Trời cao xanh biếc, mây trắng xóa. Trên tòa núi lớn này, gió mát thổi hây hây, bầu trời xanh như một tấm vải lụa, khiến người nhìn thấy nó có thể cảm nhận được sự yên tĩnh và trừ tĩnh hiếm có.
Có điều, không phải tất cả mọi người đều có tâm tình nhàn nhã để thưởng thức khí trời tươi đẹp hiếm có này.
Ở bên dưới một vách núi, mấy vị tu luyện giả đang giằng co với nhau.
Sắc mặt ngưng trọng nhìn bốn vị tu luyện giả dị tộc ở trước mặt, ba người Cừu Hinh Dư đều thả khí tức, thể hiện ra thực lực cường đại nhất của mình.
Đặc biệt là Cừu Hinh Dư, bên trên kiếm quang của nàng ta không ngờ lại dập dờn từng tia lực lượng kỳ diệu giống như có thể dụ hoặc nhân tâm. Nếu như có người bị những kiếm quang này vây khốn ở bên trong, vậy thì trừ hứng chịu sự công kích của uy năng từ bản thân kiếm quang ra, còn phải hứng chịu sự quấy nhiễu của lực lượng kỳ diệu trên những kiếm quang này, khiến cho đấu chí của người ta suy yếu, có người thậm chí còn đắm chìm trong đó, vĩnh viễn không thể nào thoát ra được.
Đây chính là kết quả sau khi Cừu Hinh Dư dung nhập Cực âm nội mị thuật mà nàng ta tu luyện được với Vạn kiếm quyết.
Đương nhiên, nếu chỉ với năng lực của nàng ta, muốn làm tới bước này, ít nhất cũng là chuyện sau khi trở thành linh giả. Nhưng bên trong khí xoáy của nàng ta còn cư trú một Trang Mạt Mạt lai lịch thần bí mạt trắc, thần thông quảng đại.
Dưới sự giúp đỡ và chỉ điểm của nàng ta, Cừu Hinh Dư mới có thể làm được tới mức này.
Nhìn kiếm quang kỳ dị quanh người Cừu Hinh Dư và sự biến thân kỳ dị của Dư Uy Hoa, Lâm Đình, bóng người chập chờn đó chậm rãi nói: "Nhân tộc..."
Vào sát na y mở miệng, không khí ở xung quanh tựa hồ như hơi bốc cao lên một chút. Đặc biệt là trên người y còn thỉnh thoảng bắn ra những đốm lửa, càng làm tôn lên vẻ khủng bố của y.
"Hỏa linh!" Hai mắt Cừu Hinh Dư đột nhiên sáng lên, nàng ta nói gằn từng chữ.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đồng thời giật nảy mình, tên to con ngốc nghếch càng thốt lên kinh ngạc: "Đây chính là linh tộc trong tinh linh ư?"
Thiên địa rộng lớn, chủng tộc sinh mệnh được thai nghén cũng nhiều không đếm xuể. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Yêu ma tinh quái chính là tên gọi chung của nhân loại đối với những chủng tộc này, chữ tinh trong đó bao gồm tinh và linh.
Sinh mệnh thể thực vật một khi có trí tuệ và thực lực cường đại, sẽ được gọi là tinh, mà một số tồn tại cường đại cực đoan, trừ bên linh vực đản sinh sẽ được gọi là linh.
Hỏa linh, chính là một sinh mệnh thể đặc thù như vậy.
Nó là linh chủng thiên sinh được đản sinh từ trong lực lượng đậm đặc nhất của hỏa diễm, từ thời khắc đản sinh ra đã có trí tuệ cực cao và thực lực cường đại.
Nhân loại cần phải tu luyện cực khổ, hơn nữa phải có thiên phú cực cao mới có thể trở thành tu luyện giả, mà muốn tấn thăng linh thể vậy thì càng là phượng mao lân giác, đã ít lại càng ít.
Nhưng, dạng sinh mệnh giống như hỏa linh một khi đản sinh, ít nhất cũng có thực lực của tu luyện giả tứ giai. Mà chủ yếu nhất là, bọn chúng chỉ cần không ngừng thôn phệ và hấp thu lực lượng cùng thuộc tính vậy thì tất cả một ngày có thể thành linh thể.
Đối với loại sinh mệnh như chúng mà nói, đạt tới cảnh giới linh thể dễ dàng như là trẻ con của nhân loại ăn cơm mà lớn dần vậy.
Trừ phi là nửa đường mất mạng, nếu không thì căn bản không thể xuất hiện điều gì ngoài ý muốn cả.
May mắn là, số lượng của loại sinh mệnh này ít tới cực đoan, nếu như số lượng của chúng cũng có thể nhiều như nhân loại, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, tất sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất đại tộc quần.
"Hỏa linh..." Trong miệng Dư Uy Hoa tấm tắc khen lạ kỳ, nói: "Đúng là không ngờ tới, ta còn có thể nhìn thấy một hỏa linh, đúng là phúc duyên không mỏng."
Lâm Đình tức giận nói: "Hỏa linh thì sao, đừng quên, kim cương và đại bằng điểu cũng là một trong nhị thập tứ thánh."
Loại sinh mệnh thể chỉ cần bình an trưởng thành là có chắc chắn thành cường giả linh thể như hỏa linh khẳng định là có tên trong yêu ma tinh quái thiên địa nhị thập tứ thánh.
Có điều nếu so sánh, kim cương và đại bằng truyền thừa vô số đời, so với tổ tiên có uy lực chấn hám thiên địa của họ thì còn xa mới bằng được.
"Nhãn lực của ngươi không tồi, không ngờ có thể nhận ra bản tọa." Đôi mắt hư ảo giống như hai ngọn lửa đang chập chờn của hỏa linh nhìn ba người, nói: "Ta không muốn làm địch nhân với nhân tộc, kim cương nhất tộc và thiên bằng nhất tộc, các ngươi đi đi."
Dư Uy Hoa đột nhiên mỉm cười, nói: "Chúng ta giết mấy tên thạch ma nhân, chẳng lẽ ngươi không định truy cứu ư?"
"Mấy tên thạch ma nhân này chỉ là nô phó của ta, ta không muốn vì mấy nô phó mà làm tổn thương hòa khí với kim cương và thiên bằng lưỡng tộc." Hỏa linh không chút do dự, nói.
Mà ở phía sau hắn, ba thạch ma nhân thập giai đều chắp ta trước ngực, cung kính lắng nghe, ngay cả một chút ý tứ chõ miệng vào cũng không có. Rất rõ ràng, hỏa linh này không nói dối, những thạch ma nhân này đều là nô phó chịu sự khống chế của y.
Cừu Hinh Dư thấy mọi chuyện tốt đẹp như vậy, trong lòng khẽ động rồi lập tức hiểu ra.
Trong thiên địa nhị thập tứ thánh, uy danh của kim cương và thiên bằng rất hiển hách, không hề kém tinh linh nhất mạch. Hỏa tinh này tuy có tu vi thập giai, nhưng cũng không muốn đồng thời trêu vào hai chủng tộc cường đại này. Còn nhân tộc, chỉ cần nhìn thái độ của mà tên hỏa linh này đối đãi với họ sau khi hiện thân là biết, y tuy có chút cố kỵ Cừu Hinh Dư, nhưng lại không để nhân tộc vào trong lòng.
"Hỏa linh, thực sự là cửu ngưỡng đại danh." Đột nhiên, một giọng nói rất quen thuộc với mọi người chậm rãi vang lên.
Trên mặt ba người bọn Cừu Hinh Dư đều lộ ra nụ cười vui vẻ, lần này bất kể là như thế nào bọn họ cũng không phải chịu thiệt rồi.
Hỏa linh sắc mặt trầm xuống, trên người tựa hồ như bốc lên từng ngọn lửa màu đỏ, y nghiêm giọng quát: "Ai đó, lăn ra đây."
Một bóng người từ trong sương mù nhàn nhạt bước ra, chính là Trịnh Hạo Thiên vừa kết thúc năm ngày bế quan.
Ánh mắt của ba người Cừu Hinh Dư không hẹn mà cùng chiếu lên người hắn, chỉ cảm thấy tinh khí thần của hắn tựa hồ như trong khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi không ngờ lại tiến thêm được một tầng.
Không hỏi cũng biết lần bế quan này hắn khẳng định có thu hoạch lớn, nếu không tuyệt đối không có được khí thế như này.
Dư Uy Hoa cười hề hề, nói: "Hạo Thiên, cảm giác thế nào?"
Trịnh Hạo Thiên cười rất thần bí, nói: "Chúng ta thử cái là biết ngay thôi."
Ánh mắt của hỏa linh lấp lóe mấy cái, tựa hồ như nhìn ra Trịnh Hạo Thiên không dễ chọi, lại có quan hệ thân mật với mấy người này. Y cuối cùng cũng có chút không nhẫn nại được nữa, ngọn lửa ở trên người từ nhàn nhạt như có như không chuyển thành dày đặc, hơn nữa còn phóng thích là nhiệt lượng cường liệt và dần dần biến thành khí tức hung lệ.
Y đã có một dự cảm, hôm nay sợ là rất khó được yên lành rời khỏi đây.
Trịnh Hạo Thiên quay đầu lại, nhìn hỏa linh rồi đột nhiên hỏi: "Hỏa linh các hạ tôn kính, không biết nên xưng hô như thé nào."
Trong lòng bọn Cừu Hinh Dư đều lấy làm lạ, sau khi tới đây, nếu là gặp được dị tộc, bọn họ trên cơ bản đều đánh ngay lập tức, rất ít khi hỏi lai lịch và tên họ của đối phương, không biết Trịnh Hạo Thiên hôm nay vì sao lại bất thường như vậy.
Tên hỏa linh đó do dự một lát rồi nói: "Bản tọa Tạp Phỉ Đặc, tới từ Tinh Linh đại lục."
Hỏa linh là một chủng tộc cường đại, mà bản thân Tạp Phỉ Đặc cũng là một người nổi bật trong hỏa linh tộc, hiện giờ có tu vi thập giai đỉnh phong, chỉ cần tích súc ra đủ lực lượng, tùy thời đều có khả năng hoàn toàn trưởng thành, biến thành một linh giả cường đại.
Nếu gặp bốn tu luyện giả cửu giai bình thường khác, y căn bản sẽ không thèm để ý, mà chỉ cần phất tay một cái là có thể đốt họ thành tro bụi.
Nhưng sau khi nhìn thấy những nhân tộc, kim bằng và đại bằng điểu này, trong lòng y lại sinh ra sự kiêng kỵ.
Đặc biệt là hai nhân loại này, trên người họ tựa hồ như ẩn chứa một loại cảm giác khiến người ta sinh lòng sợ hãi. Nếu không phải vậy, y cũng không thể có biểu hiện ôn hòa như vậy.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Thì ra là Tạp Phỉ Đặc các hạ." Hắn dừng lại một chút rồi thành khẩn nói: "Tiểu đệ cũng không muốn làm địch nhân của hỏa linh nhất tộc cường đại, cho nên tiểu đệ chỉ muốn thỉnh giáo một vấn đề, chỉ cần ngài có thể thật thà nói ra, đám tiểu đệ sẽ lập tức ly khai ngay."
Tạp Phỉ Đặc hừ một tiếng tức giận, nhưng nghĩ tới mục đích của chuyến đi này, vẫn cố gắng áp chế sự cuồng nộ ở trong lòng, nói: "Ngươi muốn biết cái gì?"
Trịnh Hạo Thiên nghiêm mặt, nói: "Tiểu đệ muốn biết, các hạ vì sao lại tới chiến trường thất xoáy."
Hỏa diễm trên người Tạp Phỉ Đặc đột nhiên lay động, từ bên trong tràn ra lực lượng hỏa hệ cường đại, ngay cả đất ở dưới chân y cũng dần dần biến thành cháy đen.
"Nhân loại, ta tới đây là để thí luyện."
Trong khí thế của y tuy tràn ngập một loại cảm giác thô bạo cường liệt, nhưng rất bất ngờ lại vẫn trả lời câu hỏi của Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Nếu như các hạ thật sự là vì thí luyện mà tới, vậy thì sau khi thấy đám tiểu đệ, chắc không nên bỏ lỡ cơ hội giao thủ này." Hai mắt hắn lấp lánh có thần, khóa chặt đối phương, nói: "Bốn người tại hạ tuy là cửu giai, nhưng lại không phải là tu luyện giả bình thường, điểm này các hạ không thể bỏ qua được."
Tạp Phỉ Đặc thơ dài một hơi, một ngọn lửa trồi ra thụt vào liên tục.
"Nhân loại, ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Trịnh Hạo Thiên thu lại nụ cười, nói: "Ta chỉ muốn biết mục đích chân chính khiến các hạ tới đây mà thôi."
"Đây không phải là việc mà ngươi có thể hỏi." Tạp Phỉ Đặc trầm giọng quát: "Nếu như ngơi vẫn muốn tiếp tục giây dưa, vậy thì ta cho dù là hao tổn một chút thực lực cũng phải vĩnh viễn lưu các ngươi lại nơi này."
Trong lòng Lâm Đình đột nhiên rúng động, nói: "Ngươi không muốn giao thủ với chúng ta là bởi vì không muốn tổn hao thực lực. Vậy thì chứng tỏ ở đây có một đối thủ khiến ngươi phải cố kỵ rồi..." Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên lăng lệ: "Hoàng của kim cương nhất tộc có quan hệ gì với ngươi?"
Ba người Trịnh Hạo Thiên đều ngây ra, mạch suy nghĩ của tên Lâm Đình này thực sự là thiên mã hành không, không ngờ ngay cả điều này mà hắn cũng liên tưởng ra được.
Song, khiến bọn họ giật mình là Tạp Phỉ Đặc sau khi nghe thấy cái tên này, ngọn lửa trên người đột nhiên bùng lên, giống như là lửa đổ thêm dầu vậy, biến thành nửa lớn rừng rực.
"Ta đang nghĩ từ đâu lại mọc ra mấy tên cường giả dị tộc, thì ra các ngươi cũng là vì người này mà tới." Giọng nói của Tạp Phỉ Đặc ầm ầm vang lên: "Đã như vậy, để ta hóa các ngươi thành tro bụi trước."
"Vù..."
Một cỗ hỏa khí dày đặc từ trên người y khuếch tán ra xung quanh, trong nháy mắt ngắn ngủi đã hoàn toàn bao phủ chu vi mấy chục dặm.
Tốc độ của y không ngờ chẳng kém Vạn Kiếm quyết cường đại một chút nào.
Mấy người bọn Trịnh Hạo Thiên trở tay không kịp, không ngờ lại không thể thoát khỏi vòng lửa quỷ quái này.