*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài thủ đô
- ngoại ô.
Một chiếc xe quân sự phóng nhanh và dừng lại dưới chân núi.
Một người đàn ông và hai phụ nữ bước ra khỏi xe.
Đó chính là Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi và Giang Vô Song.
Giang Vô Song chỉ vào một biệt viện rộng lớn ở chân núi đằng trước, nói: "Đây là nơi nhà họ Shi sinh sống.”
Đây chính là nơi nhà họ Thạch sinh sống”
Giang Cung Tuấn liếc sơ rồi nói: “Đi thôi”
Anh bước lên trước, theo sau là Đường Sở Vi và Giang Vô Song.
Bọn họ nhanh chóng đến nhà họ Thạch.
Vừa định gõ cửa thì một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đã bước ra mở cửa, người này là Thạch Thường, đệ tử chính quy của nhà họ Thạch, đồng thời là người theo đuổi Giang Vô Song.
Thạch Thường liên tục nghịch xâu chìa khóa xe trên tay.
Cảm giác có người ở cửa nên đưa mắt nhìn.
Hắn run rẩy như thể nhìn thấy ma, xoay người lao vào sân, hét toáng lên: “Không ổn, không ổn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi, Giang Cung Tuấn đến rồi, Giang Cung Tuấn đến giết chúng ta rồi!”
Chuyện Giang Cung Tuấn phế bỏ người đứng đầu Cửu tộc sáng nay đã lan truyền khắp nơi.
Bây giờ bọn họ đều biết Giang Cung Tuấn có sức mạnh vô song.
Nghe thấy tiếng hét của Thạch Thường, người nhà họ Thạch lần lượt xuất hiện và nhanh chóng tập trung tại cửa, một số người còn chuẩn bị sẵn trường kiếm trong tay, số khác cầm giáo dài, thậm chí có người còn cầm sẵn vũ khí hạng nặng.
“Hắn coi nhà họ Thạch chúng ta là chỗ nào.
chứ?”
Một tiếng gào thét vang lên.
Một người đàn ông mập mạp bước ra.
Anh ta là người đứng đầu nhà họ Thạch, Thạch Chí Bạch.
Anh ta không lớn tuổi lắm, xem chừng 40 tuổi là cùng.
Thạch Chí Bạch đi tới, nhìn về phía Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi và Giang Vô Song ở cửa, khuôn mặt mập mạp trầm mặc, nhìn bọn họ và lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, cậu thật là dũng cảm, không ngờ cậu dám đến nhà Thạch chúng tôi, cậu nghĩ mình là kẻ lợi hại nhất trên đời à?”
Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Sao lại có thể suy bụng ta ra bụng người thế chứ? Anh chỉ đến để hỏi có phải ông Cao là người tiết lộ sức mạnh của anh hay không thôi mà.
“Giang Cung Tuấn, anh...
Anh đừng có làm bừa!”
Thạch Thường núp sau Thạch Chí Bạch, trong tay đang cầm một thanh trường kiếm, nhưng tay lại run như cầy sấy.
Bởi vì lúc trước ở nhà họ Giang anh ta đã gây thù với Giang Cung Tuấn, anh ta lo sợ Giang Cung Tuấn sẽ trả thù.
Giang Cung Tuấn cảnh giác nhìn trước mặt, như thể nhà họ Thạch là kẻ thù của anh, anh mỉm cười rồi nói: “Anh Thạch, anh làm sao vậy? Tôi chỉ đến để xác minh một chuyện, không có ý muốn đánh nhau.
Hơn nữa tôi và nhà họ Thạch không có ân oán gì, không cần thiết phải động tay động chân với nhau đâu: Nghe vậy, Thạch Chí Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Tên nhóc Thạch Thường kia khẽ tằng hắng một tiếng, hắn thật sự cho rằng Giang Cung Tuấn muốn giết cả nhà họ Thạch.
“Là chuyện gì?”
Tuy rằng Thạch Chí Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn rất cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.