Chương 91: Anh không chém gió thì sẽ chết à? Ngô Giai Giai cau mày nói: "Chủ tịch Trương, ý của ông là gì?” Chủ tịch Trương nói: "Vốn dĩ đúng là khoản vay của bệnh viện các cô đã được phê duyệt. Tuy nhiên, trong hai ngày qua thị trường vốn đã trải qua rất nhiều xáo trộn, hiện tại toàn bộ thị trường đang bị cạn kiệt nguồn tiền. Do đó, chúng ta cần bàn bạc lại những điều kiện ban đầu đã thống nhất". Ngô Giai Giai rất không vui, nhưng cũng không có cách nào khác: "Không cần phải vòng vo, ông có điều kiện gì cứ việc nói thẳng”. Tô Duệ Hân cũng căng thẳng nhìn chủ tịch Trương. Chủ tịch Trương nói: "Tiền lãi sẽ tăng lên gấp đôi. Hoặc thời gian trả nợ sẽ tăng lên gấp đôi". Xuýt… Cả Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều há hốc mồm. Tiền lãi tăng gấp đôi hoặc số năm trả nợ tăng gấp đôi? Kết quả của bất kỳ điều kiện nào cũng đều là tăng gấp đôi tiền lãi. Vốn dĩ tổng tiền lãi chỉ phải trả mười một triệu tệ. Nhưng bây giờ con số lên đến hai mươi hai triệu? Giá vốn quá cao. Bệnh viện Bình An căn bản không đủ khả năng. Ngoài ra, như thế này rõ thực là lừa bịp mà. Tô Duệ Hân bất mãn nói: "Ông như thế này rõ ràng là lừa bịp mà, đột nhiên tăng tiền lãi lên gấp đôi, như thế cũng nhiều quá rồi, tôi không thể đồng ý với ông”. Chủ tịch Trương dang tay, vẻ mặt không quan tâm: "Vậy thì không cần phải bàn bạc gì nữa. Ngân hàng Hoa Hồng chúng tôi cũng coi như tử tế lắm rồi. Nói thẳng ra thì cô có đi đến ngân hàng khác, cho dù cô có trả lãi cao hơn đi chăng nữa họ cũng sẽ không cho các cô vay đâu”. Ngô Giai Giai nói: "Có thể châm chước chút được không? Chúng ta có thể nâng cao mức lãi một cách hợp lý, nhưng lãi cao gấp đôi thì thực sự là cao quá”. Chủ tịch Trương kiêu ngạo nói: "Không được, hoặc là đồng ý với điều kiện của tôi, hoặc là khỏi bàn bạc gì hết”. Bầu không khí chìm vào cảnh ngượng ngùng. Lúc này Lăng Khôi cũng đã ăn xong miếng cơm cuối cùng. Anh lấy khăn ăn lau sạch vết dầu trên khóe miệng và nói: "Chủ tịch Trương nói quá lời rồi. Tài sản của bệnh viện Bình An rất chất lượng, các ngân hàng muốn cho chúng tôi vay nhiều lắm, không phải chỉ mỗi ngân hàng của ông thôi đâu”. Chủ tịch Trương lạnh lùng khịt mũi: "Cậu cứ việc thử xem. Trong thị trấn Hoa Hồng không có ngân hàng nào cho các người vay tiền đâu. Còn việc kinh doanh của bệnh viện Bình An lại chỉ giới hạn trong thị trấn Hoa Hồng. Ra khỏi thị trấn Hoa Hồng, bệnh viện Bình An chẳng là cái thá gì cả, ngân hàng căn bản không thèm để ý đến các người”. Những lời này khiến Tô Duệ Hân rất khó xử. Cô biết rằng chủ tịch Trương đang nói đúng sự thật. Bệnh viện Bình An khác với tập đoàn Tô Thị. Hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tô Thị bao phủ toàn bộ trong ngoài thành phố Trung Hải, có ảnh hưởng đáng kể đối với toàn thành phố. Nhưng bệnh viện Bình An hiện đã kinh doanh độc lập và sự ảnh hưởng của nó chỉ giới hạn ở thị trấn Hoa Hồng mà thôi. Nếu không thể vay được tiền ở thị trấn Hoa Hồng, thì lại càng không thể vay được tiền ở ngoài thị trấn. Lăng Khôi tự rót cho mình một ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm rượu: "Chủ tịch Trương, ông không nên khẳng định quá như vậy, mọi người đều là ra ngoài làm ăn cả, chuyện gì cũng nên chừa lại đường lui, ông không nên quá đáng quá, đối với ông cũng chẳng có lợi lộc gì cả. Chưa biết chừng có lúc ông lại cầm tiền đến xin vợ tôi nhận lấy mà không cần một đồng lãi nào luôn đó. Hoặc là lúc nào đó ngân hàng Hoa Hồng bị phá sản cũng chưa biết chừng”. Chủ tịch Trương tức giận nói: "Cậu đang uy hiếp tôi?” Lăng Khôi nói: “Ông còn không đáng để tôi uy hiếp đâu!” Chủ tịch Trương đột nhiên đập bàn và nói lớn: "Thật là to gan, giờ tôi nói cho các người biết, ngân hàng Hoa Hồng chúng tôi tuyệt đối không cho các người vay tiền nữa. Chúng tôi sẽ liên kết với tất cả các ngân hàng ở thị trấn Hoa Hồng cắt đứt các khoản vay cho các người. Trừ khi cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi còn có thể hồi phục lại điều kiện đàm phán vừa rồi”. Lăng Khôi mỉm cười: "Nếu đã như vậy thì tôi tuyên bố, ngân hàng Hoa Hồng của ông sẽ phá sản trong vòng ba ngày”. "Ha ha ha. Thật là nực cười. Ngân hàng Hoa hồng của chúng tôi được Lý Long, một tay anh chị thuộc cả hai thế giới ở thị trấn Hoa Hồng chống lưng. Chỉ dựa vào cậu, một tên ở rể rác rưởi mà cũng dám ngông cuồng nói là khiến cho ngân hàng Hoa Hồng của tôi sụp đổ?”, chủ tịch Trương tức giận nói: “Bảo vệ đâu, đuổi đám nhãi này ra ngoài”. “Chủ tịch Trương, có chuyện gì từ từ nói, đừng tức giận thế. Điều kiện chúng ta có thể trao đổi mà”, Tô Duệ Hân hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Khôi, cô vẫn muốn cứu vãn lại tình thế. Không còn cách nào khác. Khoản vay này quá quan trọng đối với bệnh viện Bình An. Nó chính là khoản tiền cứu mạng. Ngay cả khi chủ tịch Trương đưa ra mức lãi suất cao như vậy, Tô Duệ Hân cũng không có lựa chọn nào khác. "Sếp Tô, xin lỗi. Tên chồng vô dụng này của cô khiến tôi rất không vui. Hôm nay tôi không muốn bàn bạc gì với cô nữa, mời cô về đi”, chủ tịch Trương bực bội nói. Tô Duệ Hân rất căng thẳng, liền nói thẳng: "Tôi đồng ý với điều kiện trước đây của ông. Chúng ta ký luôn hợp đồng đi”. Theo Tô Duệ Hân thấy, điều kiện hà khắc như vậy cô cũng đã đồng ý rồi thì đối phương chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng chủ tịch Trương vẫn rất độc đoán, ông ta nói: "Tôi đã nói rằng vì chồng cô mà tôi không có tâm trạng nữa rồi. Mời cô về cho, hôm khác có thời gian, cô có thể một mình đến tìm tôi nói chuyện. Nếu như cô có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, có thể tôi sẽ cân nhắc cho cô vay tiền”. Vẻ mặt Tô Duệ Hân rất thất vọng. "Nói rồi đấy, cứ chờ phá sản đi”. Nói xong, Lăng Khôi đứng dậy, nắm tay Tô Duệ Hân rời đi: "Bà xã, chúng ta đi thôi, chẳng có gì để bàn bạc với loại rác rưởi này hết”. Tô Duệ Hân muốn thoát khỏi tay của Lăng Khôi, nhưng sau vài lần giằng co, cô không thể thoát ra, vì vậy cứ thế bị Lăng Khôi kéo ra khỏi ngân hàng. "Lăng Khôi, anh làm gì vậy hả? Bệnh viện của chúng ta đang thiếu tiền. Nếu chủ tịch Trương không cho vay, bệnh viện sẽ không thể tiếp tục hoạt động được”, Tô Duệ Hân quyết liệt hất tay Lăng Khôi ra với vẻ mặt đầy tức giận. Ngô Giai Giai theo ra cùng cũng trừng mắt với Lăng Khôi đầy vẻ oán trách: “Đang yên đang lành một chuyện tốt đẹp như thế lại bị anh hủy hoại hết rồi. Duệ Hân vì kinh doanh tốt cái bệnh viện này đã phải vất vả bôn ba khốn đốn, hôm nay lại bị anh phá hỏng chuyện hợp tác như vậy. Lăng Khôi, anh không thể hiểu cho sự vất vả của Duệ Hân một chút được hay sao?” Tô Duệ Hân đứng sang một bên, bất bình nhìn Lăng Khôi, ấm ức muốn khóc. Lăng Khôi nhìn cô mà đau xót, liền gạt đi những suy nghĩ vui đùa của mình và nghiêm túc nói: "Hai người có bị ngốc không vậy? Tiền lãi cao như vậy mà cũng đồng ý với người ta à? Người ta như vậy là đang công khai tống tiền mấy người đó”. Tô Duệ Hân nói: "Nhưng tôi không có lựa chọn”. Lăng Khôi nói: "Không, em có quyền lựa chọn”. Tô Duệ Hân nói: "Tôi lấy đâu ra sự lựa chọn”. Lăng Khôi nói: "Anh sẽ cho em sự lựa chọn thứ hai”. Nói xong, Lăng Khôi quay lưng bỏ đi mà không cho Tô Duệ Hân cơ hội phản bác. Tô Duệ Hân dậm khói: "Lăng Khôi, anh đi đâu vậy?” "Anh đi tìm người bạn giàu có kia của mình, nhờ anh ấy nghĩ cách”, Lăng Khôi cũng không giấu diếm. Ngô Giai Giai lạnh lùng hừ một tiếng: "Lăng Khôi, anh đã đánh giá quá cao tình bạn của mình rồi đấy. Bây giờ lòng người dễ thay đổi, thế thái vô tình, cho dù người anh em của anh có nhiều tiền đi chăng nữa, cũng không thể đưa cho anh năm mươi triệu được. Hơn nữa anh căn bản không hề có người bạn giàu có được chưa hả? Anh không chém gió thì sẽ chết à?” “Tôi mà không chém gió là sẽ chết thật đấy”, nói xong Lăng Khôi đã rời đi xa rồi. Chương 92: Ếch ngồi đáy giếng “Lăng Khôi đáng chết, anh phá rối chuyện hợp tác của chúng tôi với chủ tịch Trương, bây giờ lại quay mông bỏ đi. Anh có còn là con người không thế?”, Tô Duệ Hân giậm chân gào lên phía sau. Đáng tiếc là Lăng Khôi đã không nghe thấy nữa. “Duệ Hân, để anh ta đi đi, đây chính là thứ rác rưởi đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Cậu mắng anh ta thêm một câu là đang lãng phí thời gian đó”, Ngô Giai Giai an ủi: “Điều kiện mà chủ tịch Trương đưa ra quả thực cũng quá hà khắc. Nếu như chúng ta đáp ứng thì ba năm tới cần liên tục chi trả cho khoản vay bảy mươi hai triệu tệ. Điều này sẽ tạo áp lực rất lớn cho chuyện kinh doanh của bệnh viện”. Tô Duệ Hân cau mày nói: “Ngoài cách đó ra thì chúng ta còn có cách gì nữa đâu?” Ngô Giai Giai tỏ vẻ đăm chiêu. Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân vốn là bạn bè sang nước ngoài du học cùng nhau, quan hệ rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, Ngô Giai Giai ở lại nước ngoài, làm HR lâu năm tại một công ty lớn, thường xuyên giữ liên lạc với Tô Duệ Hân. Sau này Tô Duệ Hân nắm giữ toàn bộ quyền hành của bệnh viện Bình An, Ngô Giai Giai cũng bỏ ra một khoản tiền tương đối mua cổ phần của bệnh viện, từ bỏ công việc lương cao kia, trở về thành phố Trung Hải làm việc cùng Tô Duệ Hân. Hiện tại, Ngô Giai Giai cũng là cổ đông của bệnh viện Bình An, mặc dù số cổ phần rất ít. Tô Duệ Hân nói: “Hay là lại liên lạc với chủ tịch Trương xem ông ta có đồng ý cho chúng ta vay hay không?” Ngô Giai Giai trầm mặc một lúc rồi nói: “Mình thấy hơi khó đấy, thái độ của chủ tịch Trương đã rất rõ ràng rồi. Nhưng mình có thể liên hệ thêm lần nữa”. Tô Duệ Hân nói: “Được”. Hai người lái xe trở về bệnh viện. Ngô Giai Giai bắt đầu liên hệ với chủ tịch Trương, kết quả người ta thẳng thừng cúp điện thoại luôn. Lại gọi, vẫn cúp máy. Thật hống hách. Ngô Giai Giai rất tức giận. Tô Duệ Hân cũng thở dài một hơi, siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đấm cho Lăng Khôi một cú dính luôn lên tường. Sau khi Lăng Khôi rời khỏi Ngân hàng Hoa Hồng thì không trở về bệnh viện Bình An làm ca chiều. Đối với Lăng Khôi mà nói, giá trị duy nhất của công việc bảo vệ này là có thể ở cùng một nơi với vợ cả ngày. Chăm chỉ làm việc ư? Thật xin lỗi, Lăng Khôi anh không đáp ứng được đâu. Nếu bạn thấy tôi chướng mắt thì cứ đuổi việc tôi là được rồi. Lăng Khôi lái con xe máy đời cũ của mình đến toà cao ốc thuộc sở hữu bất động sản của Trần Thị tại quận Ngô Giang. Đây là toà nhà chọc trời cao nhất quận Ngô Giang, cũng là biểu tượng của quận Ngô Giang, được đặt tên theo bất động sản Trần Thị, có thể thấy địa vị của Trần Lâm tại quận Ngô Giang ra sao. Lăng Khôi đến vội nên không thông báo trước cho Trần Lâm. Kết quả là Lăng Khôi vừa đến quầy lễ tân ở tầng một để giải thích lý do thì đã bị hai bảo vệ xông đến ngăn lại. Một bảo vệ nói với vẻ hung hãn: “Chủ tịch của chúng tôi bận trăm công nghìn việc, không phải cậu nói gặp là có thể gặp, nếu không có hẹn trước thì xin mời cậu về cho”. Lăng Khôi nhẫn nhịn, nói: “Tôi và chủ tịch của mấy người là bạn tốt. Anh nói với ông ta rằng có người tên Lăng Khôi tới tìm là được rồi”. “Xin lỗi, không có hẹn trước thì không một ai có thể gặp được chủ tịch của chúng tôi”, tên bảo vệ đó vừa lạnh lùng lên tiếng vừa đẩy Lăng Khôi về phía cửa lớn. Không ít người xung quanh đều đồng loạt nhìn sang. “Có chuyện gì thế?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người đàn ông mặc vest, khí thế mạnh mẽ chậm rãi bước tới. Tên bảo vệ đó chỉ vào Lăng Khôi, nói: “Quản lý Trương, tên này tự xưng là bạn tốt của chủ tịch, hơn nữa lại còn muốn xông vào trong”. Quản lý Trương chỉnh trang lại bộ đồ tây trang hiệu Jeffrey đang khoác trên người, lắc cổ tay để lộ ra chiếc đồng hồ Rolex Green Water Ghost, cuối cùng liếc mắt nhìn Lăng Khôi: “Cậu nhóc, không phải ai cũng có thể gặp được chủ tịch của chúng tôi. Không ít người ở quận Ngô Giang cố gắng cả đời cũng không có nổi tư cách để gặp chủ tịch, cậu là cái thá gì cơ chứ?” Tên bảo vệ liền hùa theo: “Đây là quản lý Trương của đội bảo vệ tập đoàn Trần Thị chúng tôi. Thường ngày quản lý Trương chẳng bao giờ để tâm đến người ngoài, hôm nay lại chịu nói chuyện với cậu vài câu, đây chính là vinh hạnh của cậu rồi đấy. Cậu còn không mau cút đi”. Lăng Khôi đẩy tay tên bảo vệ ra, ngồi xuống sofa ở đại sảnh: “Hôm nay tôi nhất định phải gặp Trần Lâm. Nếu như ông ta không đến thì dù là ông ta hay là mấy người cũng không gánh nổi hậu quả đâu”. Nói xong, Lăng Khôi rút ra một bao thuốc, tự châm cho mình một điếu. “Oắt con, cậu cố ý gây rắc rối à?”, ánh mắt quản lý Trương liền trở nên lạnh lùng: “Bảo vệ đâu, đánh gãy chân cậu ta rồi ném ra ngoài cho tôi”. “Quản lý Trương, như vậy liệu có gây ảnh hưởng không tốt không?”, bảo vệ hơi đắn đo. “Tôi chống lưng cho cậu, sợ cái gì”, quản lý Trương nói với vẻ hống hách. Mấy tên bảo vệ liền hùng hổ cầm gậy lên muốn động tay động chân với Lăng Khôi. Cảnh tượng này vừa hay lọt vào tầm mắt của Trần Lâm khi ông ta vừa bước ra khỏi thang máy. Trần Lâm sợ tới mức suýt thì rớt nước mắt, ông ta vừa hô “dừng tay” vừa chạy nhanh đến bên đó. Quản lý Trương tự cho rằng cơ hội thể hiện đã đến nên bắt đầu nịnh hót: “Chủ tịch, ông đến rồi. Ở đây có một con chó đang sủa loạn, còn cố ý nói rằng là bạn tốt của ông. Tôi thấy cậu ta dáng vẻ nghèo hèn, vừa nhìn đã biết là tên lừa đảo nên đang chuẩn bị đánh gãy chân cậu ta để trút giận thay cho chủ tịch đây”. “Bốp!” Trần Lâm giơ tay giáng một cái tát vào mặt quản lý Trương. Cơn cáu giận tột độ. Cậu có muốn chết thì cũng đừng có kéo tôi theo có được không? Quản lý Trương sững sờ: “Chủ tịch, tại sao ông lại đánh tôi?” “Bốp!” Trần Lâm lại giáng thêm một cái tát nữa: “Câm mồm, quỳ xuống cho tôi!” “Bịch!” Quản lý Trương kinh hãi, sợ tới mức quỳ luôn xuống đất: “Tôi không biết mình sai ở đâu, xin chủ tịch chỉ bảo”. “Bốp!” Trần Lâm giơ chân đá lên mặt quản lý Trương, sau đó đi đến trước mặt Lăng Khôi khom lưng chín mươi độ, nói: “Không biết cậu ghé thăm nên không thể đón tiếp tử tế, xin cậu đừng trách tội”. Ôi chao! Lời này vừa nói ra, cả căn phòng đều lặng ngắt như tờ. Ánh mắt mọi người nhìn Lăng Khôi giống như đang nhìn một con quái vật rất đáng sợ. Đây là người mà ngay cả Trần Lâm cũng phải kính trọng như vậy, bọn họ rõ ràng không thể tưởng tượng nổi. Quản lý Trương thì càng giống như bị hóc xương, cả người run lên lẩy bẩy, vội vàng dập đầu xuống đất: “Ban nãy tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh thứ tội”. Lăng Khôi vắt chéo hai chân, rít một hơi thuốc: “Không phải anh nói muốn đánh gãy chân tôi hay sao?” Nói xong, Lăng Khôi giơ một chân ra đặt lên trên bàn trà: “Nào, tôi cho anh cơ hội, đánh đi”. “Tôi không dám”, quản lý Trương sởn cả tóc gáy, run rẩy sợ hãi. “Hừ, ếch ngồi đáy giếng”, Lăng Khôi đứng dậy, lấy cây gậy đánh bóng chày từ trong tay tên bảo vệ rồi đánh một cú nhắm thẳng vào góc mặt bên trái của quản lý Trương. “Bốp!” Chương 93: Lợi cả đôi đường Cả người quản lý Trương ngã nhào xuống đất, một bên mặt bị đánh biến dạng, cả người lăn lộn kêu gào thảm thương, nhưng lại không dám biểu hiện vẻ bất kính, vội vàng bò dậy nằm sấp dưới đất. “Còn không mau cảm ơn cậu Lăng thưởng cho cậu một gậy”, Trần Lâm muốn đánh chết hắn luôn. Cậu đắc tội với ai cũng được chứ đừng có mà đắc tội với Lăng Khôi có hiểu chưa? Đây là tổ tiên sống đấy! Quản lý Trương gằn giọng: “Cảm ơn cậu Lăng thưởng cho tôi một gậy”. “Cút đi”, Lăng Khôi vứt cây gậy xuống đất, xua tay, đám bảo vệ vội vàng đỡ quản lý Trương rời đi. Nhân viên phục vụ pha trà cho hai người họ. Trần Lâm chủ động rót trà cho Lăng Khôi: “Cậu Lăng đến mà không chịu nói một tiếng để tôi biết đường ra đón cậu”. Lăng Khôi đáp: “Ông không cần khách sáo như vậy. Lần này tôi đến tìm ông là có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ”. Trong lòng Trần Lâm vui sướng không thôi, có thể giúp sức cho Lăng Khôi là vinh hạnh to lớn của ông ta: “Cậu Lăng cứ nói”. Lăng Khôi vào thẳng vấn đề: “Ông có biết Ngân hàng Hoa Hồng không?” Trần Lâm nói: “Có biết một chút. Là ngân hàng chủ đạo do Lý Long xây dựng. Lý Long muốn tẩy trắng tiền bất hợp pháp của mình nên mới nhờ vào các mối quan hệ của mình thành lập ra ngân hàng. Có vấn đề gì sao?” Lăng Khôi kể lại một lượt chuyện của Ngân hàng Hoa Hồng và bệnh viện Bình An, sau đó nói: “Tôi cảm thấy chủ tịch Trương này không ổn lắm, ông thấy sao?” Trần Lâm không buồn nghĩ ngợi, nói luôn: “Người mà cậu Lăng cảm thấy không ổn thì nhất định là không ổn. Theo tôi thì không chỉ một mình chủ tịch Trương này có vấn đề thôi đâu mà cả Ngân hàng Hoa Hồng đều có vấn đề”. Lăng Khôi nói: “Quận Ngô Giang là địa bàn của ông. Ông quyết là được”. Trần Lâm không hổ là con cáo già: “Lát nữa tôi sẽ bảo Lục Hải Siêu tìm Lý Long nói chuyện. Chủ tịch Trương không có lý do gì để ở lại Ngân hàng Hoa Hồng nữa. Còn về chuyện có cần thiết giữ lại Ngân hàng Hoa Hồng hay không thì phải xem xem thái độ của Lý Long có khiến cậu Lăng hài lòng hay không. Nếu như không hài lòng thì Ngân hàng Hoa Hồng cũng không cần phải tồn tại nữa”. Chỉ là cuộc trò chuyện nhỏ nhưng đã đưa ra quyết định cho sự sống chết đối với tương lai của Lý Long và Ngân hàng Hoa Hồng. Đây chính là lề lối. Lăng Khôi cười nói: “Ông Trần quả nhiên là thẳng thắn. Tôi xin ghi nhớ ân tình này”. Trần Lâm nói: “Có thể giúp ích cho cậu Lăng là phúc phần của tôi, cậu Lăng không cần phải khách sáo”. Lăng Khôi nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Ngân hàng Hoa Hồng không có giấy phép tài chính đúng không?” Trần Lâm nói: “Quả thực là không có, tôi vẫn luôn muốn tiến quân vào ngành ngân hàng, khổ nỗi không lấy được giấy phép, quyền phê duyệt giấy phép đều nằm trong tay Công đoàn Trung Hải. Công đoàn Trung Hải quản lý vấn đề này rất nghiêm ngặt”. Lăng Khôi nhấp một ngụm trà: “Nếu ông đã muốn mở ngân hàng thì cứ mở đi. Chuyện giấy phép tôi có thể tìm người nói giúp cho ông”. Trần Lâm vui sướng tột độ, nói: “Cảm ơn cậu Lăng. Sau khi thành lập ngân hàng, khoản vay đầu tiên tôi sẽ dành cho bệnh viện Bình An, hơn nữa còn không lấy lãi. Trả hay không thật ra cũng không quan trọng”. “Ông cứ xem mà làm là được”, Lăng Khôi đứng dậy: “Tôi còn phải về đi làm, đi trước nhé”. “Tạm biệt cậu Lăng”, Trần Lâm đích thân tiễn Lăng Khôi ra khỏi cửa. Sau khi chủ tịch Trương từ chối Tô Duệ Hân thì việc đầu tiên ông ta làm là đến nơi ở của Lý Long. Lý Long từng bị Huyết Vũ đánh gãy một tay, trải qua hơn một tháng điều trị, bây giờ cánh tay bị gãy đã dần lành lại, có thể làm một số hoạt động đơn giản. Khoảng thời gian này Lý Long dưỡng bệnh rất tốt, người đẹp và cao lương mỹ vị, muốn gì có đó. Sau khi nghe chủ tịch Trương thuật lại quá trình diễn ra sự việc, Lý Long vô cùng hài lòng: “Tốt lắm, bệnh viện Bình An buộc phải có khoản vay này, dù cho chúng ta tăng lãi gấp đôi thì cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Lần này ông từ chối cô ta, cô ta sẽ còn đến đây cầu xin thôi, cứ chờ mà xem”. Chủ tịch Trương nói: “Anh Long đúng là cao kiến. Chỉ có điều tôi không hiểu lắm, trước đây không phải chúng ta đã đồng ý về khoản vay này rồi hay sao, tại sao đột nhiên lại đổi ý?” Lý Long cười nói: “Trước đây Tô Thần có đến tìm tôi, đưa tôi năm triệu tệ và đề nghị tôi không cho bệnh viện Bình An vay tiền nữa, hoặc là phải tăng gấp đôi tiền lãi. Món hời như thế chẳng lẽ tôi lại không cần hay sao?” Chủ tịch Trương nói: “Hoá ra là như vậy. Anh Long lợi cả đôi đường, thế thì còn gì bằng nữa đây”. Lý Long hơi lâng lâng. Đúng vào lúc này, một tên đàn em từ ngoài cửa vội vàng xông vào: “Anh Long, Lục Hải Siêu và Trần Lâm đến tìm anh, nói là có chuyện gấp cần bàn”. “Sao bọn họ lại đến chứ?” Lý Long đứng bật dậy từ sofa: “Mau, mời bọn họ vào đây”. Biệt thự số 99 Vân Đỉnh. Tô Thần và bà cụ Tô đang ăn cơm. Tâm trạng của hai người đều vô cùng kích động, dự án thảo mộc nghiên cứu thuận lợi, thử nghiệm lâm sàng cực kỳ thành công, tỷ lệ thành công chữa khỏi HIV của dược phẩm lên đến chín mươi phần trăm. Tương lai huy hoàng của nhà họ Tô gần như đã ngay sát bên cạnh rồi. Tô Thần nói: “Bà nội, dự án thảo mộc gặt hái được thành công lớn. Thành phẩm đã bắt đầu được sản xuất với số lượng lớn, các loại giấy phép và thủ tục tiêu thụ đều đã hoàn thành rồi. Bây giờ chỉ cần tìm thời điểm thích hợp để mở rộng tiêu thụ ra bên ngoài”. Bà cụTô rất vui vẻ: “Tốt lắm. Trở về bảo Lục Tử Ca phối hợp với chúng ta mở buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới, nhất định phải có tầm ảnh hưởng. Trong buổi họp báo, chúng ta sẽ công khai tuyên bố mở rộng tiêu thụ dược phẩm”. Tô Thần háo hức không thôi: “Được, bây giờ cháu đã bắt tay chuẩn bị rồi. Ngoài ra còn có một chuyện khác phải báo cho bà nội biết”. Bà cụ Tô nói: “Cháu nói đi”. Tô Thần nói: “Chuyện của bệnh viện Bình An. Sau khi bọn họ mở rộng, lúc khai trương đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều ông trùm, tầm ảnh hưởng cũng không hề nhỏ. Về sau làm ăn càng thuận lợi, bây giờ bọn họ đang cần vay gấp năm mươi triệu tệ để duy trì kinh doanh. Thế nhưng cháu đã bảo chủ tịch Trương của Ngân hàng Hoa Hồng rồi. Không có khoản tiền vay này, nguồn vốn của bệnh viện Bình An sẽ bị cắt đứt chỉ trong phút chốc”. Bà cụ Tô nói với vẻ mặt suy tư: “Sau khi nguồn vốn bị cắt đứt, bệnh viện không còn đáng tiền nữa. Chúng ta có thể dùng hai, ba mươi triệu tệ để mua lại nó”. Tô Thần hớn hở nói: “Cháu cũng đang có ý này đấy”. Bà cụ Tô cười nói: “Phải để cho Tô Duệ Hân hiểu được sau khi nó rời khỏi sự hỗ trợ của nhà họ Tô chúng ta thì chẳng làm nên chuyện gì cả. Lần này dạy cho Duệ Hân một bài học, cũng cho tất cả người nhà họ Tô một bài học. Từ giờ trở đi, người nhà họ Tô phải biết rằng chỉ có đoàn kết một lòng thì mới có thể làm nên chuyện lớn”. Chương 94: Ngân hàng Hoa Hồng đóng cửa Khi Lý Long lại một lần nữa nhìn thấy Lục Hải Siêu và Trần Lâm, ông ta đã rất sợ hãi, vội vàng yêu cầu chủ tịch Trương rót trà mời hai ông lớn. Lục Hải Siêu còn không thèm nhìn tách trà trên bàn mà nói thẳng: "Lý Long, không cần trà nước gì đâu, chúng tôi đến tìm ông là có hai chuyện”. Lý Long kính cẩn nói: "Anh Hải, xin cứ nói”. Lục Hải Siêu nói: “Chủ tịch Trương là ai?” “Là tôi”, chủ tịch Trương chắp tay nói: “Anh Hải có chỉ thị gì ạ?” Vẻ mặt của Lục Hải Siêu lạnh lùng, cụ ta nghiêm giọng nói: "Gần đây ông có làm chuyện gì xấu không?” Chuyện xấu? Chủ tịch Trương xem xét lại một lượt hành vi gần đây của mình, và cuối cùng lắc đầu và nói: “Không. Tôi luôn làm việc chăm chỉ và hành động thận trọng theo quy tắc của anh Hải”. "Bốp!” Lục Hải Siêu tát thẳng vào mặt ông ta: "Ông nghĩ lại xem”. Chủ tịch Trương quỳ trên mặt đất và rùng mình sợ hãi. Lục Hải Siêu khác với Trần Lâm. Trần Lâm là một người làm ăn, ít nhất là nhìn bề ngoài trông ông ta có vẻ già dặn khôn khéo, vẻ mặt ôn hòa, tấm lòng rộng mở, dễ hòa hợp hơn. Nhưng Lục Hải Siêu vốn là đại ca hai giới, bắt đầu sự nghiệp từ một tên đàn em với con dao làm bếp, từng bước đến với vị trí đại ca của cả hai giới ở quận Ngô Giang. Sát khí trên người cụ ta có thể thấy qua vẻ mặt, cho người ta cảm giác hung hãn, không dễ gần một chút nào. “Họ Trương tôi không biết mình đã làm gì sai, xin anh Hải nói rõ”, chủ tịch Trương đã làm việc ở thị trấn Hoa Hồng nhiều năm và đã theo bên cạnh Lý Long rất lâu, đương nhiên ông ta biết đến tên Lục Hải Siêu. Nhìn thấy Lục Hải Siêu lúc này đang nổi điên, lập tức nổi khùng lên. Lục Hải Siêu nói: "Ông lại dám không cho bệnh viện Bình An vay tiền? Ai cho ông lá gan đó hả?” Chủ tịch Trương không thể hiểu nổi tại sao những ông lớn như Lục Hải Siêu và Trần Lâm lại đến tìm mình chỉ vì chuyện cỏn con tầm thường này. "Bây giờ nguồn vốn eo hẹp, ngân hàng của chúng tôi làm như vậy vì thận trọng. Các ngân hàng và tổ chức đầu tư bên ngoài rất thận trọng trong việc sử dụng vốn. Mọi người đều biết điều này, anh Hải có thể ra ngoài hỏi", chủ tịch Trương vẫn bào chữa cho hành vi của mình. Lý Long đánh hơi được sự nguy hiểm liền tát thẳng vào mặt chủ tịch Trương: "Ông nói chuyện với anh Hải kiểu gì đấy hả? Từ lúc nào mà ông lại có tư cách nói chuyện tình hình thị trường trước mặt anh Hải vậy hả?” Lý Long hận sắt không thể luyện thành thép được, ông ta cũng là một người lăn lộn trong giới xã hội đen. Hành sự trong giới này chỉ có hai câu trả lời là được hay là không được mà thôi. Ông lại dám nói chuyện tình hình thị trường với Lục Hải Siêu? Muốn chết à? Chủ tịch Trương sững sờ, không biết nên diễn đạt như thế nào: "Tôi…những gì tôi nói đều là sự thật”. “Bốp”. Lý Long lại tát một cái nữa, rồi lao về phía Lục Hải Siêu: "Anh Hải, nếu có chỉ thị gì thì xin cứ nói thẳng. Lý Long em làm được thì nhất định sẽ làm, không làm được cũng sẽ liều mạng mà làm”. Lục Hải Siêu lạnh lùng nói: "Không cần nữa, các người không còn cơ hội nữa rồi”. Lý Long thầm nghĩ không ổn rồi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Anh Hải, ý anh là gì?” Lục Hải Siêu nói: "Ngân hàng Hoa hồng hoạt động không có giấy phép và hoạt động vi phạm quy định. Công đoàn Trung Hải vừa phát lệnh niêm phong điều tra Ngân hàng Hoa hồng và thu giữ tất cả các khoản tiền bất hợp pháp. Chủ tịch Trương biết luật mà vẫn phạm luật, phán tội bỏ tù”. Xuýt! Lý Long quỳ xuống: "Anh Hải, em biết sai rồi. Em lập tức yêu cầu Ngân hàng Hoa Hồng cấp cho bệnh viện Bình An một khoản vay, năm mươi triệu tệ sẽ được chuyển ngay trong ngày. Xin anh Hải cho em một cơ hội nữa”. Lúc này Lý Long mới thực sự mất hồn. Chủ tịch Trương cuối cùng cũng cảm nhận được nguy cơ kinh hoàng, toàn thân mềm nhũn, xanh xao không còn chút sức lực nào. Chỉ vì một bệnh viện Bình An, kết quả đã thu hút sự chú ý của Công đoàn Trung Hải? Chuyện gì thế này? Lục Hải Siêu lắc đầu nói: "Không còn cơ hội nữa rồi. Tự mình sẽ phải chịu trách nhiệm về những sai lầm của mình. Kể từ giây phút các người đắc tội với bệnh viện Bình An thì đã định sẵn sẽ có kết cục như thế này”. Lý Long mềm nhũn ngã xuống đất và than thở: "Không, anh Hải, anh không thể đối xử với em như vậy. Em gần như đã mang hết khoản tích lũy của mình để đầu tư vào Ngân hàng Hoa Hồng rồi, tiền vốn cả ba trăm triệu tệ đó. Giờ anh muốn tịch thu toàn bộ nguồn vốn, thế chẳng phải là muốn lấy mạng của em hay sao?” Lục Hải Siêu thở dài: "Lý Long à, cậu nói xem sao cậu lại ngu dốt như vậy hả? Lúc trước vì đắc tội với cậu Lăng mà bị chặt mất một bàn tay, giờ cậu lại dám đắc tội với cậu ấy nữa. Chỉ là niêm phong nguồn vốn của cậu thôi đã là may lắm rồi. Nếu như cậu Lăng nổi giận thực sự, cậu có còn sống nổi trên cõi đời này nữa hay không?” Lý Long đầu choáng váng, miệng khô khốc, nhất thời không nói được gì. Cậu Lăng, lại là cậu Lăng! Lục Hải Siêu nói: "Cậu Lăng đã đồng ý cấp giấy phép tài chính cho Trần Lâm, Trần Lâm sẽ mở một ngân hàng mới, toàn diện hỗ trợ hoạt động vốn cho bệnh viện Bình An. Ngân hàng Hoa hồng đã không cần phải tồn tại trên đời này nữa rồi”. Lý Long gần như ngất đi. Lục Hải Siêu nói tiếp: "Hôm nay tôi đến đây, ngoài việc ra lệnh cho mấy người ra, cũng là nhắc nhở mấy người giải quyết hậu quả cho tốt. Nếu không, mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản là một bàn tay thôi đâu!” “Dạ dạ!”, đầu óc Lý Long vang lên tiếng vù vù. Từ đầu đến cuối, Trần Lâm chỉ ngồi bên cạnh uống trà mà không nói lời nào. Bây giờ mọi việc coi như đã xong xuôi, ông ta đứng dậy và nói: “Cứ như vậy đi, các người tự bảo trọng!” Trần Lâm đến đây và chỉ nói một câu như vậy, sau đó đưa Lục Hải Siêu đi. "Anh Long, tôi xin lỗi. Tôi đâu biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này”, chủ tịch Trương liên tục xin lỗi, nhưng bị Lý Long đánh đập cho một trận: "Đồ rác rưởi nhà ông, đồ phế vật, ký sinh trùng. Sao ông không đi chết đi hả? Buổi trưa lúc ăn cơm với mấy người Tô Duệ Hân, Lăng Khôi cũng ở đó mà sao ông không nói sớm hả? Giờ ông mày bị ông hại đến khuynh gia bại sản rồi có biết không hả?” Chủ tịch Trương vừa gào khóc vừa nói: "Anh Long, xin hãy cho tôi một cơ hội để bù đắp cho anh”. "Bù đắp cái con khỉ, cái loại rác rưởi như ông lấy gì mà bù đắp cho tôi?” Hai ngày trôi qua. Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân đã nhiều lần gọi điện cho chủ tịch Trương nhưng không gọi được. Cả hai đã đến Ngân hàng Hoa Hồng nhiều lần, nhưng ngân hàng này vẫn luôn đóng cửa. Cả hai rất băn khoăn. Một ngày nữa sẽ là thời gian trả lương hàng tháng, ngoài ra vẫn còn một số khoản nợ lớn phải trả. Khoản tiền năm mươi triệu tệ mãi mà chưa lo được. Nếu không vay được tiền, bệnh viện sẽ bị đứt vốn. Vào đêm trước ngày phát lương. Sổ sách vẫn còn trống trơn. Khi Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân gặp lại nhau, mỗi người đều lấy ra một bản chứng nhận bất động sản. Sau đó, cả hai cùng cười bất lực. Chương 95: Khóc lóc xin tạ lỗi Ngô Giai Giai nói: "Duệ Hân, cậu có gia đình rồi, giữ lại căn nhà đi. Giờ mình còn đang độc thân, thuê phòng cũng không sao cả. Lần này mang nhà của mình đi thế chấp vay ngân hàng, tuy rằng không bán được bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng đủ để ngày mai phát lương, vượt qua được giai đoạn này đã rồi tính tiếp”. Tô Duệ Hân ngập ngừng: "Mình là tổng giám đốc bệnh viện, lần này mình nhất định phải đứng ra gánh chịu. Cậu có thể làm đến mức này là mình đã cảm động lắm rồi”. "Không, cậu đã có gia đình, bán nhà sẽ có nhiều ảnh hưởng lớn. Để mình”. Hai người tranh cãi không dứt. Đúng lúc này, Tô Bân gõ cửa văn phòng: "Tổng giám đốc Tô, chủ tịch Trương và Lý Long đến rồi”. Tô Duệ Hân vui mừng khôn xiết nói: "Có khi nào họ đã đồng ý cho mình vay tiền rồi không? Chỉ cần họ đồng ý cho vay, cho dù lấy lãi cao cũng được, mau mời họ vào đây”. Không lâu sau, chủ tịch Trương và Lý Long đã đến. Khi Tô Duệ Hân nhìn thấy hai người này, cô hoàn toàn sững sờ. Cô chỉ thấy có một nắm củi khô dày cộp buộc sau lưng mỗi người. Khi đến trước mặt Tô Duệ Hân, họ quỳ "phụp" một cái xuống đất. Chủ tịch Trương lớn giọng nói: “Sếp Tô, xin lỗi, trước đây là do tôi ngu si tỏ vẻ với cô. Mong sếp Tô đừng so đo với tôi”. Lý Long cũng gần như than thở: "Tôi là cổ đông lớn của Ngân hàng Hoa Hồng, trước đây vì không biết nên đã đắc tội với sếp Tô. Xin lỗi, giờ Ngân hàng Hoa Hồng chúng tôi đã phải nhận sự trừng phạt thích đáng, mong sếp Tô đừng so đo tính toán với chúng tôi”. Vẻ mặt Tô Duệ Hân bối rối: "Các người…các người có ý gì?” Không phải họ đến để cho vay tiền à? Tại sao lại phải vác củi đến xin lỗi? Lại còn quỳ xuống trước mặt mình? Hơn nữa Tô Duệ Hân điều hành bệnh viện Bình An ở thị trấn Hoa Hồng bao năm nay, đương nhiên cô biết Lý Long là tay anh chị ở thị trấn Hoa Hồng, bình thường Tô Duệ Hân không dám khiêu khích tên đầu sỏ này. Bây giờ tên đại ca này lại quỳ xuống trước mặt mình? Thật đáng sợ. Lý Long thút thít: "Vì chuyện lần trước đắc tội với sếp Tô nên chủ tịch Trương đã bị đuổi cổ rồi. Ngoài ra Ngân hàng Hoa Hồng của chúng tôi cũng đã bị niêm phong, phá sản. Đây là sự trừng phạt mà chúng tôi đáng phải gánh chịu, mong sếp Tô đừng truy cứu, Lý Long cảm kích vô cùng”. Nghe ông ta nói vậy, Ngô Gia Gia và Tô Duệ Hân thực sự bị sốc. Vì đắc tội với bệnh viện Bình An mà Ngân hàng Hoa Hồng bị niêm phong ư? Chuyện này… Từ khi nào mà Tô Duệ Hân lại có sự hậu thuẫn vững chắc như vậy? Tại sao bản thân cô cũng không biết nhỉ? “Sếp Tô, cầu xin cô đấy”, Lý Long lớn tiếng cầu xin, gần như muốn bước tới ôm lấy đùi Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân thót cả tim, vội nói: "Được được được, tôi không so đo đâu”. “Cám ơn, sếp Tô thật rộng lượng”, Lý Long nước mắt nước mũi giàn dụa. Tô Duệ Hân tò mò hỏi: "Lý Long, vậy chuyện bệnh viện chúng tôi mượn tiền thì sao?” Toàn thân Lý Long run lên: "Ngân hàng của chúng tôi đã đóng cửa rồi, giờ không còn tư cách cho các cô vay tiền nữa. Nhưng để bày tỏ sự chuộc lỗi, cá nhân tôi xin được bồi thường khoản tiền năm mươi triệu tệ cho sếp Tô, mong sếp Tô nhận lấy cho”. Nói rồi Lý Long kính cẩn đưa ra một thẻ ngân hàng có dán ảnh, trên đó có ghi mật khẩu ngân hàng và tên tài khoản. Tô Duệ Hân gần như nhảy dựng lên. Cái gì? Lý Long tặng năm mươi triệu tệ cho mình? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tô Duệ Hân không khỏi sợ hãi một hồi lâu, cô không dám tiếp tục nghĩ nữa. "Không, tôi không cần tiền cho không. Ông đi đi, tuy rằng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thấy ông cũng chẳng dễ dàng gì, tôi sẽ không làm khó ông đâu”, Tô Duệ Hân rất không quen với tình hình như thế này, chỉ muốn họ mau chóng rời khỏi đây. “Không được, nếu sếp Tô không nhận thì tôi không dám đi. Mong cô hãy nhận lấy, cầu xin cô đấy”, Lý Long gần như van nài. Chủ tịch Trương cũng van xin: "Sếp Tô, xin hãy nhận lấy”. "Chuyện này…", Tô Duệ Hân do dự mãi. Ngô Giai Giai cũng sợ hãi, nhất thời không biết nói như thế nào. Lúc này Tô Ba mới nói: "Sếp Tô, tôi nghĩ hay là cô cứ nhận lấy đi. Lý Long và chủ tịch Trương cũng là có thành ý, chúng ta không thể từ chối người có thành ý được”. Tô Ba có thể đoán được ngay tất cả những chuyện này đều là do Lăng Khôi. Thấy Tô Duệ Hân còn chưa tỏ thái độ gì, Tô Bân cầm luôn lấy thẻ ngân hàng: "Tôi thay mặt sếp Tô nhận lấy, các ông có thể đi được rồi!” “Cảm ơn anh Tô Ba”, Lý Long cảm động đến mức gọi Tô Ba một tiếng là ‘anh’ rồi mới yên tâm cùng chủ tịch Trương vừa khóc vừa rời đi. Hai người đàn ông mà lại khóc à? Sau khi thấy cảnh này, nhiều người không khỏi cảm thấy sợ hãi. Bình thường Lý Long là một tay bá đạo, gió tanh mưa máu gì mà chưa từng trải qua, vậy mà giờ đây lại khóc lóc? “Tô Ba, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, Tô Duệ Hân vẫn còn chưa tin. "Tôi cũng không biết. Hai người này mới sáng sớm đã khóc lóc muốn gặp cô, nói là muốn xin lỗi cô”, đương nhiên Tô Ba sẽ không nói thật, hắn đưa thẻ cho Tô Duệ Hân: "Tiền cho không, không nhận thì cũng phí”. Tô Duệ Hân cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng đành nhận lấy. Đâu còn cách nào khác, đang thiếu tiền mà! “Tô Ba, anh đi chuyển tiền vào tài khoản của công ty, ngày mai chuẩn bị trả lương”, Tô Duệ Hân nhìn tấm thẻ một hồi mới đưa lại cho Tô Ba. Tô Ba vui vẻ cầm thẻ chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc này, Trần Lâm từ bên ngoài cầm một cây gậy lớn đi vào, cười lớn: "Ở đây náo nhiệt thật. Tôi vừa nhìn thấy có hai tên đến ‘chịu đòn nhận tội’ vừa rời đi”. Sự xuất hiện của Trần Lâm khiến bầu không khí trong văn phòng đột nhiên căng thẳng hẳn lên. Tô Duệ Hân vội vàng đứng thẳng người, cung kính nói: "Sếp Trần, sao ông lại ở đây?” Trần Lâm, người giàu nhất quận Ngô Giang. Địa vị tách biệt nên những nơi như thị trấn Hoa Hồng, Trần Lâm hiếm khi đặt chân đến. Bình thường Tô Duệ Hân muốn gặp mặt ông ta cũng khó. Vậy mà bây giờ ông ta lại trực tiếp đến bệnh viện Bình An? Tô Duệ Hân thầm cảm thấy lo lắng không yên. Trần Lâm cười nói: "Lý Long làm việc không tốt, là tôi đã đuổi cổ ông ta. Ngân hàng Hoa Hồng bị đóng cửa cũng là do tôi. Tôi đã mở một ngân hàng Trần Thị mới, khoản tiền ba trăm triệu tệ đầu tiên sẽ cho bệnh viện Bình An vay với lãi suất 0% vô thời hạn và số tiền phải trả cũng không cố định”. Nói xong, Trần Lâm lấy ra một văn bản và đưa cho Tô Duệ Hân: "Các điều khoản đã được soạn thảo sẵn rồi, sếp Tô ký tên là sẽ nhận được tiền ngay”.