*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Cung Tuấn thực sự không thể chấp nhận được cảnh tượng như vậy.
Đây là kỷ nguyên hòa bình, mọi người đều bình đẳng, chẳng ai thua kéo ai.
Anh đứng thẳng dậy, cầm theo điếu thuốc mở cửa bước ra ban công, đứng trên ban công, nhìn ra thế giới xa xăm trắng mịt mù kia.
Hai chị em đó nhìn thấy Giang Cung Tuấn dường như thật sự không có chút hứng thú gì với nữ sắc, cũng chỉ đành khoác áo vào.
"Thiên soái..."
Giang Cung Tuấn vừa nhìn đất trời mịt mù vừa suy nghĩ, tiếng kêu giữa chừng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.
Lúc này, Giang Cung Tuấn mới hồi thần lại, nhìn hai người đang đi ra đi.
Hai người trông giống hệt nhau, chiều cao giống nhau, quần áo cũng giống nhau, giống như được tạc ra từ một khuôn vậy.
Anh nói: "Không cần làm gì cả, các người yên tâm, khoảng thời gian tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho các người."
'Ừm" Hai người đồng thời gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn thiên soái."
Giang Cung Tuấn lúc này mới thở phào một hơi, bước vào phòng.
Hai người kia cũng bước theo vào.
Giang Cung Tuấn ngồi trên sô pha, hai người đứng sang một bên.
"Thiên soái, tôi là Ngọc Kiều, đây là em gái của tôi Nguyệt Kiều.
"Ừm" Giang Cung Tuấn gật đầu.
Mấy ngày nay Giang Cung Tuấn đều chẳng được ngủ yên, anh cũng có hơi buồn ngủ, bèn căn dặn: "Các người ở trong phòng đợi đừng đi lung tung, tôi có hơi mệt, đi ngủ một lát đã."
Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều nhìn nhau một lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Cung Tuấn đi tới giường rồi ngả lưng nằm xuống.
Còn hai người Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều thì ngồi trên sopha, bọn họ cũng sợ làm phiền đến Giang Cung Tuấn, nên không dám nói chuyện.
Giang Cung Tuấn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Khi tỉnh dậy, thì trời đã tối rồi.
Anh ngồi dậy xoa xoa thái dương.
Còn chưa kịp phản ứng lại, nước rửa mặt đã được dâng đến tận nơi, cũng không biết là Ngọc Kiều hay là Nguyệt Kiều lấy khăn đến cho Giang Cung Tuấn rửa mặt.
Giang Cung Tuấn cũng không từ chối.
Sau khi rửa xong.
"Thiên soái, thủ lĩnh căn dặn, sau khi anh tỉnh dậy, thì xuống nhà dùng bữa, bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị xong."
“Ừm, tôi biết rồi”
Giang Cung Tuấn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa, bước xuống lầu.
Vừa tới đại sảnh lầu một, Âu Dương Lãng cười hỏi: "Cậu Giang, thế nào rồi, vẫn hài lòng chứ?" Giang Cung Tuấn nhìn sang Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều đi theo phía sau mình, sau đó gật đầu, nói: "Ừm, hài lòng, cũng không tệ."
"Thế thì mới phải chứ, nào, mời ngồi" Âu Dương Lãng khách sao mời Giang Cung Tuấn đến ngồi.
Giang Cung Tuấn ngồi xuống.
Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều cũng lập tức đi tới, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh anh, cả hai đều ôm lấy cánh tay anh, cả người như sắp sà vào lòng anh.
Mùi nước hoa trên người hai người họ rất thơm, khiến Giang Cung Tuấn thư thái dễ chịu.
Giang Cung Tuấn cũng lo lắng Âu Dương Lãng sẽ làm khó hai người này, nên anh cũng không hề tỏ thái độ từ chối.
Anh nhìn Âu Dương Lãng đang ngồi đối diện hỏi: "Ông cho tôi uống rốt cuộc là loại thuốc gì, tại sao đến bây giờ tôi chẳng có một chút phản ứng gì? Âu Dương Lãng nói: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, đây là thuốc độc độc môn của nhà họ Âu Dương chúng tôi, không có phát tác nhanh như thế đâu, phải cần thêm một khoảng thời gian nữa, lúc chưa phát tác cơ thể sẽ không có gì bất thường, một khi phát tác, sẽ sống không bằng chết, chỉ cần chúng ta hợp tác cho thật tốt, tôi đảm bảo cậu sẽ không có chuyện gì."
Giang Cung Tuấn điềm tĩnh hỏi: "Nói đi, tiếp theo đây tôi phải làm gì?" "Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, trên đường đến phái Thiên Sơn, gặp phải các cao thủ cường giả của các đại môn phái, các đại gia tộc, có thể giết được thì cứ giết, không giết được cũng phải đánh bọn họ bị thương."