Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1232



Phía trước là hỗn chiến giữa một người và hai thủ.

Người là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám, tay cầm trường kiếm kiếm khí bừng bừng, một kiếm chém xa, hủy diệt trời đất.

Thú là yêu thú mà Giang Cung Tuấn chưa từng nhìn thấy. Một con giống với thằn lằn, thân dài đến ngàn mét, cả người là vảy màu đen, trên lưng còn một đôi cánh đen.

Còn một con là con tinh tinh to lớn.

Thân cao ngàn mét, cả người là lông màu đỏ, dáng vẻ nhìn rất dữ tợn và đáng sợ.

Khu vực mà người này và hai thú mở ra hỗn chiến, hơi thở chiến đấu rất mạnh, có thể nói là hủy diệt trời đất, không ngừng bị phá nát.

Cho dù Giang Cung Tuấn ở khoảng cách rất xa thì cũng cảm thấy run sợ trong lòng. Hơn nữa, đây là Tố Quỳnh bảo vệ. Nếu như không có thần lực bảo vệ của Tổ Quỳnh, anh vốn dĩ không có cách nào đặt chân ở khu vực này.

Phù!

Nhìn thấy trận chiến kinh động trời đất ở phía trước, Giang Cung Tuấn không khỏi thở một hơi lạnh, hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, đó là quái vật gì, sao có thể mạnh như vậy?”

Trong Tiên phủ, truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh: “Đó là ma tích và ma viên, bọn họ đều thuộc chủng tộc thượng cổ, thực lực đạt tới thần đạo tam hợp, nếu như cường giả ra tay hết sức cũng đủ tiêu diệt phàm giới của Ma giới, chỉ là bọn bọ đều đang áp chế sức mạnh của mình, không để cho nó lan truyền ra. Nếu không, phàm giới của Ma giới đã bị hủy diệt từ lâu rồi.”

"Còn người kia, là người nào?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Tổ Quỳnh nói: "Ông ta cũng không phải là người, đừng thấy ông ta hình người thì nghĩ là nhân tộc, từ khí tức nhìn qua, ông ta chắc là một thành viên của tộc Địa Minh ở Ma tộc”

“Cũng chính là chủng tộc mà Mạch Doanh ở?"

“Ừ, đúng vậy?”

Hai người nhìn từ phía xa.

Tổ Quỳnh ở trong Tiên phủ, nhưng thần thức của cô ta đang xuất ra ngoài để cảm ứng khu vực này. “Ừ, đó là kiếm khí” Tổ Quỳnh cảm nhận được. Giang Cung Tuấn nghi vấn hỏi: "Kiểm khí là cái gì?”

Tổ Quỳnh nói: “Tôi đã từng truyền thụ một ít kiếm thuật cho cậu, cũng cùng cậu nói qua đây là đường kiếm đạo của cường giả cái thế, mà cường giả cái thế này chính là người thời cổ đại, cũng là một nhân vật cấp tổ thần”

“Tôi phát hiện kiếm khí ở chỗ này, chính là của cường giả cái thế để lại”

"Hèn gì” Giang Cung Tuấn bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Thì ra là kiếm khí cường giả cấp tổ thần để lại, khó trách lại có thể khiến ba cường giả thần đạo tam hợp tranh giành”

"Giang Cung Tuấn” “Ừ, chị Tổ Quỳnh, chị nói đi”.

Tổ Quỳnh nói: “Cậu cũng muốn đạt ngay tới pháp cảnh, pháp tướng của cậu cũng có liên quan đến sự lớn mạnh của cậu. Theo suy đoán của tôi, pháp tướng của cậu có thể sẽ liên quan đến ma liên, cũng có thể sẽ liên quan đến ngũ hành bản nguyên”.

Giang Cung Tuấn nghiêm túc nghe. Anh cũng không thể hiểu những thứ này.

Tổ Quỳnh tiếp tục nói: “Nhưng, tôi cảm thấy, có lẽ cậu đi kiếm đạo, tôi giúp cậu đoạt về kiểm khí này, cậu tương kỳ luyện hóa, bồi dưỡng thành pháp tướng của mình, cậu thấy thế nào?”

“Có thể sao?” Giang Cung Tuấn hơi lo lắng. Nhưng phía trước là ba tôn cường giả cái thế. Ba cường giả này đều đạt tới thần đạo tạm hợp đỉnh phong, nói chính xác là chỉ một bước nữa là tới đại để. Tổ Quỳnh có thể một chọi ba sao?

“Chắc là không có vấn đề gì” Trong Tiên phủ truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh, cô ta tự tin nói: “Chờ bọn họ đánh cả ba đều bị thương, chính là lúc ta xuất thủ, không cần nóng vội, cứ ẩn núp trước đã”

Vừa nói, cô ta vừa dặn Giang Cung Tuấn lui về phía sau.

Còn Giang Cung Tuấn cũng không ngừng lùi về phía sau, cách xa khu vực chiến đấu.

Anh mai phục ở khu vực này, chờ trận chiến kết thúc.

Chỗ này là đất bỏ hoang của phàm giới ở Ma giới.

Chỗ sâu trong đất bỏ hoang, ba cường giả siêu cấp chiến đấu, hơi thở quét sạch toàn bộ phàm giới, sinh linh phàm giới cũng run sợ trong lòng mà nằm trên đất, không dám lộn xộn, giống như là chỉ cần lộn xộn thì cơ thể sẽ bị xé ra.

Trận chiến này, cả cường giả tiên giới và thần giới cũng cảm nhận được.

“Thật đáng sợ.

"Cuối cùng là cường giả nào chiến đấu dữ dội ở phàm giới?” “May mà bọn họ còn lý trí đều áp chế sức mạnh, nếu không phàm giới chắc chắn sẽ bị hủy diệt” Cường giả tiên giới và thần giới đều chú ý tới tình hình của phàm giới. Cuộc chiến đấu ác liệt của ba cường giả thần đạo tam hợp này kéo dài suốt ba năm. Ba năm chiến đấu ác liệt, cường giả thần đạo tam hợp gần như bị tiêu hao. Còn Giang Cung Tuấn cũng đã chờ đợi ba năm ở bên ngoài trận chiến.

Ba năm này, dưới sự bảo vệ của Tổ Quỳnh cho nên anh còn ở đây, nếu không, anh vốn dĩ không có cách nào ở khu vực này lâu như vậy, bởi vì sự ảnh hưởng của trận chiến của những cường giả này quá lớn, đừng nói là anh.

Cho dù là tiên đi sâu vào trong này cũng sẽ bị mất mạng trong nháy mắt.

“Giang Cung Tuấn, đến lúc rồi, cậu chuẩn bị xong, tôi sẽ mượn cơ thể của cậu, đánh bại ba cường giả này trong nháy mắt”

Trong Tiên phủ truyền đến âm thanh của Tổ Quỳnh. Nghe nói như vậy, cơ thể Giang Cung Tuấn cũng không nhịn được mà run rẩy. "Tố Quỳnh, chị Tổ Quỳnh, thật sự có thể sao?”

“Nói nhảm, cậu cũng không nhìn thử tôi là ai” Tổ Quỳnh khẽ kêu một tiếng.

Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn đang tiến vào cơ thể mình, mà giờ phút này, anh không có cách nào điều khiển cơ thể mình được. Cơ thể anh, đã bị Tổ Quỳnh điều khiển.

Tổ Quỳnh điều khiển cơ thể Giang Cung Tuấn, trong nháy mắt đã bay ra ngoài, xuất hiện ở trong chiến trường. Ba cường giả vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, bỗng nhiên có người xông tới nên đều hơi sững sờ. Tổ Quỳnh điều khiển cơ Giang Cung Tuấn, xuất hiện ở trong chiến trường.

Dưới sự điều khiển của Tổ Quỳnh, Giang Cung Tuấn nâng hai tay lên, trong lòng bàn tay biến hóa ra minh văn thần bí, những minh văn này bao phủ toàn bộ bầu trời.

"Cái này, tam thiên đạo thuật?” Người đàn ông hình người trong nháy mắt đã nhìn ra đầu mối. Bỗng chốc một sức mạnh đáng sợ đánh xuống khiến ông ta bị thương. Hai yêu thú kia cũng bị thương.

Phù!

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Anh không có cách nào điều khiển cơ thể mình, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng, Tổ Quỳnh dùng một chiêu đã có thể đánh bại ba cường giả cái thế.

Đây chính là sức mạnh thật sự của gần là đại đế sao?

Đằng xa xa, người mặc áo đen thê thảm hộc máu, ông ta đưa tay lau máu tươi ở mép, nhìn Giang Cung Tuấn đang đứng trên bầu trời, vẻ mặt nghiêm trọng, hai tay ôm quyền, hỏi: “Các hạ là ai, tại sao lại biết tam thiên đạo thuật thời đại cổ thiên đình?”

“Cút”

Tổ Quỳnh điều khiển Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Kiểm khí này, bốn để muốn, biết điều thì cút đi. Nếu không, đừng trách bổn để vô tình”

Nghe được hai chữ bổn để ba cường giả đều sợ. "Cường giả cấp đại đế?” “Giới của tôi, khi nào có một đại đế như vậy?”

“Chưa thấy qua”. Vẻ mặt của ba cường giả đều lộ sự nghi ngờ.

Vì kiếm khí này, bọn họ đã chiến đấu ác liệt trong thời gian lâu như vậy. Nhưng bây giờ lại lòi ra một đại đế, bọn họ không cam lòng, chỉ là người này có thể một chiêu đánh lui ba bọn họ nên họ cũng không có cách nào khác.

Còn thi triển ra đạo thuật bị thất truyền thời cổ thiên đình. Ba bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ.

Mặt người đàn ông trung niên mặc áo đen tối lại, nói: “Vọng Xuyên của tộc Địa Minh, các hạ là ai, hãy để lại danh tính”

“Giang Cung Tuần” Tổ Quỳnh điều khiến cơ thể Giang Cung Tuấn mở miệng nói. Ỗ"Được, sau này gặp lại”.

Vọng Xuyên của tộc Địa Minh không nói nhiều mà xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi khu vực này.

Ngoài ra hai yêu thú lớn mạnh kia cũng nhìn nhau, sau đó rời đi.

Phù!

Sau khi thấy ba tôn cường giả rời đi, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Đồng thời cũng hơi hiểu về thực lực của Tổ Quỳnh, không khỏi tán thưởng nói: “Chị Tổ Quỳnh, chị thật lợi hại, thật sự quá mạnh mẽ. Đúng rồi, tam thiên đạo thuật là cái gì vậy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv