Phi Vũ cũng thở dài, dùng ánh mắt ché giễu đánh giá Diệp Quân Lâm cười nói: “Tĩnh Huyên, bạn học của em không có việc làm sao? Đội bảo vệ công ty anh vẫn còn chỗ trống, hay để anh ta đến đó làm đi! Với bề ngoài của anh ta có thể đủ tiêu chuẩn! Vì nể mặt Tĩnh Huyên, một tháng sáu ngàn được không?”
Diệp Quân Lâm không để ý đến anh ta, nói với Trần Tĩnh Huyên: “Xin lỗi, quấy rối chuyện xem mắt của cô.”
Trần Tĩnh Huyên lập tức lắc đầu: “Không có chuyện gì, anh có chuyện gì gấp sao?”
“Tôi muốn mua nhà cho chú và dì, cho nên mới tìm cô.”
Diệp Quân Lâm nói.
“Thì ra là muốn mua nhà! Anh có chú và dì cần mua nhà? Ha An Long Kỳ cùng An Phi Vũ cũng lộ ra nụ cười khinh miệt.
Mua nhà?
Trong mắt bọn họ, Diệp Quân Lâm cùng lắm chỉ mua được 100 thước vuông trong vòng, 2,3 triệu là quá sức rồi.
Vợ chồng Trần Vạn Hoa nghĩ rằng, anh tìm Trần Tĩnh Huyên, chính là muốn kiếm được chút ưu đãi từ Trần Tĩnh Huyên.
Dù sao Trần Tĩnh Huyên là một quản lí, cô có rất nhiều ưu đãi khác nhau.
Mấy năm nay, vì Trần Tĩnh Huyên làm quản lí, không ít người tìm đến Trần Tĩnh Huyên để mua nhà.
Mục đích chỉ có một — ưu đãi cao hơn, tiết kiệm không ít tiền.
Thậm chí có những ưu đãi chết khấu máy trăm ngàn!
Nói vậy Diệp Quân Lâm tìm Trần Tĩnh Huyên cũng vì mục đích đó.
“Hiểu, tôi không thích hoa viên Đông Phương?”
Trần Tĩnh Huyên cũng là người từng trải.
Diệp Quân Lâm vừa nói như vậy, cô hiểu ngay.
Diệp Quân Lâm muốn mua biệt thự!
Không đúng vậy sẽ không tới tìm nàng, trực tiếp ở đông phương hoa viên giải quyết rồi.
“Được.”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
“Công ty chúng tôi có những gì anh muốn, tôi đem anh đi.”
Trần Tĩnh Huyên hướng về An Long Kỳ, An Phi Vũ nói rằng: “An thúc thúc, a di. Con đi xử lý chuyện mua nhà cùng người bạn này, con sẽ nhanh quay lại!”
h An Long Kỳ đứng dậy, cười nói: “Như vậy đi, chúng ta đêu đi cùng con. Chúng ta muốn biết rõ hơn công việc của con?”
“Đúng vậy, Tĩnh Huyên chúng ta cùng đi xem sao.”
An Phi Vũ rất kích động, liếc mắt giễu cợt nhìn Diệp Quân Lâm.
Trần Tĩnh Huyên ban đầu không đồng ý, nhìn về phía Diệp Quân Lâm, như muốn hỏi ý kiến của anh.
Diệp Quân Lâm gật đầu: “Được, cùng đi.”
“Tốt, vậy chúng ta cùng đi hét.”
Khi ra khỏi nhà hàng, An Phi Vũ có ý đi lấy hóa đơn tính tiền.
Hóa đơn được lấy lại, còn cầm ra cười nói: “Mỗi người tám trăm, sáu người năm nghìn cũng không cao, cũng rẻ rồi.”
Trần Vạn Hoa cười nói: “Tiểu An bình thường đều phải tham gia các buổi tiệc lớn, mỗi người tám trăm thật sự quá rẻ.”
An Phi Vũ nhìn Diệp Quân Lâm liếc mắt cười nói: “Đúng vậy!
Công việc cần như vậy, mỗi bữa ăn mỗi người đều không dưới hai nghìn!”
Vợ chồng Trần Vạn Hoa càng vừa lòng An Phi Vũ.
Đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, Trần Tĩnh Huyên nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Ngồi xe của tôi, tôi chở anh đi!”
“Tốt, không thành vấn đề, nơi này cô vẫn quen thuộc hơn!”
Cuối cùng, Trần Tĩnh Huyên lái xe chở cha mẹ cùng Diệp Quân Lâm, An Phi Vũ lái xe chở cha mẹ anh ta, trực tiếp đi theo.
Đi được khoảng một giờ, hình như đã ra tới ngoại ô.
An Long Kỳ cùng An Phi Vũ cười nói: “Cũng sắp đến ngoại ô rồi, chắc là mua nhà ở thôn Thành Trung.”
Mẹ An Phi Vũ cười lạnh nói: “Nhìn dáng vẻ của anh ta có thể mua nhà đã là tốt rồi.”
Nhưng sau nửa giờ.
Trần Tĩnh Huyên dừng lại ở khu biệt thự.
“Tĩnh Huyên không phải mua nhà sao? Tới khu biệt thự làm gì?”
Sau khi xuống xe An Phi Vũ tò mò hỏi.
Trần Tĩnh Huyên kinh ngạc nhìn anh ta rồi nói: “Mua biệt thự a”“
Vừa dút lời, mọi người đợt nhiên im lặng.