Trịnh Hạo Thiên hơi nhíu mày lại, nghe Vàn Thải Điệp phải dùng liên tiếp đến mấy lần từ may mắn đề miêu tả, hắn lập tức biết giá trị tấm phù triện này chỉ sợ đã vượt ra khỏi dự liệu của mình.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt vui mừng không thể che đấu nổi trên mặt Vân Thải Điệp là có thể đoán ra được một phần rồi.
Hơn nửa, nếu như ngay từ đầu Vân Thải Điệp vẫn cố ý giữ khoảng cách nhất định với hắn thì hiện giờ nàng đã chủ động hơn rất nhiều.
Loại biến hóa này cực kỳ vi diệu, nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn có thể cảm giác được rỗ ràng.
Dù sao, khách khí giả tạo và chân thành đối dài là hai việc hoàn toàn khác biệt.
Nhẹ nhàng lắc đầu. Trịnh Hạo Thiên nhắc chén trà trước mặt lên, nhắp một ngụm.
Nước trà ở đây cũng không biết có lai lịch thế nào, chỉ cần nhắp một ngụm thì miệng lập tức sinh hương, so với nước trà sử dụng trong Cừu phủ thì ngon hơn nhiều lắm.
Hắn trầm tình hỏi: "Vân đại chưởng quỹ, ta chỉ muốn hỏi một câu, tấm Sinh Mệnh phù này rốt cuộc có giá bao nhiêu?"
Vân Thải Điệp trong lòng sách sách xưng kỳ, nếu như là những ngọc phù sư khác, nếu đột nhiên luyện chế ra được một tấm siêu phẩm phù triện, cho dù không phải Sinh Mệnh phù mà là một loại phù triện bình thường đi nửa thì nhiều ít gì cũng có chút vui mừng lộ ra trên nét mặt.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên tuổi còn trẻ như vậy, lần đầu tiên luyện chế phù lục đã luyện chế được bảo vật phẩm cấp này, nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kỳ trầm ổn, phảng phất như không hề đặt chuyện này trong lòng. Tu tâm dưỡng tính bậc này, so với đại đa số mọi người không chỉ cao hơn một bậc.
Nhưng nàng lại không biết, mỗi một tấm Sinh Mệnh phù Trịnh Hạo Thiên luyện chế ra đều hoàn mỹ như thế.
Dưới tình huống như vậy, hắn thấy mãi cũng thành quen. Cũng chẳng trách được, khi hắn luyện chế ra tấm thứ nhất, hoặc giả như mấy tấm phù triện đầu tiên hoàn mỹ, có lẽ còn có hưng phắn một chút. Nhưng hưng phấn nhiều rồi thì cũng phải nhạt đi thôi.
Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Vân Thải Điệp nổi: "Trịnh công tử. Sinh Mệnh phù là một loại phù triện mà tất cả luyện yêu võ giả đều mơ tưởng có được. Cho dù chỉ là nhất giai phù triện. ít nhất cũng có thể đổi được mười viên linh thạch."
Chân mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy dựng lên.
Mười viên linh thạch?
Hắn thầm tính toán nhanh trong lòng, một trăm tấm phù triện trắng tiêu chuẩn cùng nguyên bộ Huyết Mặc trắp tương ứng có giá bán là mười viên linh thạch. Mà mỗi khi luyện chế một tấm Sinh Mệnh phù thì lại tiêu hao mất một phần mười linh khí ẩn chứa trong một viên hạ phẩm linh thạch.
Về phần linh bút giá một trăm viên linh thạch kia thì chỉ cần chi một lần rồi thôi, sau này có thể sử dụng đi sử dụng lại vô hạn, vậy không cần tính đến.
Nói như vậy, muốn luyện chế một tấm Sinh Mệnh phù, vốn bỏ ra là một phần năm linh thạch, nhưng vừa đảo tay một cái không ngờ đã có thể bán ra mười viên linh thạch.
Như vậy là có lời gấp năm mươi lần rồi....
Tuy nói về buôn bán. Trịnh Hạo Thiên căn bản là dốt đặc cán mai, nhưng cũng tính ra được, vụ làm ăn này lợi nhuận thật sự là quá lớn.
Vân Thải Điệp nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Thứ ta nói, chỉ là nhất giai hạ phẩm Sinh Mệnh phù bình thường thôi. Còn trung phẩm Sinh Mệnh phù có thể dễ dàng bán với giá mười lăm linh thạch một tấm, thượng phẩm Sinh Mệnh phù có thể bán ra với giá hai mươi linh thạch, còn về siêu phẩm Sinh Mệnh phù... Đó là bảo vật được các đại môn phái tích chứa, dùng đề ban cho đệ tử hạch tâm làm đồ bảo mệnh, trên căn bản là có tiền cũng khôngmua được."
Nói đến đây, trên mặt nàng lộ một nụ cười khổ nói: "Giá trị của một tấm siêu phẩm Sinh Mệnh phù thật sự là khó mà xác định được, bởi vì từ trước tới nay chẳng có ai lại đem nó ra bán cả, cho nên ta cũng không thể định giá chính xác."
Trong mắt Trịnh Hạo Thiên toát lên một tia kinh ngạc, hảo cảm trong lòng hắn đối với Vàn Thải Điệp lập tức đột tăng.
Cái loại hảo cảm này không phải là tỉnh cảm nam nữ, mà bởi vì Vân Thải Điệp có thái độ thành thật nên chiếm được hảo cảm của hắn. Nhưng Trịnh Hạo Thiên đâu có biết, nếu không phải trên tay hắn có đeo bạch ngọc giới chỉ thì Vân Thải Điệp cũng không dễ nói chuyện như vậy. Tám chín phần mười sẽ cố gắng ép giá xuống mức thấp nhất có thể.
Hiện giờ, Vân Thải Điệp cho dù có mọc thêm một lá gan nửa cũng không dám chiến tiện nghi gì từ chỗ Trịnh Hạo Thiên.
Trầm ngâm một lát. Trịnh Hạo Thiên cất cao giọng nói: "Vân đại chưởng quỹ, ta chỉ muốn biết, nếu ta bán tấm Sinh Mệnh phù này, ngươi có thể trả bao nhiêu linh thạch?"
Tinh quang trong mắt Vân Thải Điệp chợt lóe lên, nói: "Trịnh công tử thật sự muốn bán?"
Trịnh Hạo Thiên tức giận nói: "Nếu không bán ta lấy nó ra làm gì?"
Trên mặt Vân Thải Điệp lập tức lộ vẻ vui mừng. Đây tuyệt đối là vui mừng thật lòng thật dạ, so với nụ cười giả tạo lúc ban đầu thì dễ coi hơn nhiều.
"Siêu phẩm Sinh Mệnh phù tuyệt đối là bảo vật mà tất cả các luyện yêu võ giả đều thiết tha mơ ước. Những đáng tiếc tấm phù triện này chỉ là nhất giai. Cho nên ta có thể ra giá là năm mươi linh thạch." Nàng trầm ngâm một lúc, cuối cùng đưa ra một cái giá sát giới hạn nhất có thể.
Nảm mươi linh thạch tuy không phải ít, nhưng ở trong Đại Linh giới, muốn kiếm được năm mươi linh thạch không phải là chuyện quá khó khăn. Dùng năm mươi linh thạch đề mua một tấm siêu phẩm Sinh Mệnh phù, tuyệt đối có cả tá người tranh nhau giành giật.
Đương nhiên nơi này là Biền Tày thành, bởi vì quan hệ chênh lệch vùng miền, cho nên Vân Thải Điệp đưa ra cái giá năm mươi linh thạch cũng khá chuẩn rồi.
Nếu không phải là Vạn Bảo Hiên, thì tuyệt đối không có nhà thứ hai hào phóng như vậy.
Trái tim Trịnh Hạo Thiên như nhảy vọt ra khỏi, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy rõ ràng trái tim mình đang phát ra những tiếng thình thịch.
Nảm mươi linh thạch, vậy gấp 250 lần phí tổn rồi....
Trên thế giới này, còn có mánh buôn bán nào lãi hơn thế này sao?
Những Trịnh Hạo Thiên lại quên mất, nếu không phải hắn có cái khí xoáy quang ám trong não vực kia, hắn căn bản không thể làm được chuyện này.
Siêu phẩm phù lục là thứ hiếm có đến thế nào chứ. Xác suất luyện chế ra một tấm siêu phẩm phù triện thật sự quá thấp, quả thực khiến cho người ta phải uất nghẹn.
Một vị ngọc phù sư cho dù luyện chế liên tục một năm, nhiều nhất cũng chỉ ngẫu nhiên luyện chế ra được một, hai tấm mà thôi.
Khi ngọc phù sư luyện chế phù triện, chỉ cần chắc chắn một phần mười tỷ lệ thành công, thì cho dù tất cả đều là loại kém cỏi nhất cũng tuyệt đối không đến mức lỗ vốn, cho nên địa vị của ngọc phù sư ở Đại Linh giới vẫn rất cao.
Về phần số lượng quang hệ ngọc phù sư như Trịnh Hạo Thiên thì cực kỳ hiếm thấy. Mà phù lục do bọn họ luyện chế ra lại càng quý giá, có tác dụng lớn xa hơn bất cứ loại phù triện thông thường nào.
Cho nên, quang hệ phù triện tối thiếu cũng bán được với giá gấp năm mươi lần phí tổn.
Hơn nửa đây là ở Biền Tây thành, nếu đem đến Đại Linh giới, giá cả lại càng tăng lên chóng mặt.
Chỉ là, biến thái như Trịnh Hạo Thiên, tỷ lệ luyện chế ra siêu phẩm Sinh Mệnh phù lên tới một trăm phần trăm, tuyệt đối là trước nay chưa từng có.
"Vân đại chưởng quỹ, tấm Sinh Mệnh phù này thật sự đáng giá năm mươi linh thạch?" Do dự một lát. Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng trầm giọng nói.
"Tuyệt đối đáng giá, giá cả trên thế giới này đều phải tuân theo quy tắc: Vật càng hiếm thì càng quý. Số lượng luyện yêu võ giả nhiều hơn xa số lượng linh khí sư, mà linh khí sư muốn trở thành ngọc phù sư, hoặc là có tư chất trở thành ngọc phù sư cũng chỉ có một phần mười mà thôi. Đã thế số lượng quang hệ ngọc phù sư lại càng thưa thớt hơn...." Vàn Thải Điệp nghiêm nghị nói: "Cứ một trăm luyện yêu võ giả mới có một linh khí sư, mà quang hệ linh khí sư lại vạn người không được một. Cho nên, một khi Sinh Mệnh phù xuất hiện, cho dù chỉ là hạ phẩm nhất giai thì cũng bị người ta tranh cướp sạch sẽ."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu. Hắn không biết nhiều về Đại Linh giới, trên cơ bản chẳng khác nào người mù. Bất quá sau khi được Vàn Thải Điệp giới thiệu, trong lòng dần dần cũng có một ít khái niệm.
"Thật ra không chỉ là Sinh Mệnh phù, chỉ cần là phù triện do quang hệ linh khí sư luyện chế đều là như vậy." Vân Thải Điệp trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn nói: "Tấm siêu phẩm Sinh Mệnh phù này nếu đem đến Đại Linh giới, giá cả hắn vẫn có thể tăng cao hơn nửa. Nhưng nếu ở đây thì năm mươi linh thạch đã là cực hạn rồi."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng đại động, nhưng rất nhanh đã đè ép những ý nghỉ không thực tế trong đầu xuống.
"Vân đại chưởng quỹ, không biết ngài đã nghe nói đến Tịnh Tẩy phù chưa?"
Vân Thải Điệp mím cười, nói: "Đây là phù triện độc môn của ám hệ ngọc phù sư, có thể tẩy sạch yêu lực không thuần khiết trong huyết mạch luyện yêu võ giả, so với Sinh Mệnh phù còn trân quý hơn." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Nó có giá bao nhiêu?'
"Có tiền cũng không mua được." Vân Thải Điệp nói: "Số lượng ám hệ ngọc phù sư so với quang hệ ngọc phù sư lại càng ít ỏi hơn. Mà ám hệ ngọc phù sư có thể luyện chế Tịnh Tẩy phù, ngay cả trên toàn bộ Đại Linh giới cũng chẳng có mấy người. Cho dù là nhất giai hạ phẩm, ta cũng có thể mua với giá một trăm linh thạch. Còn nếu muốn mua ở chỗ ta, Thật xin lỗi, ta cũng không có mà bán."
Nàng còn tưởng Trịnh Hạo Thiên muốn mua Tịnh Tẩy phù, cho nên mới vội vàng từ chối.
Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, nói: "Vân đại chưởng quỹ, ta muốn mua một ít đan được giúp liệp vương tăng thực lực và một lượng lớn nhất giai yêu đan." Trên mặt hắn hơi lộ một tia tiếc nuối, nhưng trong lòng lại đang thầm vui mừng như điên.
Vân Thải Điệp thầm tính toán một lát, nói: "Trịnh công tử, đan được dùng cho cấp bậc liệp sư kỳ thật không quý, cho dù Bích Linh đan dùng cho liệp sư trùng kích liệp vương, cũng chỉ cần năm linh thạch là mua được. Nhưng yêu đan lại khác, cho dù là nhất giai yêu đan cũng cần tới năm mươi linh thạch, không biết ngài cần bao nhiêu?"
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: Trước tiên ngươi cứ đưa cho ta một ít đan dược dùng cho liệp vương , kèm theo bốn viên Bích Linh đan nửa, về phần yêu đan, ngươi cứ chuẩn bị sẵn hai mươi viên đi.'' Hắn vỗ trán một cái, nói: "Đúng rồi, tiện thể giúp ta chuần bị một trăm tấm phù triện trắng tiêu chuẩn và Huyết Mặc trấp, ta phải đi rồi."
Vân Thải Điệp lập tức nhíu mày, mấy thứ đan được, phù triện trắng thì chẳng đáng bao nhiêu, nhưng hai mươi viên yêu đan lại có giá trị đến một ngàn linh thạch rồi
Số tiền này đối với Vạn Bảo Hiên mà nói, tất nhiên chẳng là cái gì, nhưng đối với chi nhánh ở Biền Tây thành mà nói, đã là một khoản tiền rất lớn rồi.
Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, từ trên người móc ra hai mươi tấm phù triện, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Gương mặt Vân Thải Điệp khẽ động, nàng nhẹ nhàng lần lượt mở từng tấm phù triện ra.
Tiếp đó, sắc mặt nàng bất đầu biến ảo không ngừng.
Từ kinh hỉ đến khiếp sợ, rồi lại đến chết lặng. Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, nàng tựa hồ đã trải ra tất cả các trạng thái tình cảm.
Sau nửa canh giờ, Vàn Thải Điệp cảm thấy mỹ mãn, tự mình tiễn Trịnh Hạo Thiên ra khỏi đại môn.
Sau khi Trịnh Hạo Thiên rời đi, nàng lập tức tiến vào trong mật thất của Vạn Bảo Hiên, đồng thời hạ lệnh, không cho phép kẻ nào tới quấy rầy.
Trong cả Vạn Bảo Hiên cũng chỉ có đại chưởng quỹ mới có thể mở ra vào tiến vào căn mật thất này . Khi cánh cửa mật thất đóng lại, cả gian phòng lập tức yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất như đã bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.