Một lần thất bại không đẩy ngã được Giang Cung Tuấn, trong lòng anh cũng đã có kế hoạch tu luyện. Trong mắt anh, chỉ cần không ngừng thử, không ngừng rèn luyện thân thể thì sớm muộn gì cũng sẽ qua được ải này. Cho dù cuối cùng không có được tiên phủ thì thực lực cũng đã tăng lên rất nhiều, bản thân vẫn có nhiều lợi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục vào trận, lần này anh không ôm ý nghĩ qua ải mà là muốn tu luyện, rất nhanh đã đi đến phạm vi hai trăm mét.
Trong phạm vi này tốc độ tấn công của người đá đã rất nhanh, nhanh đến não cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể bị đánh, chỉ trong chốc lát đã trúng rất nhiều kiểm.
Đây là kiểm đá, cho nên lúc chém xuống không có âm thanh, cũng không để lại vết thương, mà do thân kiếm rất nặng nên khi bị đánh trúng giống như bị vật nặng nện lên người vậy, rất khó chịu.
Cả người anh giống như quả bóng cao su không ngừng bị đánh qua đánh lại, cứ như vậy dựa vào sức chịu đựng của thân thể đi tới phạm vi trăm mét cuối cùng. Đến khu vực này tốc độ của người đá lại tăng lên, Giang Cung Tuấn không thể nào tiếp tục đi tới nữa chỉ có thể lùi về phía sau.
Sau khi ra khỏi trận anh khoanh chân gồi xuống hấp thu linh khí, vận Cửu chuyển kim thân quyết để rèn luyện thân thể, những vết thương nhanh chóng lành lại, sau đó thân thể dường như cũng mạnh lên một chút.
Tiếp tục thử một lần, hai lần, mười lần, trăm lần.
Giang Cung Tuấn ở lại đây suốt ba tháng, trong ba tháng này người tới được ải thứ ba càng ngày càng nhiều, bây giờ đã lên đến một ngàn.
Nhưng qua được ải này lại không nhiều, tính toàn bộ thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng một trăm người qua được.
Giang Cung Tuấn bị đánh ba tháng, thân thể không ngừng mạnh lên, năng lực phản ứng cũng nhạy bén hơn, bây giờ cơ thể đã có thể tự động tránh các đòn tấn công khi cảm nhận được nguy hiểm.
Ba tháng sau, Giang Cung Tuấn lại thử qua ải một lần nữa. Ở trong trận, thân thể anh di chuyển nhanh tới chỉ thấy bóng, nhẹ nhàng tự nhiên như cá gặp nước.
một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét, bốn trăm mét….
Rất nhanh đã qua được bốn trăm mét mà không hề bị thương, nhưng sau đó tốc độ tấn công lại tăng lên, nhanh như tia chớp. Nhưng nhờ có ba tháng tu luyện mà Giang Công Tuấn đã mạnh lên rất nhiều, cho nên có thể tránh được tất cả các đòn tấn công.
Tới bốn trăm năm mươi mét, Giang Cung Tuấn đã bắt đầu ăn không tiêu. Anh bị thương nhưng không hề quan tâm, đánh cược tất cả vào sức chịu đựng của thân thể, cuối cùng thành công vượt qua ải thứ ba một cách khó khăn, trên người toàn là vết thương.
Nhưng những vết thương đó dù là da thịt nát bét cũng đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi tất cả vết thương đều đã biến mất.
Anh đứng dậy nhìn trận người đã ở phía sau, thở ra một hơi.
Sau đó hít sâu: “Cuối cùng cũng qua được rồi, cực khổ tu luyện ba tháng cuối cùng cũng qua được cửa thứ ba, bây giờ còn sáu ải nữa, không biết ba tháng qua Thần Bảo Lang và Mạch Doanh đã đi tới ải thứ mấy rồi”
Giang Cung Tuấn không biết Thần Bảo Lang và Mạch Doanh đã đi tới đâu, điều duy nhất có thể khẳng định là chưa ai qua được chín ải, cũng chưa ai có được tiến linh. Bởi vì nếu lần vượt ải này kết thúc thì bọn họ sẽ lập tức mất đi tư cách tiếp tục qua ải.
Bây giờ còn qua ải được chứng tỏ chưa có ai thành công.
Giang Cung Tuấn đi tiếp, không bao lâu đã xuống tới chân núi.
Dưới chân núi có một con sông, nước sông trong vắt nhìn thấy đáy, dưới nước có cá đủ màu sắc bơi lội. Trên sông có một cây cầu dài chừng trăm mét bắc ngang. Lúc này trên cầu có vài võ giả bước đi khó khăn, dường như từng bước đều vô cùng khó đi, có người đi được mấy mét, có người đi được hơn mười mét, cũng có người đã đi được mấy chục mét.
Giang Cung Tuấn đi đến bờ sông nhìn lên cầu, không khỏi lẩm bẩm: “Đây là ải thứ tự sao?”
Anh chăm chú quan sát cây cầu kia, đó là một cây cầu đá được làm từ nham thạch trắng. Sau khi đứng ngây người một lúc anh cũng đi tới, bước một chân lên cầu.
Chân vừa đặt xuống cả người bỗng cảm nhận được áp lực khổng lồ, giống như có một ngọn núi lớn đang đè lên người, khiến anh không thể đứng vững khuyu một gối xuống, muốn cố gắng đứng dậy nhưng công trên lưng một ngọn núi không thể nào đứng nổi.
Anh vịn vào thành cầu không ngừng thở dốc.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, Giang Cung Tuấn vận chân khí Càn khôn trong cơ thể chạy khắp toàn thân, đồng thời dùng toàn bộ sức mạnh chống lại áp lực cực lớn kia để đứng lên.
Rắ!
cCơ thể phải chịu áp lực quá lớn, khiến xương cốt trong người không chịu nổi phát ra tiếng răng rắc, nhưng thân thể anh rất mạnh cho nên vẫn không bị đè bẹp. Anh muốn nâng chân lên bước ra bước thứ hai, nhưng bàn chân giống như bị dán dính xuống đất cho dù dùng sức tới cỡ nào cũng không thể nhích thêm.
“Nhấc lên cho tôi!” Giang Cung Tuấn đột nhiên dùng sức, trên mặt trên cổ nổi đầy gân xanh, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa.
Anh muốn nâng chân lên nhưng bắp chân giống như bị thứ gì đó ghì mạnh, đùi vô cùng đau. Anh chịu đựng đau đớn trên người cố gắng bước thêm được một bước. Tinh thần được cổ vũ càng thêm hăng hái không ngừng đi tới, gian nan đi được năm mét. Sau đó giống như đã sử dụng hết tất cả sức lực, ngã xuống không ngừng thở dốc, không còn sức để ngồi dậy nữa.
“Quá khó” Giang Cung Tuấn khiếp sợ, thân thể này chính là Ma liên, bảo vật chí cao vô thượng của Ma tộc tạo thành. Tuy cảnh giới không cao nhưng năng lực lại rất mạnh, nhưng cho dù như vậy anh cũng chỉ có thể đi tới năm mét là cùng. Mà cây cầu này dài cả trăm mét, muốn qua được là chuyện khó như lên trời.
Anh ngồi xuống vận Cửu chuyển kim thân quyết hấp thu linh khí, rất nhanh cơ thể và thể lực đã hồi phục. Khó khăn đứng dậy nhìn về phía trước, trên cây cầu dài trăm mét có rất nhiều người, người thì đang cố gắng bước đi, người thì ngồi xuống nghỉ ngơi. Tình huống của bọn họ cũng rất thê thảm, có người da tróc thịt bong máu me đầy mình vẫn không từ bỏ, đang lên từng bước đi tiếp. Bởi vì tiên phủ quá mức hấp dẫn, nếu có thể lấy được thì tuyệt đối là có được tạo hóa nghịch thiên, cho dù phải đổi bằng mạng sống cũng không đáng tiếc.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy tình trạng của những người bị thương không khỏi hít sâu một hơi. Anh dùng tất cả chân khí trong người và sức mạnh của thân thể, chồng hai luồng sức mạnh này lên nhau nhấc chân lên một cách khó khăn, lần này lại đi được một hơi bảy tám mét.
Càng đi áp lực sẽ càng lớn.
“Rắc” Trong người vang lên tiếng gãy xương, cuối cùng xương cốt trong người cũng không thể chịu được áp lực đáng sợ như thế. Xương đùi lập tức bị ép gãy.
Anh khụy một gối xuống, lúc ngã xuống cả người giống như bị một ngọn núi đè lên, thân thể cũng không chịu nổi áp lực da thịt nứt ra. Nhưng thân thể này lại rất thần kỳ, sau khi bị thương thì tự động nhanh chóng lành lại.
Giang Cung Tuấn còn chưa kịp thở dốc thì vết thương trên người đã gần như lành lại hẳn, anh nằm trên cầu vận Cửu chuyển kim thân quyết, bắt đầu rèn luyện thân thể, cơ thể đang không ngừng bị tàn phá cũng đang không ngừng mạnh lên.
Anh ở đấy tu luyện ba ngày, sau đó cảm thấy áp lực đã giảm đi không ít, mới cố gắng đứng lên đi tiếp.
Lần này đi được tới khoảng năm mươi mét, sau đó lại bị áp lực ép ngã xuống, dưới áp lực đáng sợ thân thể không ngừng xuất hiện vết thương, máu chảy ra nhiễm đỏ cả một vùng quanh người