Chiến Thiên

Chương 197: Vào sơn môn



Mặt trời đỏ rực treo ở trên cao, thấp thoáng ẩn núp phía sau những áng mày ngũ sắc phiêu lãng trên không trung, chiếu xuống mặt đất hàng trăm cột sáng, theo những đám mây đi động không ngừng mà cũng thiên biến vạn hóa, tạo thành một vùng trời như tiên cảnh.

Ở phía xa xa, một mảnh kiếm hải đột nhiên xuất hiện, tràn tới tựa như sóng triều.

Chủng bay lướt đi, vượt qua vô số ngọn núi, bay thẳng tới một ngọn núi cao nhất bên trong trung tâm. Tiếp đó, quang mang kiếm hải chợt thu liễm lại, hóa thành một đạo thải hồng, vững vàng dừng lại trên đỉnh núi.

Sau khi thải hồng tiêu tán, lộ ra thân ánh Văn Nhân Băng Oánh cùng mấy người Trịnh Hạo Thiên.

Ke từ lúc mấy người Trịnh Hạo Thiên đi tới dưới đại kỳ Vạn Kiếm tông, toàn bộ những người đến từ tiểu Linh giới năm này đã bị các đại môn phái chia chác xong.

Thu hoạch lớn nhất, đương nhiên là Vạn Kiếm tông rồi.

Văn Nhân Băng Oánh mừng rỡ, không đám lưu lại, lập tức dùng hóa thành kiếm hải, bao phủ lấy mọi người, chạy thẳng về tới Vạn Kiếm tông.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên vững vàng đáp xuống mặt đất, trong mắt ai nấy đều thoáng lóe lên một tia hưng phấn.

Phi hành trên không, bay lượn giữa bầu trời, gần như đều là khát vọng bản nâng của mỗi người bọn họ đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Bất quá, với tu vi và thực lực của bọn họ hiện giờ, muốn làm được điều này thì thập phần miền cường, mà vừa rồi. Ở bên trong kiếm hải của Văn Nhân Băng Oánh, bọn họ lại được trải nghiệm sâu sắc niềm khoái cảm phi hành cực nhanh một lần.

Tuy đây là hưởng thụ dưới đôi cánh của người khác, nhưng loại trải nghiệm này thực sự là khó gặp được một lần.

Trong tiểu Linh giới, tuy Cừu Đường Cổ cũng có thể khống chế linh khí phi hành, nhưng so với tốc độ của Văn Nhân Băng Oánh thì thật sự là đệ tử gặp sư phụ, ruồi bọ gặp chim ưng.

Lúc này, đứng trên đỉnh núi phòng tầm mắt ra xa, chỉ thấy trước mắt là núi non trùng trùng điệp điệp, không thể nào nhìn thấy điểm kết thúc.

Nơi này không thể nghi ngờ chính là một sơn mạch rộng lớn vô cùng, mà nơi bọn họ đang đứng đúng là ngọn núi trung tâm, cho nên vô luận có nhìn về hướng nào đi nửa, cũng gần như không có sự khác biệt.

Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên, thoáng cảm ứng một chút, nói: "Nơi này hắn là Phi Thiên phong, linh khí thật sự là rất nồng đậm."

Sau khi hắn tới đại Linh giới, cũng đã vì mức độ nồng đậm của linh khí nơi này mà rất kinh ngạc.

Trách không được linh khí sư trong tiểu Linh giới lại ít như vậy. Bởi vì trong hoàn cảnh như vậy, gần như không có khả năng sản sinh ra linh khí sư.

Cho nên linh khí sư trong tiểu Linh giới mới hiếm thấy như vậy, so với luyện yêu võ giả mắt cân bằng đến mức độ khó tin.

Hơn nửa, phàm là linh khí sư từ nhỏ đã sinh sống ở tiểu Linh giới, đều sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với luyện yêu võ giả. Bởi vì có thể trở thành linh khí sư trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn là người có tiềm lực hùng hậu, tiền đồ sau này không thể hạn lượng.

Bất quá, sau khi mấy người Trịnh Hạo Thiên đặt chắn lên ngọn núi này, bọn họ mới biết được, thì ra mức độ nồng đậm linh khí không ngờ có thể đạt tới tình trạng thế này...

Trách không được Cừu Đường Cổ tuy bị trục xuất khỏi đại Linh giới, nhưng trong lòng hắn lại nhớ mãi không quên nơi này.

Nơi này mới là thiên đường chân chính mà tu luyện giả mơ ước.

Văn Nhân Băng Oánh vừa rồi không chỉ mang theo bảy người Trịnh Hạo Thiên về, mà ngay cả Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên cũng mang theo luôn, về phần chuyện trong Anh Tài chi thành thì lưu lại cho Vương Thiết Đạo dọn đẹp tàn cục.

Lúc này, nghe Trịnh Hạo Thiên nói. Cao Thăng bật cười, nói: "Trịnh sư đệ, nơi này có thể nói là Phi Thiên phong, nhưng cũng chưa hắn là Phi Thiên phong.

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Cao sư huynh, tại sao huynh lại nói như vậy?"

Tuy Trịnh Hạo Thiên còn chưa được cử hành nghi thức nhập môn, nhưng trong khoảng khắc hắn lựa chọn đứng dưới lá đại kỳ Vạn Kiếm tông, mấy người Cao Thăng đã chủ động sửa lại cách xưng hô, coi đó là chuyện đương nhiên.

Trên mặt Cao Thăng mang theo một nụ cười thần bí, nói: "Mọi người có thể nhìn xem, chẳng lẽ các ngươi không thấy địa hình nơi này rất kỳ quái sao?"

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía, bắt đầu đánh giá.

Một lúc lâu sau, bọn họ đều phát giác ra một số chỗ bất thường.

Nơi bọn họ đang đứng không thể nghi ngờ đúng là đỉnh của ngọn núi này, nhưng đỉnh núi này thật sự hơi bằng phẳng quá mức.

Cho dù không bay lên trên cao nhìn xuống, chỉ cần nhìn mặt đất bốn phía, cũng có thể dễ dàng nhìn ra điểm này.

"Nơi này..." Lâm Đình cau mày, nói: "Chẳng lẽ từng có người dùng đại pháp lực san bằng?"

Diện tích đỉnh nói thật sự quá lớn, mấy người bọn họ đứng trên đỉnh núi, giống như mấy hụt bụi nho nhỏ, bằng mắt thường không thể nhìn thấy được, ở trên một tấm thớt khổng lồ, bóng loáng.

Nơi này không hề giống với một đỉnh núi tự nhiên hình thành, ngược lại giống một nửa ngọn núi hơn, về phần một nửa còn lại, có lẽ đã bị người ta pháp lực khổng lồ mà lấy đi mất rồi.

Nếu như vẫn còn ở tiểu Linh giới, Lâm Đình tự nhiên không thể nào đưa ra được phán đoán như vậy.

Nhưng sau khi tiến vào đại Linh giới, đặc biệt sau khi được chứng kiên Văn Nhân Băng Oánh cùng Ngạo Thiên Cung. Tang Mục tranh đấu, nhân giới mấy người bọn họ bất chỉ bất giác được mở rộng rất nhiều, tư tưởng cũng trở nên thiên mã hành không.

Cao Thăng khẽ cười, hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói: "Lâm sư đệ, ngươi có biết vì sao Phi Thiên phong lại được gọi là Phi Thiên phong không?"

Tất cả mọi người đều theo bản năng, ngước nhìn theo ánh mắt hắn.

Trên bầu trời cao vợi, thủy chung vẫn bị một biển mây mù che phủ, với thị lực của mọi người căn bản là không thể nhìn ra cái gì, nhưng mấy người bọn hắn đâu phải kẻ ngu ngốc, được gợi ý rõ ràng như vậy, lập tức biết được ấn ý trong đó.

Cừu Hinh Dư thở dài một tiếng, cảm khái vô ngần, nói: "Phi Thiên phong thì ra là bay giữa không trung, trách không được lại có tên Phi Thiên phong."

Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu nói: "Đệ nhất thượng phong Vạn Kiếm tông, quả nhiên danh bất hư truyền."

Cao Thăng ngạp nghễ nói: "Các ngươi nói không sai, nơi này đúng là Phi Thiên phong, bất quá một nửa trên của núi đã bị đại năng trong môn chém rời, sau đó đưa lên giữa không trung..." Hắn lộ vẻ mặt tràn đầy vẻ tự hào, nói: "Ngày sau các ngươi nhất định có thể tiến vào Phi Thiên phong chân chính, khi đó tất minh bạch lợi ích trong đó rốt cuộc lớn đến cỡ nào."

Văn Nhân Băng Oánh tươi cười nhìn bọn họ. Tuy rằng hiện giờ Vạn Kiếm tông chiêu mộ được mấy ngàn trung thượng phẩm luyện yêu võ giả, cùng một lượng lớn liệp vương chưa luyện hóa yêu đan. Nhưng tinh anh chân chính trong đó lại chính là bảy người trước mắt này.

Trong Vạn Kiếm tông, giữa các phong cùng có quan hệ cạnh tranh kịch liệt. Lúc này trong lòng nàng đang tính toán, làm như thế nào mới khiến mấy người Trịnh Hạo Thiên gia nhập vào phong của mình.

Phải biết rằng, trừ thượng phong Phi Thiên phong ra, còn có mười một tòa trung phong.

Gặp đệ tử có tư chất thiên phú như vậy, chỉ sợ không có ngọn trung phong nào lại nguyện ý bỏ qua.

Đột nhiên một tiếng hú dài từ một tòa sơn phong xa xa truyền đến.

Tiếp đó, phía chân trời bỗng xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, thân ảnh kia đang phá không bay đi đột nhiên nhấc chắn lên, cứ như vậy ở giữa không trung bước ra một bước.

Bước ra một bước, toàn bộ không gian trước mắt tựa hồ cùng chịu ảnh hưởng cực lớn, một bước này phảng phất như vượt qua vô tận không gian, không ngờ cứ như vậy dễ dàng vượt qua khoảng cách giữa hai ngọn núi, trong nháy mắt xuất hiện trên lưng chừng núi Phi Thiên phong.

Sau khi thân ảnh kia xuất hiện bước chân tới Phi Thiên phong, nó lập tức thu nhỏ lại, đồng thời khối phục lại trở lại thành kích thước một người bình thường.

Đây là một vị nam tử trẻ tuổi, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi. Khuôn mặt hắn anh tuấn, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo, quanh thân dập dợn một cổ khí tức cường đại, nồng đậm đến cực điểm.

Sau khi hắn bước một bước, vượt qua hư không xuất hiện, nơi này lập tức tràn ngập một cổ uy áp cường đại, tựa hồ như muốn khiến cho tất cả vạn vật phải quỳ lạy dưới chân hắn.

Ánh mất hắn vừa chuyển đã rơi xuống trên bảy người Trịnh Hạo Thiên.

Ánh mắt cao ngạo mà lăng lệ kia tựa như một lưỡi đao sắc bén nhất trên thế giới, có thể nhìn thắu ngươi ta trong một ánh mắt.

Mấy người Dư Uy Hoa không hẹn mà cùng dâng lên một cổ hàn ý mãnh liệt trong lòng, theo bản năng bọn họ cảm nhận được, người này cực kỳ nguy hiếm.

Bất quá tiếp đó người này lại hơi nhíu mày, bởi vì hắn không thể nhìn thấu tất cả mọi người.

Trong bảy người này, trừ năm cực phẩm luyện yêu võ giả vừa nhìn đã rõ, trên người bọn họ gần như không có bất cứ bí mật nào dáng nói.

Nhưng đôi nam nữ còn lại lại khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hắn chỉ có thể ẩn ước cảm giác được đối phương là linh khí sư, hơn nửa số lượng khí xoáy chắc chắn không ít, xung quanh thân thể bọn họ giống như có một lực lượng nào đó thủ hộ, khiến cho hắn không thể nhìn thấu.

Với tu vi của hai người kia, căn bản không có khả năng ngăn cản được năng lực của ánh mắt hắn.

Cho nên, hai người này nhất định từng tu luyện một loại đỉnh cấp công pháp, có được thuật phòng ngự tự động, hoặc là trên người bọn họ có được bảo vật thần kỳ nào đó.

Nhưng vô luận là trưởng hợp nào, ở trong đám đệ tử mới nhập môn, đặc biệt là trong những người đến từ tiểu Linh giới, tuyệt đối được xưng là hiếm thấy.

"Tham kiến. Hàn sư huynh." Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên đồng thanh, cung kính nói.

Đôi mi thanh tú của Văn Nhân Băng Oánh cũng hơi nhíu lại, tựa hồ không thích người này.

Nhưng nàng cũng không nói thẳng ra, chỉ nhẹ nhàng nói: "Các vị sư đệ sư muội, để ta giới thiệu một chút, vị này là Hàn Lũy Nguyên sư huynh, là đại đệ tử của Phách Vương phong, một trong mười một tòa trung phong của Vạn Kiếm tông." Dừng lại một chút, nàng nói với giọng đầy thâm ý: "Hàn sư huynh tu luyện Kim Cương pháp quyết, yêu đan phục dụng cũng là Kim Cương nhất mạch, một thân thực lực không thể lường, các ngươi sau này nên học hỏi nhiều hơn."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư hơi đổi.

Mấy người Dư Uy Hoa có lẽ không biết được nhiều chuyện trong đại Linh giới, nhưng hai người bọn họ lại có được truyền thừa, kiến thức về đại Linh giới nhiều hơn xa người thường.

Kim Cương.

Trong yêu ma tinh quái. Kim Cương chính là danh từ để chỉ người khổng lồ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Người khổng lồ tuy phong phú chủng tộc, nhưng gần như mỗi một người khổng lồ đều có sức mạnh khủng bố, khó tưởng tượng nổi. Bọn họ là một chủng tộc cực kỳ cường đại, hiếm có người nào lại đám đi trêu chọc bọn họ.

Mà vương tộc trong người khổng lồ, chính là một thập nhị tứ thánh yêu ma tinh quái, đứng ngang hàng với Thiên Bằng - yêu thú có thể bay lượn ngàn dặm trong nháy mắt.

Tuy hình ảnh do Hàn Lũy Nguyên yêu hóa biến thân ra vừa rồi không phải là hình tượng của vương tộc cự nhân (người khổng lồ), nhưng thực lực đó cũng không phải nhỏ, trách không được khiến cho người có thực lực cường đại như Văn Nhân Băng Oánh cũng phải kiêng kị vài phần


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv