lập tức biến thành ngưng trọng.
Bảy tên Xuyên Sơn tộc không đáng để hắn để vào mắt, nhưng bỗng dưng, hắn lại hơi cố kỵ hai thanh cự kiếm ở bên cạnh Trịnh Hạo Thiên. Bất kể là quang minh kiếm lấp lánh sáng hay là hắc ám kiếm ảm đạm vô quang, giống như là hư vô đều khiến gã sợ hãi.
Khẽ gầm lên một tiếng, gã nói: " Nhân loại, ngươi là ai, vì sao lại giết nô phó của ta."
Trịnh Hạo Thiên cười xùy một tiếng, nói: " Trước khi hỏi tên của ta, chẳng lẽ ngươi không biết thông báo tên họ của mình trước à."
Trên mặt tên địa ma hoàng tộc lóe lên vẻ dữ tợn, nhưng sau khi liếc nhìn hai thanh cự kiếm đang bồng bềnh trên không trung, vẫn đành cố nuốt cục tức này vào bụng, nói: " Ta là địa ma hoàng tộc Ô Hồng vĩ đại, vậy ngươi là ai?"
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, mỉm cười nói: " Tại hạ là Trịnh Hạo Thiên."
"Ngươi tới đây làm gì?" Ô Hồng vẻ mặt dữ tợn quát.
Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, nói: " Nơi này là chiến trường thất xoáy, ta tới đây đương nhiên là để thí luyện rồi."
Thanh âm của Ô Hồng lập tức im bặt, gã lúc này mới nhớ ra, nơi này là chiến trường bách tộc, chứ không phải là một địa mạch bình thường.
Ô Hồng lại trầm giọng nói: " Nhân loại, nơi này là lĩnh địa được địa ma nhất tộc chúng ta chiếm giữ rồi, trừ địa ma nhất tộc chúng ta ra, những chủng tộc khác không được phép tiến vào, ngươi tốt nhất là mau đi đi."
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nhìn gã, địa ma hoàng tộc đều là những kẻ tính tình nóng nảy, giết ngươi không chớp mắt.
Nhưng sau khi tên gia hỏa này xuất hiện, rõ ràng là cố gắng đè nén tính nóng của mình, điều này khiến hắn hơi kinh ngạc.
Song, hắn lại không biết rằng, quang ám cự kiếm của mình đã mang tới cho đối phương áp lực cường đại như thế nào, cho nên mới khiến gã không dám tùy tiện gây chiến.
Chớp chớp mắt, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cười nói: "Ô Hồng, Trịnh mỗ tuy là lần đầu tiên tiến vào chiến trường bách tộc, nhưng lại chưa từng nghe nói, một địa vực nào đó trong chiến trường bị một một nào đó chiếm giữ, không cho phép người khác tiến vào." Hắn hơi dừng lại một chút rồi nói: "Chiến trường bách tộc tất nhiên là cường giả vi tôn, các ngươi dựa vào gì mà đuổi ta đi."
Sắc mặt của Ô Hồng lập tức đỏ lên, huyết dịch trên người hắn cũng bắt đầu xộc lên đầu, ngay cả đôi sừng hươu màu đỏ ở trên đầu hắn cũng biến thành đỏ rực, giống như là tùy thời đều có thể nhỏ ra máu vậy.
"Nhân loại, ngươi thật sự không chịu đi ư?" Gã hung hăng nói.
Trịnh Hạo Thiên thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: " Muốn ta đi vậy thì phải dùng thực lực để nói chuyện rồi."
"Tốt!"
Ô Hồng gật mạnh đầu, trong mắt dần dần biến thành đỏ rực: " Ngươi đã không muốn đi vậy thì đừng đi nữa." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Gã gầm lên một tiếng, cả người đột nhiên tán phát ra một mảng ánh sáng màu đỏ, sau đó trên người hắn được một chiếc khải giáp dày cộp che phủ. Trong tay không ngờ lại cầm một thanh thiên đao cũng đỏ như máu, chém một phát vào đầu Trịnh Hạo Thiên.
Một đao này không hề chút màu mè nào, vừa nhanh lại vừa độc.
Giống như là thiểm điện vậy, một đạo đã tới đỉnh đầu của Trịnh Hạo Thiên.
Mắt hơi sáng lên, Trịnh Hạo Thiên thậm chí là không có một động chút nào, tâm niệm khẽ động, quang minh cự kiếm bồng bềnh trên không trung lập tức lóe lên một cái, vào lúc Trịnh Hạo Thiên sắp bị chém liền xuất hiện phía trước đại đao, hung hăng va chạm với nó.
"Rầm..."
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, quang minh cự kiếm lắc lư hai cái, vẫn bồng bềnh bất động.
Ô Hồng tuy cũng không thối lui, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Tuy một kích vừa rồi nhìn thì giống như là không phân thắng phụ, nhưng Ô Hồng lại biết rằng, mình hôm nay gặp phải đối thủ rồi, chỉ sợ là so với dự liệu của mình còn khó chơi hơn nhiều.
Một đao này của gã tuyệt đối là toàn lực ứng phó, tuy không hi vọng có thể chém chết đối phương ngay tại đương trường, nhưng cũng có ý định giáng đòn phủ đầu.
Nhưng, một đao ngưng tụ lực lượng toàn thân của gã không ngờ lại không hề đánh tan được thanh cự kiếm xuất hiện trong không trung, kết quả này tất nhiên khiến gã rùng mình sợ hãi.
Thanh cự kiếm này, cũng quá đáng sợ rồi.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên nhướng lên, nỗi lo trong lòng triệt để được bỏ xuống.
Đây mới là uy năng chân chính của quang minh cự kiếm, ngay cả một đao kinh thế hãi tục như vậy cũng có thể bị nó dễ dàng cản lại.
Uy lực của thiên kiếm hợp nhất quả nhiên là bách kiếm không thể sánh bằng.
Sau khi kiếm quang ngưng tụ thành ngàn đạo, uy lực của nó sẽ có một bước tiến lớn.
Văn Nhân Băng Oánh ngày xưa lúc lực chiến đại sư huynh Hàn Lũy Nguyên của Bá Vương phong, kiếm quang ngưng tụ thành chẳng qua cũng chỉ hơn ba ngàn đạo mà thôi. Nhưng uy lực của một kiếm đó đủ khiến cho trời đất phải biến sắc, ngay cả cường giả như Hàn Lũy Nguyên cũng phải lập tức thua trận.
Tuy kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên ngưng tụ được hiện giờ chẳng qua chỉ là một ngàn đạo, nhưng trên bản chất lại không chút thua kém ba ngàn kiếm quang của Văn Nhân Băng Oánh, sự khác nhau giữa hai người chỉ là chênh lệch về độ sáng mà thôi.
Mà tên địa ma hoàng tộc thập giai ở đối diện tuy cường đại, nhưng nếu so với Hàn Tỳ Nguyên thì còn lâu mới bằng. Sau một đao này, không ngờ lại không thể phá được phóng ngự của quang minh cự kiếm. Đây cũng là chuyện đương nhiên.
Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên nói: "Có đi mà không có lại là phi lễ, xem quyền."
Nói xong, hắn bước ra một bước, không ngờ lại trực tiếp đánh ra một quyền vào giữa ngực đối thủ.
Ô Hồng trợ trừng mắt, nghĩ sao cũng không thông, không hiểu tên nhân loại này tự dưng mắc bệnh thần kinh gì.
Từ thanh cự kiếm mà hắn điều khiến cho thấy, hắn rõ ràng là một linh khí sư cường đại. Nhưng từ lúc nào linh khí sư của nhân loại vào lúc giao thủ với cường giả dị tộc lại sử dụng quyền đầu vậy?
Tuy gã không thể hiểu nổi là rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn vô thức giơ quyền đầu lên, nghênh đón đối phương.
Bởi vì gã biết rằng, nếu như mình dùng đại đao, vậy thì thanh cự kiếm bồng bệnh ở trên đầu đối phương tuyệt đối sẽ không tụ thủ bàng quan, mà ở sâu trong lòng gã, cũng đã tương đối cố kỵ thanh cự kiếm có uy năng vô cùng cường đại này.
Hai quyền đầu to nhỏ khác nhau hung hăng va chạm trên không trung, Trịnh Hạo Thiên lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cuồn cuộn từ trên quyền đầu truyền tới.
Nếu như là linh khí sư bình thường phải chịu dạng công kích này, chỉ sợ là cả cánh tay trong nháy mắt biến thành nát bấy, hơn nữa sẽ bị chân khí cường đại xâm nhập vào cơ thể mà bị trọng thương.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên hiện giờ sau khi xoa xoa tay, cắn răng chịu đựng một lát là khôi phục lại như bình thường.
Kiên thể đại thành quả nhiên có năng lực bất khả tư nghị, đặc biệt là sau khi dưới trạng thái nhân loại tu luyện đại thành, khiến cho trình độ cường hãn của thân thể hắn đã đạt tới một mức độ mà lúc trước không dám tưởng tượng tới.
Mặc dù trên thân thể thì hắn không thể nào bằng được yêu thú thực sự, nhưng cho dù là sau khi ngạnh kháng một quyền với địa ma hoàng tộc cũng chưa từng bị thương hại.
Đối với linh khí sư mà nói, cường độ thân thể như vậy tuyệt đối cực kỳ cường đại.
Hơn nữa, một khi hắn yêu hóa biến thân, vậy thì cường độ của thân thể yêu hóa của hắn sẽ có tăng cường gấp mấy lần, đây mới là chỗ đáng sợ thực sự của kiên thể đại thành.
Sau khi thử kiên thể thể thuật, Trịnh Hạo Thiên lập tức vung tay, hai thanh kiếm bồng bềnh trên đỉnh đầu lập tức bay ra, không chút lưu tình lao về phía Ô Hồng.
Trong miệng Ô Hồng phát ra tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ, gã vung vẩy đại đao trong tay, kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, hơn nữa khải giáp ở trên người cũng phóng thích ra huyết quang màu đỏ cường liệt, khiến cho đao quang của gã càng lăng lệ hơn mất phần.
Nhưng, tất cả những nỗ lực này dưới sự trùng kích của cự kiếm đều hóa thành vô dụng.
Lực lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong quang minh cự kiếm, ở trong không trung tung hoành bay lượn, mỗi một lần trùng kích đều khiến Ô Hồng rên thảm không thôi, gã không ngờ tới rằng, thanh kiếm quang bay lượn trên không lại có lực lượng bất khả tư nghị như vậy.
Mà khi động tác của gã hơi chậm lại, thanh hắc ám cự kiếm một mực lặng lẽ đứng trong không trung đã động rồi.
"Rầm!"
Sau một tiếng vang khẽ, hắc ám cự kiếm xuyên thấu qua ngực Ô Hồng, ở chỗ đó lưu lại một cái lỗ thật lớn.
Có điều, rất quỷ dị là, bên trong cái lỗ này không hề có máu thịt tung tóe, giống như là ở nơi này đột nhiên xuất hiện một con quái thú, nó há miệng ra, nhai nuốt toàn bộ huyết nhục của gã rồi vậy.
Động tác của Ô Hồng lập tức dừng lại, gã cúi đầu xuống, nhìn vết thương ở ngực mình với vẻ khó tin, gã không biết mình bị thương như thế nào.
Trịnh Hạo Thiên cười dài một tiếng, trong lúc ý niệm chuyển động, quang minh cự kiếm đã chém xuống.
"Bốp..."
Trường đao trong tay Ô Hồng, thậm chí là cả thân thể và khải giáp của gã đều bị một kiếm này chém bay, từ đó chia gã thành hai phần.
Mà ở vết thương của gã, đồng dạng cũng không có máu chảy ra.
Một vết cháy xém xuất hiện trên vết thương, nướng chín toàn bộ huyết nhục.
Hai loại lực lượng mà quang minh cự kiếm và hắc ám cự kiếm thể hiện ra hoàn toàn tương phản nhau, nhưng uy lực thì lại cùng cường đại tới mức không thể đoán định.
Mà sau khi song kiếm hợp bích, cho dù là địa ma hoàng tộc thập giai như Ô Hồng cũng bị diệt vong trong nháy mắt.