Chiến Thần Xuất Kích

Chương 707: Nước Đoan Hùng vẫn là nước Đoan Hùng đó



Mục đích Giang Cung Tuấn đến đây, chính là vì tìm người.

Một đường đi theo, lúc này mới đi tới Áo Lâm Tứ Sơn, tìm được giáo chủ Thái Nhất của giáo phái Thái Nhất, chỉ là Thái Nhất cũng không biết chuyện của Khai Hiểu Đình.

Nhìn vẻ mặt ông ta, không giống như là đang nói dối.

Hơn nữa ông ta cũng nói, chỉ cần là đánh bại ông ta, như vậy ông ta sẽ hỗ trợ tìm người.

Giang Cung Tuấn rút ra Hình kiểm. Đây là lần đầu tiên giao thủ với người khác sau khi bước vào bát cảnh.

Anh nhìn thấy trong ánh mắt của Thái Nhất mang theo trêu tức, thản nhiên nói: “Nói nhảm ít thôi, đánh đã nói sau”

“Người trẻ tuổi, tôi tay không tiếp cậu mấy chiêu, nếu cậu có thể đến gần người tôi, thì tính tôi thua”.

Thái Nhất rất có tự tin,

Trong mắt ông ta, Giang Cung Tuần chỉ là một cậu nhóc còn chưa dứt sữa.

Người như vậy, tùy tiện chơi đùa là được.

Làm trưởng bối, ông ta cũng không thể thật sự đánh độc ác làm Giang Cung Tuấn bị thương.

Cường giả thế giới đều đang nhìn, nếu ông ta đánh thất như thế, vậy thanh danh tích lũy trăm năm sẽ nháy mắt tan biến.

Ông ta tùy tay ném một cái.

Pháp trượng dài hai mét trong tay nháy mắt bị cắm tại phía sau, chuẩn xác cắm vào một tảng đá, sau đó một tay để ra sau lưng, một tay làm một cái thủ thế mời, cười nói: “Người trẻ tuổi, đừng nói trưởng bối tôi đây bắt nạt cậu, ra chiêu đi”

Cơ trên mặt Giang Cung Tuấn co giật mấy cái. Là khinh thường ai đâu? “Tôi cũng không thể bắt nạt ông”

Kiểm trong tay Giang Cung Tuấn vung một cái, cũng để tại phía sau cách đó không xa, cắm vào một tảng đá.

Cảnh này, làm chấn động không ít người ở đây.

“Người trẻ tuổi của nước Đoan Hùng này, là thật có thực lực, hay là giả vờ giả vịt?”

“Tuổi trẻ như vậy, có thể có thực lực gì”.

“Hiện tại cậu ta chỉ đang giả vờ thôi, đợi xem khẳng định sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ”.

Không ít tiếng nghị luận vang lên, Không ai xem trọng Giang Cung Tuấn.

Cho dù anh đến từ nước Đoan Hùng thần bí, cho dù anh là một người học cổ võ của nước Đoan Hùng.

Chỉ là, tuổi như này.

Tuổi trẻ như vậy, tuyệt đối không có khả năng là cường giả, càng không thể giao thủ với giáo chủ Thái Nhất.

Chỉ có vẻ mặt hai người bình tĩnh, lẳng lặng nhìn tình cảnh này. Một người là Âu Dương Lãng. Một người là Đường Sở Vi.

Âu Dương Lãng nghĩ muốn nhân cơ hội này nhìn xem, thực lực hiện tại của Giang Cung Tuấn rốt cuộc ở cảnh giới nào, hiện tại cậu ta mạnh bao nhiêu so với hai tháng trước lúc rời phái Thiên Sơn?

Đường Sở Vị ở một bên vừa chữa thương, vừa nhìn Giang Cung Tuấn và giáo chủ Thái Nhất ở khu vực trống trải..

Đối với Giang Cung Tuấn, cô cũng không lo lắng nhiều. Thực lực của Giang Cung Tuấn có hiểu biết.

Bước vào bát cảnh, còn tu luyện Thiên tuyệt thập tam kiếm, còn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công, thậm chí còn có Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng.

Này đó đều là võ học nổi tiếng nước Đoan Hùng. Mỗi một loại đều cũng có danh tiếng rất lớn.

Ở giữa khu vực trống trải, Thái Nhất thấy hành động của Giang Cung Tuấn, không khỏi nở nụ cười, tán thưởng nói: “Người trẻ tuổi, cậu rất không tồi, thật sự rất không tồi, nhìn đến cậu, giống như thấy được tôi của năm đó, ngông cuồng giống nhau, tự tin giống nhau, chính là loại ngông cuồng này, loại tự tin này, bị lần lượt đả bại, người trẻ tuổi, phải chịu chút đau khổ, như vậy mới có thể trưởng thành”

“Mời” Giang Cung Tuấn không nhiều lời, nói.

“Được, hôm nay dạy cho cậu thật tốt, cho cậu biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”

Giọng của Thái Nhất mới vừa truyền đến, người cũng động.

Giống như bóng ma, trong khoảnh khắc đến trước người Giang Cung Tuấn.

“Oa, tốc độ thật nhanh”

“Không hổ là giáo chủ Thái Nhất, hôm nay thật sự là đến không uống công”

“Hôm nay khẳng định có náo nhiệt nhìn”. Thái Nhất vừa động, nháy mắt khiến cho ồn ào.

Cách đánh của Thái Nhất làm cho Giang Cung Tuấn kinh ngạc, vừa động thủ đã dùng toàn lực, tốc độ nhanh như sét, trong khoảnh khắc xuất hiện trước người Giang Cung Tuấn, duỗi tay đưa về phía người anh, muốn đem anh túm lên, hung hăng vứt trên mặt đất, quảng ngã.

Nhưng mà, ngay tại nháy mắt khi ông ta ra tay, Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng nâng tay, chặn tay của Thái Nhất.

Chuyển phòng thủ thành tấn công, từ cánh tay ông ta lên trên, trong khoảnh khắc lôi kéo bả vai của ông ta, sau đó nâng lên một cái tay khác, đánh về phía ngực Thái Nhất.

Phản ứng của Giang Cung Tuấn rất nhanh chóng, thậm chí là siêu việt phản ứng của Thái Nhất.

Thái Nhất sửng sốt.

Chờ lúc ông ta phản ứng đến, một chưởng của Giang Cung Tuấn đã đánh ra.

Cánh tay của ông ta bị nắm, không thể bứt ra né tránh, chỉ có nâng lên cái tay khác, đối chưởng với Giang Cung Tuấn.

Uych! Hai luồng chân khí rất mạnh va chạm cùng một chỗ. Truyền đến tiếng nổ.

Thái Nhất chỉ cảm thấy một lực đáng sợ từ bàn tay truyền khắp toàn thân.

Trong khoảng thời gian ngắn, ông ta không chống cự được lực lượng này, thân thể bị chấn động đẩy ra.

Một ít nham thạch trên mặt đất, bị tác động không ngừng vỡ tan.

Rút lui hơn ba mươi mét, Thái Nhất mới tan mất lực công kích Giang Cung Tuấn.

Giờ phút này, cánh tay ông ta run lên, một chút khí lực cũng không có, máu trong cơ thể lại quay cuồng, ông ta đúng lúc thúc dục chân khí đi áp chế, nhưng không có cách nào áp chế máu đang quay cuồng trong ngực.

Phụt.

Rốt cuộc nhịn không được, một ngụm máu tươi phun ra. Mà Giang Cung Tuấn, đứng tại chỗ, bất động như núi. Bốn phía, có không ít người. Chỉ là hiện trường lại yên lặng như chết.

Trước khi đánh, không ai xem trọng Giang Cung Tuấn, bọn họ nghĩ, Giang Cung Tuấn khẳng định không phải đối thủ của Thái Nhất, Thái Nhất và Giang Cung Tuấn, thật giống như mèo và chuột.

– Nhưng mà hiện tại kết quả chiến đấu lại vượt quá mọi người đoán trước.

Mới giao thủ một lúc, Thái Nhất bị đánh cho hộc máu. Đây chính là Thái Nhất. Giáo chủ phái Thái Nhất, đã thành danh trăm năm trước. Đứng hàng thứ ba Thiên bảng..

Một nhân vật truyền kỳ như, vậy mà không thể tiếp được một chưởng này của người trẻ tuổi nước Đoan Hùng.

Tất cả mọi người trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, thật giống như là thấy ma.

Liền ngay cả Khải Tâm người khởi xướng trao đổi võ thuật quốc tế lần này cũng không thể không nhìn nhiều Giang Cung Tuấn một cái, nét mặt già nua mang vẻ ngưng trọng hiếm thấy, “Cậu thanh niên này tên Giang Cung Tuấn tuy trẻ tuổi nhưng không đơn giản, tuổi như thế lại có thực lực như vậy, quả nhiên là khó gặp”.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh nhìn Thái Nhất phía trước khóe miệng còn đọng máu tươi, nhẹ nhàng ung dung nói: “Tôi còn không có dùng sức, ông lại không được, còn có thể đánh không, lại đến ba trăm hiệp?”.

Lần đầu giao thủ, Giang Cung Tuấn đã biết đại khái thực lực của Thái Nhất.

Anh không biết phương Tây phân chia cảnh giới như thế nào.

Nếu là dựa theo thực lực nước Đoan Hùng đến phân chia, thực lực của Thái Nhất hẳn là tại đỉnh thất cảnh, có lẽ đạt tới cảnh giới luyện ngũ tạng.

Thực lực này, đã gần với bát cảnh, này đã muốn là rất khủng bố.

Nếu Mộ Dung Xuân không đưa tặng anh nội đan của rùa thần, anh căn bản là không phải đối thủ của Thái Nhất.

Vẻ mặt của Thái Nhất biến thành nghiêm trọng.

Giờ khắc này, ông ta đem Giang Cung Tuấn đặt ở cùng độ cao, thậm chí là so với chính mình còn mạnh hơn.

Ông ta giơ tay lên. Pháp trường cắm ở tảng đá không xa nháy mắt bay lại, ông ta cầm pháp trượng, pháp trượng trong giây phút đó biến thành sáng chói, thân thể của ông ta cũng kéo lên đến hơn ba mươi mét giữa không trung,

Pháp trường trong tay càng ngày càng rực rỡ, giống như một pho tượng thần minh.

“Người trẻ tuổi đến từ nước Đoan Hùng, tôi thừa nhận, tôi coi thường cậu, tôi thu hồi ý khinh thường lúc trước, cậu đáng giá tôi toàn lực ra tay, trăm năm, tôi đã muốn trăm năm không toàn lực ra tay, chỉ mong cậu đừng làm cho tôi thất vọng.”

Giọng nói của Thái Nhất vang vọng khu vực này. Tiếng vọng vào tai của toàn thể cường giả thế giới.

“Chậc chậc, Thái Nhất đánh thật, cái này nhìn thật là náo nhiệt”

“Không hổ là người học cổ võ đến từ nước Đoan Hùng, trẻ như vậy đã lợi hại như thế”.

“Chờ xem diễn đi” Không ít người trên mặt mang theo chờ đợi.

“Kiếm đến.

Giang Cung Tuấn giơ tay, Hình kiếm ở xa bay lại đây, anh cầm Hình kiếm, kiếm trong tay giơ lên chỉ Thái Nhất trên không, thản nhiên cười nói: “Thái Nhất, chỉ sợ ông không phải đối thủ của tôi, trong vòng mười chiêu nếu tôi không thể đánh bại ông, tính tôi thua.” Sau khi biết biết được thực lực của Thái Nhất, Giang Cung Tuấn cũng có tự tin.

Giọng của anh vang vọng Áo Lâm Tứ Sơn. Một viên đá ném ra ngàn gợn sóng.

“Người trẻ Đoan Hùng này không phải ngông cuồng, mà là thật sự có thực lực”

“Đúng vậy, nước Đoan Hùng vĩnh viễn vẫn là nước Đoan Hùng đó, vẫn là nước Đoan Hùng thần bí đó”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv