Thủy Nguyệt lại dẫn anh đến một căn phòng khác, bà ấy nói: “Thật ra, sư phụ cũng chưa đi vào hết mọi căn phòng của ngôi mộ này, ở đây được thiết kế xây dựng vô cùng kỳ công, là một tác phẩm kiến trúc hoàn hảo, chúng ta hãy từ từ khám phá, có lẽ nó sẽ giúp ích nhiều cho con”. Lăng Khôi vui vẻ đáp: “Vâng ạ”. Bọn họ lại bước đến một căn phòng lớn hơn, bên trong là vô số báu vật. Phải gọi là báu vật vô giá, với hàng chục thùng vàng khối, châu báu và hàng trăm thứ đồ có giá trị khác. Mắt của Lăng Khôi hoa hết cả lên, bình thường những chuyện như này sẽ chỉ xảy ra ở trên phim, anh thật sự không ngờ nó lại có thật và xảy ra với mình. Đây quả thật là một kho báu lớn, chẳng trách nhiều người muốn chiếm được nó như vậy. Nếu có được toàn bộ kho báu này thì việc phát triển Trung Hải trở thành một thành phố phồn hoa không phải là điều khó khăn nữa. Đi sâu vào trong là căn phòng với rất nhiều loại đan dược quý hiếm, có tác dụng rất lớn với người luyện võ đã đạt đến cảnh giới Khí Trầm Áp trở lên, những cao thủ có cảnh giới thấp hơn thì dùng sẽ không có tác dụng. Hai người đi đến đây thì nhìn thấy một hồ nước không rộng lắm nhưng nước hồ trong vắt, mang đến cho người ta cảm giác khoan khoái dễ chịu. Thủy Nguyệt nói: “Con hãy ngâm mình trong hồ nước này sáu giờ đồng hồ mỗi ngày, nó sẽ giúp thực lực của con được nâng cao, nhanh chóng đột phá cảnh giới. Hồ nước này rất đặc biệt, khi con ngâm mình và luyện nội công ở trong hồ nước sẽ có tác dụng gấp mười lần những nơi khác. Vì thế nếu con muốn nâng cao thực lực thì phải ở lại đây ít nhất một tháng”. Bây giờ Lăng Khôi rất muốn nâng cao thực lực nên đồng ý luôn, anh đáp: “Vâng ạ, con sẽ làm theo lời sư phụ, nếu con đạt đến cảnh giới Khí Trầm Áp thì có thể ăn đan dược đúng không?” “Đúng vậy, đến lúc đó sư phụ sẽ chỉ cho con loại đan dược nào phù hợp với con, nó sẽ giúp con nâng cao thực lực của mình”. Hai người họ đi quanh một lúc, sau đó trở lại căn phòng lớn đầu tiên, nơi có rất nhiều bí kíp võ công tuyệt thế. Lăng Khôi vô cùng hào hứng, anh muốn chọn cho mình một bộ sách phù hợp nhất, đương nhiên anh biết rằng nếu học quá nhiều môn võ cùng một lúc sẽ không đạt được hiệu quả cao, hơn nữa còn rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Một lúc sau, Lăng Khôi nhìn thấy hai cuốn Xích Dương Cửu Thiên phần hai và phần ba. Lăng Khôi hết sức phấn khích, lần trước anh có được cuốn Xích Dương Cửu Thiên phần một ở chỗ Diệp Vân Phong và học được rất nhiều điều trong đó, anh tin chắc rằng hai cuốn này sẽ giúp ích nhiều cho anh. Có được cuốn sách mình cần, Lăng Khôi bắt đầu vào luyện tập luôn. Suốt một tháng sau đó, đổi lại ngày nào Thủy Nguyệt cũng mang cơm cho anh. Đương nhiên, cơm không phải do Thủy Nguyệt nấu mà là Tô Duệ Hân đem đến hai phần cho sư phụ và chồng của mình. Tô Duệ Hân không hiểu lắm, nhưng vì biết Lăng Khôi ở chỗ Thủy Nguyệt nên cô cũng yên tâm. Vì chăm chỉ luyện tập cùng với sự hỗ trợ của hồ nước và đan dược nên thực lực của Lăng Khôi đã được nâng cao rất nhanh, ngay cả Thủy Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc. Chỉ năm ngày đầu anh đã đột phá lên cảnh giới Khí Trầm Áp, ăn đan dược và luyện đến cảnh giới Thông Vân Kiều đỉnh cao trong thời gian một tháng. Quá kinh khủng! Ban đầu Thủy Nguyệt cũng chỉ hy vọng anh có thể đạt đến cảnh giới Đại Không Cử, không ngờ rằng thằng nhóc Lăng Khôi này lại lợi hại như vậy. ... Một tháng sau, ở thị trấn Tào Dương, toàn bộ bảy nghìn lữ đoàn hộ vệ đều đóng quân ở đây, do Huyết Vũ kiểm soát hoàn toàn cục diện. Kiểm soát bảy mươi nghìn người, còn phải vỗ về cảm xúc của bọn họ, đây không phải một chuyện đơn giản. Cũng chỉ có đại tướng như Huyết Vũ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Để đảm bảo cho cục diện của thị trấn Tào Dương không xảy ra bất cứ sơ sót gì, tự Huyết Vũ cũng ở luôn trong lều bạt. Cứ có thời gian là Huyết Vũ lại ra ngoài giúp nhân viên điều dưỡng làm vài chuyện lặt vặt. Nội tâm của cô ấy rất lương thiện. Từ khi có được thuốc y học thảo dược mới, số bệnh nhân được chữa trị đã tăng cao, nhiều người khỏi bệnh và trở về nhà, thị trấn Tào Dương cũng dần ổn định trở lại. Tuy nhiên vẫn còn những bệnh nhân bị nặng đang ở lại điều trị. Ngày hôm đó, Huyết Vũ đang ở trong lều bạt ăn mì ăn liền. Trương Thượng Thanh vội vàng bước vào trong: “Đại ca, bên ngoài có người tìm cô”. “Ai?” Cô tiện miệng hỏi, không hề bận tâm. Trương Thượng Thanh nói: “Bạch Ngân”. Huyết Vũ đột nhiên cau mày, bỏ bát đũa xuống: “Một mình hắn tới sao?” Trương Thượng Thanh nói: “Hắn còn dẫn theo một người nữa, nói là có chuyện gấp muốn tìm cô”. “Đi, đi xem xem”. Lần trước khi ở trên núi Xa Ngọc, Bạch Ngân giả chết nên may mắn sống sót, hôm nay hắn lại dám tới đây. Huyết Vũ bước nhanh ra ngoài với sự hoài nghi. Kết quả nhìn thấy Bạch Ngân ở bên ngoài lều bạt. Bên cạnh Bạch Ngân còn có một người đàn ông nữa, cả người cuộn trong lớp áo khoác, nhìn không rõ dung mạo. “Bạch Ngân, anh tới đây làm gì?” Huyết Vũ rất hoài nghi. Theo lý mà nói, lần trước Bạch Ngân thoát chết, đáng lẽ phải nghĩ mọi cách để chạy thoát thân mới đúng, sao lại tự đâm đầu vào lưới vậy? Bạch Ngân nói: “Tôi đến để bàn điều kiện với cô”. “Bàn điều kiện? Anh có gì để ra điều kiện với tôi?”, Huyết Vũ vẫn chưa hiểu ý. Bạch Ngân ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cạnh. Người đàn ông mặc áo khoác thò đôi bàn tay ra từ trong ống tay áo. Ngay sau đó, trong ống tay áo lại thò ra thêm một đôi bàn tay nữa. Bốn cánh tay! Huyết Vũ chết lặng! Người này chính là thủ phạm đã ra tay rất mạnh với Tô Duệ Hân. Khi trước Huyết Vũ đã từng điều tra cẩn thận, tất cả chứng cứ đều rõ ràng, kẻ ra tay với Tô Duệ Hân có bốn cánh tay. Huyết Vũ vẫn đang tìm người này. Nhưng mãi mà không tìm được. Bây giờ hắn lại chủ động đến trước cửa, ngoài hào hứng ra thì Huyết Vũ còn cảnh giác nhiều hơn. Gã đàn ông bốn tay tiến lên trước một bước, nói: “Tô Duệ Hân là do tôi giết”. Huyết Vũ hoàn hồn trở lại, khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Tại sao lại giết cô ấy?” Gã đàn ông bốn tay nói: “Mặc dù cô ta đã ly hôn với Lăng Khôi, thế nhưng tôi biết Lăng Khôi vẫn rất yêu cô ta, chỉ khi cô ta chết thì mới có thể khiến cho Lăng Khôi hoàn toàn nổi giận, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất trong cả kế hoạch”. Rất rõ ràng, bọn chúng đều cho rằng Tô Duệ Hân đã chết. Huyết Vũ cũng không nói thẳng, mà lên tiếng: “Sao anh không chạy trốn?” “Sao tôi lại phải chạy trốn? Tôi đã ở Trung Hải nhiều năm như vậy rồi. Trung Hải chính là nhà của tôi”, gã đàn ông bốn tay cười khẩy, không hề áy náy hay lo sợ. Lúc này Bạch Ngân mới nói: “Bây giờ chúng ta có thể bàn điều kiện được chưa?” Có chuẩn bị mới đến. Huyết Vũ nói: “Được, anh thử nói xem”. Bạch Ngân nói: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, sáu rưỡi tối nay gặp lại trên đỉnh núi Xa Ngọc. Nhớ kỹ, cô chỉ được tới một mình”. Nói xong Bạch Ngân liền dẫn gã đàn ông bốn tay rời đi. Huyết Vũ đứng nguyên tại chỗ không hề cử động, ánh mắt nhìn bọn chúng rời đi. Trương Thượng Thanh không nhịn được, nói: “Đại ca, tại sao không thẳng tay giết chết bọn chúng ở nơi này luôn?” Huyết Vũ lắc đầu: “Anh không phát hiện ra sao? Lưng quần của Bạch Ngân căng phồng hết cả, rõ ràng có mang theo thuốc nổ. Nếu như chúng ta ra tay ở nơi này thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết”.