Hừ
Một tiếng hừ lạnh mang theo vẻ tức giận từ trong mũi Trịnh Hạo Thiên vang lên, trong ánh mắt của hắn đang nhìn về tên hỏa linh đã toát lên hàn ý lạnh thấu xương.
Năm trăm vạn kiếm quang, hơn nữa mỗi một đạo kiếm quang đều là kiếm quang hạch tâm chân chính mà hắn đã hao phí rất nhiều tâm huyết mới bồi dưỡng ra được.
Nhưng dưới một đòn bạo liệt thuật của hỏa linh này, năm trăm vạn kiếm quang cứ thế mất sạch.
Tuy Trịnh Hạo Thiên có số lượng kiếm quang khủng bố tới mười ức, nhưng một lần đã mất đi năm trăm vạn, vẫn cảm thấy đau lòng không thôi.
Đây đã là số lượng chiếm một phần hai trăm rồi.
"Ha ha..."
Tạp Phỉ Đặc cười dài một tiếng, bên trong tiếng cười đó tràn đầy vẻ đắc ý, hình thành sự đối lập với Trịnh Hạo Thiên lúc này.
"Nhân loại, bạo liệt thạch trên người ta chính là hỏa thạch từ sâu trong địa tâm ngưng kết mà thành, lực lượng bên trong nó cường đại vô cùng, cho dù là cường giả linh thể cũng phải sợ hãi ba phần, ngươi chỉ dựa vào kiếm quang không ngờ lại muốn đối kháng với ta, đúng là không biết lượng sức."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, ngón tay điểm nhẹ một cái, thiên vạn kiếm quang trên không trung lập tức bay xuống, từ các góc độ khác nhau bắn lên người Tạp Phỉ Đặc.
Những bạo liệt thạch này đã có lực lượng bạo tạc (nổ) cường đại như vậy, vậy thì Tạp Phỉ Đặc lại bày nó ra ở bên trên hỏa diễm chiến giáp, thế há chẳng phải là thành cái đích cho ngoại nhân công kích ư.
Một khi dẫn nổ hơn ngàn bạo liệt thạch này, vậy thì mặc kệ là thân thể của Tạp Phỉ Đặc cường hoành như thế nào, cũng chỉ có nước hóa thành hư vô mà thôi.
Xong, đối diện với thiên vạn kiếm quang khí thế chói lọi bay tới, Tạp Phỉ Đặc lại không hề sợ hãi chút nào. Trên mặt y lộ ra vẻ chế nhạo, cười ha ha nhìn kiếm quang đang bức gần.
"Vù vù vù!"
Kiếm quang vô cùng đâm lên hỏa diễm khải giáp của y, nhưng Trịnh Hạo Thiên kinh hãi phát hiện ra rằng, kiếm quang đâm vào những cái mụn cơm to nhỏ khác nhau đó, giống như là đâm lên đá kim cương cứng rắn nhất trên thế giới này vậy, trừ khiến cho kiếm quang có chút hao tổn ra thì không có bất kỳ tác dụng nào khác.
Ý định dùng kiếm quang công kích rồi dẫn nổ những khối đá đáng sợ này của hắn đã hoàn toàn thất bại.
Không những vậy, bộ khải giáp màu u lam trên người u linh cũng có năng lực phòng ngự cứng rắn tới mức khó mà hình dung được, kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên đâm lên trên, căn bản không lưu lại bất kỳ một dấu vết nào.
Hơn nữa, với cấu tạo cơ thể của hỏa linh, cho dù là đâm xuyên thân thể của y thì cũng không thể tạo thành bất kỳ một chút thương hại nào.
Từ phi là trực tiếp đâm trúng mệnh hạch bên trong thân thể hắn, nhưng muốn làm như vậy đâu phải là dễ.
Tạp Phỉ Đặc cười dài không thôi, nói: "Tên nhân loại ngu ngốc kia, nếu như những viên bạo liệt thạch này có thể bị ngoại nhân dẫn nổ, vậy thì ta khảm chúng vào chiến giáp làm gì?"
Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng khẽ động, đột nhiên cười nói: "Những viên bạo liệt thạch này chắc là trưởng bối của các hạ ban cho, quả nhiên là đồ tốt."
Tạp Phỉ Đặc cười hắc hắc, nói: "Ngươi không cần phải thử chọc giận ta, với địa vị của chúng ta ở trong chủng tộc, chẳng lẽ trưởng bối trong tộc không ban cho thứ gì ư? Ta không tin tất cả những thứ ở trên người ngươi đều do ngươi tự luyện chế thành."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đỏ lên, tâm niệm của hắn xoay chuyển, không tranh hơn thua trên miệng lưỡi nữa mà lấy ôn dưỡng hồ lô ra, truyền một loạt ý lệnh vào trong. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lúc này, kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên thao khống đã giảm đi hơn năm trăm vạn, tuy số lượng này đối với chỉnh thể mà nói thì không ảnh hưởng gì lớn, nhưng lại đã có thể kích phát kiếm quang mới để tiến hành bù đắp lại rồi.
Có điều, lần này Trịnh Hạo Thiên không hề kích phát ra kiếm quang bình thường.
Cổ tay run lên, bảo khí trường kiếm đã xuất hiện trong tay.
Sau khi trải qua một thời gian dài chăm sóc, thanh bảo khí này đã hoàn toàn hồi phục trạng thái đỉnh phong, hơn nữa còn tiến thêm một bước, trở thành một kiện bảo khí siêu phẩm hiếm thấy.
Trong khí xoáy, lực lượng quang minh cường đại bắt đầu thích phóng ra, bọn chúng hình thành từng đạo ánh sáng chói mắt bắn vào bên trong trường kiếm.
Sau đó, từng đạo kiếm quang từ trên trường kiếm kích phát ra.
Những kiếm quang này có khác biệt rất lớn với những kiếm quang trước.
Bên trong kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên kích phát ra lúc trước đều ẩn chứa số lượng lượng lượng quang minh và hắc ám khá yếu, nếu có người lấy được kiếm quang hơn nữa dò xét tường tận, khẳng định sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng quang ám chi lực trong kiếm quang đã đạt tới một loại trạng thái bình hành có thể gọi là hoàn mỹ.
Nhưng, kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên kích phát ra lần này lại khác hẳn.
Những gì mà hắn kích phát ra đều là những quang minh kiếm quang kinh túy nhất, bên trong những kiếm quang này, không ngờ lại không có một chút lực lượng hắc ám nào, mà là quang minh chi kiếm thuần túy nhất.
Chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp, Trịnh Hạo Thiên đã kích phát ra cả trăm vạn quang minh kiếm quang. Sau đó hắn thở hắt ra một hơi, khí xoáy trong đầu đột nhiên dừng lại, sau đó quang minh chi lực vô cùng vô tận trong nháy mắt chuyển hóa thành lực lượng hắc ám thuần úy nhất.
Bên trong khí xoáy, Mộng Yểm phát ra tiếng gào hưng phấn.
Khi lực lượng quang minh hoành hành, nó co rút thân thể lại, mà khi lực lượng hắc ám dư thừa thì nó lập tức biến thành vô cùng sôi nổi.
"Ầm!"
Lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, tuy Trịnh Hạo Thiên đã cố gắng để ra một khoảng trống thật lớn, nhưng số lượng thập ức kiếm quang dẫu sao cũng không phải là nhỏ, Tạp Phỉ Đặc lại một lần nữa dẫn nổ mấy viên bạo liệt thạch, lại có hơn ba trăm vạn kiếm quang hóa thành hư ảo.
Song, trong lòng Trịnh Hạo Thiên vẫn phẳng lặng như nước giếng, giống như những kiếm quang bị biến mất đó không phải là kiếm quang hạch tâm mà hắn cực khổ bồi dưỡng ra mà chỉ là những thứ hết sức tầm thường.
Từng đạo lực lượng hắc ám thuần túy bán vào bên trong bảo khí trường kiếm, sau đó từ bên trong nổi lên từng đạo kiếm quang màu đen.
Những kiếm quang này ảm đạm mờ mịt, giống như là người đi trong bóng tối vậy, lộ ra một cỗ khí thức quỷ dị mà thần bí.
Một trăm vạn quang minh kiếm quang thuần túy, một trăm vạn hắc ám kiếm quang tinh túy, cứ vậy đản sinh ra ở trước mặt hắn.
Nhìn hai loại kiếm quang hoàn toàn khác nhau ở trước mặt, trong lòng Trịnh Hạo Thiên có chút kích động, hắn mơ hồ cảm thấy rằng, đây tựa hồ như là chỗ dựa lớn nhất để ngày sau mình có thể đột phá cực hạn.
"Ầm!"
Lại là một tiếng nổ nữa, lại ba trăm vạn kiếm quang cứ thể tan tành mây khói.
Nhưng tất cả những điều này đối với Trịnh Hạo Thiên mà nói tựa hồ là một chuyện vớ vẩn.
Bởi vì toàn bộ lực lượng của hắn đã tập trung hết lên trên quang minh và hắc ám kiếm quang rồi.
"Hây!"
Từ trong miệng hắn truyền ra một tiếng quát khẽ, sau đó, quang minh kiếm quang và hắc ám kiếm quang lại bắt đầu dung hợp.
Một đạo, hai đạo, ba đạo....
Khi chín trăm chín mươi chín đạo quang minh kiếm quang dung hợp là một và chín trăm chín mươi chín đạo hắc ám kiếm quang dung hợp làm một, cả không gian tựa hồ như bắt đầu tràn ngập một loại khí tức nguy hiểm và cường đại.
Cực hạn, đây chính là lực lượng cực hạn.
Nhân lực có hạn, ở cửu giai mà có thể dung hợp chín trăm chín mươi chín đạo kiếm quang làm một, đã là cực hạn chân chính rồi.
Trong lịch đại truyền thừa của Vạn Kiếm tông, từ trước đến giơ chưa có ai có thể ở cửu giai mà dung hợp được ngàn đạo kiếm quang, ngay cả vị đệ nhất cao thủ của Vạn Kiếm tông uy danh hiển hách, được hào xưng là cường giả kiệt xuất nhất của nhân loại từ trước đến nay trên Phiêu Miểu đại lục cũng không thể nào làm được như vậy.
Nhưng tất cả những điều này, vào giờ này phút này đã bị đánh vỡ rồi.
Hai mắt của Trịnh Hạo Thiên trợn tròn lên, trong miệng hắn phát ra một tiếng gừ khẽ, căn bản là không thể nào nghe thấy được.
Tiếng gừ này vang vọng quanh người hắn, giống như là bị một loại lực lượng nào đó ước thúc nên không thể vang xa được, cho nên không bị hỏa linh phát giác ra.
Sau đó, thân hình của hắn nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt đã biến thành một con quái thú kim cương hung lệ.
Cơ thể của nhân loại cho dù là rèn luyện như thế nào cũng không thể thực sự cường đại bằng yêu thú được. Trịnh Hạo Thiên cũng tốn vô số tâm huyết trong việc rèn luyện nhục thể của mình, nhưng cường độ thân thể của hắn còn xa mới bằng được kim cương cự thú, nhưng cũng không kém là bao nhiêu.
Lúc này, sau khi hắn hóa thân thành kim cương, hai mắt trợn lên, một đạo quang minh kiếm quang và một đạo hắc ám kiếm quang lập tức bắn ra, lần lượt chui vào quang minh kiếm và hắc ám kiếm do chín trăm chín mươi chín đạo kiếm quang dung hợp lại.
Trong hư không, lập tức nổi lên lực lượng ba động kỳ dị.
Cỗ ba động này cường đại vô cùng, cho dù là kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên liều mạng che giấu cũng không thể nào ngăn cản được cỗ lực lượng này truyền bá rồi ngoài.
Sau đó, hai thanh quang minh kiếm và hắc ám kiếm trong hư không lập tức phát ra biến hóa to lớn.
Sau khi bọn chúng dung nhập một đạo kiếm quang cuối cùng, không ngờ lại không vỡ nát mà nhanh chóng biến thành lớn hơn.
Kỳ thực thể tích của chúng vốn so với kiếm quang bình thường đã lớn hơn nhiều. Nhưng do kiếm quang không phải là thực thể, cho nên sau khi tương dung, thể tích có thể tận sức thu nhỏ, nhìn cũng không thấy quá chênh lệch.
Nhưng khi ngàn đạo kiếm quang ngưng luyện thành một, thể tích của hai thanh kiếm này lập tức bành trướng gấp trăm lần.
Lúc này, bồng bềnh trước kim cương cự thú không ngờ là hai thanh cự kiếm dài gần một trượng.
Lớn đến thế này, cho dù là trong trường kiếm thần binh lợi khí chân chính cũng khá là hiếm có.
Hai thanh trường kiếm, một thanh kiếm quang như tuyết, sáng rực chói mắt, giống như mặt trời nhỏ chiếu ra ánh sáng vô cùng vô tận, chính là dung hợp quang minh chi kiếm dung hợp một tia lực lượng hắc ám.
Còn một thanh đen kịt như mực, ảm đạm vô quang, giống như là thâm u cự thú thích phóng ra khí thức khiến người ta sợ hãi, chính là hắc ám chi kiếm dung hợp một tia lực lượng quang minh.
Hai thanh cự kiếm này ngưng tụ thành một đạo lực lượng cường đại khiến người ta chấn động tâm thần.
Nhìn hai đạo kiếm quang to lớn tán phát ra khí tức khủng bố, trong lòng Trịnh Hạo Thiên không ngờ lại mơ hồ có một cảm giác lo lắng.
Ngày trước khi hắn được Văn Nhân Băng Oánh dẫn vào Vạn Kiếm tông, Văn Nhân Băng Oánh và Hàn Lũy Nguyên của Bá Vương phong phát sinh xung đột, hai người giao chiến tới sau cùng, Văn Nhân Băng Oánh ngưng tụ ra một thanh cự kiếm đánh bại gã.
Hiện giờ, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng hiểu rồi.
Sau khi ngưng kiếm thuật đạt đến cảnh giới thiên kiếm hợp nhất, sẽ có thể ngưng tụ ra kiếm quang cường đại như thế này.
Sự cường đại mà kiếm quang này sở hữu cơ hồ là không hề thua kém thần binh lợi khí chân chính chút nào.
Vạn Kiếm quyết, quả nhiên là một trong những công pháp cường đại nhất thiên hạ, khi tu luyện tới cực hạn, các loại diệu dụng thể hiện ra đều khiến người ta thèm muốn.
Hắn hít sâu một hơi, đảo mắt, ánh mắt ngưng trọng nhìn vào một chỗ nào đó, miệng quát khẽ: "Đi!"
Trong nháy mắt, quang minh cự kiếm khủng bố đó rạch phá hư không, lao vào trung tâm của bản trận, nơi hỏa linh Tạp Phỉ Đặc đang kinh dị bất định đứng đó.