Chiến Thần Phục Thù

Chương 60: 80



Chương 76: Mày không sợ bị trả thù sao? Khoe mẽ với ai đây chứ? Lại dám tỏ vẻ trước mặt anh Giang à? "Vừa rồi đã có một tên tỏ vẻ ngầu là Trần Côn, giờ lại thêm một tên nữa. Sao hôm nay mấy kẻ ra vẻ ta đây nhiều thế nhỉ?” "Vừa hay tôi vẫn chưa xem kịch đã mắt, vậy chúng ta cùng xem kịch hay đi”. Những người bạn đi theo Trần Giang đều bật cười. Hạ Xuân Lợi và Trương Lộ cũng cau mày, chuyện mà ngay đến cả anh Côn cũng không xử lý được, một tên vô dụng như anh lại muốn xông lên ư? Như thế này là đang muốn tiếp tục làm mọi người mất mặt sao?” “Lăng Khôi, có phải anh đang giả ngầu hay không?”, Hạ Xuân Lợi chế nhạo: “Chuyện anh Côn còn không lo liệu được thì anh làm được gì chứ? Đừng có làm mất mặt sơn trang Thủy Nguyệt chúng tôi, cút cho tôi”. Trương Lộ cũng nói: "Lăng Khôi, anh đừng khoe mẽ nữa thì hơn, người ta là những người lăn lộn trong xã hội, sẽ ra tay với anh thật đó”. Lăng Khôi phớt lờ họ và tiếp tục tiến từng bước về phía trước. Mỗi khi tiến lên một bước, bước chân của Lăng Khôi càng nặng nề hơn, khí tức trên người Lăng Khôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Tất cả mọi người đều bị chấn động bởi khí tức trên người anh. Khi anh đi đến chính giữa căn phòng VIP, ống tay áo trên người anh cứ thế bay phần phật trong khi không hề có gió. Lưu Giang rốt cuộc cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, rút tay đang định đỡ Tô Duệ Hân lại, khẽ cau mày nói: "Ồ? Không ngờ mày cũng là người luyện võ, có điều cũng chỉ là người có cái vỏ rỗng, biết khoa chân múa tay mà thôi. Tối nay mày chắc chắn là muốn chống đối với tao chứ?” Lăng Khôi chắp tay sau lưng nói: "Mày sai rồi, không phải chống đối mày, mà là nghiền nát mày”. "Ha ha ha", Lưu Giang đột nhiên bật cười: "Buồn cười chết mất thôi, một tên vô dụng mà cũng dám ăn nói ngông cuồng muốn nghiền nát tao? Chương Đầu, đánh cho nó thành tàn phế đi”. “Rõ”, Chương Đầu khịt mũi, đột nhiên giơ nắm đấm lên định lao về phía Lăng Khôi: “Nhóc con, tao là võ sĩ đoạt huy chương vàng. Mày dám khiêu khích anh Giang, giờ tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là không biết tự lượng sức mình”. Sức cường lực mạnh của hắn có thể phá vỡ các viên gạch và bẻ cong các tấm thép. Ngay cả những người ở xa cũng cảm nhận được uy lực của cú đấm này thật kinh người, nếu cú đấm này giáng lên người con trâu, e rằng trâu sẽ bị quật ngã. Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người đều kết luận rằng Lăng Khôi chắc chắn sẽ bị đánh bay bởi cú đấm này. Nhưng… Lăng Khôi bình tĩnh duỗi mạnh ngón trỏ tay phải của mình ra. Anh dùng một ngón tay để chống đỡ một cú đấm. "Rầm!” Nắm đấm bị gãy, cánh tay bị gãy, xương cánh tay chính với máu đỏ ngầu chảy ra từ khuỷu tay, thịt rơi xuống như bột. Lực ngón tay di chuyển về phía trước khiến xương cánh tay trên xuyên qua vai và lộ ra giữa không trung. Sức mạnh của ngón tay đó chưa hề giảm đi, nó đã trực tiếp bẻ gãy xương sườn của Chương Đầu và xuyên vào ngực hắn. "Phụt!” Chương Đầu đột nhiên kêu gào, há mồm phun ra một ngụm máu, trong bụng phun ra thức ăn hôi thối vẫn chưa kịp tiêu hóa. Mọi thứ xảy ra chớp nhoáng. Mọi người chỉ thấy Chương Đầu xông thẳng tới Lăng Khôi một cách dũng mãnh, sau đó xương tan nát một cách khó lý giải, lồng ngực vỡ vụn, nôn ra máu rồi ngã xuống đất, quỳ xuống bất động trước mặt Lăng Khôi. Kết thúc rồi sao? Chương Đầu là một võ sĩ huy chương vàng! Là một cao thủ có thể giết chết cả trâu! Toàn bộ những người có mặt đều kinh ngạc. Không ai nhìn thấy Lăng Khôi ra tay, ngay cả bản thân Chương Đầu cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hắn chỉ cảm thấy khi áp sát người Lăng Khôi thì dường như đã cận kề với cái chết. Còn về những cái khác, bản thân hắn cũng hoang mang, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt Lưu Giang cuối cùng cũng trở nên đanh lại, hắn tự hỏi bản thân mình phải tung ít nhất bảy tám chiêu mới có thể đánh bại được Chương Đầu. Nhưng Lăng Khôi chỉ với một chiêu đã khiến cho Chương Đầu bị tàn phế rồi. Một cảm giác ớn lạnh lan tỏa trong lòng hắn. Dù sao Lưu Giang là một người từng trải qua gió tanh mưa máu, hắn nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh: "Ồ? Tao không nhìn ra thân thủ của mày lại khá như vậy!” Lăng Khôi không trả lời, mà nắm lấy đầu của Chương Đầu và đập mạnh xuống bàn ăn bằng đá cẩm thạch. "Rầm!” Phát đập đầu tiên, đầu của Chương Đầu đẫm máu, nỗi sợ hãi kinh hoàng khiến hắn phải cầu xin tha: "Tôi xin lỗi, tôi thua rồi, xin anh hãy tha cho tôi!” Hắn đã nghĩ đến việc vùng vẫy, nhưng tay của Lăng Khôi quá nặng khiến hắn không thể thoát ra được. Lăng Khôi không phản ứng, anh kéo hắn ngẩng đầu lên, rồi lại đập xuống. "Rầm!” Phát đập thứ hai, mặt đất hơi rung chuyển, trán như bị biến dạng, máu tuôn lênh láng. Các vết nứt xuất hiện trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch. “Xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho tôi!”, Chương Đầu điên cuồng cầu xin. Lăng Khôi vẫn không nói gì, anh kéo đầu hắn ngẩng lên và đập sầm xuống một lần nữa. Rầm!” Phát đập thứ ba. Sau đó tiếp tục lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu. Chương Đầu trước đó còn xin tha thì giờ đã ngất xỉu, mất đi ý thức. Nhưng tay của Lăng Khôi cứ như một cái máy, không ngừng kéo lên, đập xuống. Sau hàng chục lần đập, mặt bàn bằng đá cẩm thạch bị nứt ‘tách’ một tiếng và vỡ tan tành. Hộp sọ của Chương Đầu bị vỡ vụn, đầu cũng đã bị biến dạng. "Rầm”. Lăng Khôi ném cái xác giống như con cá chết trước mặt Lưu Giang: "Tiếp theo, đến lượt mày rồi đó”. Mọi người đều im lặng. Hạ Xuân Lợi và Trương Lộ còn sợ đến hồn bay phách lạc, họ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo như vậy bao giờ đâu? Lăng Khôi này có còn là tên vô dụng mà họ đã chế nhạo trước đó không? Đây rõ ràng là một hung thần khiến người ta cảm thấy xa lạ và đáng sợ. Lưu Giang nghiến răng nói: "Thân thủ tốt đấy. Mày có biết Chương Đầu là ai không? Cậu ta là tay đấm huy chương vàng của boxing Trần Thị chúng tao, là một cao thủ được đào tạo bởi boxing Trần Thị với tài nguyên khổng lồ. Hôm nay mày dám giết cậu ta, mày không sợ boxing Trần Thị chúng tao báo thù sao?” Chương 77: Đường Thục Thanh xuất hiện Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng, đứng giữa làn gió nhẹ, đâu có vẻ gì gọi là sợ hãi? Lưu Giang thấy Lăng Khôi càng thêm bình tĩnh, thì trong lòng càng mất bình tĩnh hơn, hắn nói tiếp: "Người phụ nữ này là gì của mày”. “Vợ tao”, Lăng Khôi thản nhiên nói. Lưu Giang nói: "Trước đây tôi không biết đó là vợ anh nên đắc tội với anh. Giờ anh đã thủ tiêu đàn em của tôi, chuyện của chúng ta coi như đã tính toán xong. Sau này boxing Trần Thị của tôi cũng sẽ không trả thù anh, mong anh ghi nhớ đều này và đưa vợ mình rời khỏi đây đi”. Lưu Giang cân nhắc thật kỹ, cuối cùng nói ra quyết định của mình. Lưu Giang biết mình chiến đấu một mình thì không phải là đối thủ của Lăng Khôi. Nếu hôm nay hắn cứ cố chấp, e rằng cuối cùng cũng sẽ có kết cục như Chương Đầu. Trừ khi sư phụ Trần Nguyên của hắn có mặt thì mới có thể xử lý được gã này. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Lưu Giang cũng biết tiến biết lùi. "Chỉ là một boxing Trần Thị cỏn con mà cũng dám đem ra khoe khoang sao? Anh không sợ bị cắt lưỡi à?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ cao lớn mặc áo phông và váy bút chì từ bên ngoài bước vào. Đường Thục Thanh. Theo sau Đường Thục Thanh là một người đàn ông mặc đồ đỏ. Trên vai anh ta còn có một huy chương cỡ ngón tay cái. Bạch kim một sao. Đây là huy hiệu của một võ sĩ bạch kim. Không có nhiều võ sĩ bạch kim ở thành phố Trung Hải, ngay cả Trần Nguyên cũng còn phải qua vài trận đấu nữa mới có thể trở thành võ sĩ bạch kim. Nhưng vào lúc này, một võ sĩ bạch kim lại đang đi theo sau người phụ nữ này. Mọi người đều cảm thấy không khí như ngưng đọng, không thể thở nổi. “Cô Đường, ngọn gió nào đã đưa cô đến đây vậy”, Trần Bưu cúi người chín mươi độ và kính cẩn chào. Trần Côn mặc dù không quen biết người phụ nữ này, nhưng thấy bố mình khiếm tốn như vậy, biết thân phận của người này không phải tầm thường nên cũng vội vàng chào theo. “Cô Đường, xin chào”, Lưu Giang như nhìn thấy thần tiên, cúi sâu người chín mươi độ. Hạ Xuân Lợi, Trương Lộ và những người khác chỉ cảm thấy chóng mặt. Trời ơi, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì thế này? Hết nhân vật lớn này xuất hiện, lại có nhân vật lớn hơn nữa xuất hiện. Vừa rồi nhìn thấy Lưu Giang thể hiện sức mạnh của mình, đám bạn học này đã thất kinh hồn vía rồi. Không ngờ lúc này lại xuất hiện một người phụ nữ mà ngay cả Lưu Giang cũng phải kính nể. Thân phận của người phụ nữ này khủng khiếp đến mức nào? Đường Thục Thanh bỏ qua đám đông, đến thẳng bên Lăng Khôi, hơi nghiêng người nói: "Anh Khôi, tôi tình cờ đi ngang qua, nghe nói ở đây có chuyện nên đến xem. Không ngờ lại có người dám bất kính với anh, Thục Thanh đã đến muộn rồi!” Chà! Toàn bộ những người có mặt vỡ òa. Cái gì? Người phụ nữ khiến Lưu Giang phải cúi xuống chín mươi độ để chào lại kính trọng Lăng Khôi như thế? Rốt cuộc Lăng Khôi là người như thế nào? Trương Lộ chỉ cảm thấy đại não sắp bị đoản mạch rồi. Cái tên ở rể vô dụng từng bị chế giễu không ra gì này lại có thân phận đáng sợ như thế ư? Đám người Lưu Giang, Trần Bưu, Trần Côn cũng cảm thấy không ổn. Đặc biệt là Lưu Giang, toàn thân hắn ớn lạnh. Hắn mơ hồ cảm thấy rằng có thể mình đã dây phải một người không dễ dây vào. Đường Thục Thanh, cháu gái của ông cụ Đường. Nhà họ Đường là một trong năm gia tộc hàng đầu ở thành phố Trung Hải. Dòng họ Mã nơi Mã Đằng ở cũng là một trong năm gia tộc lớn. Năm gia tộc lớn cùng nhau kiểm soát mọi quy tắc của thành phố Trung Hải. Năm gia tộc lớn muốn bạn chết lúc canh ba thì bạn sẽ không bao giờ sống sót đến canh năm. Lăng Khôi vẻ mặt lạnh lùng: "Quả thực có vài con chó đã sủa trước mặt tôi, cô đến cũng tốt, làm chứng cho tôi đi!” Đường Thục Thanh gật đầu, vội vàng đi tới chỗ võ sĩ bạch kim bên cạnh nói: "Đoàn Hổ Uy, anh đi thu dọn bãi chiến trường đi, còn những người không liên quan thì rời khỏi đây”. "Vâng", võ sĩ bạch kim đó quay đầu và nói với đám đông: "Tôi là võ sĩ bạch kim một sao trong giới quyền anh ngầm của Trung Hải. Ngoại trừ bố con Trần Bưu ra, mong mọi người nể mặt rời khỏi đây”. Mọi người đều giống như kẻ thù lớn đang ở trước mặt, nào dám nán lại? Họ lần lượt bỏ chạy và rời khỏi sảnh Hàn Nha, ra khỏi cổng Đắc Nguyệt Lâu và chờ đợi ở bên ngoài. Hạ Xuân Lợi nghiến răng nói: "Mọi người, chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ. Tôi nghĩ ai nấy nên giữ bí mật mãi mãi. Nếu không, một khi ai đó làm rò rỉ những gì đã xảy ra ở đây, chưa biết chừng sẽ mang lại cho người nhà mọi người tai họa khôn lường”. Mọi người đều gật đầu. "Anh Xuân nói phải. Chuyện như thế này tôi lớn ngần này mới thấy lần đầu. Tôi biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, tuyệt đối không nói ra”. "Tôi cũng sẽ giữ bí mật tuyệt đối, ngay cả người đầu gối tay ấp, tôi cũng sẽ không nói ra". "Tôi cũng sẽ giữ bí mật". Tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn trở lại, họ đều tuyên bố sẽ giữ bí mật. Cuối cùng, Hạ Xuân Lợi liếc nhìn Trương Lộ: "Trương Lộ, cậu nghĩ thế nào?” Trương Lộ nói: "Tôi cũng sẽ không nói!” Hạ Xuân Lợi thở phào nhẹ nhõm: "Thế là phải đó. Tiếp theo đây mọi người cũng đừng đi vội. Tôi liên hệ với lớp trưởng xem lớp trưởng có căn dặn gì chúng ta không?” Hạ Xuân Lợi gọi điện thoại, sau khi cúp máy, Hạ Xuân Lợi có vẻ ngượng ngùng. Trương Lộ hỏi: "Hạ Xuân Lợi, lớp trưởng nói sao?” Hạ Xuân Lợi ngượng ngùng nói: “Lớp trưởng vẫn đang bị bố mình đánh ở trong sảnh Hàn Nha, bảo chúng ta cứ giữ bí mật là được. Mọi người giải tán đi, nhớ kỹ phải giữ bí mật là được”. Đám bạn học đã sợ thất kinh hồn vía từ lâu, lúc này nghe nói có thể đi liền nhanh chóng tản ra như một bầy ong. Chỉ có Hạ Xuân Lợi và Trương Lộ ở lại. Trương Lộ đương nhiên lo lắng cho sự an toàn của Tô Duệ Hân, còn Hạ Xuân Lợi có lẽ đã nhìn thấy thân thể và vẻ đẹp tuyệt vời của Trương Lộ, nên cũng muốn thể hiện một chút. “Trương Lộ, đừng lo cho Duệ Hân, cậu ấy chắc chắn không sao đâu”, Hạ Xuân Lợi an ủi nói: “Cô Đường của một trong năm gia tộc lớn đã ra mặt rồi, Lưu Giang gặp xui xẻo rồi, tuyệt đối không dám làm khó Duệ Hân đâu”. Trương Lộ lập tức sửng sốt: "Cậu nói cô Đường mà xuất hiện sau đó là người của một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải sao?” Gia thế của Hạ Xuân Lợi cũng khá ổn, hắn theo Trần Côn nhiều năm nên cũng đã được chứng kiến nhiều, đương nhiên cũng biết cục diện ở thành phố Trung Hải. “Cô Đường đó có võ sĩ bạch kim làm vệ sĩ, còn có thể khiến Lưu Giang và Trần Bưu coi giống như thần thánh, cũng chỉ có người của nhà họ Đường trong năm gia tộc lớn đó thôi”, Hạ Xuân Lợi hít sâu một hơi đầy vẻ thèm muốn. "Người ta đồn rằng năm gia tộc lớn kiểm soát mọi trật tự của toàn bộ thành phố Trung Hải. Cũng không biết có đúng hay không", Trương Lộ lẩm bẩm một mình, và cảnh Đường Thục Thanh nghiêng mình kính cẩn về phía Lăng Khôi chợt xuất hiện trong tâm trí cô. Ngay cả người của năm gia tộc lớn cũng cung kính với người đó, vậy người đó phải là người như thế nào kia chứ? Chương 78: Giải cứu Tô Duệ Hân Sảnh Hàn Nha. Chỉ còn lại bảy người Trần Côn, Trần Bưu, Lưu Giang và Lăng Khôi, Đường Thục, Đoàn Hổ Uy, Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân lúc này đã uống quá nhiều, hai tay che mặt, mơ màng dựa vào ghế, hiển nhiên đã không có tỉnh táo nữa. Hai bên đối mặt nhau, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Nửa đêm tiếng quạ kêu, tiếng ếch nhái hòa vào nước. Làn gió lướt qua hồ và thổi qua ống tay áo của Lăng Khôi. “Vừa rồi mày nói tao chỉ có cái vỏ rỗng, biết khoa chân múa tay thôi phải không?”, Lăng Khôi lên tiếng, phá tan sự yên tĩnh. Lưu Giang vốn đã bị choáng váng trước thân thủ của Lăng Khôi, lúc này Đường Thục Thanh lại đang đứng về phía Lăng Khôi khiến tinh thần hắn suy sụp, đâu dám tiếp tục giả vờ. Hắn lập tức siết chặt tay và nói: "Xin lỗi, chuyện này là tôi sai rồi”. Ánh mắt Lăng Khôi lạnh lùng: "Mày có chắc là muốn đứng để nói chuyện với tao không?” Ánh mắt u ám giống như súng bắn tỉa đập vào đầu, ớn lạnh quét qua thân thể, Lưu Giang quỳ luôn xuống đất một tiếng "phụp" và lớn tiếng cầu xin: "Xin lỗi, trước đây là tôi có mắt không tròng, bị mỡ heo che mắt. Tôi ngàn vạn lần không nên có ý đồ với vợ của anh. Mong anh tha tội cho tôi, tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào!” "Với bất kỳ giá nào?” Lăng Khôi từ từ chọn một món đồ sứ Thanh Hoa trên giá, rồi dùng một ngón tay gõ nhẹ. "Lách cách". Chiếc bình sứ Thanh Hoa phát ra âm thanh trong trẻo vui tai rồi vỡ nát. "Ăn hết đống vụn gốm sứ này đi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay coi như xong”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng và nói từng chữ một. Lưu Giang nhìn những mảnh vỡ đầy trên mặt đất với kích thước lớn nhỏ khác nhau, cái lớn bằng nửa bàn tay, cái nhỏ thì như bột. Tổng cả thảy phải đến cả nghìn miếng. Làm sao mà ăn được đây? Nếu ăn vào thì thực quản và đường tiêu hóa cũng coi như xong, thế thì còn khó chịu hơn là chết. "Không, tôi không muốn. Xin hãy nể tình sư phụ Trần Nguyên tha cho tôi một con đường sống. Tôi sẵn sàng làm trâu bò cho anh, tôi cũng sẵn sàng dâng hết tiền của cho anh. Chỉ mong anh tha cho tôi một con đường sống”, lúc này Lưu Giang mới cảm nhận được sự đáng sợ của người trước mặt, hắn dập đầu dưới chân Lăng Khôi, ôm chặt lấy đùi Lăng Khôi và gào khóc nức nở. "Làm người quý ở chỗ phải tự biết khả năng của mình. Dám động vào người phụ nữ của tao, đây là cái giá mày bắt buộc phải trả. Nếu như mày không đi con đường này thì cũng được thôi”, Lăng Khôi mặt lạnh tanh, lời nói như dao cứa: "Vậy thì tao sẽ đích thân tiễn mày xuống dưới Hoàng Tuyền”. "Không!” Lưu Giang thực sự hoảng sợ, vội vàng dập đầu, thấy Lăng Khôi không đáp lại đến trước mặt Đường Thục Thanh dập đầu: "Cô Đường, tôi biết cô có quen biết với vị này, mong cô nể mặt sư phụ tôi, giúp tôi nói mấy câu tốt đẹp với”. Đường Thục Thanh lạnh giọng: "Anh Lăng là khách quý của ông nội tôi. Ông nội tôi từng dặn, trong thành phố Trung Hải, nhà họ Đường chúng tôi hễ gặp anh Lăng thì đều phải nhường đường cho anh ấy. Tôi không giúp được anh chuyện này rồi”. "Không, tôi không muốn chết". Lưu Giang rạp người trên mặt đất, gào khóc thảm thiết tuyệt vọng, sau đó nhặt những mảnh vụn dưới đất lên, cho vào miệng từng miếng một, ăn nhiều quá thì lại nôn ra, rồi lại tiếp tục ăn. Đường Thục Thanh nhíu mày: "Ăn chậm quá rồi đấy, Hổ Uy, anh bón cho hắn đi”. "Rõ". Đoàn Hổ Uy ngồi xổm xuống, bóp cổ Lưu Giang như một con cóc và bốc lấy một lượng lớn mảnh vỡ nhét thẳng vào miệng hắn. "A a a a " Tiếng hét xé ruột xé gan khiến mọi người có mặt ở đó bàng hoàng. Hai người Trần Bưu và Trần Côn ở bên co rúm trong góc tường, không cả dám thở mạnh. Thật kinh khủng! Tuy rằng họ cũng từng lăn lộn và từng gặp nhiều cảnh gió tanh mưa máu, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người quyết liệt và dứt khoát như Lăng Khôi. Giờ đây Trần Côn cảm thấy thật may mắn, tự vui mừng vì mình đã không quá xúc phạm Lăng Khôi. Có điều nghĩ đến việc trước đó mình đã dùng hai triệu tệ ép Lăng Khôi rời khỏi Tô Duệ Hân, anh ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, sợ rằng lát nữa Lăng Khôi sẽ hỏi tội mình. Lăng Khôi đến bên Tô Duệ Hân và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Bà xã, chúng ta về nhà thôi". Tô Duệ Hân đã mất đi tri giác, mơ mơ màng màng cuộn mình trong vòng tay của Lăng Khôi. Lăng Khôi càng nhìn càng thương xót cô. Đi tới giữa phòng, Lăng Nghiên đột ngột dừng lại, quên mất Lưu Giang còn ở trên mặt đất, anh nói: "Nếu như mày đã lôi sư phụ mày ra ép tao thì tao sẽ cho sư phụ mày một bài học. Tao muốn hỏi ông ta rằng, sao ông ta lại có thể dạy học trò của mình thành loài cầm thú như vậy? Giờ tý đêm nay tao đợi sư phụ mày ở hồ Bạch Thúy”. Lăng Khôi bỏ lại phía sau câu nói và chậm rãi bước ra khỏi cửa. Bên trong còn vọng đến tiếng hét xé ruột xé gan của Lưu Giang: "Không, tôi không muốn ăn. Nếu còn ăn nữa thì tôi sẽ chết mất. Sư phụ Hổ Uy, cầu xin anh đừng bắt tôi ăn nữa”. Đoàn Hổ Uy vẫn không hề có phản ứng gì cả, tiếp tục nhét rất nhiều mảnh sứ vỡ vào cổ họng hắn. "Cô Đường, làm ơn. Đừng ép tôi ăn nữa. Hu hu hu" Dần dần Lưu Giang cũng không nói được gì nữa. Cổ họng của hắn đã bị cắt, dây thanh quản của hắn cũng bị cắt đứt, mặc dù hắn há to miệng muốn nói chuyện, nhưng đã không thể phát ra được âm thanh gì nữa. “Làm người quý ở chỗ phải biết mình”, Đường Thục Thanh lắc đầu, xoay người bước ra khỏi căn phòng. Bên ngoài gác xép là một hành lang rất dài. Hai tay cô vịn vào lan can, vén những sợi tóc lòa xòa bên thái dương, lặng lẽ nhìn mặt hồ trước mặt, cảm nhận làn gió mát lành. Trần Bưu và Trần Côn cứ quỳ dưới chân Đường Thục Thanh như vậy, không cả dám thở mạnh. "Mặt trăng đêm nay lại tròn rồi. Ông nội nói đúng, anh ấy đúng là một cao thủ thực sự. Thật đáng để nhà họ Đường kính trọng. Nếu như anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, Đường Thục Thanh tôi sẽ dùng cả đời mình để báo đáp anh”, Đường Thục Thanh nhìn theo người đàn ông đang rời khỏi sảnh Hàn Nha và lẩm bẩm một mình. Trương Lộ và Hạ Xuân Lợi đã đợi rất lâu bên ngoài cổng của Đắc Nguyệt Lâu, họ đã bắt đầu sốt ruột. Trương Lộ rất lo lắng cho sự an toàn của Tô Duệ Hân. Cô cũng đã nghĩ đến việc tìm một ai đó để giúp đỡ. Nhưng cô cũng biết rất rõ rằng với năng lực của bản thân, không thể tìm được người chống lại được Lưu Giang. Hy vọng duy nhất lúc này chính là Lăng Khôi. Cuối cùng chính vào lúc cô đang lo lắng thì nhìn thấy Lăng Khôi bước ra khỏi cổng, ôm Tô Duệ Hân trên tay. Chương 79: Giờ tý đêm nay hẹn gặp ở hồ Bạch Thúy Trương Lộ vội vàng chạy lại: "Duệ Hân không sao chứ?” Bình thường khi Trương Lộ đối mặt với Lăng Khôi, mở miệng là cô đã chửi Lăng Khôi là đồ đàn ông cặn bã, nhưng bây giờ Trương Lộ không dám nói vậy nữa, ánh mắt Lăng Khôi đã trở nên rất đáng sợ. Lăng Khôi nói: "Chỉ là uống quá nhiều thôi, không sao đâu". Lúc này Trương Lộ mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy lồng ngực mình: "Vậy là tốt rồi. Để tôi đưa hai người về”. Lăng Khôi suy nghĩ một chút, tối nay anh còn có một cuộc hẹn khác, thật sự cần người chăm sóc cho Tô Duệ Hân, liền gật đầu: “Được”. “Mau lên xe đi”, Trương Lộ phát hiện ra rằng cô thực sự rất vui vì có thể đưa Lăng Khôi về nhà. “Đến nhà hàng Á Vận”, Lăng Khôi đi theo lên xe mà từ đầu đến cuối không thèm nhìn Hạ Xuân Lợi bên cạnh lấy một cái. Lăng Khôi không có ý định đưa Tô Duệ Hân về chung cư Garden. Để Chu Lam thấy con gái say như vậy, bà ta lại trách móc mình. Khi đến nơi ở trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận đã là mười một giờ tối. Tô Duệ Hân vì uống quá chén nên cứ thế ôm búp bê gấu ngủ luôn trên giường. Trương Lộ gọi điện cho Chu Lam để báo bình an, sau khi hoàn thành tất cả những việc này đã là mười một rưỡi. Lăng Khôi đọc báo trong phòng khách sang trọng, Trương Lộ pha một tách trà nóng cho Lăng Khôi: "Lăng Khôi. Không ngờ anh lại là boss giấu mặt. Nhà hàng Á Vận này là của anh phải không?” Nhà hàng Á Vận là nhà hàng cao cấp nhất ở thị trấn Hoa hồng. Trước đây khi Tô Duệ Hân điều hành bệnh viện Bình An ở thị trấn Hoa Hồng, Trương Lộ cũng thường đến đây dự tiệc và ăn tối nên cô đương nhiên biết danh tiếng của nhà hàng Á Vận. Nhà hàng Á Vận chỉ cung cấp bữa ăn, không cung cấp chỗ ở. Cô không thể nghĩ đến những khả năng khác ngoại trừ việc chỉ có ông chủ mới có thể ở trên tầng cao nhất của nhà hàng này. Lăng Khôi nhấp một ngụm trà: "Vậy thì có gì lạ sao?” "Đương nhiên là lạ rồi. Trước đây, chúng tôi đều cho rằng anh là một người ở rể ăn bám. Ai ngờ anh lại là một nhân vật tầm cỡ như vậy”, Trương Lộ lo lắng nói, sợ rằng nhỡ nói gì đắc tội với Lăng Khôi. Lăng Khôi cười nói: "Tôi cảm thấy làm một người bình thường thật tốt. Ba năm qua tôi đã quen với cảm giác này rồi”. Thế giới này đã điên thật rồi sao? Những người bình thường rất muốn trở thành ông to bà lớn. Còn các ông lớn đều muốn trở thành những người bình thường? Vẻ mặt Trương Lộ không nói nên lời: "Anh là ông lớn, anh nói đều đúng cả!” Lăng Khôi nói: "Nếu có thể, tôi hy vọng rằng trong lòng Duệ Hân, tôi sẽ luôn là một người bình thường. Như vậy tôi sẽ không trở thành gánh nặng của cô ấy". "Bây giờ anh đã trở thành gánh nặng của cô ấy rồi. Mấy năm nay Duệ Hân đã phải chịu đủ sự mỉa mai của người đời vì anh. Anh nói thân phận thực sự của mình với Duệ Hân, cô ấy sẽ không phải khổ sở như thế nữa”, Trương Lộ nói ra suy nghĩ của mình: “Anh cứ cố tình giấu giếm thân phận của mình như thế, thực ra là một sự tổn thương đối với Duệ Hân. Trong hôn nhân, kỵ nhất là sự lừa gạt và những lời dối trá”. Lăng Khôi lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị: "Cô không hiểu đâu. Nếu thân phận thật của tôi bị bại lộ, đó mới là gánh nặng thực sự cho Duệ Hân. Cái giá như vậy cô ấy không chịu đựng nổi, tôi cũng không chịu đựng nổi”. Lăng Khôi nói một cách nghiêm túc đến nỗi Trương Lộ nghe xong cũng phải sửng sốt: "Ngay cả nhà họ Đường, một trong năm gia tộc lớn nhất Trung Hải cũng coi anh như khách quý. Một ông lớn như anh lại không thể kham nổi cái giá phải trả ư?” “Thế giới thì rộng lớn, còn Trung Hải thì rất nhỏ”, Lăng Khôi đứng lên: “Cô phải giữ bí mật chuyện ngày hôm nay giúp tôi, không được để Duệ Hân biết”. "Anh yên tâm đi. Cho dù Duệ Hân có kề dao vào cổ, tôi cũng sẽ không nói”, làm sao Trương Lộ dám cãi lời Lăng Khôi? "Cô thật là có tâm. Tôi còn có việc phải ra ngoài một chuyến. Cô ở lại đây chăm sóc cho Duệ Hân, đợi tôi quay lại”, Lăng Khôi nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã mười một giờ bốn mươi phút rồi. Đã rất gần với thời gian hẹn với sư phụ Trần Nguyên. Phải đi gặp ông ta thôi. “Anh đi đâu vậy?”, Trương Lộ không biết tại sao, nhưng cô có chút lo lắng không thể giải thích được. "Đi kết thúc chuyện của ngày hôm nay”. Lăng Khôi ném lại câu nói và bước ra khỏi cửa. Khi Đường Thục Thanh mang theo Đoàn Hổ Uy rời đi đã là chuyện của sau hơn nửa tiếng rồi. Lưu Giang ở sảnh Hàn Nha đang lăn lộn gầm thét trên mặt đất, phát ra tiếng kêu khàn khàn. Trần Côn và Trần Bưu vội đưa Lưu Giang đến bệnh viện để cấp cứu. Mổ bụng và rửa dạ dày, rửa ruột. Đèn đỏ trong phòng phẫu thuật luôn sáng. Trần Côn và Trần Bưu lo lắng chờ đợi ngoài cửa. Trần Bưu đặc biệt căng thẳng: "Sao sư phụ Trần còn chưa tới? Nếu cứ kéo dài nữa, sợ rằng không gặp mặt Lưu Giang lần cuối được”. "Tránh ra, tránh ra cho tôi!” Một tiếng gầm thô bạo phát ra từ cuối lối đi. Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đang bước nhanh tới cùng với một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên này chính là Trần Nguyên. "Bốp, bốp!” Trần Nguyên vừa bước tới đã giáng cho Trần Bưu và con trai một cái tát: "Hai người là đồ rác rưởi, học trò yêu của tôi ở chỗ các người ăn cơm mà lại bị người ta bắt nạt. Mấy người còn làm ăn cái chó gì nữa? Lưu Giang là học trò tôi yêu quý nhất, nếu như nó có mệnh hệ gì, các người cũng khó thoát khỏi trách nhiệm”. “Sư phụ Trần thứ lỗi, là Trần Bưu tôi vô dụng”, Trần Bưu dù sao cũng là ông lớn một phương, lúc này lại quỳ trước mặt Trần Nguyên như một đứa trẻ. “Cậu cứ quỳ luôn ở đây đi”, Trần Nguyên tức giận gầm lên. Quả nhiên Trần Bưu và con trai ông ta cứ quỳ ở đó không dám đứng dậy. Một lúc sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một nhóm bác sĩ và y tá bước ra, vị bác sĩ trưởng nói: "Tuy rằng đã làm sạch đám gốm sứ trong dạ dày bệnh nhân, nhưng sau này không thể ăn uống được nữa. Cả đời này bệnh nhân phải duy trì sự sống dựa vào việc bơm chất lỏng dinh dưỡng vào người”. "Rắc rắc!” Trần Nguyên giậm chân trên mặt đất. Gạch đá hoa đột ngột vỡ vụn. Khuôn mặt của những người xung quanh tái đi vì sợ hãi. Điều này đồng nghĩa với việc từ nay về sau Lưu Giang đã là một kẻ vô dụng, không thể quay trở lại võ đài quyền anh được nữa. Đây là một tổn thất rất lớn đối với phòng tập boxing Trần Thị. “Là ai làm?”, Trần Nguyên tức giận hỏi Trần Bưu. Trần Bưu run rẩy: "Cậu ta hẹn ông giờ tý đêm nay gặp ở hồ Bạch Thúy”. Chương 80: Hồ Bạch Thúy Trong cơn tức giận, Trần Nguyên đã dẫn người ra khỏi bệnh viện và đi thẳng đến hồ Bạch Thúy với dáng vẻ hùng hổ, cao giọng nói là sẽ khiến cho đối phương tan xương nát thịt. Sau khi người của Trần Nguyên rời đi, Trần Bưu mới thở phào nhẹ nhõm, có chịu đựng cái chân đau đứng dậy. Trần Côn vội vàng tiến lên đỡ và quan tâm nói: "Bố, bố không sao chứ?” "Cái thân già này vẫn còn gắng gượng được. Đều là do mày đã mang lại cho tao rắc rối lớn như vậy. Xem ra nhà họ Trần và boxing Trần Thị sắp có biến rồi”, Trần Bưu làm bộ dạng kiểu như sắp tát Trần Côn, nhưng nghĩ rồi ông ta lại nhẫn nhịn. Trần Côn nói: "Không đến mức ấy chứ?” Trần Bưu nói: "Làm sao mà không đến mức ấy? Nếu như cái gã tên là Lăng Khôi kia chỉ có một thân một mình thì đương nhiên boxing Trần Thị có thể thoải mái đối phó. Chỉ dựa vào một mình sư phụ Trần Nguyên thôi cũng đã đủ tiêu diệt hắn. Nhưng phía sau tên Lăng Khôi còn có Đường Thục Thanh chống lưng. Nếu như boxing Trần Thị tiếp tục đeo bám Lăng Kiệt không tha, chỉ e là sẽ liên lụy toàn bộ boxing Trần Thị đi đến con đường diệt vong. Hiện giờ vẫn còn chưa biết mức độ nặng nhẹ của Lăng Kiệt trong lòng Đường Thục Thanh như thế nào, liệu cô ta có vì một tên Lăng KHôi mà chống lại toàn bộ boxing Trần Thị hay không?” Trần Côn nói: "Nếu như bố biết rõ là Lăng Khôi không dễ khiêu khích, vậy sao vừa rồi bố không nói thật cho sư phụ Trần biết chuyện Đường Thục Thanh ủng hộ Lăng Khôi? Sư phụ Trần không biết gì mà mạo muội đến cuộc hẹn, chỉ e là lành ít dữ nhiều”. Trần Bưu nói: "Mày cho rằng tao đã quên nói sao?” Trần Côn nói: "Đương nhiên là không, trước giờ bố luôn cân nhắc cẩn thận. Sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp chứ. Vào thời khắc mấu chốt như vậy, đương nhiên cũng là một quyết định có chủ ý". Trần Bưu khẽ gật đầu, rất hài lòng với người con trai này. Quả nhiên là con ruột của ông ta, vẫn còn có chút đầu óc. Trần Côn nói: "Chỉ là con không thể hiểu nổi, nhà họ Trần chúng ta cũng có ít cổ phần ở boxing Trần Thị, mà Trần Nguyên là một trong những quyền sư hàng đầu ở boxing Trần Thị. Nếu như Trần Nguyên xảy ra chuyện gì sẽ không có lợi cho nhà họ Trần chúng ta cũng như boxing Trần Thị. Trần Bưu nói: "Con sai rồi. Đối với boxing Trần Thị thì không có lợi lộc gì, nhưng lại rất có lợi cho nhà họ Trần chúng ta. Thứ nhất, có thể loại bỏ được đối thủ là mối hiểm họa tiềm tang Trần Nguyên này, thứ hai một khi Trần Nguyên qua đời hoặc tàn phế, cổ phần của boxing Trần Thị sẽ phải phân chia lại. Đến lúc đó chắc chắn nhà họ Trần chúng ta có thể được chia nhiều hơn”. Trần Côn ngay lập tức phục bố mình sát đất: "Bố thật là tài giỏi. Vốn dĩ quan hệ giữa nhà họ Trần chúng ta và Trần Nguyên rất tốt. Nhưng vì chuyện của Lưu Giang lần này, Trần Nguyên đã hận chúng ta lắm rồi. Nếu như ông ta không gặp chuyện, thì nhà họ Trần chúng ta sẽ mãi không có ngày bình yên”. Trần Bưu nói: "Đúng vậy. Nếu đã như vậy, chi bằng bố không nói chuyện của Lăng Khôi cho ông ta biết, để ông ta đi tìm đường chết”. Trần Côn nói: "Trước đây, bà cụ Tô từng cử người dò hỏi thông tin của Lăng Khôi, hỏi Lăng Khôi có phải là cậu Lăng hay không. Bây giờ xem ra Lăng Khôi này chính là cậu Lăng đó. Con có nên nói thật với bà ta về chuyện này không?” Trần Bưu nghiêm mặt nói: "Tất nhiên là không, Đường Thục Thanh đã công khai nói với chúng ta rằng bất cứ ai dám để lộ danh tính của Lăng Khôi thì đều là kẻ thù của nhà họ Đường. Con tuyệt đối không được tiết lộ, nếu không nhà họ Trần chúng ta thực sự bị diệt vong đó!” Trước một nhân vật mạnh như nhà họ Đường, nhà họ Trần chỉ là con kiến. Trần Côn nói: "Con xin ghi nhớ những lời bố nói”. Trần Bưu nói: "Đi thôi, tối nay chúng ta bí mật đến hồ Bạch Thúy xem một màn kịch lớn”. Trần Côn chỉ về hướng phòng bệnh: "Vậy bỏ mặc Lưu Giang sao?” Trần Bưu nói: "Loại phế vật đã không còn giá trị gì nữa thì chết đi cũng vậy thôi. Mặc kệ hắn đi”. Nếu Lưu Giang đang ngủ say trong phòng bệnh nghe thấy vậy, e rằng hắn sẽ nhảy bật từ trên giường xuống ngay. Nghe nói Trần Nguyên trong lúc tức giận đã hùng hùng hổ hổ mang theo một đám đệ tử đến hồ Bạch Thúy. Vào sáng sớm, hồ Bạch Thúy yên tĩnh và xinh đẹp đến lạ thường. Ánh trăng sáng đổ trên mặt hồ sáng lên từng chút một, sóng xanh lăn tăn. Đám người Trần Nguyên từ xa đã nhìn thấy một thanh niên mặc áo xanh đang đứng bên hồ, hai tay anh chắp sau lưng, mặt ngước lên trời. Nếu người khác nửa đêm tới nơi này làm tư thế tỏ vẻ như vậy, e rằng sẽ bị mắng là giả ngầu. Nhưng tư thế của Lăng Khôi thì khác, nó như thể thực sự hòa quyện với làn nước mùa thu, với hàng liễu xanh, lá sen và ánh trăng xung quanh. Cô độc như vầng trăng cô đơn. “Cậu chính là người đã khiến đệ tử Lưu Giang của tôi trở thành người tàn phế?”, Trần Nguyên đến phía sau lưng Lăng Khôi, lạnh lùng nói. Lăng Khôi quay lưng về phía mọi người và nói một cách bình thản: "Là tôi". "Hừ! Cậu đánh đệ tử tôi yêu thích nhất thành người tàn phế đã đành, lại còn dám hẹn tôi đến đây. Xem ra cậu cũng biết phế bỏ học trò của tôi xong sẽ khó tránh được cái chết, vậy nên muốn xin tôi tha mạng phải không?”, Trần Nguyên cười khẩy đắc ý. “Ông nghĩ nhiều rồi”, Lăng Khôi chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm Trần Nguyên trước mặt: “Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này”. “Kết thúc?”, Trần Nguyên bối rối. "Không sai. Học trò của ông dám động vào vợ tôi. Tuy rằng tôi đã phế bỏ hắn, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc”, Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Ông dạy dỗ ra một đệ tử như vậy, đó là lỗi của ông. Hãy để ông kết thúc chuyện này đi”. Trần Nguyên chỉ cảm thấy buồn cười: "Rõ là nực cười, món nợ của đồ đệ tôi vẫn còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu lại dám tìm tôi để kết thúc mọi chuyện? Cậu có biết tôi là ai không?” Lăng Khôi đứng bên hồ mà không nói lời nào. Một gã khỏe mạnh bên cạnh Trần Nguyên lớn tiếng nói: "Sư phụ Trần Nguyên của tôi là một trong những võ sư hàng đầu của boxing Trần Thị. Ông ấy đã trải qua một trăm ba mươi trận quyền anh lớn nhỏ, tỷ lệ thắng lên tới chín mươi phần trăm. Chỉ còn hai trận nữa là đã trở thành tay đấm bạch kim rồi”. Một gã người đàn ông lực lưỡng khác nói: "Sư phụ tôi đã sớm mang sẵn thực lực của một tay đấm bạch kim rồi, chỉ là lười tham gia thi đấu mà thôi. Tay đám bạch kim là hạng đỉnh cao thực sự trong giới quyền anh ngầm của Trung Hải. Anh nhìn thấy sư phụ tôi đến đây còn không mau cúi đầu nhận sai?” "Khách quý của nhà họ Đường sao lại phải nhận sai với ông ta?” Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến. Đường Thục Thanh cùng Đoàn Hổ Uy chậm rãi đi tới. Đường Thục Thanh mặc váy dài màu ngọc lam, trầm mặc uyển chuyển và không thiếu khí chất nhu mì. Còn Đoàn Hổ Uy, như một người sắt đá, theo sát phía sau cô. Ánh mắt Trần Nguyên đanh lại: "Đường Thục Thanh? Sao cô lại tới đây?” Trần Nguyên ở Trung Hải cũng xem như lăn lộn trong giới sang giả, hơn nữa nhà họ Đường cũng có đầu tư vào môn quyền anh ngầm, nên đương nhiên cụ ta từng gặp Đường Thục Thanh. Giờ lại thấy người phụ nữ này tự mình đến đây khiến cụ ta cảm thấy rất áp lực.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv