Từ khi miệng Mục Thiết châm phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ sáu trăm hai mươi lăm kiếm quang, rồi che phủ nửa lôi đài. Dư Kiến Thăng và Lâm Bảo Hoa bắt đầu hơi lo lắng.
Bọn họ rất có lòng tin với Trịnh Hạo Thiên, nhưng là trưởng bối nhìn hắn từ lúc bé như cái kẹo đến lúc đầy đủ lông cánh, trong lòng tất nhiên cũng lo nghĩ hơn người khác.
Cừu Hinh Dư nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người mỉm cười nói: " Dư thúc. Lâm thúc, mọi người yên tâm. Hạo Thiên chưa vận dụng bảo khí."
Hai người Dư Kiến Thăng liền yên tâm trở lại. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy bảo khí chỉ uy rồi.
Loại uy năng này tuyệt đối không phải linh khí kiếm quang có thể đối địch lại. cho dù có là kiếm quang lẫn tinh huyết cũng không cách nào địch lại được.
Nhưng sự việc tiếp theo đến cả cừu Hinh Dư cũng có cùng cảm giác với tất cả mọi người, một loại cảm giác như mộng như ảo.
Trịnh Hạo Thiên đích thực đã ra tay. mà với khí thế như lời đỉnh một kích giết chết Mục Thiết Châm. Nhưng mà hắn không có dùng bảo khí chỉ quang, vẫn là linh khí kiếm quang. Điều này mới thật sự làm mọi người rúng động một cách mành liệt.
Cự đại biến cố này nháy mất đã cuốn hút tất cả mọi người. Họ xem mà líu lưỡi, không chớp mắt một tí nào.
Từ lúc hai bẽn giao thủ đến kết thúc chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Mà số đông mọi người cùng chỉ có thể nhìn thấy màn kiếm quang nhiều màu sắc phi vũ đầy trời mà thôi.
Ngoài ra bọn họ cũng chỉ nhìn thấy cảnh Mục Thiết Châm nằm vật xuống lôi đài trở thành thi thể không chút hơi thở nào nữa mà thôi.
Mà chấn động mạnh mẽ nhất không phải là đa số đó mà chính là những người hiểu được ảo diệu trong đó.
Đã đoán được thản phận của Trịnh Hạo Thiên, hơn nữa còn biết hắn có bảo khí trên người, cũng biết kết quả cuối cùng nhất định là hắn. Nhưng phương thức hắn đạt được thắng lợi mới làm người ta khó tin nhát.
"Ngưng Kiếm thuật..." Một giọng nói khô khan ngờ ngàng vang lên Hắn ta nắm được Ngưng Kiếm thuật."
Đây là một vị trung niên nam tử, vầng sáng trên người tất cả là năm tầng. Nhưng bây giờ trông hắn chả có bất kỉ tia phong độ nào của trung giai tu luyện giả . sắc mặt đôi chút trắng bệch ra, ánh mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên như nhìn quái vật tiền sử.
Không chỉ có riêng hắn như thế, ở đây phàm là đạt đến trung giai trở lên không ai là không như vậy.
Ngưng Kiếm thuật.
Trong Vạn kiếm quyết, có kiếm thuật cơ bản và kiếm trận, hai loại thủ pháp điều khiển.
Kiếm trận là bao gồm tất cả kiếm quang, dựa theo một quy luật sắp đặt và chọn ra một loại kỹ xảo có uy năng lớn nhất.
Mà cơ bản kiếm kỹ lại là lực lượng căn bản của Vạn Kiếm quyết.
Ngưng Kiếm thuật chính là loại kiếm kỹ cường đại nhất mà tất cả linh khí sư đều thiết tha nắm giữ được.
Linh khí sư sau khi lên đến thập giai thì phải ngưng tụ linh thể, có độ khó cực kì lớn. thậm chí so với quá trình linh khí sư từ nhất giai lên đến thất giai còn khó khăn gấp mười lần.
Trong Vạn Kiếm Tông có không biết bao nhiêu thiên tài hơn người đều phải dừng lại ở mức này, vĩnh viễn vô pháp bước qua bước cuối cùng này.
Hết thảy đều là bởi vỉ bọn họ hoàn toàn không thể nắm giữ được Ngưng Kiếm thuật-kiếm kỳ cơ bản trong Vạn kiếm quyết.
Kiếm kỹ này chính là trở ngại bắt buộc mà toàn bộ linh khí sư phải vượt qua nếu muốn ngưng thành linh thể.
Nói như vậy muốn tu luyện kiếm kỳ cơ bản này tối thiểu phải đạt đến thất giai linh khí sư mới có thể cân nhắc tu luyện.
Nhưng giờ phút này Trịnh Hạo Thiên....
Những thấp giai tu luyện giả không hiểu đạo lý trong đó đều hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đã bị sự hoa lệ hung mãnh của kiếm quang trên sinh tử lôi đài làm chấn động.
Mà những kẻ tứ giai trở lên trung giai tu luyện giả lại có một sắc mặt vô cùng cổ quái, ánh mắt nhìn một nam tử vẻn vẹn chỉ có tam giai lại mơ hồ cảm thấy có tia kính sợ trong đấy.
Tam giai.
Không ngờ có kẻ tam giai đã có thể bắt đầu tu luyện Ngưng Kiếm thuật. Đáng sợ là ở chỗ là hắn đã có thể tu luyện thành.
Thế thỉ tiến lên tứ giai, thất giai thậm chí thập giai, hắn sẽ cường đại nghịch thiên đến mức nào đây?
"Không phải là Ngưng Kiếm thuật." Vương Nhất Nguyên đột nhiên mở miệng, giọng nói uyển chuyển ngừng lại một chút, có đôi chút lưỡng lự nói:
- Không hoàn toàn đã là Ngưng Kiếm thuật.
Trong đám người ở đây, nàng là lục giai linh khí sư duy nhất. Mà bình thường cùng nhiều lần nhìn thấy Văn Nhân Băng oánh tu luyện Ngưng Kiếm thuật, nên rõ ràng kiến thức của nàng không ai có thể bằng.
Vỉ vậy vừa nhìn thấy hơn hai trăm đạo kiếm quang nàng đã lập tức nhìn ra ảo diệu bên trong.
Năm trăm đạo kiếm quang hai cái thành một đỏi có sự tương liên chặt chẽ. nhưng vẫn chưa thực sự tương dung còn kém một bậc. Tuy chưa đạt đến mức tương đung thật sự nhưng với Trịnh Hạo Thiên đã là một chuyện giỏi lắm rồi.
Thở dài một tiếng. Vương Nhất Nguyên cảm khái nói:
- cừu sư muội, ta đã hiểu."
Cừu Hinh Dư không hiểu gì cả liền hỏi lại:
- Vương sư tỷ, tỷ minh bạch cái gì chứ?
Vương Nhất Nguyên cười khổ một tiếng nói:
- Ta rốt cuộc minh bạch tại sao đại sư tỷ lại coi trọng Trịnh sư đệ như thế. Mới chỉ ở tam giai mà hắn đã có năng lục bước đầu về Ngưng Kiếm thuật, cho dù coi trọng hơn nữa cũng không có chút gì quá đáng."
Cừu Hinh Dư khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười. Trong lòng nàng thật đắc ý và kiêu ngạo.
Trịnh Hạo Thiên có thành tựu càng cao. nàng lại càng cao hứng. Tâm tình tiểu nữ nhi nhiều khi quá phức tạp nhưng sao mà lúc này lại thật đơn giản.
Chỉ cần nghe được lời khen thưởng của người khác về người trong mộng nàng giống như cũng cảm thấy ngọt ngào.
Cao Thăng cuối cùng cũng thở dài một hơi. Ánh mắt đan xen nhiều cảm xúc nhìn Trịnh Hạo Thiên, sau đó sải bước tiến lên lôi đài, cất cao giọng nói:
- Các vị. sinh tử lôi đài đã chấm dứt. Các vị đều là nhân chứng. Theo Cao mỗ. các vị nên lưu lại danh tính?"
Tựa hồ không mấy kẻ do dự, liền nhanh chóng đáp ứng.
Mặc dù bọn họ biết, Trịnh Hạo Thiên đã giết hai người đều là môn hạ của Thiên Nhận Uyên. Trong đó lại có một kẻ có quan hệ huyết thống với vị thái thượng trưởng lão.
Thế nhưng năng lực Hạo Thiên thi triển quá cường đại vượt xa trí tướng tượng của tất cả. Một ngôi sao đã bay lên sẽ không chỉ biến thành lưu tinh xẹt qua, mà nhất định sẽ trở thành hằng tinh vô cùng rực rỡ.
Đối với Nhân vật có tiềm lực khổng lồ như bọn họ đương nhiên ngại gì mà không mượn cơ hội này kết giao một phen.
Mã Quần lập tức tiến lên, chỉ huy thủ vệ đệ tử nơi đây sắp xếp ngàn người đăng kí tính danh và quét dọn lôi đài. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Cuối cùng ngoài trăm người đến. hơn ngàn người đều để lại danh tính và môn phái, phong sơn rồi mới rời đi, lập tức sẽ tuyên truyền những gì hôm nay mình tận mắt nhìn thấy.
Bạch Thảo phong.
Tòa vô danh phong đầu vẫn tĩnh lặng như thường, mấy tháng trước vừa tuyển thêm sáu vị cực phẩm đệ tử. bây giờ lại lần nữa trở thành nơi đầu sóng ngọn gió, tiêu điểm chú ý bàn tán của tất cả mọi người.
Đưa mất nhìn ra xa, vân vụ lượn lờ giữa sườn núi chỗ dày chỗ thưa, thoáng chốc đã như thác nước xoay tròn rơi xuống, thoáng sau như dòng sông lớn dâng trào lên những đãy núi xa kia, lộ ra vân điện chót vót uy nghiêm giống như võ sĩ mặc giáp xếp hàng trong chiến trận, tỏa ra làn khói dày đặc tạo thành binh phong che chở ốc đảo đầy hương thơm quả ngọt ở đằng sau.
Đây là cảnh quan mỹ lệ trên Phượng sồ phong, đi đọc theo con đường này làm Trịnh Hạo Thiên tán thưởng không thôi.
Phượng sồ phong là một trong những trung phong, tất nhiên là có quy củ rất nghiêm ngặt, vượt xa Bạch Thảo phong.
Nhưng dưới sự dẫn đường của Cao Thăng, bọn họ cứ thế đi thẳng không gặp một trở ngại nào, cùng không có ai lại gần hỏi.
Bởi vậy có thề thấy được. Cao Thăng tại Phượng sồ phong tuyệt không phải là một lục giai chân truyền đệ tử binh thường.
Xa xa kia, thấp thoáng khu vườn trúc mang vè tĩnh mịch. Tại rừng trúc có mấy tòa đỉnh đài. thai, các vô cùng tinh xảo làm người khác không khỏi ngạc nhiên, cho dù là đứng ở xa ngấm nhìn cùng có cảm giác vui mắt đáng tán thưởng.
Cao Thăng đừng bước, mỉm cười nói:
- Các vị sư đệ. cừu sư muội sau khi xuất quan liền tiếp nhận lời mời của Vương sư muội đến cư ngụ ở bản phong. Mà đây là nơi nàng ở,"
Hắn hướng ánh mắt sang phía Trịnh Hạo Thiên trong lời nói toát lên đầy thâm ý:
- Trịnh sư đệ có thể hay không hài lòng?
Gương mặt cừu Hinh Dư khẽ đỏ lên, mình ở Phượng số phong lại muốn hỏi Trịnh Hạo Thiên có hay không hài lòng. Cao Thăng này thật đáng ghét.
Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, hắn liền tiến vào tiểu trúc.
Nhưng, sắc mặt của hán đột nhiên khẽ biến.
Ở bên ngoài rừng trúc, hắn chỉ thấy khu rừng trúc này thật thanh nhã tĩnh lặng. Nhưng khi tiến vào trong lại cảm ứng ngay được một cỗ khí tức khổng lồ trầm lắng như biển.
Cỗ khí tức này hẳn cũng không hề thấy xa lạ, trên ngọc bài của Văn Nhân Băng oánh tặng hắn cùng cảm thấy khí tức như vậy.
Hắn ngưng thần quan sát ti mi. lúc này trong nội tâm càng thêm kinh ngạc. Linh giác cảm ứng của hắn cho hay. khu rùng trúc tràn trề sức sống này lại có thể hóa thành từng đạo từng đạo kiếm quang, hình thành nên trận pháp huyền ảo khó miêu tả nổi
Lá cây phấp phới theo ngọn gió lại như không ngừng biến hóa thành kiếm quang, nội tâm không khỏi đẩy kinh sợ.
Trong nội tâm có chút rùng mình, hắn ngay lập tức bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Cao Thăng.
Cao Thăng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- chỗ này trước đây là chỗ ở của Văn Nhân sư tỷ. Trước khi sư tỷ đi có dặn dò, nếu ngươi hoặc là cừu sư muội đến bản phong nhất định phải mở nơi này."
Ngừng lại một chút hắn nói:
- sở trường của đại sư tỷ là trận pháp chi đạo. khu rừng trúc này có liên quan tới kiếm trận nhất mạch mà sư tỷ tu luyện. Đối với việc tu luyện của các ngươi ắt sẽ có chỗ giúp ích.
Trịnh Hạo Thiên Thần sắc nghiêm nghị nói:
- Văn Nhân sư tỷ chiếu cố chúng ta quá nhiều, tiểu đệ sẽ tạc dạ ghi nhớ.
Lúc này, hắn hoàn toàn cảm kích Văn Nhân Băng oánh. Hắn cũng hiểu rõ tại sao cừu Hinh Dư lại được tới đây cư ngụ.
Bởi vỉ cư ngụ ở chỗ này, đối với việc lĩnh ngộ kiếm trận truyền thụ của Văn Nhân Băng oánh thật sự có tác dụng rất lớn.
Bọn người Dư Uy Hoa hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhưng bọn họ không phải là linh khí sư, chưa từng tu luyện kiếm thuật của Văn Nhân Băng oánh, tất nhiên là không nhìn ra nguyên cớ này rồi.
Chỉ là sự tao nhã ở nơi đày thực sự có một phong vị khá lạ. Mà linh khí nồng nặc lại càng hấp dẫn bọn họ hơn.
Cao Thăng ngẩng đầu nhìn bầu trời nói:
- Trời đã tối. mấy vị sư đệ mới từ Luyện Yêu động ra. chắc hẳn cũng có ít mệt nhọc. Không bằng mau đi nghi ngơi, mai chúng ta lại trò chuyện."
Bọn người Trịnh Hạo Thiên tất nhiên rất vui vẻ đáp ứng. Theo sự sắp xếp của Cao Thăng liền tự động nhận phòng.
Cao Thăng và Vương Nhất Nguyên sắp xếp họ ổn thỏa rồi mới đi ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Ánh mắt cùng nhìn vào một chỗ nơi trong rừng trúc.
Hồi lâu sau, hai người lại cùng thu hồi lại ánh mắt, phát ra tiếng thở dài đầy cảm khái.
Đại sư tỷ quả thật rất có nhãn lực, quả nhiên không phải bọn họ có thể đạt được...