Sau khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị nói chuyện hai người liền tạm thời tách ra. Giang Cung Tuấn trước mắt trở về Long Quốc, Đường Sở Vi đến Lan Lăng quốc đón Giang Vi Lam trở về Đoan Hùng. Sau khi Giang Cung Tuấn về Long Quốc, anh sẽ xem xét tình hình của Long Quốc để yên tâm hơn. Sau đó anh tìm đến võ giả địa cầu để giải quyết chuyện võ giả dị giới trên núi Bất Chụ cũng như võ giả của thành Hoang Hồng Hà.
Sau khi giải quyết hết tất cả hai người sẽ gặp nhau trên sông.
Giang Cung Tuấn rời khỏi núi Bất Chu, sau nửa ngày trời anh quay đã trở về Long Quốc. Nhiều năm qua đi, Long Quốc phát triển nhanh chóng trở thành một thành phố cao cấp hiện đại. Thành phố rất lớn có thể chứa đến ba trăm triệu người. Hoan nữa xung quanh Long Quốc còn xây dựng thêm bốn thành phố khác. Dựa theo quy định mỗi thành phố có thể chưa một trăm triệu người.
Sau khi Giang Cung Tuấn quay trở lại Long Quốc, Trần Vũ Yến phái Thiên Sơn cũng quay về.
Tại đại điện trong hoàng cung Long Quốc.
Bởi vì chế độ quân chủ của Long Quốc nên hoàng cung này đã được xây dựng. Lúc này, trên đại điện tụ tập không ít người. Những người này đều là công thần và là trung tâm của Long Quốc.
Trần Vũ Yến dẫn đầu nói trước: “Anh Giang nhiều năm như vậy, toàn quân Hắc Long đều trở thành võ giả. Mặc dù thực lực còn rất yếu nhưng so với người thường cũng mạnh hơn nhiều. Nếu phối hợp với vũ khí khoa học cao cấp, chắc chắn đây sẽ là đội quân tinh nhuệ”
“Ừ” Trên đại điện Giang Cung Tuần ngồi lên ghế chủ vị, khẽ gật đầu rồi hỏi: “Bây giờ thực lực cả quân Hắc Long đến đâu?”
Trần Vũ Yến trả lời: “ Được đệ tử Thiên Sơn phái tôi bồi dưỡng, toàn quân Hắc Long đều thành võ giả. Bây giờ bọn họ đã đạt được cảnh giới thứ nhất, chỉ còn một vài bước có thể đạt đến cảnh giới thứ hai rồi”
Thông qua cuộc nói chuyện Giang Cung Tuấn đã biết quân Hắc Long Nam Cương của anh đều trở thành võ giả, chỉ có điều thực lực vẫn còn yếu\”
Đa phần đều đạt cảnh giới thứ nhất, có một số người thì đạt đến cảnh giới thứ hai. Anh ngồi trên ghế, tay sờ lên cằm chìm vào suy nghĩ.
Bây giờ điều quan trọng nhất là gì? Chính là thời gian. Cái mà Giang Cung Tuấn thiếu đó là vấn đề thời gian, nếu như cho anh mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm anh chắc chắn có thể tạo ra một đội quân vô địch.
Chợt anh nghĩ đến: “Đúng rồi, mình không phải có Tiên phủ sao?” Giang Cung Tuấn nghĩ đến phòng thời gian trong Tiên phủ của mình.
Nếu đem quân Hắc Long vào trong Tiên phủ bồi dưỡng một thời gian, từng nhóm đến đây tu luyện vậy chỉ cần mấy năm phong ấn mở ra đây chắc chắn là đội quân vô địch.
“Anh Giang?” Trong lúc Giang Cung Tuấn suy nghĩ, Hứa Linh mở miệng nói. Giang Cung Tuấn ngước lên nhìn, Hứa Linh đứng trên đại điện. Cô ta mặc bộ váy liền áo màu đỏ, mang giày cao gót đỏ, đến màu tóc màu môi cũng là màu đỏ, thân hình trông rất quyến rũ.
“Ừm” Giang Cung Tuấn nhìn Hứa Linh hỏi: “Có việc gì?”
Hứa Linh nói: “Việc xây dựng Long Quốc chi rất nhiều tiền, mấy năm nay sắp tiêu hết tiền tích lũy được của Thương hội Tân thời đại rồi. Cứ theo đà này chỉ qua nửa năm thôi Thương hội Tân thời đại không còn tiền nữa”
“Cái gì?” Giang Cung Tuấn sững sờ.
Tiền hết rồi sao? Anh vốn dĩ cho rằng có được sự ủng hộ của Thương hội Tân thời đại, tiền sẽ không đáng quan ngại nữa. Nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Việc tiền nông để tôi nghĩ cách, bây giờ tôi đang nghĩ cách để đào tạo ra đội quân tinh nhuệ. Vũ Yến bắt đầu từ hôm nay, cô hãy chọn ra những chiến sĩ tinh nhuệ có tổ chức và luôn trung thành với đất nước trong đội quân hắc Long, tôi sẽ tập trung đào tạo họ”
Trần Vũ Yến hỏi: “Cần bao nhiêu người ạ?” Giang Cung Tuấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Trăm ngàn người là được rồi” Phòng thời gian trong Tiên phủ của Giang Cung Tuấn không quá lớn, mỗi lần chỉ có thể chứa hơn một trăm người. Người đồng quá không thể đáp ứng kịp thời gian cứ như vậy thực lực chênh nhau rất lớn.
“Dạ” Trần Vũ Yến gật đầu nói: “Tôi lập tức đi sắp xếp”
“Ừ” Đối với Trần Vũ Yến, Giang Cung Tuấn rất an tâm giao phó. Hơn nữa, trong Tiên phủ có đủ loại linh dược còn có phòng thời gian nữa. Vẫn còn thời hạn bốn năm là lúc phong ấn mở ra, trong bốn năm đó anh nhất định phải tạo ra đội quân cao cấp một đội quân vô địch.
“Cứ như vậy đi, tan họp” Giang Cung Tuấn lắc tay, mọi người lần lượt rời khỏi.
Sân sau của hoàng cung. Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế đá cùng với Tiêu Dao Vương.
“Anh Giang, mấy năm qua tình hình địa cầu ngày càng nghiêm trọng. Thời gian trôi qua ngày càng có nhiều võ giả đến địa cầu, cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt vong” Tiêu Dao Vương lo lắng nói.
Giang Cung Tuấn thản nhiên cười nói: “Không có gì phải lo lắng, binh đến tướng chặn nước đến thì đất ngăn” Tiêu dao Vương nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Tương lai này cậu có mưu kế gì không?”
Giang Cung Tuấn đáp: “Tôi dự định thiết lập nên đội quân vô địch chính thức” Nói rồi anh tùy ý vung tay. Chiếc nhẫn trên đầu ngón tay đột nhiên bay ra xuất hiện trên mặt đất, từ từ biến to dần cuối cùng biến thành một căn phòng nhỏ. Anh lại vung tay thì căn phòng liền bay đến tay anh, anh đặt nó lên trên bàn.
“Đây là gì?” Tiêu Dao Vương ngớ ra nhìn.
“Đây, đây là Tiên phủ, là Tiên phủ xuất hiện ở núi Bất Chu?”
Núi Bất Chu xuất hiện Tiên phủ đã nhiều năm rồi, Tiêu Dao Vương hiện là thành viên quan trọng của Long Quốc Nam Cương nên đương nhiên ông ta biết được.
“Đúng” Giang Cung Tuấn cười thản nhiên sau đó anh kéo tay Tiêu Dao Vương, niệm chú trong đầu thân thể ngay lập tức biến mất, lát sau đã có mặt tại Tiên phủ.
Trong Tiên phủ, trên đỉnh núi.
Giang Cung Tuần liền chỉ vào link dược mọc đầy trên đất, sảng khoái lớn tiếng nói: “Đây chính là vốn liếng để tạo nên đội quân hùng mạnh, giờ cách ngày mở phong ấn vẫn còn bốn năm. Trong bốn năm này, tôi sẽ đào tạo trăm ngàn người tôi sẽ khiến bọn họ đều đạt cảnh giới cao cấp”
Là người con của địa cầu còn là người đảm đương trọng trách quan trọng của đất nước, Tiêu Dao Vương cũng từng đi qua núi Bất Chu từng nhìn thấy Tiên phủ. Lúc này, ông ta lại đến chỉ có điều cả hai lần đều không giống nhau. Ông ta không ngờ Tiên phủ lại nằm trong tay của Giang Cung Tuấn.
“Trong vòng bốn năm bồi dưỡng ra trăm ngàn người, khiến họ đạt đến cảnh giới cao sao. Giang Cung Tuấn cậu cũng quá khoa trương rồi nha?”
Bỗng nhiên tiếng cười vang lên, theo sau đó là người con gái mặc bộ đầm trắng xuất hiện. Cô ta tên là Tổ Quỳnh, Tổ Quỳnh cười tủm tỉm nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Cậu bây giờ vẫn chưa bước vào cảnh giới cao nhất sao?
Giang Cung Tuấn cười ha ha rồi trả lời: “Bây giờ khác rồi, tôi đã có Tiên phủ NÊN hoàn toàn có thể tạo ra đội quân mạnh. Hơn nữa bây giờ không phải có thêm chị rồi sao, chị có thể dẫn bọn họ vào trong căn phòng thời gian.”
Con người của Tổ Quỳnh chuyển động: “Giang Cung Tuấn, tôi có thể giúp cho cậu huấn luyện đội quân này. Đừng nói là cảnh giới cao cấp, cho dù là cảnh giới thành thần còn có thể đấy. Hơn nữa tôi còn có thể giúp họ tu luyện trận pháp cao cấp, trăm ngàn quân có thể thành đại trận siêu cấp nha” Tổ Quỳnh cười tủm tỉm.
Giang Cung Tuần nhìn cô ta rồi hỏi: “Lần này chị lại muốn cái gì?”
“Hi hi, cậu rất hiểu tối nhỉ, tôi rất muốn xem chữ khắc trên đại đạo thời gian. Chỉ cần cậu gật đầu đồng ý tôi liền giúp cậu”