Cảm giác hỗn loạn kéo dài và quái dị khiến thân thể cùng tư duy đều khó chịu chưa từng có, ngay cả ký ức cũng sắp bị hỗn loạn, Đường Vũ chỉ muốn ngất đi.
Đột nhiên, thân thể bị kéo đi, Đường Vũ nén khó chịu mở mắt ra, phát hiện mình đã bị kéo đến cạnh Ian.
Không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ biết ngay sau đó, cậu đã được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy.
Sau đó cậu mới phát hiện, cảm giác sống chết không rõ đã giảm đi không ít.
Cậu biết đây là tác dụng tâm lý.
Cậu an tâm ôm lấy anh, đợi cảm giác đó qua đi.
Vì cảm giác về thời gian cũng bị nhiễu loạn, Đường Vũ không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, cuối cùng họ mới thoát khỏi thời không nhiễu loạn.
Đáng mừng là, nơi này quả đúng như Danny nói, không có nguy hiểm gì.
Chỉ không biết bọn họ còn có thể ở trong cơ giáp bao lâu, không biết khi nào họ sẽ bị cơ giáp bài xích.
Đường Vũ cưỡng ép mình tập trung lên việc thu thập số liệu.
Thời gian có hạn, cậu không thể bị thân thể này làm liên lụy tiến độ.
Đã không thể liên lạc với đám người Phùng Dương, may mà bên cạnh cậu, có người có thể khiến cậu an tâm nhất thế giới, cho nên cậu cảm thấy lúc này mình không có gì sợ hãi, càng chưa từng nghĩ nếu không thể thoát khỏi nơi này thì sẽ ra sao. Cảm giác thời gian dần trở lại, Đường Vũ lại dễ chịu hơn không ít.
Đợi sau khi cậu thu thập hết toàn bộ số liệu có thể lấy được rồi lưu trữ lại, cậu mới nhắm mắt hít sâu một cái, nhìn thời không bên ngoài.
Kẻ địch quái dị nhất mà cậu từng gặp chính là thế giới đường sọc, dường như có thể tái hiện quá khứ.
Mà nơi này khá tương tự với thế giới đường sọc, nhưng chỉ có một chút mà thôi, nơi này giống một thế giới dạng ống tròn hơn, xung quanh không ngừng xoay chuyển những ống tròn, hoặc chậm hoặc nhanh.
Hai đầu ống duỗi về hai hướng, như đang kết nối hai nơi cách nhau rất xa.
Với người từng xem qua tiểu thuyết viễn tưởng như Đường Vũ, cậu cảm thấy dạng thông đạo ống này giống như kết nối hai vũ trụ song song hơn…
Họ không thoát khỏi thời không nhiễu loạn, mà đang ở trong đó.
Phát hiện mình đã suy nghĩ quá xa, Đường Vũ hoàn hồn.
__ Thượng tá, anh vẫn tốt chứ?
Đường Vũ phát hiện, dùng tư duy giao lưu với Ian sẽ nhanh hơn mở miệng nói chuyện, gần như cậu vừa nghĩ đến thì đối phương đã hiểu được suy nghĩ của cậu.
“Tôi không sao, sắc mặt cậu rất tệ.”
Đường Vũ ngẩn người, sau mới nhớ ra trong dịch cảm ứng xanh lam mà cũng có thể thấy rõ sắc mặt không tốt của mình, lực quan sát của thượng tá hơi bị mạnh quá đi.
__ Tôi rất tốt, vừa rồi cũng nhờ anh.
Cảm thấy tay anh chậm rãi trượt xuống eo, Đường Vũ ngẩng đầu.
“Biết vừa rồi cậu đang nghĩ gì không?” Ian hỏi.
Đường Vũ lắc đầu, vừa nãy thực sự quá khó chịu, căn bản không có tâm trạng để tâm đến suy nghĩ của mình.
Tính ra cậu chỉ toàn suy nghĩ “khó chịu chết rồi”, “không muốn sống nữa” mà thôi.
Thấy ngay cả Đường Vũ cũng không biết mình nghĩ gì, Ian cúi đầu, trong dịch cảm ứng, nhẹ hôn lên trán Đường Vũ.
Anh không định cho đối phương biết loại suy nghĩ “thượng tá ở bên cạnh thật là quá tốt”.
Dù trong tình trạng không rõ hiện tại, biết trong vô thức Đường Vũ cũng chỉ nghĩ tới mình, Ian cảm thấy tâm trạng vẫn khá tốt.
Không thể cảm nhận được hơi ấm của nụ hôn, nhưng tim lại như được dẫn dắt, nhảy nhót càng thêm mạnh mẽ.
Toàn thế giới chỉ có hai người, mà có một là người yêu của mình, cảm giác này thật là lãng mạn và tốt đẹp.
Bỗng nhiên, một ánh sáng vụt qua cực nhanh, giống như có thứ gì bay vút qua, tốc độ nó rất nhanh, có thể sánh với tốc độ ánh sáng.
Ngay lúc Đường Vũ nảy ra suy nghĩ “đuổi theo nó”, Ian như có tâm linh cảm ứng nhanh chóng đuổi theo.
___ Vẫn không thấy bọn Phùng Dương, lúc vào đây anh có chú ý thấy họ rơi ở đâu không?
“Còn sống.”
Đường Vũ thở ra nhẹ nhõm
__ Độ đồng bộ của anh và Sisyphus vẫn được chứ?
“Đang hạ thấp, không nhanh.”
Khi bọn họ dùng tốc độ cực nhanh truy kích tia sáng kia, hai bên nhanh chóng tiếp cận, có thể thấy rõ thứ đó hơn.
Tia sáng đó có tốc độ quá nhanh nên dẫn đến đường sáng vặn vẹo, bản thể của thứ đó là đen bóng.
Đó là một sinh vật.
Sau khi nhìn rõ, Đường Vũ chỉ cảm thấy trong đầu như có sấm nổ, cả người tê dại.
Tuy chỉ nhìn một cái, nhưng ký ức mãnh liệt vẫn trào lên, ấn tượng quá sâu mà.
Đó là tộc kiến.
Thân thể to lớn, vỏ đen bóng, chi sau thô tráng và mọc lông đen ghê người, cọng râu hoàn toàn cong gấp về phía sau… Thiền!
“Là nó?”
Đường Vũ không dám khẳng định chắc chắn, cậu chỉ từng thấy một con kiến đực, cậu không biết tất cả kiến đực có giống nhau hay không, vì dù sao tộc kiến không phải chỉ có một đàn…
__ Tôi không chắc chắn.
Tộc kiến kia kinh ngạc khi có thứ đuổi kịp tốc độ của nó, con mắt kép to lớn đảo qua, khiến người ta cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng hết lên.
Sau khi thấy Sisyphus, kiến đực rõ ràng khựng lại, sau đó nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên tấn công Sisyphus.
Cú tấn công của nó hung hãn mà không tiếc sức, như thể nó có thù hận cực lớn với Sisyphus hoặc người điều khiển bên trong.
Lúc này, Đường Vũ có thể khẳng định, nó chính là Thiền!
__ Nó nhận ra chúng ta rồi, nó rất quen thuộc nơi này, như vậy rất bất lợi cho chúng ta, rời khỏi đây trước đi.
Vì Đường Vũ biết, tộc kiến có thiên phú trời sinh đối với việc khống chế thời không, cậu không biết trong thời không quái dị này, liệu mình có bị con kiến đực đó ám toán không, nên chỉ có thể tránh đi trước.
Dường như trong không gian này con kiến đực thật sự có thần trợ giúp, dũng mãnh gấp bội lần ở không gian tộc kiến, ngay cả Sisyphus cũng không thể làm gì nó.
Đường Vũ nhìn số liệu liên kết của Ian và Sisyphus, không khỏi bắt đầu lo lắng.
__ Độ đồng bộ càng lúc càng thấp, thượng tá.
“Vừa hay.”
Ngữ điệu của Ian vẫn bình thản, hoàn toàn không lo lắng như Đường Vũ, đối với anh, đối phó một tên chiến lực mạnh mẽ cũng không phải là chuyện khó.
Đường Vũ nghe hai chữ đó, đầu óc nhanh chóng phân tích nó, sau đó đột nhiên nghĩ thông.
Sau khi mức độ đồng bộ giảm xuống, cơ giáp và người điều khiển đều sẽ bị bắn ra khỏi không gian, theo kinh nghiệm của Danny, có thể họ sẽ bị trực tiếp tống khỏi không gian này.
Có lẽ đây là tính quyết định của không gian.
Đặc tính đó bây giờ quả thật sẽ giúp đỡ họ rất nhiều.
Độ đồng bộ vẫn đang giảm xuống, do không cách nào hoàn toàn khống chế cơ giáp, kháng lực của Sisyphus chậm rãi trở nên gian nan.
Đường Vũ căng thẳng không chớp mắt nhìn những số liệu đó, một bên còn kiểm tra trình tự bị tổn hại của Sisyphus, mong chờ thời điểm đó mau đến.
Vật liệu tạo Sisyphus là kiên cố nhất Hick, nhưng dưới sự tấn công của Thiền, lại bắt đầu xuất hiện yếu thế.
Tộc kiến kia có lực tấn công rất khủng bố, hôm nay coi như Đường Vũ đã được thấy rõ.
“Vết sẹo sau lưng cậu, là nó gây ra.”
Đường Vũ đang căng thẳng muốn chết, đột nhiên nghe Ian nói một câu không đầu không đuôi.
Cậu nghĩ lại rồi nhớ ra, sau khi ra khỏi tộc kiến, sau lưng cậu có một vết thương rất đáng sợ, da bị rạch ra, chính cậu cũng không dám nhìn nhiều.
Nhưng sau đó nhân viên trị liệu đã đưa đến thuốc nghe nói là tốt nhất liên bang, dùng rồi bây giờ đã sắp nhạt hẳn.
__ Phải, nhưng tình trạng hiện tại có liên…
Đường Vũ vẫn chưa truyền đạt hết suy nghĩ, đã cảm thấy trên người đầy căng thẳng.
Ian khởi động vũ khí thứ ba của Sisyphus!
__ Thượng tá! Độ đồng bộ của anh không đủ__
Ian căn bản không nghe cậu nói gì, nhiệt độ cao đến ngàn độ đủ để thiêu rụi tất cả.
Do trạng thái liên kết giữa người điều khiển và cơ giáp hiện tại rất kém, trong cơ giáp phát ra tiếng cảnh báo liên tiếp, Đường Vũ căng thẳng đến mức không thể hô hấp.
Sau cuối, cậu thấy Ian vung đao quang tử, nhiệt độ hủy diệt đảo qua người Thiền từ trên xuống dưới, một con mắt kép của Thiền lập tức phun ra một dòng dịch thể…
Kim và Linda phụng lệnh canh bên ngoài không gian nhiễu loạn đã đợi hơn nửa tháng, họ gần như cho rằng nhiệm vụ lần này đã thất bại…
Theo tin tức nhận được từ trước, binh sĩ kia rõ ràng chỉ vào mấy tiếng đã ra, nhưng thượng tá của họ và những người khác đã vượt xa thời gian dự tính.
Trong lòng họ dần hiện ra suy nghĩ không hay.
Biểu hiện của thượng tướng Franco cũng khiến họ quái dị nhất.
Không ngờ thượng tướng lại cho phép thủ hạ đắc lực của mình đến nơi nguy hiểm như thế, để kiểm tra.
Tất cả mọi người đều biết thượng tướng xem trọng Ian thế nào, bọn họ cho rằng thượng tướng nhất định sẽ cự tuyệt.
Linda bắt đầu đi qua đi lại trong tàu vũ trụ, túm mớ tóc chỉ dài một tấc.
Kim vì an ủi cô, hiếm khi trêu chọc: “Tóc ngắn như vậy nhất định rất khó chịu nhỉ, tôi nhớ ba năm trước cô có một mái tóc dài lấp lánh ánh sáng.”
Đối với nịnh nọt khoa trương không mấy thích hợp đó, Linda nói đơn giản: “Tóc dài, cản trở.”
“Hình như mỗi lần cô làm nhiệm vụ nguy hiểm, trở về tóc sẽ ngắn đi một khúc, lần sau lại có nghiệm vụ, tôi đã không dám tưởng tượng nữa rồi.”
“Kim, đừng phân tán lực chú ý của tôi.”
“Cô căn bản không có lực chú ý, bệnh con gái của cô lại tái phát rồi, bắt đầu cuồng loạn.” Kim không chút khách sáo chỉ ra.
“Anh còn nghiêm trọng hơn tôi!”
Kim đưa tay, nâng gọng kính vàng lên: “Hừ.”
Bầu không khí thoáng lạnh xuống, Kim vùi đầu vào văn kiện trên bàn.
Nỗi lo của Linda cũng giảm bớt không ít, lại bỏ hết lực chú ý lên tình trạng gần vùng thời không nhiễu loạn.
Lại qua mười ngày, đã gần một tháng từ lúc đoàn người Ian vào không gian nhiễu loạn.
Linda thề rằng, nếu đoàn người thượng tá còn không trở về, giống như lần trước thượng tá bị tộc kiến bắt đi, nỗi hoảng sợ lan tràn khắp liên bang sẽ lại tái hiện.
Ngay khi cô dần bắt đầu chán nản, cô chú ý thấy gần khu vực thời không nhiễu loạn bắt đầu xuất hiện năng lượng dao động bất thường.
Sau đó, một dòng năng lượng cường đại nhanh chóng bắn ra bốn phía, khuếch tán rộng như sóng biển.
Khi dao động qua đi, miễn cưỡng có thể mở mắt, Linda thấy xa xa lơ lửng điểm sáng màu vàng dịu nhẹ, đó có lẽ là người được màn bảo vệ bao bọc, cùng với mấy chiếc cơ giáp đã mất động lực…