*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Phi Hùng cố gắng bò lên rồi ngồi phịch xuống đất một cách vô lực.
Những người khác của phái Thiên Sơn đã đuổi tới đây.
Ông ta nhìn những người phái Thiên Sơn rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ”
Giang Cung Tuấn nhìn những người kia một chút rồi nói một cách thản nhiên: "Tôi chỉ cần mạng của ông ta, tôi không muốn lạm sát kẻ vô tội: Anh nói xong thì lao về phía Trần Phi Hùng.
"Giang Cung Tuấn, anh dừng tay" Trần Vũ Yến hét lên.
Giang Cung Tuấn dừng tay kịp lúc, anh nhìn Trần Phi Hùng đang bị thương nặng thì rút kiếm lại, tóm lấy ông ta rồi rời khỏi đây một cách nhanh chóng.
"Chưởng môn!" "Ba ơi."
Đám người của phái Thiên Sơn kêu lên.
"Giang Cung Tuấn, nếu như anh dám đụng tới bố của tôi thì chắc chắn tôi sẽ không buông tha cho anh" Trần Vũ Yến nhìn theo hướng Giang Cung Tuấn rời khỏi mà gào lên.
Giờ phút này trên ngọn núi cao nhất ở Thiên Sơn.
Có một ông cụ có bộ râu vô cùng rậm đứng đó.
Ông ta đã nhìn thấy hết trận chiến này, nhưng lại không ra tay, Cứ thế nhìn Giang Cung Tuấn tóm chưởng môn phái Thiên Sơn rời khỏi đây.
Sau khi Giang Cung Tuấn dẫn người rời khỏi đó thì nhanh chóng cách xa phái Thiên Sơn.
Rồi dừng chân ở một ngọn núi tuyết cách phái Thiên Sơn mấy chục kilômét.
Anh ném Trần Phi Hùng xuống dưới đất.
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi rồi hỏi với vẻ mặt tái nhợt: "Giang Cung Tuấn, phái Thiên Sơn của tôi và nhà họ Giang của cậu không oán không cừu, Trần Phi Hùng tôi và cậu cũng không có thù hận gì, vì sao cậu lại làm thế?" Giang Cung Tuấn ngồi xuống rồi nói với vẻ thản nhiên: "Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, người của Cổ Môn bắt bạn của tôi sau đó để tôi đi ám sát ông, nếu không thì bạn của tôi sẽ nguy hiểm tới tính mạng”
Trần Phi Hùng nghe vậy thì im lặng.
Giang Cung Tuấn nói "Vì bạn của tôi, tôi chỉ có thể giết ông mà thôi" Lúc anh rời khỏi tòa núi tuyết này thì trong tay anh có thêm một cái đầu người.
Anh dân theo đầu người rồi trả nó về với phái Thiên Sơn mà quay người rời đi.
Sau đó Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho người nhắn tin tới.
"Tôi đã giết Trần Phi Hùng rồi, bạn của tôi ở đâu?" "Ha ha, Giang Cung Tuấn làm tốt lắm, đúng là tôi không nhìn nhầm người mà."
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười to, đó là Âu Dương Lãng, ông hai của Cổ Môn.
Phái Thiên Sơn cũng quân cờ nằm vùng của ông ta.
Đương nhiên là Âu Dương Lãng biết trận chiến kinh thiên động địa của Giang Cung Tuấn và Trần Phi Hùng, cũng biết Giang Cung Tuấn đã giết Trần Phi Hùng, còn nhét đầu người vào cửa chính của phái Thiên Sơn.
"Nói nhảm ít thôi, người đâu?" Giang Cung Tuấn chất vấn với vẻ lạnh lùng.
"Giang Cung Tuấn đừng vội vàng, cậu yên tâm, chỉ cần cậu làm theo những gì tôi nói thì tôi dám chắc rằng bạn của cậu sẽ không sao hết.' Âu Dương Lãng cười to một cách vui sướng.
Giang Cung Tuấn biết, sau khi giết Trần Phi Hùng xong thì đối phương còn sẽ yêu cầu anh làm chuyện khác, anh chỉ có thể bị tóm mũi dẫn đi mà thôi."
"Ông còn muốn tôi làm cái gì?" "Giang Cung Tuấn, thực lực của cậu rất mạnh.
Tôi không ngờ rằng cậu đấu tay đôi với Trần Phi Hùng mà có thể đánh bại được ông ta.
Điều tôi muốn cậu làm rất đơn giản.
Đại hội Thiên Sơn sắp tới rồi, tôi muốn cậu đứng ở trên con đường đi lên Thiên Sơn mà ra tay với các chưởng môn môn phái hay tộc trưởng, không đánh chết được thì tối thiểu cũng phải để cho bọn họ mất đi khả năng chiến đấu”
Giang Cung Tuấn là một người làm thuê miễn phí, không dùng thì tiếc quá.
Âu Dương Lãng đang định lợi dụng Giang Cung Tuấn một cách triệt để, làm bị thương các người cầm đầu của thế lực lớn.
Như thế thì sau này Âu Dương Lãng sẽ đỡ phải làm rất nhiều việc.