Chương 120: Cô mà cũng xứng à? Phòng VIP số hai nhà hàng Bạch Vân. Bầu không khí rất tĩnh lặng. Vẻ mặt của Lục Tử Ca và chị Béo đều hơi khó chịu, chỉ có mình Lăng Khôi ăn như hổ đói, càn quét hết thức ăn trên bàn, cuối cùng còn lấy khăn lau vết dầu mỡ dính trên khóe miệng, rất hài lòng xoa bụng nói: “Tôi ăn no rồi”. Hàn Mộ Hoa vẫn đứng im tại chỗ, lúng túng nói: “Lăng Khôi, tôi còn có việc đi trước đây. Chuyện hôm nay cứ thế đi, tôi không cần mười triệu tiền phí xuất hiện nữa”. Hàn Mộ Hoa nhụt chí thỏa hiệp. Bà ta vốn rất cứng rắn nhất quyết phải lấy được mười triệu tệ đó. Dù vừa nãy bị thất thủ thì bà ta cũng không có ý định thay đổi. Suy cho cùng, với “ông lớn” cấp bậc như bà ta, một lời nói một gói vàng, nếu nói bừa thì sẽ làm tổn hại đến uy tín và uy nghiêm của bà ta. Nhưng vừa nãy thấy Lăng Khôi ăn điềm nhiên như vậy, còn gọi một cuộc điện thoại bí ẩn khiến bà ta cảm thấy hơi do dự. Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta vẫn quyết định lùi một bước. “Đừng mà, dáng vẻ ngang ngược của bà để lại ấn tượng khó quên cho người khác lắm đấy. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ từng câu bà vừa nói”, Lăng Khôi lấy một bao thuốc từ trong túi ra, ngậm một điếu trong miệng, châm lửa rồi rít vào một hơi: “Tôi nghĩ con người vẫn cần phải có nguyên tắc, những gì mình đã nói thì phải kiên quyết làm được. Con đường mình đã chọn thì dù có lết cũng phải đi cho bằng hết, không phải sao?” Hàn Mộ Hoa không ngờ mình đã nhượng bộ một bước rồi mà Lăng Khôi vẫn cứ không buông tha, nên không khỏi nhíu mày: “Hàn Mộ Hoa tôi tung hoành trên thương trường mười năm chưa từng thỏa hiệp với bất kỳ ai. Hôm nay trước khi rút lại những lời từng nói, tôi đã cho cậu đủ thể diện rồi, cậu còn không thuận theo đó mà xuống nước nữa sao?” Ngay lúc này, cửa phòng VIP mở ra, Hàn Bách dẫn theo một đám sinh viên đi vào. Hàn Bách vừa nghe thấy lời của đôi bên thì tức giận nói: “Thằng nhãi ranh, mẹ tao cho mày mặt mũi là xem trọng mày rồi, đừng có mà không biết xấu hổ như vậy”. “Mẹ, có phải thằng nhãi này đắc tội với mẹ không? Con sai người đánh hắn một trận”, Hàn Bách cực kỳ ngông cuồng. Bình thường hắn kiêu ngạo thành thói, lúc này thấy có người đắc tội với mẹ mình thì càng tức giận không có chỗ trút, cũng rất muốn thể hiện bản thân trước mặt mẹ. Bình thường Hàn Mộ Hoa rất nghiêm khắc trong việc giáo dục con trai nhưng hôm nay bà ta không ngăn cản Hàn Bách lên tiếng. Có lẽ những lời Hàn Bách nói cũng là lời trong lòng bà ta muốn nói, chỉ là bà ta là người có thân phận nên không tiện nói ra những lời thô tục. Lăng Khôi không thèm liếc nhìn Hàn Bách mà chỉ ngồi đó hút thuốc. “Mẹ tao muốn đi mà mày còn không cho mẹ tao đi à? Mẹ kiếp, mày là ai chứ? Dám ngạo mạn trước mặt gia tộc Hàn Thị vậy sao? Có tin tao có thể làm mày biến mất trong vòng vài phút không?”, Hàn Bách nổi giận đùng đùng. Lăng Khôi vẫn không nói gì, yên lặng hút thuốc. “Mẹ, hắn là thằng khốn nào vậy?”, Hàn Bách lạnh lùng hỏi, rõ ràng hắn đang khinh thường Lăng Khôi. Hàn Mộ Hoa chỉ vào Lý Bân đang quỳ dưới đất nói: “Cậu ta cũng lăn lộn ở sàn đấu ngầm giống Lý Bân, thực lực không tồi, mạnh hơn Lý Bân, có thể khiến Lý Bân khiếp sợ”. Hàn Bách cười nói: “Tao còn tưởng mày có bối phận gì lớn lắm, hóa ra mày chỉ là thằng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Lẽ nào mày không biết những người có thực lực nhưng ngu si trên thế giới này đều làm công cho nhà giàu sao? Gia tộc Hàn Thị cực kỳ giàu có, chỉ vài phút là có thể tìm được một đám cao thủ mạnh hơn mày nhiều lần”. Lăng Khôi không hề quan tâm chỉ ngồi yên đó hút thuốc. “Mày đợi đó cho tao, lát nữa tao sẽ cho người dạy cho mày một trận”, Hàn Bách khinh thường trợn mắt nhìn Lăng Khôi, sau đó dẫn đám bạn của mình làm ra vẻ giới thiệu cho Hàn Mộ Hoa. Sắc mặt Hàn Mộ Hoa hơi mất tự nhiên nhưng vẫn giữ thể diện cho Hàn Bách nên đành gật đầu với mấy bạn học này. Sau đó Hàn Bách lại đi đến trước mặt Lục Tử Ca, giới thiệu từng người bạn cùng lớp của mình với cô ta. Mặt mày Hàn Bách hớn hở, cư xử khôn khéo, nhiều bạn học thấy cảnh tượng này cũng càng thêm kính phục Hàn Bách, không ngừng nịnh nọt hắn. Còn Hàn Bách thì lại kiêu ngạo hưởng thụ mấy lời nịnh hót của mọi người. Làm xong mọi chuyện, lúc này Hàn Bách mới hài lòng hít sâu, đi đến trước mặt Hàn Mộ Hoa nói: “Mẹ, tên này đắc tội với mẹ thế nào? Con sẽ trút giận cho mẹ”. Hàn Mộ Hoa thầm vui mừng khi nghe thấy vậy: “Mẹ có chuyện cần phải giải quyết nhưng cậu ta lại không cho mẹ đi”. “Thằng nhãi ngông cuồng, bây giờ con đánh hắn một bạt tai để hắn nhớ kỹ”, Hàn Bách tức giận đi đến chỗ Lăng Khôi. Hàn Mộ Hoa không hề ngăn cản mà vẫn ung dung nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt. Bà ta cũng rất muốn biết sau khi con trai mình tát Lăng Khôi thì anh sẽ có phản ứng thế nào. Bà ta muốn mượn cơ hội này để thăm dò khả năng thật sự của Lăng Khôi. Suy cho cùng mắt nhìn và thủ đoạn trên thương trường của bà ta không phải nói chơi cho có. Hàn Mộ Hoa vẫn cho rằng sau khi bị con trai mình tát, hẳn là Lăng Khôi sẽ không dám phản kháng. Nhưng chuyện tiếp sau đó khiến Hàn Mộ Hoa trợn mắt há mồm kinh ngạc. Chỉ thấy Hàn Bách đi đến trước mặt Lăng Khôi rồi mắng một câu: “Là do mày tự chuốc lấy”, sau đó Hàn Bách giơ tay phải lên muốn tát anh. “Hàn Bách, anh dừng tay lại”. Lúc này Dương Nguyệt sợ tới mức tái mặt, đồng thời cũng tỉnh rượu kha khá, vội vàng chạy đến ngăn trước mặt Hàn Bách: “Anh ấy là bạn của em, đừng đánh anh ấy”. Hàn Bách sửng sốt. Lúc này Trịnh Bình bước đến quở trách Dương Nguyệt: “Dương Nguyệt, cậu điên rồi. Bây giờ cậu là bạn gái Hàn Bách, người đàn ông này cùng lắm cũng chỉ là bạn trai cũ của cậu, sao cậu có thể vì một tên nghèo hèn mà đắc tội với lớp trưởng thế? Cậu không sợ lớp trưởng thất vọng về cậu à?” Quách Tiểu Nghệ cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, vừa nhìn bộ dạng cổ hủ, khúm núm của người đàn ông này là đã biết không có tương lai rồi. Bây giờ cậu đã là bạn gái Hàn Bách, là người đã có thân phận, tương lai cậu còn phải bước qua cửa nhà họ Hàn đấy, Hàn Mộ Hoa chính là mẹ chồng tương lai của cậu. Giờ tên này đắc tội với mẹ chồng tương lai của cậu, rốt cuộc cậu muốn đứng về phía ai?” Dương Nguyệt lập tức tỉnh rượu, sửng sốt đứng yên tại chỗ. Lúc này Hàn Mộ Hoa hừ một tiếng nói: “Bước qua cửa? Đúng là ngây thơ. Tương lai Hàn Bách con trai tôi sẽ trở thành người thừa kế tập đoàn Hàn Thị, nắm trong tay tài sản giá trị lên đến hàng tỷ. Chỉ một cô bé lọ lem đến từ vùng hẻo lánh mà cũng dám mơ ước được gả vào nhà họ Hàn sao? Đầu óc cô có vấn đề hả? Cô mà cũng xứng à?” Mắt nhìn của Hàn Mộ Hoa khá chuẩn, vừa nhìn đã biết Dương Nguyệt là một cô gái con nhà nghèo. Lời nói này như một cái gai đâm thật sâu vào tim Dương Nguyệt, cô ấy quay phắt lại nhìn Hàn Bách muốn nghe xem Hàn Bách sẽ nói thế nào.