Đường Sở Vi biết, võ giả đi ra biển trong lòng đều có quý, đều muốn có được máu rồng, lấy được bảo vật trên thân rồng chiếm làm của riêng.
Đây là cảnh mà cô không muốn thấy nhất.
Cô nghĩ mình đã dẫn bao nhiêu người đi thì phải mang đủ bấy nhiêu người về.
Nếu như sự việc thật sự vượt ra khỏi phạm vi năng lực của cô, vậy thì cô cũng không còn cách nào khác.
Giang Thời nhìn Đường Sở Vi, nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, cũng có chút không đành lòng.
Ông ấy thở dài nói: “Haizz, Vị Vi, cháu vẫn còn quá trẻ tuổi, chưa nói đến những người khác, chỉ nói đến Thiên, đến Lôi Vương thôi, cháu cho rằng bọn họ thật sự sẽ nghe lời của cháu sao? Bây giờ bọn họ sở dĩ nghe lời của cháu, mục đích chỉ là vì giết được rồng mà thôi.”
“Một khi đã giết chết được rồng, bọn họ sẽ lập tức ra tay”
Nghe vậy, Đường Sở Vi im lặng.
Bây giờ, cô cũng có chút không muốn quản chuyện của giới cổ võ.
Cô chỉ cần bảo đảm những quân nhân trên du thuyền bình an trở về là được.
Về phần những cổ võ giả này, vì tranh đoạt máu rồng, sẽ đánh nhau thành cái dạng gì thì cũng không hề liên quan đến cô.
Cô không nói thêm một lời nào nữa.
Du thuyền nhỏ lướt nhanh trên mặt biển.
Lúc này, trên hải đảo.
Giang Cung Tuấn ngồi ở trên tảng đá bên bờ biển, trong miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn chằm chằm về phía những bọt nước trên mặt biển.
Nhìn một lúc, anh thấy ở phía xa, có du thuyền xuất hiện, mà còn không chỉ có một chiếc, anh lập tức kích động đứng bật dậy.
“Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến rồi”
Sau cơn kích động, anh bình tĩnh lại.
Bởi vì anh không biết, người trên du thuyền là những ai.
Anh không biết, lần này rốt cuộc có thể giết được rồng hay không, không biết sau khi giết được rồng thì sẽ xảy ra cuộc chiến khốc liệt như thế nào.
Anh rất nhanh trở về.
Tim Hamaru.
Viết trên mặt đất: “Có người đến, hơn nữa còn rất nhiều người, có phải đến là vì để giết rồng hay không thì chúng ta cứ nấp đi trước đã.”
Nhìn thấy dòng chữ trên mặt đất của Giang Cung Tuấn, Hamaru lập tức đứng lên, viết trên mặt đất: “Thật sao?”
“Ừm, chắc chắn là thật.”
Hamaru không nán lại thêm, xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn theo sát phía sau.
Hai người bọn họ trước khi mọi người lên đảo, đã trốn đi trước.
Rất nhanh, thuyền cập bờ.
Đám người lần lượt xuống thuyền.
Đường Sở Vi vừa bước xuống thuyền, ánh mắt lập tức quét quanh bốn phía, nơi này chính là chỗ Thiên quay video, là chỗ trước khi Giang Cung Tuấn rơi xuống biển.
Cô quay người nhìn Thiên đứng ở đằng sau, hỏi: “Anh gặp người toàn thân lông dài ở đâu?”
“Ngay ở bên trong núi Long Uyên phía trước.” Thiên chỉ về phía trước. Đường Sở Vi xoay người muốn đi đến. Giang Thời vội bước ra, xuất hiện ở trước mặt của cô, chặn đường cô lại, nói: “Vi Vi, cháu muốn làm gì, cháu muốn hại chết tất cả mọi người hay sao?”
“Cháu chỉ muốn đi tìm Giang Cung Tuấn, cháu chỉ muốn đi tìm người toàn thân lông dài, cháu muốn đi hỏi ông ta”
Đường Sở Vi rống lên.
Cô đến đây, cũng không phải vì muốn giết rồng, mà là tới, để tìm Giang Cung Tuấn.
Giang Thời khuyên: “Vi Vi, cháu đừng có nóng vội, nếu đã đến đây rồi, chắc chắn sẽ đi điều tra một phen, thế nhưng, cháu không được tùy tiện đi lung tung, chỉ đánh rắn động cỏ mà thôi. Ngay cả Giang Cung Tuấn cũng không phải là đối thủ của ông ta, người này nhất định là cảnh giới thứ chín, chúng ta phải có kế hoạch”
“Cháu không sợ”
Đường Sở Vị lớn tiếng nói.
Bây giờ, cô đã mất hết lý trí.
Trong đầu của cô chỉ còn toàn hình ảnh của Giang Cung Tuấn.
Cô cầm Chân Tà Kiếm, nhanh chóng lao về phía trước.
“Nha đầu này” Giang Cung Tuấn một mặt bất đắc dĩ, cũng đi theo.
Đám người cũng không lo lắng về cảnh giới thứ chín.
Chỉ là một người cảnh giới thì chín thì là cái thá gì chứ.
Cho dù có mạnh đến đâu, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay.
Chỗ này hội tụ những cường giả hàng đầu thiên hạ, cùng xông lên, đừng nói là một người cảnh giới thứ chín, cho dù là hai người, cũng có thể tiêu diệt hết.
Đường Sở Vị nhanh chóng đi đến, rất nhanh đã xuất hiện ở Long Uyên.
Thiên đi theo cô, chỉ đường cho cô.
Thế nhưng khi đi đến vực sâu, lại không nhìn thấy ai cả.
Cô và những người khác tìm kiếm một vòng xung quang vực sâu, cũng không tìm thấy một ai.
Lúc này, trên vách núi.
Giang Cung Tuấn và Hamaru đứng trên một tảng đá lớn trên vách núi, nhìn đám người đang tìm kiếm phía dưới.
“Vi Vi?”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy Đường Sở Vi.
Thấy Đường Sở Vị dẫn đội, khuôn mặt của anh hiện lên sự nghi hoặc, thầm nói: “Chuyện này là sao, tại sao lại là Vi Vi, không phải Vi Vi đã mất trí nhớ rồi sao? Không phải Vi Vi đã mất công lực rồi sao? Cô ấy chạy đến đây xem náo nhiệt cái gì?”
Nhìn thấy Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Cơ thể lóe lên, nhanh chóng nhảy từ trên vách đá xuống, xuất hiện ở dưới đáy vực sâu.
Bên trong Long Uyên.
Đường Sở Vi đang tìm, thế nhưng cô đã tìm khắp cả Long Uyên, cũng không thấy quái nhân, cũng không thấy Giang Cung Tuấn, cổ có chút lo lắng, kêu to thành tiếng: “Giang Cung Tuấn, anh ở đầu, anh mau ra đây, anh mau ra đây gặp em đi, hu hu..”
Vừa nói, cô liền bật khóc thành tiếng.
“Vi Vi.”
Lúc này, một tiếng nói truyền đến.
Đường Vi Vi nghe thấy tiếng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhất thời cả người ngây ngốc.
Cô xoay người lại nhìn.
Một bóng người vừa quen thuộc lại xa lạ xuất hiện ở phía sau, cô cho là bản thân hoa mắt rồi, liên tục dụi mắt, bóng người vừa quen thuộc lại xa lạ càng ngày càng gần.
“Vi Vi, thật sự là em sao?”
“Giang Cung Tuấn?” Đường Sở Vị nghẹn ngào, nước mắt tràn bờ mi.
Cô không quan tâm đến hình tượng của mình, trực tiếp lao về phía Giang Cung Tuấn, nhào vào lồng ngực của anh. “Hu hu, thật sự là anh, Giang Cung Tuấn, thật sự là anh, tốt quá rồi, anh vẫn còn sống” Giang Cung Tuấn cũng ôm Đường Sở Vi.
Vẻ mặt mang theo sự vui mừng kinh ngạc, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em không phải là bị mất trí nhớ rồi hay sao? Em làm thể nào khôi phục trí nhớ rồi? Em tại sao lại đi cùng bọn họ?”.
Đường Sở Vị nghẹn ngào một lúc lâu, mới tránh khỏi lồng ngực của Giang Cung Tuấn, nhiều người đang nhìn như vậy, cô cũng hơi xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu, Lúc này, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn về phía Thiên.
Thiên cùng một mặt phiền muộn, nói: “Nhìn tôi làm cái gì, làm sao tôi biết được anh ta vẫn còn sống cơ chứ. Tôi tận mắt trông thấy anh ta bị đánh rơi xuống biển, tôi còn tưởng anh ta chết rồi nữa chứ?”
Mà Đường Sở Vi, thì đem tất cả mọi chuyện từ sau khi Giang Cung Tuấn rời đi nói cho anh nghe.
“Cái gì?”
Giang Cung Tuấn kinh ngạc.
“Em uống máu kì lân, máu rồng, còn cả máu phượng hoàng sao?”
“Đúng vậy”
Đường Sở Vị bày ra một khuôn mặt tươi cười dí dỏm, nói: “Theo lý mà nói, thì bây giờ em là một trường sinh giả, có tuổi thọ vô cùng vô tận đó”
“Lan Lăng Vương cho em máu phượng hoàng, Bách Hiểu Sinh cho em máu kì lân sao?”
Giang Cung Tuấn kinh ngạc.
Anh không thể ngờ được rằng, sau khi anh rời đi, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Còn những người khác, sau khi nghe Đường Sở Vị nói xong, cũng sửng sốt một chút. “Bách Hiểu Sinh là trường sinh giả?” “Không phải chứ?”
“Cái này ẩn nấp cũng quá sâu rồi đấy.”
“Lan Lăng Vương vẫn còn sống, thật không thể tưởng tượng nổi”. Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Những thứ mà Đường Sở Vị nói, đều khiển tư duy của bọn họ bị đảo lộn, vượt quá nhận thức của bọn họ”
“Ừm”.
Đường Sở Vị nghiêm túc nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Những thứ mà em nói, đều là sự thật, em bây giờ đã hoàn toàn bình phục rồi, máu của em đã biến dị, bấy giờ cũng đã khôi phục lại khả năng tái tạo, hơn nữa thực lực của em hiện tại rất mạnh, em là minh chủ võ lâm thiên hạ đấy”.
Đường Sở Vi giống như đang khoe khoang.
Giang Cung Tuấn thì nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Đường Sở Vi, cười nói: “Bình phục là tốt rồi, đợi sau khi quay về, chúng ta quy ẩn tìm một chỗ tránh xa chuyện đời, không tiếp tục quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa.”
“Ừm, được”
Đường Sở Vị bật cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Giang lão đệ”.
Mộ Dung Xuân đi đến, vỗ bả vai của Giang Cung Tuấn, cười nói: “Tôi biết ngay mà, cậu phúc lớn mạng lớn, không thể chết dễ dàng như thể được. Nhìn thấy cậu vẫn còn sống, thật là quá tốt, tôi cũng yên lòng”