Một lần nữa bước vào chiến trường, thế cục đã hoàn toàn khác với ấn tượng của Đường Vũ.
Trong đầu cậu, chiến tranh vẫn dừng lại ở những cuộc đấu quy mô nhỏ, mà thực tế, hình ảnh mấy chục đến mấy trăm chiếc cơ giáp trong cùng một khu thống nhất chiến đấu đâu đâu cũng có.
Trong đội ngũ chiến đấu, chiến thuật đã trở nên càng lúc càng quan trọng.
Cho dù trong chiến tranh rất ít khi có khói thuốc súng, nhưng mỗi lần ánh sáng bùng lên chói mắt đều đại biểu ít nhất một chiếc cơ giáp đã tiêu vong.
Nhiệm vụ Ian nhận được vẫn là ở ngay tiền tuyến, hội họp với Noah và Phùng Nghị, tử thủ phòng tuyến.
Trên đường đến vị trí nhiệm vụ, Đường Vũ vẫn không ngừng mở những đặc tính của chiến thần.
Nếu cậu nguyện ý, thậm chí cậu có thể nhìn thấy rõ người ở ngoài một năm ánh sáng, hơn nữa có thể căn cứ theo hành động của cơ giáp để phán đoán độ dung hợp của người điều khiển và cơ giáp, cùng với các số liệu quan trọng của cơ giáp.
Đường Vũ cho Ian biết tất cả những tính năng của chiến thần mà cậu đã kích hoạt.
Làm người điều khiển, độ cảm ứng của Ian đối với chiến thần đương nhiên không cao như Đường Vũ đã hoàn toàn dung làm một thể với chiến thần, nhưng chỉ cần Đường Vũ cho anh biết đặc tính nào đó, Ian sẽ có thể phát huy đến mức lớn nhất vượt khỏi dự liệu của Đường Vũ.
__ Anh đúng là thiên tài điều khiển.
Đường Vũ tán thưởng.
__ Vì có cậu.
Đối phương truyền về tâm tình bình tĩnh và khiến người yên tâm.
Đường Vũ có thể tưởng tượng ra, nếu câu này được đối phương nói bằng miệng, đại khái cũng là nhàn nhạt, không có một chút nhấp nhô nào.
Nhưng đối với cậu, một câu nói không mang theo chút hàm ý lấy lòng nào, vẫn quá mức ngọt ngào.
Trên đường đi, những chiến sĩ thấy một thứ lấp lánh ánh sáng vàng tiếp cận, đều sửng sốt, rất khó tưởng tượng nó rốt cuộc là gì.
Trong vũ trụ, rất hiếm hoặc có thể nói gần như không có thiết bị hoặc máy móc nào lại có màu chói lọi như vậy, khi màu vàng rực rỡ bị sao chổi hoặc hằng tinh nào đó chiếu sáng, quả thật chính là tấm bia di động.
Sau khi xác nhận đó không phải là cơ giáp bên mình, người Hyde liền có hành động, phái người ra truy kích chiếc cơ giáp màu vàng.
Nhưng không một ngoại lệ, sau khi đi theo không lâu, họ đã mất dấu tích của chiếc cơ giáp đó, ngay cả ra đa theo dõi cũng không thể quét được.
Không phải chiếc cơ giáp đó có thể tàng hình, mà đối phương quá nhanh, chỉ chớp mắt đã ra khỏi phạm vi theo dõi của họ.
Trải qua một màn này, người Hyde vội vã báo cáo về chiếc cơ giáp đó, rồi trở về chiến trường.
Tuy kỳ quái, nhưng cũng không mấy xem trọng chuyện đó, cho đến khi họ nhận dược yêu cầu từ cấp trên, muốn đoạn video từ cảnh phát hiện chiếc cơ giáp màu vàng đến khi nó biến mất.
Tất cả video ghi lại cảnh đó đều được giao lên, lúc này mới có người ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì?!” Abner kết nối liên lạc hình ảnh, nghe âm thanh, chính là người đàn ông nói chuyện với ông ta lần trước.
Người đàn ông đó cũng như Abner, rất già, mái tóc trắng xóa, nhưng da thì tốt hơn Abner không ít, nên trông cũng trẻ tuổi hơn.
Abner cũng đang nhìn tư liệu trong tay, trên màn hình là một điểm sáng màu vàng, phải chiếu chậm trên ngàn lần mới miễn cưỡng nhìn ra thực ảnh của điểm sáng đó.
Đó là một chiếc cơ giáp nhỏ hơn những chiếc cơ giáp bình thường, chỉ có ánh mắt là rõ ràng, lạnh lẽo không sợ hãi, nhưng đủ khiến người ta sinh ra hoảng sợ.
“Chiến thần… Ares…” Abner lầm bầm không dám tin.
“Cái… cái gì?” Rõ ràng đối phương không nghe rõ lời Abner, hoặc đang hy vọng mình có được một đáp án khác.
“Là Ares…” Abner nói xong mấy chữ đó, thì nhanh chóng mở một loạt màn hình, phía trên có rất nhiều hình ảnh và số liệu.
“Không thể nào, tôi xem thử tôi xem thử… không thể… đây là chuyện từ khi nào…” Abner vừa tra tìm vừa lầm bầm.
Gương mặt vốn già nua thoáng chốc không còn chút sinh khí, khi chân mày nhíu lại, nếp nhăn tụ ở giữa mày, dường như không bao giờ giãn ra nữa.
Trước đó tuy ông từng nghe nói chiến thần thức tỉnh, nhưng ông đã xem qua tài liệu về chiến thần lúc đó, và xác định nhất định là một người may mắn nào đó được chiến thần khẳng định, nên có thể điều khiển chiến thần, nhưng ông vừa nhìn đã nhận ra, chiến thần khi đó cũng chỉ là một chiếc cơ giáp bình thường kiên cố hơn cơ giáp khác mà thôi, không có đặc tính gì, vậy mà lần này… tốc độ phân tích ra từ video cho thấy, nó tuyệt đối không phải là tốc độ mà cơ giáp bình thường có thể đạt đến, có thể nói, toàn tinh hệ Abel này chưa từng có tốc độ nào sánh được với nó!
“Rốt cuộc sai sót ở đâu, chỗ nào?” Abner vẫn đang phân tích những tài liệu ông có được, cho đến khi một gương mặt bình thường đến mức vừa nhìn đã quên ngay xuất hiện trong màn hình của ông.
Thân thể người đó gầy yếu, vóc dáng không cao, mái tóc màu đen, ngũ quan không xuất sắc, chỉ có đôi mắt là còn thu hút được một chút.
Abner nhìn người đó, đầu óc bất chợt như bị sét đánh, thoáng chốc, rất nhiều chuyện ông chưa từng chú ý đều sáng rõ.
“Đường Vũ… cậu ta cũng tên Đường Vũ…” Abner cười khổ, ngồi xuống ghế: “Dưới đèn thì tối, không ngờ tôi chỉ không chú ý đến đứa học sinh tôi tự dẫn ra…”
Abner bất chợt nhớ ra gì đó, không quan tâm người kia đang la hét gì với mình, nhanh chóng mở danh bạ, nhấn gọi Lunerb: “Cậu qua đây một chuyến.”
Ông biết Lunerb đang tiến hành một nghiên cứu rất nguy hiểm, ông tước đoạt tất cả quyền hạn của Lunerb ngăn cản đối phương tiếp tục, bây giờ nghĩ lại, mới cảm thấy rợn sóng lưng…
Đệ tử mà ông vừa ý nhất, đã phản bội ông rồi!
Lúc Abner đang đợi Lunerb, đồng thời còn phải không ngừng an ủi một người đàn ông khác đang ở biên giới bùng nổ.
Chiến thần… chiến thần… ông nhất định phải nghĩ cách đối phó với thần thoại đó.
Con chip lại chớp vài cái, Abner không kiên nhẫn kết nối, nghe xong sắc mặt đột biến.
“Cái gì? Mất rồi? Sao có thể!”
Cùng lúc này, Franco vừa kết thúc cuộc đối thoại với Ogavin, vẻ mặt rất thoải mái, dường như cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đã vây khốn từ lâu.
Ông bước lại chỗ cửa sổ, nhìn bầu trời mông lung bên ngoài, lầm bầm: “Ngày này… đã quá lâu rồi.”
Máy liên lạc trên cổ tay Ian vang lên ba tiếng tít tít tít, anh kết nối, bên trong truyền đến âm thanh hơi chói tai của Phùng Dương.
“Ian, anh có thể liên lạc được với Đường Vũ không?”
“Cậu có chuyện gì.”
“Cũng có nghĩa là anh có thể?” Giọng Phùng Dương lập tức thấp đi không ít, dường như đã được yên tâm, đại khái là sợ Ian phủ định, Phùng Dương lập tức lanh lẹ bổ sung: “Tôi sẽ không cho bất cứ ai biết, xin anh cho tôi biết, Đường Vũ vẫn khỏe chứ?”
Ian yên lặng một lát, vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng xem như ngầm thừa nhận: “Cậu nói đi.”
Phùng Dương cũng không truy hỏi, trong lòng cậu đã có được đáp án.
“Trừ chuyện Đường Vũ từng nhờ tôi hỏi đàn anh Lub, tôi… gần đây tôi có được một thứ.”
“Thứ gì?”
“Ừm, tôi cũng không biết, cảm thấy rất đáng sợ, cho nên không mở ra xem. Là một cái hộp lớn, nhưng chất liệu rất kỳ lạ, tôi chưa từng thấy qua, bên trong hình như là dịch thể.”
“Từ đâu có được?”
“A, nhặt được.”
“Cậu cảm thấy chuyện này có quan hệ gì với tôi và Đường Vũ?”
“Tôi không cố ý làm phiền anh.” Đại khái chỉ có khi đối diện với Ian, Phùng Dương bình thường ngang tàng sẽ thu liễm lại thậm chí còn có kính sợ: “Nhưng tôi cảm thấy dịch thể chứa đựng bên trong tạo cảm giác rất giống với dịch cảm ứng đặc chế cho anh mà tôi từng cùng Đường Vũ nghiên cứu, chẳng qua quá mãnh liệt, mãnh liệt gấp bội lần.”
Đường Vũ luôn có thể nghe âm thanh của Phùng Dương, chỉ là cậu không thể truyền đạt suy nghĩ của mình cho ai khác ngoài Ian.
Lúc này nghe Phùng Dương nói thế, trong đầu Đường Vũ hiện lên một suy nghĩ: Không phải chứ, không lẽ lại may mắn như thế?
“Nói ra cũng thật kỳ lạ, cái hộp đó đột nhiên xuất hiện, tất cả máy giám sát cũng không thể quay được cảnh nó xuất hiện, chỉ là nó rất gần tôi, hơn nữa tôi lại cảm thấy quen thuộc, nên nói đó là đồ của tôi, mới giữ lại được.”
__ Lẽ nào thật sự là thứ đó? Có đặc tính thời không, rất có thể đó chứ.
“Cho nên tôi muốn hỏi Đường Vũ xem, cậu ta có muốn không, nếu không muốn, tôi sẽ giao ra.”
__ Muốn muốn muốn!! Bảo cậu ta nhất định phải bảo quản tốt, bây giờ trong quân doanh có những ai? Phái toàn bộ đi bảo vệ Phùng Dương và cái hộp dịch thể đó!
__ Cậu cho rằng đó là…?
Ian và Đường Vũ giao lưu.
__ Rất có thể chính là kiến cái!
Nhưng Đường Vũ không hiểu, con kiến cái đã chết đó tại sao lại xuất hiện ở quân doanh Derek, cho dù tộc kiến có năng lực xuyên việt thời gian và không gian nhất định, cũng không có nghĩa một con kiến cái đã chết còn có thể suy nghĩ, sau đó xuyên đi chứ?
Tuy nhiên, trong kế hoạch trước mắt của cậu, con kiến cái này quả thật rất cần thiết… có thể nói, không có kiến cái, cậu căn bản không thể khai triển kế hoạch của mình!
Nhưng, buồn ngủ gặp chiếu manh, có chuyện tốt thế này sao? Hơn nữa làm chuyện tốt còn không để lại tên?
Khi Đường Vũ đang chìm trong nghi hoặc, Ian đã làm theo lời Đường Vũ truyền đạt mệnh lệnh.
Quân hàm của anh tuy không cao như Emir, nhưng bảo đối phương giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ.
Malak căn bản không cần mệnh lệnh của anh đã tự động bảo vệ bên Phùng Dương.
Ngoài ra, anh còn phái Linda mà anh tin tưởng nhất âm thầm bảo vệ Phùng Dương và cái hộp kia.
Tất cả hành động đều được tiến hành âm thầm, để tận lực không làm người khác nghi ngờ.
Từ lúc Phùng Dương yêu cầu liên lạc đến khi kết thúc cuộc gọi, đại khái mất hai phút rưỡi, trong thời gian này, họ đã đi được một khoảng cách bằng nửa liên bang, đến nơi chiến tuyến xa nhất, cũng thảm liệt nhất.
Nơi này bốn phía bao trùm bóng ma tử vong, vì quá xa, cho nên cứu viện không đến kịp, thường xuyên đến rồi chỉ có thể thấy một đống thi cốt.
__ Noah và Phùng Nghị đều còn sống.
Cậu đã dò được khí tức sinh mạng của hai người này từ sớm, chẳng qua khí tức của Phùng Nghị trông có vẻ yếu hơn, hình như đã bị thương.
Ian không nói hai lời, thoáng cái đã lao vào chiến trường, tất cả cơ giáp trong phạm vi khí thế của anh đều vô thức co rút và kéo dãn thân thể một chút.
Chiến thần giáng lâm đúng như tên của nó, lại bởi cá tính độc nhất vô nhị của người điều khiển, nên dù lúc ra mặt không đủ chấn động, nhưng khi mọi người hoàn hồn lại, hiểu rõ họ đang đối phó đối thủ hoặc có đồng đội thế nào, lòng đều kinh hãi.
Mà lúc này, tại một vùng vũ trụ cách xa Derek và tất cả liên bang, kế hoạch của Đường Vũ cuối cùng cũng bắt đầu thực thi!