Mấy hôm nay, thành phố Trung Hải vô cùng chấn động. Trước khi thống nhất bốn gia tộc lớn thì nhà họ Tần gần như đã đẩy bốn nhà họ Đường, Tống, Mã, Trần đến trên bờ vực sụp đổ. Thế nhưng chỉ trong một đêm nhà họ Tần đã biến mất không thấy tăm hơi. Người nên giết đã giết, người phải lưu đày cũng đã bị lưu đày. Một gia tộc từng làm mưa làm gió, cứ như vậy mà biến mất. Hiệp hội liên minh đổi chủ, đội bảo vệ của Tần Thụ Thanh cũng đổi chủ. Hơn trăm người nhà họ Tần đều bị xăm chữ đi lưu đày. Cái gọi là xăm chữ tức là trên mặt xăm một chữ "tù", sau đó bị lưu đày đến vùng đất lạnh giá bên ngoài Trung Hải. Đi tới vùng đất lạnh giá đó làm gì? Khai thác mỏ khoáng. Khai thác những khoáng sản vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cả đời cũng không được rời khỏi khu mỏ. Tập đoàn Tần Thị thay tên đổi họ, sát nhập vào Mã Thị. Tin tức này vừa được truyền ra liền dấy lên làn sóng kinh động trong thành phố Trung Hải. Người người khiếp sợ! Các ông lớn trong giới kinh doanh thông thường còn chưa biết xảy ra chuyện gì, trong đó nhiều gia đình quyền thế, vốn là thành viên của Công đoàn Trung Hải, kết quả là sau khi Công đoàn Trung Hải đổ vỡ liền chuyển thẳng sang đầu quân cho Hiệp hội liên minh. Ban đầu tưởng rằng là như diều gặp gió, dựa vào đỉnh núi to hơn. Lần này, bọn họ không thể không vứt đi mặt mũi, lũ lượt tụ tập ở ngoài cửa tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải, cầu xin được gặp Mã Đằng. Hồ Diệu Huy, Lý Mặc, Tề Hành, còn có cả bà cụ Tô. Thậm chí đến cả hai gia tộc lớn là nhà họ Tống và nhà họ Trần cũng đều yêu cầu được gặp Mã Đằng. Cả thành phố Trung Hải đều biến đổi. Thông thường trên đời có hai loại người. Một loại là sống dựa vào người khác, một loại là tự trở thành chỗ dựa cho mình. Trước đây chỗ dựa của thành phố Trung Hải là nhà họ Tần, hiện giờ là Mã Đằng. Cửa lớn tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải bị kẹt cứng ba ngày ba đêm. Giao thông xung quanh đều bị chặn đứng. Ngày thứ tư, Mã Đằng cuối cùng cũng xuất hiện một cách công khai, tuyên bố thông tin - xóa bỏ Hiệp hội liên minh, khôi phục Công đoàn Trung Hải. Khôi phục lại tất cả các điều luật, quy định và chế độ trước đây của Công đoàn Trung Hải. Tất cả thành viên của Hiệp hội liên minh tạm thời gia nhập vào Công đoàn Trung Hải, không cắt giảm thành viên. Ngoài ra, tất cả thành viên ban đầu của Công đoàn Trung Hải vẫn tiếp tục được công nhận. Vì thế còn ban hành các quy chế và danh sách thành viên của Công đoàn Trung Hải. Giải quyết việc này dứt khoát như vậy, các gia tộc lớn ở Trung Hải mới cảm thấy an tâm đôi chút. Các gia tộc lớn yên vị, trật tự xã hội đã ổn định được phân nửa. Không thể không nói, bản lĩnh của Mã Đằng vô cùng xuất sắc, trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể bình ổn được cục diện. Điều quan trọng nhất là Mã Đằng không hề trả thù tư. Ví dụ như một vài gia tộc và tập đoàn lớn trước đây vứt bỏ Công đoàn Trung Hải đầu quân sang Hiệp hội liên minh, Mã Đằng đều không truy cứu, tất cả đều trở về như ban đầu, khôi phục lại đãi ngộ của bọn họ. Thậm chí đến cả nhà họ Tống, Mã Đằng cũng để cho bọn họ tiếp tục quản lý Công hội quyền anh. Nhà họ Trần khôi phục lại như trước. Nhà họ Đường cũng quay lại trạng thái bình thường, còn giao đội bảo vệ do Tần Thụ Thanh quản lý trước đây cho Đường Lâm. Nhà họ Đường có sự bảo vệ của quân hộ vệ, mạng lưới vận tải của cả thành phố Trung Hải mới có thể khôi phục lại như thường. Sau khi nhà họ Tống có được sự cho phép của Mã Đằng mới thở phào nhẹ nhõm. Lần này để gặp được Mã Đằng mà ngay cả bà cụ Tư cũng ra mặt. Theo lý mà nói, một đại sư võ thuật, còn xuất thân từ Bách Gia Quyền như bà cụ Tư thì hoàn toàn không cần xem trọng Mã Đằng. Hiện giờ Mã Đằng quả thật không thể coi thường. Bây giờ Công Đoàn Trung Hải cũng không còn là Công đoàn Trung Hải trước kia nữa, mà là hiện thân của Hiệp hội liên minh. Bà cụ Tư không thể không hạ mình mà ra mặt. Tống Bác Văn theo bà cụ Tư đi ra đến cửa lớn tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải mới thở phào nhẹ nhõm: "Mã Đằng đúng là người tử tế. Tôi còn cho rằng ông ta sẽ làm khó chúng ta, không ngờ lại không phải vậy”. Bà cụ Tư nói: "Tôi cảm thấy không phải ông ta tử tế mà là ông ta có tính toán riêng. Trong thời gian ngắn Mã Đằng đã ổn định được trật tự của cả thành phố Trung Hải, ban ơn cho trăm họ. Nhận được sự ủng hộ của mọi người, Công đoàn Trung Hải trong tương lai sẽ vững như thành đồng. Mã Đằng, không đơn giản đâu”. "Bà nói vậy tôi cũng thấy có lý. Mã Đằng quả thật khác người thường! Ông ta chọn đúng người. Từ ban đầu khi Lăng Khôi vẫn còn là người bình thường, ông ta đã sống chết ôm chặt lấy chân của cậu ta. Sau này Lăng Khôi dù có gặp khó khăn đến mức nào thì ông ta vẫn không buông tay!", Tống Bác Văn tỏ vẻ khâm phục: "Bây giờ, Lăng Khôi đè bẹp Diệp Vân Phong, đánh bại Lam Ngạo Thiên, trở thành Trung Hải Vương mới. Mã Đằng cũng lật đổ nhà họ Tần, trở thành thế gia số một trong giới võ thuật. Quả thật khiến người ta thán phục”. Bà cụ Tư không ngừng cảm thán: "Lăng Khôi là Trung Hải Vương mới, toàn bộ Trung Hải đều là của cậu ấy. Người thiếu niên đến làm loạn Công hội quyền anh của chúng ta năm đó đã một bước lên trời xanh, đạt tới trình độ mà nghĩ chúng ta cũng không dám nghĩ rồi. Khó trách ngày ấy tôi thay mặt Bách Gia Quyền tới chiêu mộ cậu ấy thì cậu ấy không thèm quan tâm. Hóa ra cậu ấy đã chuẩn bị đủ thực lực để bước lên vị trí thống trị. Lúc ấy tôi quả thật là quá ngây thơ nực cười”. Tống Bác Văn nói: "Bà cụ Tư, nhà họ Tống chúng ta còn hy vọng không?" Bà cụ Tư đáp: "Qua lại thân thiết với cậu Lăng, kéo dài hơi tàn vậy. Ngay cả Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán đều bị Lăng Khôi chèn ép đến mức không ngẩng đầu lên được. Đến nhà họ Tần không ai bì nổi cũng bị Lăng Khôi đuổi cùng giết tận. Nhà họ Tống chúng ta có thể sống sót cũng không tồi rồi”. Mưa tháng bảy, trong lành mát mẻ. Trong một thị trấn đổ nát. Một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồng phục công sở, dẫn theo một đoàn người đi khảo sát trong thị trấn. Thị trấn vô cùng hỗn loạn, vô số người mắc bệnh. Không nơi chữa trị. "Ký hợp đồng. Tập đoàn Nhân Hòa của chúng tôi sẽ triển khai xây dựng một bệnh viện hạng B đứng nhất, bảo đảm dịch vụ khám chữa bệnh cho ba thị trấn quanh đây”, cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cầm lấy bút, đưa tay một đường, hợp đồng đã được ký kết. Người này là Tô Duệ Hân. "Giai Giai, cậu đốc thúc việc này. Những người bệnh này đều đã bị HIV, là bị nhiễm hàng loạt quy mô lớn. Các bệnh viện xung quanh đều không dám tiếp nhận, cậu cho người tạm thời dựng lều bạt dã chiến, thành lập điểm điều trị tạm thời, tiếp nhận những bệnh nhân này”, Tô Duệ Hân tiếp tục quyết định: "Tất cả chi phí đều điều động từ phòng tài vụ”. Xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay. Có cán bộ kỳ cựu của thị trấn còn rưng rưng nước mắt nói lời cảm ơn. Ngô Giai Giai nói: "Được, mình lập tức đi sắp xếp. Lần này trong thị trấn xảy ra sự lây nhiễm quy mô lớn như vậy, ngoại trừ sự sắp xếp của chúng ta, có thể để nhà họ Tô tham gia điều trị cùng là tốt nhất”. Ngô Giai Giai nói không sai, thuốc y học thảo dược nhà họ Tô đã nghiên cứu và chế tạo ra, cùng với phác đồ điều trị đồng bộ tương quan, có hiệu quả thần kỳ với virus HIV, có thể hoàn toàn chữa khỏi. Cả thành phố Trung Hải, cũng chỉ có tập đoàn Tô Thị có khả năng này. Tô Duệ Hân nói: "Được. Cậu liên lạc với nhà họ Tô, nói rằng tập đoàn Nhân Hòa của chúng ta bằng lòng bỏ ra số tiền lớn, mong đội y tế của bọn họ tới đây tham gia điều trị”. Sắp xếp xong chuyện của thị trấn Tào Dương đã là xế chiều. Tô Duệ Hân lê cơ thể mệt mỏi tới cổng vào thị trấn, chuẩn bị lên xe đi về. Đột nhiên cô nhìn thấy có một chiếc xe Phantom màu đen đang đỗ lại bên đường ở phía không xa. Theo lý mà nói, trong cái thị trấn đổ nát này, hẳn là không nên xuất hiện một chiếc xe xa xỉ như vậy. Tô Duệ Hân bất giác dừng lại quan sát. Ngô Giai Giai đi tới: "Duệ Hân, cậu nhìn gì vậy?" Tô Duệ Hân nói: "Không có gì, chỉ thấy chiếc xe kia hơi quen mắt. Đi thôi”. Cô lên xe, rời đi. Trong chiếc xe Phantom, Lăng Khôi ngồi ở ghế sau, thông qua lớp kính bảo mật ngắm nhìn Tô Duệ Hân đang dần dần rời đi. Giang Nhược Ly ngồi ở ghế lái xe nói: "Gần đây cô Tô bất kể ngày đêm chạy đôn chạy đáo khắp nơi, khống chế tình hình bệnh truyền nhiễm của ba thị trấn này. Có cần huy động lực lượng của Công đoàn Trung Hải tới giúp đỡ không ạ?" "Không cần, đi thôi”. Lăng Khôi dựa vào ghế, lẩm bẩm một mình: "Cô ấy như vậy, rất tốt”. Giang Nhược Ly vừa khởi động xe vừa nói: "Khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn tìm anh. Cô ấy biết anh đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Anh có muốn đi gặp cô ấy không?" Vì chuyện của Lăng Khôi và Tô Duệ Hân mà Giang Nhược Ly đã vô cùng hết lòng. Không chỉ có Giang Nhược Ly, mà Trần Lâm và Lục Hải Siêu cũng vì chuyện này mà cố gắng hết sức. Bọn họ đều muốn tác hợp cho Lăng Khôi và Tô Duệ Hân. Nhưng Lăng Khôi vẫn không thể hiện ra ngoài sự nhiệt tình với Tô Duệ Hân, càng không để lộ ra ý muốn quay lại, khiến cho mọi người cảm thất vọng. "Không cần, hôm nay chỉ là tiện đường qua đây thôi”, Lăng Khôi nhắm mắt lại. Giang Nhược Ly không phản bác, hôm nay quả thật là tiện đường đi qua đây. Từ Tứ Phương Quán quay về trung tâm thành phố Trung Hải quả thật phải đi qua thị trấn Tào Dương. Vô cùng trùng hợp, gặp được Tô Duệ Hân. Vì vậy mới dừng lại nhìn cô một lát. Chiếc xe dần dần tiến về phía trước. Không lâu sau, chiếc xe tới một căn cứ quân sự dã chiến rộng lớn. Đây là nơi đóng quân của quân hộ vệ Trung Hải. Từ sau khi Huyết Vũ lên chỉ huy quân hộ vệ Trung Hải thì bảy nghìn quân hộ vệ Trung Hải vẫn luôn đóng quân ở đây, do Huyết Vũ kiểm soát. Lăng Khôi lần đầu đăng vị, đương nhiên muốn tới xem xét. Huyết Vũ dẫn theo mười mấy người đứng ở cửa lớn đón chờ. Lăng Khôi xuống xe, đoàn người liền bước lên phía trước đón tiếp. "Kính chào tông sư Lăng!" "Không cần khách khí”, Lăng Khôi phất tay tỏ vẻ mọi người không cần làm theo lễ nghi. Huyết Vũ giới thiệu: "Mười người này là lãnh đạo cấp cao của quân hộ vệ Trung Hải. Vị này là Trương Thượng Thanh - lữ đoàn phó lữ đoàn hộ vệ Trung Hải. Ban đầu là trợ thủ của Diệp Tử Hùng”. Lăng Khôi đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy người mà Huyết Vũ giới thiệu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao to lực lưỡng, thân hình cường tráng, ánh mắt có một loại nghiêm nghị như núi. "Xin chào tông sư Lăng”, Trương Thượng Thanh cung kính chào theo kiểu quân đội. Lăng Khôi gật đầu, cũng coi như đã chào lại. Huyết Vũ tiếp tục giới thiệu: "Đây là binh đoàn trưởng binh đoàn thứ nhất của lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, Lý Tuấn”. Lữ đoàn hộ vệ Trung Hải có tổng cộng bốn binh đoàn. Trong đó binh đoàn thứ nhất là binh đoàn có năng lực tác chiến của từng người mạnh nhất. Mà trong đó binh đoàn trưởng Lý Tuấn là tướng lĩnh có năng lực chiến đấu vô cùng mạnh. "Xin chào tông sư Lăng”, Lý Tuấn cung kính chào. Bọn họ vốn đều là người đi theo Diệp Tử Hùng chuẩn bị đi xóa sổ Lăng Khôi, kết quả bị Lăng Khôi đánh ngược trở lại. Hiện giờ Lăng Khôi là bá chủ của Trung Hải, Lý Tuấn và Trương Thượng Thanh đều biết rõ, người đàn ông trước mắt này đáng sợ đến thế nào. Huyết Vũ giới thiệu từng người một. Chương 307: Bọn bán thuốc ác độc Sau khi mọi người chào hỏi, Huyết Vũ nghênh đón Lăng Khôi vào trong căn cứ. Tham quan căn cứ xong, Huyết Vũ mời mọi người cùng ăn cơm. Lăng Khôi cũng tham dự. Mặc dù trên bàn ăn Lăng Khôi không nói gì những đã đủ thể hiện vị Trung Hải Vương mới này coi trọng lữ đoàn hộ vệ Trung Hải thế nào. Tất cả mấy chục vị tướng lĩnh đều rất cảm động. Sau khi ăn xong, Huyết Vũ tiễn Lăng Khôi ra về. Lúc tới cổng, Huyết Vũ bước lên trước nói: "Anh Lăng, lữ đoàn hộ vệ Trung Hải phần lớn đều thuộc sự quản lý của tôi, thế nhưng đám tướng lĩnh này vẫn cần dùng. Lữ đoàn hộ vệ cần một tướng lĩnh hoàn toàn mới. Anh cảm thấy ai thích hợp để chỉ huy lữ đoàn hộ vệ?" Mặc dù Huyết Vũ tạm thời có thể quản lý lữ đoàn hộ vệ, nhưng không thể huy lữ đoàn hộ vệ thời gian dài được. Lăng Khôi nói: "Lý Tuấn và Trương Thượng Thanh, cô muốn tôi chọn một trong hai người đó sao?" Huyết Vũ đáp: "Dùng tướng lĩnh từng chỉ huy lữ đoàn hộ vệ là phù hợp nhất. Năng lực của hai người này xuất chúng nhất, cũng chỉ có bọn họ chỉ huy lữ đoàn hộ vệ Trung Hải mới có thể đảm bảo sự vững vàng của lữ đoàn hộ vệ được”. "Chọn người nào kế nhiệm chức vụ lữ đoàn trưởng lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, cô tự quyết đi. Hôm nay tôi tới chính là để giữ thể diện cho cô”, Lăng Khôi rút một gói thuốc trong túi ra, châm một điếu thuốc. Huyết Vũ cũng không nhiều lời nữa, tiễn Lăng Khôi lên xe, sau đó đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn theo xe của Lăng Khôi rời đi. "Hiêu Vương, anh trở thành Trung Hải Vương, đây là khởi đầu, hơn nữa là khởi đầu thuận lợi. Rất nhiều chuyện cuối cùng đều phải kéo tấm rèm mở màn thôi”, Huyết Vũ lẩm bẩm một mình, khóe miệng cong lên, dưới ánh nắng, vô cùng xinh đẹp. ... Thị trấn Tào Dương. Ngô Giai Giai và Tô Ba mang theo số lượng lớn vật liệu, xây dựng điểm điều trị tạm thời trên khu đất trống ở thị trấn Tào Dương. Trang bị thêm giường bệnh, tiếp nhận bệnh nhân nhiễm HIV. Thời kỳ đầu lắp đặt một ngàn giường bệnh. Nhưng rất nhanh sau đó đã hết chỗ. Tình hình dịch bệnh lần này rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng. Một ngàn giường bệnh, hoàn toàn không đủ. Hơn nữa, người bệnh của hai thị trấn xung quanh cũng không ngừng đổ xô đến. Hiện trường gần như bị mất kiểm soát. Ngô Giai Giai và Tô Ba bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. "Sao tình hình dịch bệnh lần này lại nghiêm trọng như vậy? Lúc trước khi tôi và sếp Tô đến thì tình hình còn lâu mới nghiêm trọng như vậy”, Tô Ba dẫn theo bảo vệ ngăn cản đám người đang đổ xô chen vào, sắc mặt tái mét. Ngô Giai Giai nói: "Ở đây sắp mất kiểm soát rồi. Bây giờ tôi gọi cho sếp Tô ngay. Anh cố gắng một chút”. Lần trước khi Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân tới khảo sát, có được số liệu là ba thị trấn xung quanh có tổng cộng tám trăm bệnh nhân nhiễm HIV. Vì thế lần đầu điều phối cả nhân viên y tế và bệnh nhân là một ngàn giường bệnh. Theo lý mà nói thì đã đủ rồi. Vừa nãy, Ngô Giai Giai và Tô Ba còn đang vui vẻ, cho rằng bản thân đã hoàn thành một việc thiện. Thế nhưng, bọn họ không ngờ, đột nhiên có mấy ngàn bệnh nhân đổ xô tới, ngay cả bảo vệ cũng không thể ngăn nổi. Loạn rồi. Loạn hết cả rồi. Người phụ trách đối ngoại là trưởng thị trấn Trương của thị trấn Tào Dương, lúc này đang đi theo bên cạnh Ngô Giai Giai. Ngô Giai Giai còn chưa kịp gọi điện thì đám đông bên ngoài đã hoàn toàn điên loạn. Người người chen chúc, Ngô Giai Giai đứng còn không vững, điện thoại rơi xuống đất. "Giai Giai, phải lập tức rời đi thôi, bên ngoài loạn lắm rồi!", lúc này Tô Ba kéo tay Ngô Giai Giai chạy đi. Trưởng thị trấn Trương cũng rất bất đắc dĩ nói: "Thật sự vô cùng xin lỗi, dân chúng ở đây hung hãn. Những bệnh nhân khác thấy các vị không tiếp nhận bọn họ thì ra ngoài gây sự. Nơi đây sắp mất kiểm soát rồi, mau đi thôi”. Ngô Giai Giai ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hàng ngàn người ở phía trước đang xông tới, trong tay cầm nào cuốc, nào xẻng, toàn các dụng cụ bằng sắt. Xông lên phía trước cứ thấy nhân viên y tế là đánh đập, phá hủy vật tư y tế, thậm chí ngay cả lều vải cũng bị xé. Quá mức điên cuồng. Dốc hết sức bình sinh Ngô Giai Giai mới thoát ra khỏi được đám đông, lên xe nhanh chóng rời đi. Đi ra xe, quay đầu nhìn lại chỉ thấy điểm điều trị tạm thời ở phía trước đã hoàn toàn bị đập phá hoang tàn. Lửa cháy rực một vùng trời, thiêu đốt tất cả mọi thứ. "Bọn họ đang làm gì vậy chứ? Chúng ta tốn mấy chục triệu tệ vào vật tư y tế, hơn hai trăm nhân viên y tế, hơn một nửa số đó đều bị thương, còn có người bị thương nặng!", Ngô Giai Giai điên cuồng gào lên: "Chúng ta không lấy một đồng một cắc nào, bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Làm cái gì vậy trời?” Tô Ba nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trưởng thị trấn Trương thở dài: "Tôi cũng không ngờ người dân ở đây lại thô lỗ vô lễ như vậy, quá ngang ngược, thật không biết xấu hổ. Tôi cảm thấy nhục nhã thay cho họ. Sếp Ngô, xin lỗi cô. Thị trấn Tào Dương chúng tôi đã phụ lại tấm lòng thiện nguyện của các cô rồi. Tôi là trưởng thị trấn cũng không thể đảm bảo trật tự ở đây, thật xin lỗi”. Ngô Giai Giai vứt điện thoại lên ghế, vô cùng tức giận. Tô Ba nói: "Trưởng thị trấn Trương, có phải ông đã biết chuyện gì không?" Trưởng thị trấn Trương thở dài: "Virus HIV lần này bùng phát quá nhanh. Chẳng mấy chốc mấy ngàn người ở thị trấn Tào Dương đã bị nhiễm. Ngày trước ở đây có người bán thuốc, có thể kéo dài tính mạng. Lai lịch bọn bán thuốc không rõ ràng, giá thuốc rất đắt, nhưng chỉ có thuốc của bọn chúng có tác dụng. Dân làng ở xung quanh không thể không mua. Sự quấy phá lần này có khả năng liên quan đến bọn bán thuốc”. Ngô Giai Giai tức giận nói: "Còn có mấy tên bán thuốc kiểu này nữa sao? Bọn chúng có còn là người không chứ?" Trưởng thị trấn Trương nói: "Thực lực của bọn bán thuốc rất mạnh, chúng tôi cũng không còn cách nào”. Bên ngoài thị trấn Tào Dương. Một chiếc xe ô tô màu đen đậu ở bên đường. Một tên trọc đầu ngồi ở hàng ghế phía sau, hắn chống gậy, đeo một cặp kính râm, yên lặng nhìn đám hỗn loạn, nhìn hiện trường bị đập phá và thiêu đốt trước mặt. "Anh Đầu Trọc, tập đoàn Nhân Hòa còn muốn miễn phí chữa trị cho bệnh nhân ở thị trấn Tào Dương, thật là quá đáng. May mà anh Đầu Trọc mưu lược như thần, cho người tới phá nát điểm chữa trị của bọn chúng”, một tên gầy nhom miệng nhọn má hóp ở bên cạnh tươi cười rất vui vẻ. Anh Đầu Trọc lạnh lùng nói: "Nếu bệnh dịch lần này được bọn chúng chữa trị dứt điểm chẳng phải là đường phát tài của chúng ta bị chặt đứt sao? Người như bọn chúng quá xấu xa”. Tên khỉ gầy vui vẻ nói: "Đúng vậy, hết dịch bệnh rồi, ai cần thuốc của chúng ta nữa chứ? Em còn đang chờ để phát tài đây này”. Anh Đầu Trọc nói: "Tiếp tục lái xe hiến máu đi tới những thị trấn quanh đây mua máu, để mấy tên ngu dốt này tới hiến máu. Người nào tới thì tặng thêm cho một con virus HIV. Mỗi một người đều là cái máy ATM của chúng ta. Kẻ nào dám tới cứu trợ mấy thị trấn này thì đập luôn kẻ đó!" Tên khỉ gầy vô cùng phấn khởi: "Anh Đầu Trọc, lỡ như có người mất mạng thì sao?" Anh Đầu Trọc nói: "Chúng ta có người đứng sau làm chỗ dựa. Cho dù là tai nạn chết người cũng chẳng sao cả, có ngươi bao che rồi thì chỉ cần lo việc bán thuốc kiếm tiền thôi”. "Tuyệt vời. Có câu này của anh Đầu Trọc thì em yên tâm rồi, bây giờ em lái xe hiến máu đi mua máu đây, ha ha ha”, tên khỉ gầy lớn tiếng cười không ngừng: "Chúng ta mua máu với giá gấp đôi giá thị trường, mấy tên nông dân quèn này tranh nhau bán. Ai mà ngờ được, mỗi đồng tiền mà chúng lấy của chúng ta đều phải trả lại gấp hàng ngàn hàng vạn lần, ha ha ha!" ... Sau khi rời khỏi căn cứ của lữ đoàn hộ vệ, Lăng Khôi quay về Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn. Khoảng thời gian gần đây, ngoại trừ ở tứ hợp viện Tú Phường ra thì nếu có thời gian Lăng Khôi sẽ đến Túy Tiên Lầu. Có lúc dù không nói chuyện chỉ cần yên lặng ngồi bên cạnh Thủy Nguyệt, bà ta đều rất vui vẻ. Mặc dù bà ta luôn dùng lời lẽ chọc giận Lăng Khôi, cố ý coi thường Lăng Khôi. Nhưng Lăng Khôi có thể cảm nhận được, trong lòng Thủy Nguyệt rất vui. Bà ta đã cô đơn suốt hai mươi năm nay, trước giờ chưa từng có ai muốn ở bên cạnh bà ta. Cho dù là Phổ Lâm, mỗi lần đưa cơm tới cũng chỉ nói vài câu liền đi mất. Lăng Khôi là người duy nhất coi trọng Thủy Nguyệt trong hai mươi năm qua. "Nhóc con, nghe nói cậu đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Không tồi!" "Nhóc con, cậu có dã tâm làm Trung Hải Vương, lại không có dã tâm bái tôi làm sư phụ, đúng là nhát gan”. "Nhóc con, cơm cậu làm thật khó nuốt. Nhưng tôi lại muốn biết sau này cậu có dám làm cơm khó nuốt hơn nữa mang tới đây hay không?” ... Những lời bà ta nói đều rất khó nghe. Lăng Khôi không thèm để ý, có thời gian thì đọc sách, coi như bên cạnh có thêm một con ong bay vo ve. Hôm nay, Lăng Khôi ở thư viện trên lầu bốn đọc sách cả một ngày, đến gần lúc xế chiếu, Lăng Khôi đột nhiên gấp sách lại: "Tôi phải đi đây”. "Ừ”. Gương mặt vui vẻ của Thủy Nguyệt nhất thời ủ rũ, sau đó rất tức giận: "Vậy thì cút đi”. Lăng Khôi đã quen với trạng thái vui buồn thất thường này của Thủy Nguyệt từ lâu nên không tức giận: "Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi bà”. Thủy Nguyệt lại vui vẻ trở lại: "Cậu chỉ cần nói, trong Trung Hải này không có chuyện gì tôi không biết”. Lăng Khôi hỏi: "Bà nghe nói đến núi Tuyết Long chưa?" Lăng Khôi cũng không ôm hy vọng, chỉ thuận miệng hỏi. Hai mươi năm trước, Thủy Nguyệt ở đây, có lẽ hai mươi năm qua bà ta chưa từng ra ngoài. Chí ít là người ta nói như vậy. Theo lý mà nói, bà ta cũng chẳng thể biết chuyện núi Tuyết Long. Ai ngờ Thủy Nguyệt nghe xong thì toàn thân chấn động: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?" Lăng Khôi nói: "Ba năm trước, có ba tông sư võ thuật tới tỉnh Tam Giang, tìm Diệp Vân Phong nói chuyện một lần. Bà biết không?" Lăng Khôi cho rằng sẽ nhận được lời phủ định. Nhưng Thủy Nguyệt lại nói ra đáp án gây bất ngờ: "Biết. Lúc đó hai vị tông sư võ thuật ấy còn tới Túy Tiên Lầu tìm tôi”. Lăng Khôi chấn động: "Bà có thể nói cho tôi biết lúc đó xảy ra chuyện gì không?" Chương 308: Tôi muốn lấy đầu của một người Đối với Lăng Khôi, chuyện trên núi Tuyết Long năm xưa cực kỳ quan trọng. Trong vòng ba năm hay, bất cứ lúc nào chuyện này cũng là cơn ác mộng của anh. Ba năm nay Lăng Khôi vẫn luôn sống trong ác mộng. Trước đây, Lăng Khôi không dám hỏi chuyện này, một mặt là do vết thương của anh chưa lành, mặt khác là do thực lực của bản thân quá yếu, không dám tuỳ tiện hỏi. Tránh việc anh và Huyết Vũ bị hại chết. Bây giờ, Lăng Khôi đứng đầu Trung Hải, nói cho cùng cũng là vì nâng cao sức mạnh của bản thân. Tất cả đều chỉ vì cơn ác mộng trên núi Tuyết Long. Khi Thuỷ Nguyệt nói bà ta biết, Lăng Khôi chỉ cảm thấy bản thân giống như gặp được người thân đã thất lạc lâu năm. Lăng Khôi vội vàng kéo một cái ghế tới mời Thuỷ Nguyệt ngồi, còn chủ động pha một tách trà nóng cho Thuỷ Nguyệt, chủ động bóc một quả quýt, thiếu điều tự mình bón quýt cho bà ta ăn. Thuỷ Nguyệt rất hưởng thụ sự phục vụ của Lăng Khôi: “Cậu được đấy, thấy cậu hiểu lễ nghĩa như vậy thì tôi cũng nói cho cậu biết vậy”. “Năm đó có ba tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang tới Trung Hải thăm dò một người”, Thuỷ Nguyệt rủ rỉ: “Người đó tên là Lăng Hiêu, là vua của các vị tướng tinh nhuệ của Đại Quốc chúng ta, nói rằng đến để điều tra thân phận của người này. Theo lý thì việc điều tra thân phận của một người thì bọn họ tự làm là được rồi, không cần phải đến báo cho tôi biết”. Quả thực, bọn họ đến điều tra một người bình thường thì hoàn toàn không cần phải thông báo. Thuỷ Nguyệt nói: “Tôi không suy nghĩ nhiều, tôi nói bọn họ cứ đi điều tra là được. Trung Hải của chúng ta dù gì cũng chỉ là một thành phố trực thuộc tỉnh Tam Giang mà thôi. Bọn họ quyết là được”. Lăng Khôi vội vàng hỏi: “Bọn họ đã điều tra ra gì hay chưa?” Thuỷ Nguyệt lắc đầu: “Không biết. Tôi bảo bọn họ đừng đến tìm tôi rồi cứ thế đuổi bọn họ đi luôn, bọn họ không còn liên hệ với tôi nữa”. Lăng Khôi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ này. Mẹ nó, chuyện nghiêm trọng như vậy mà bà lại chê người khác phiền? Lại còn đuổi người ta đi? Bà có thể để tâm chút được không? Bà có còn là người không vậy? Thuỷ Nguyệt nói: “Tôi bảo bọn họ đi tìm Diệp Vân Phong, có lẽ Diệp Vân Phong sẽ biết chút ít”. Lăng Khôi rất thất vọng. “Vậy bà có biết ba tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang đó là ai không?”, Lăng Khôi đổi sang vấn đề khác. Thuỷ Nguyệt nói: “Cậu hỏi kỹ như vậy để làm gì? Chuyện này không liên quan gì với cậu mà”. Lăng Khôi liếc mắt nhìn bà ta: “Bây giờ tôi là bá chủ của Trung Hải, đương nhiên cần phải tìm hiểu và nắm rõ những chuyện trước đây, bà không dám nói đúng không?” Đối diện với một người thất thường như bà ta, Lăng Khôi chỉ đành dùng chiêu khích tướng. Thuỷ Nguyệt nói: “Xì. Tôi có cái gì mà không dám nói chứ. Tôi sợ nói ra sẽ hại chết cậu thôi”. “Tôi là Trung Hải Vương, vì lợi ích của Trung Hải, tôi không sợ chết”, Lăng Khôi nói với vẻ oai phong lẫm liệt. Thuỷ Nguyệt liếc mắt nhìn Lăng Khôi, giống như lần đầu quen biết người đàn ông này vậy: “Cậu nghiêm túc sao?” “Vô cùng nghiêm túc”. Lăng Khôi tỏ ra bình tĩnh, chuyện này là đáp án mà Lăng Khôi vẫn luôn muốn truy tìm. Thuỷ Nguyệt nói: “Cậu bái tôi làm sư phụ thì tôi nói cho cậu”. Lăng Khôi sững sờ, đây là trò gì vậy chứ. “Bà ăn cơm của tôi nhiều ngày như vậy, một chút tình bạn cũng không có hay sao?” Thuỷ Nguyệt nói: “Chuyện nào ra chuyện đó”. “Bà nói cho tôi biết, tôi cho bà ăn cơm miễn phí một năm”. “Không được”. “Hai năm”. “Không được”. “Ba năm, như thế được rồi chứ?” “Cậu đã cho tôi ăn cơm miễn phí ba năm, chi bằng bái tôi làm sư phụ luôn đi”. Lăng Khôi không vui nói: “Tôi đi đây”. Lăng Khôi đứng dậy đi luôn. Lăng Khôi rất xem trọng chuyện bái sư này. Dù cho là quá khứ hay hiện tại, Lăng Khôi cũng chưa từng bái ai làm sư phụ. Nếu như đối phương không đạt được sự thừa nhận của bản thân thì Lăng Khôi sẽ không bái sư. “Cậu quay lại đây cho tôi. Chúng ta có thể nói chuyện, ví dụ như bái sư xong thì tôi sẽ không đánh cậu, cũng không mắng cậu”, Thuỷ Nguyệt đuổi theo Lăng Khôi tới đại sảnh tầng một, kết quả Lăng Khôi còn chẳng buồn quay đầu trở lại. Thuỷ Nguyệt gào lên với bóng lưng rời đi của Lăng Khôi: “Tên khốn nhà cậu thật là vô tình, đi đi, đừng quay trở lại nữa, cút đi cho tôi”. ... Phủ Vân Phong. Gần đây phủ Vân Phong rất không êm đềm. Sau khi thoái vị, mặc dù Diệp Vân Phong không có khác biệt gì so với lúc trước, thường xuyên ở trong thư phòng của mình luyện chữ, đọc sách. Thế nhưng cả nhà họ Diệp đều cảm thấy bồn chồn lo sợ. Lăng Khôi thẳng tay tiêu diệt nhà họ Tần, nhưng mãi vẫn chưa đến tìm nhà họ Diệp. Khó tránh khiến cho người nhà họ Diệp cảm thấy không an tâm. Bữa trưa ngày hôm nay, ba anh em nhà họ Diệp và Diệp Vân Phong cùng ngồi ăn cơm với nhau. Bầu không khí nặng nề, mọi người cúi đầu ăn cơm. Sau bữa cơm, Diệp Tử Văn không nhịn được mà nói: “Bố, lữ đoàn hộ vệ Trung Hải đã bị Lăng Khôi kiểm soát rồi. Cậu ta còn đến căn cứ thị sát, nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người. Chúng ta muốn thâu tóm lữ đoàn hộ vệ thêm lần nữa đã là chuyện không có khả năng”. Trong lòng mọi người đều trở nên nguội lạnh. Lữ đoàn hộ vệ là nền móng của nhà họ Diệp, kết quả lại bị người ta tước đoạt mất như thế. Diệp Tử Hùng nói: “Lữ đoàn hộ vệ là một trong hai nền móng lớn của nhà họ Diệp chúng ta. Vốn dĩ dù cho Lăng Khôi có làm bá chủ Trung Hải, chỉ cần chúng ta còn thống lĩnh lữ đoàn hộ vệ thì vẫn có thể đối kháng với Lăng Khôi. Thế nhưng bây giờ ngay cả lữ đoàn hộ vệ chúng ta cũng bị cướp đoạt mất rồi. Nhà họ Diệp chúng ta muốn lật mình sẽ khó lắm đây”. “Bố, chúng ta không thể cứ thế rồi trở nên suy yếu. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách để trở mình. Nếu không thì sẽ bị Lăng Khôi chèn ép”, Diệp Tử Văn căm hận nói: “Sứ giả nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc đã đến Trung Hải rồi. Trước đây muốn tới hỏi thăm bố nhưng lại bị bố từ chối, bây giờ con nghĩ chúng ta buộc phải gặp ông ta thôi”. Càn Châu, Giang Bắc nằm đối diện với Trung Hải qua một con sông, quy mô thành phố không lớn bằng Trung Hải, chỉ có hơn tám triệu nhân khẩu, nền kinh tế cũng không sánh bằng Trung Hải. Thế nhưng võ thuật của Càn Châu lại vô cùng hưng thịnh, vượt xa so với Trung Hải, cũng coi là có trình độ trung bình trong tỉnh Tam Giang. Không thể coi thường. Diệp Tử Hùng nói: “Bố à, gặp ông ta đi. Quan hệ của bố với nhà họ Bạch vốn không tồi. Lần này chúng ta mất đi lữ đoàn hộ vệ, muốn dựa vào thủ đoạn của chính mình để ngóc đầu dậy là chuyện rất khó. Nếu như mượn được lực lượng của nhà họ Bạch thì chuyện trở mình lại biến thành có khả năng rồi”. Diệp Vân Phong buông bát đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ: “Nếu đã như vậy thì bảo sứ giả nhà họ Bạch tới đây đi”. Diệp Tử Văn vui mừng: “Vâng, bây giờ con sẽ đi liên hệ”. Chẳng mấy chốc, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước vào nhà họ Diệp, đi đến thư phòng của ông Diệp. “Tông sư Diệp, cuối cùng thì ông cũng chịu liên hệ với tôi rồi. Tôi đã đợi ngày này rất lâu lắm rồi đó”, người đàn ông ngồi xuống trước mặt Diệp Vân Phong, thái độ bình tĩnh, giống như dù có đối diện với cao nhân như tông sư Diệp thì ông ta vẫn sẽ nói chuyện một cách ngang hàng. Diệp Vân Phong pha trà, đưa cho đối phương một tách: “Bạch Kim Thu, đã lâu không gặp, ông ngày càng trở nên thâm sâu khó lường rồi. Môn chủ Bạch vẫn khoẻ chứ?” Bạch Kim Thu nói: “Anh cả tôi vẫn khoẻ mạnh, sự nghiệp thăng tiến. Nhà họ Bạch cũng ngày một phát triển ở Càn Châu, trở nên vô cùng lớn mạnh. Còn tông sư Diệp ông không ngờ lại bị một thằng nhãi ranh chèn ép đến nỗi thở không ra hơi”. Diệp Vân Phong cười gượng: “Tôi cũng không ngờ sứ giả mà nhà họ Bạch cử tới lần này lại là ông. Ba năm trước ông và tôi từng gặp mặt, sau ba năm cảnh vật vẫn vậy còn người thì không”. Bạch Kim Thu nói: “Ba năm trước tôi đã từng cảnh cáo ông rồi, bảo ông kiếm lấy cái chức vụ ở tỉnh Tam Giang, dù chỉ là một chức danh ảo cũng được. Như vậy thì cũng tương đương với việc được tỉnh Tam Giang bảo hộ. Ông cũng không đến nỗi bị một thằng nhãi ranh chèn ép khổ sở như thế”. Diệp Vân Phong lắc đầu: “Ông không hiểu cục diện Trung Hải, tôi không thể thoả mãn những điều kiện mà tỉnh Tam Giang đưa ra cho tôi”. Bạch Kim Thu nói: “Không nhắc lại chuyện cũ nữa, lần này ông chủ động liên hệ với nhà họ Bạch tôi. Bây giờ tôi đến rồi, tôi muốn biết vì sao ông lại tìm tới tôi”. Diệp Vân Phong nói: “Không sai, tôi muốn lấy đầu của một người. Nhà họ Bạch hãy giúp tôi”. Đầu của ai? Đương nhiên là Lăng Khôi. Bạch Kim Thu nói: “Tôi biết tất cả những hành động ngày đó của Lăng Khôi tại đỉnh núi Tích Sơn, ở trước mặt nhà họ Bạch của tôi thì người này chẳng là gì cả. Nhà họ Bạch tôi lấy đầu cậu ta thì cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều nhà họ Bạch tôi làm chuyện gì cũng đều cần có một cái giá”. Diệp Vân Phong nói: “Ông có điều kiện gì?” Bạch Kim Thu nói: “Mộ cổ Tích Sơn”. Diệp Vân Phong hết sức kinh ngạc, vẻ mặt trắng bệch. Nhiều năm trước, tỉnh Tam Giang có ý cho Diệp Vân Phong giữ một chức vụ ảo, từ đó bảo vệ Diệp Vân Phong, điều kiện đưa ra cũng là mộ cổ Tích Sơn. “Mộ cổ Tích Sơn tôi không làm chủ được. Ngoài nó ra, những điều kiện khác tôi đều có thể đồng ý với ông”, Diệp Vân Phong cũng xoè ra con át chủ bài của mình. Bạch Kim Thu lắc đầu: “Thế thì không được. Ngoài mộ cổ Tích Sơn, Trung Hải không còn thứ nào khác có thể khiến cho nhà họ Bạch nảy sinh hứng thú”. Diệp Vân Phong không vui nói: “Không phải ông không biết, mộ cổ Tích Sơn vẫn luôn do Thuỷ Nguyệt trấn giữ, không được sự cho phép thì tôi không thể xâm phạm vào”. Bạch Kim Thu nói: “Mặc dù thực lực của Thuỷ Nguyệt rất mạnh, nhưng cũng chẳng đáng là gì. Chỉ cần làm Tuý Tiên Lầu phát nổ thì sự sống chết của Thuỷ Nguyệt đều nằm trong tay ông cả rồi”. “Ông đang nói đùa gì vậy? Tuý Tiên Lầu là thánh địa của Trung Hải. Ai dám đánh bom cho nổ chứ? Hơn nữa, Thuỷ Nguyệt có uy lực cực kỳ vi diệu. Dù cho nhà họ Bạch ông dốc toàn lực thì cũng chưa chắc đã có thể đánh bại được Thuỷ Nguyệt”, Diệp Vân Phong thẳng thừng từ chối. “Vậy thì thôi khỏi bàn nữa. Ông cứ để cho cái thằng nhãi ranh đó chèn ép mình đi”, Bạch Kim Thu uống một ngụm trà: “Thuận tiện nhắc nhở ông một chút, người tên Lăng Khôi kia đã bắt đầu điều tra chuyện ba năm trước rồi. Một khi bị cậu ta phát hiện ra ông cũng tham gia vào âm mưu ba năm trước thì e rằng ngày chết của ông không còn xa nữa đâu”. Diệp Vân Phong vô cùng kinh ngạc: “Ông chắc chứ?” Bạch Kim Thu nói: “Tình báo của nhà họ Bạch chúng tôi, không phải ông không biết, tôi không cần phải lừa ông”. Diệp Vân Phong lại rơi vào trầm mặc. Bạch Kim Thu nói: “Ba năm trước, tôi, anh cả và Trương sư huynh của tỉnh Tam Giang đến Trung Hải. Đầu tiên tới gặp Thuỷ Nguyệt, kết quả bị Thuỷ Nguyệt đuổi khỏi Túy Tiên Lầu. Bà ta cho rằng chúng tôi đến nhăm nhe mộ cổ Tích Sơn, thật ra không phải. Chúng tôi đến để điều tra Hiêu Vương mà thôi. Sau này, chúng tôi tìm được ông. Ông vì muốn nịnh bợ Trương sư huynh của tỉnh Tam Giang nên mới chủ động dẫn chúng tôi đi điều tra quá khứ của Hiêu Vương, điều tra ra thân thế của cậu ta. Còn hãm hại ông cụ Tô và ông cụ Đường, thậm chí ngay cả bố mẹ và con cái của Dương Kiệt cũng bị ông tính kế hãm hại. Bây giờ Lăng Khôi kế vị Trung Hải Vương, bắt đầu điều tra triệt để chuyện này. Một khi cậu ta biết thì e rằng kết cục của ông sẽ bi thảm lắm đấy”. Diệp Vân Phong cau chặt mày. Vốn dĩ Diệp Vân Phong không hề để tâm tới chuyện này. Chương 309: Chuyện ba năm trước ở núi Tuyết Long Bây giờ Lăng Khôi đã bắt đầu điều tra kỹ càng, khiến Diệp Vân Phong vô cùng căng thẳng lo sợ. “Đang yên đang lành, bỗng dưng Lăng Khôi điều tra kỹ chuyện này làm gì?”, Diệp Vân Phong vô cùng khó hiểu: “Ba năm qua có ai nhắc gì tới chuyện này đâu”. Bạch Kim Thu nói: “Ai bảo tên nhóc Lăng Khôi này ghét ác như thù làm gì! Có lẽ cậu ta đã phát hiện ra điều gì rồi nên mới muốn mượn chuyện này để hoàn toàn quét sạch nhà họ Diệp của ông cũng nên. Giống như cách cậu ta dẹp tan nhà họ Tần!” Diệp Vân Phong rơi vào trầm tư. Nếu như chuyện này bị Lăng Khôi đào ra thì thảm rồi đây. Đó là một chuyện động trời! Có điều Diệp Vân Phong đã nhanh chóng suy nghĩ kỹ hơn: “Đây là một chuyện kinh thiên động địa, sức lực của một mình Lăng Khôi quá nhỏ bé, căn bản không làm nên trò trống gì. Trương sư huynh là người đứng sau tất cả, tôi chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Chẳng lẽ Lăng Khôi còn có thể vạch mặt Trương sư huynh được sao?” Bạch Kim Thu nói: “Ông nghĩ rằng sau khi Lăng Khôi đào chuyện này ra thì Trương sư huynh vẫn sẽ bảo vệ cho ông sao? Đừng ngây thơ như thế! Một khi chuyện này lộ ra, ông sẽ trở thành con dê thế tội cho Trương sư huynh, dù cuối cùng Lăng Khôi cũng không có kết cục tốt đẹp nhưng nhà họ Diệp cũng không còn khả năng tồn tại”. Soạt! Diệp Vân Phong hít vào một hơi khí lạnh. Đúng là như vậy thật! “Cho nên nhân dịp Lăng Khôi vẫn chưa điều tra ra chuyện này, mau chóng tiễn cậu ta lên Tây Thiên mới là lựa chọn tốt nhất! Cũng là niềm hy vọng sống sót duy nhất của nhà họ Diệp”, Bạch Kim Thu chậm rãi nói. Diệp Vân Phong lại im lặng. Sắc mặt trắng bệch. Lăng Khôi ơi là Lăng Khôi, cậu nói xem cậu làm cái gì mà chẳng được? Sao cứ muốn bới móc chuyện này ra làm gì? Chuyện động trời như vậy, cậu có thể lật lại được sao? Đúng là tự hại người hại mình! “Tôi chờ câu trả lời của ông, phải nhanh lên đấy!”, Bạch Kim Thu uống xong tách trà liền đứng dậy nói: “Một khi Lăng Khôi điều tra ra chuyện này thì đó chính là bản án động trời, sẽ dính líu tới vô số người. Bản thân cậu ta phải chết, mà nhà họ Diệp ông cũng phải chết!” Nói xong câu này, Bạch Kim Thu rời đi. Ông ta mới vừa ra khỏi cửa thì Diệp Tử Văn và Diệp Tử Hùng cũng lao nhanh từ ngoài vào. “Bố, sao rồi ạ?”, Diệp Tử Văn sốt ruột hỏi. Diệp Vân Phong hắng giọng nói: “Chuyện kế tiếp, các con đừng quản, cũng không quản được đâu”. Diệp Vân Phong nói rất nghiêm túc. Hai anh em Diệp Tử Hùng giật nảy mình. Diệp Vân Phong lại nói tiếp: “Tử Hùng, Tử Văn, sắp tới hai con hãy chủ động đi tạo mối quan hệ với Lăng Khôi, chủ động lấy lòng cậu ta, thậm chí tỏ ra yếu thế hơn cũng được. Bày tỏ nhà họ Diệp chúng ta tình nguyện thần phục Lăng Khôi, dù có bỏ ra cái giá nào cũng đồng ý”. “Tại sao chứ? Nhà họ Diệp chúng ta có được sự ủng hộ của nhà họ Bạch, hoàn toàn có thể đạp đổ Lăng Khôi, cần gì phải tỏ ra yếu thế?”, Diệp Tử Văn rất khó chịu. “Đừng nói linh tinh nữa, con cứ làm theo là được”, Diệp Vân Phong mắng. Diệp Tử Văn không dám phản bác, cung kính thưa: “Vâng ạ!” Ngay lúc này, Diệp Tử Khanh đi vào: “Bố, Lăng Khôi đến thăm”. Diệp Vân Phong hoảng hốt. Tới nhanh vậy à? Chẳng lẽ Bạch Kim Thu nói đúng, Lăng Khôi tới là để hỏi về vụ việc kia? Ban nãy Diệp Vân Phong còn đang định đi điều tra hành tung của Lăng Khôi. Một lúc sau, Diệp Vân Phong mới hoàn hồn lại: “Mời cậu ta vào, à không, để bố ra ngoài nghênh đón”. Diệp Vân Phong vội vã ra khỏi phòng, thấy Lăng Khôi thì vội vàng chắp tay nói: “Tông sư Lăng, sao cậu lại tới đây?” Lăng Khôi hững hờ đáp: “Rảnh rỗi nhàm chán quá nên đến hỏi ông ly trà để uống, không biết có được không?” Diệp Vân Phong mỉm cười đáp: “Tông sư Lăng có thể tới chốn bần hàn này, là vẻ vang cho kẻ hèn đây, xin mời!” Vào trong, dâng trà. Lăng Khôi liếc nhìn ba người Diệp Tử Văn, Diệp Vân Phong lập tức bảo ba người họ lui ra ngoài. Lăng Khôi nhấp một hớp trà, lúc này mới cất giọng hỏi: “Ông Diệp dạo này có khỏe không?” “Nhờ có tông sư Lăng quan tâm, tôi rất khỏe”, dứt lời, ngay cả Diệp Vân Phong cũng cảm thấy quá giả dối. Thời gian này Lăng Khôi quan tâm cái con khỉ ấy! Lăng Khôi nói: “Tôi có một vấn đề không hiểu lắm, muốn hỏi thăm ông Diệp!” Diệp Vân Phong đáp lời: “Mời nói!” Lăng Khôi nói: “Ba năm trước, có ba vị tông sư võ thuật từ tỉnh Tam Giang đến Trung Hải để điều tra quá khứ của Lăng Hiêu. Trước tiên, bọn họ đến tìm Thủy Nguyệt, sau đó là đến tìm ông. Tôi muốn biết, ban đầu các người đã nói những chuyện gì, sau đó lại làm những việc gì”. Trong lòng Diệp Vân Phong vô cùng sợ hãi. Quả nhiên! Bạch Kim Thu nói đúng. Một nguy cơ trước đó chưa từng có bỗng dưng ập xuống. Thấy Diệp Vân Phong không trả lời, Lăng Khôi tiếp tục nói: “Tôi nhớ ông từng đề cập, năm đó xảy ra một chuyện lớn, ba vị tông sư võ thuật bỏ mình ở núi Tuyết Long, trong đó có một vị là sư huynh của ông. Ông cũng từng nói, muốn tôi đưa ông đến núi Tuyết Long tìm hiểu nguyên do, nhưng tôi muốn biết toàn bộ câu chuyện trước đã!” Diệp Vân Phong nén giọng đáp: “Lúc ấy đúng là có ba vị tông sư võ thuật đến tìm tôi. Bạch Kim Thu của Giang Bắc Càn Châu, còn có ông trùm Càn Châu là Bạch Dương Định, một người khác là Trương sư huynh đến từ Tam Giang. Họ tìm tôi để hợp tác điều tra về quá khứ của Lăng Hiêu”. Lăng Hiêu. Tên của Lăng Khôi. Trong quân đội, Lăng Khôi được gọi là Hiêu Vương. Danh xưng Hiêu Vương này chấn động thiên hạ một thời, người biết cái tên này rất nhiều. Nhưng chẳng mấy ai biết tên thật của Hiêu Vương là Lăng Khôi. Có điều, họ Lăng trên thế giới này rất nhiều nên mọi người cũng không ai nghĩ sâu xa gì. Quan trọng hơn là, ai cũng cho rằng, Hiêu Vương đã chết. Lăng Khôi cố nén kích động trong lòng, hỏi dò: “Sau đó thì sao?” Diệp Vân Phong đáp: “Tôi biết Lăng Hiêu là vua của các vị tướng tinh nhuệ ở Đại Quốc, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Nhưng người đến là tông sư của tỉnh Tam Giang, tôi cũng không tiện ngăn cản, nên cũng để bọn họ đi điều tra”. Tin tức này vô cùng quan trọng đối với Lăng Khôi. Ít nhất Diệp Vân Phong đã nói rõ ra tên của ba người kia. Hơn nữa nghe có vẻ cũng thấy hợp tình hợp lý, Diệp Vân Phong cũng không làm gì sai. Diệp Vân Phong tiếp tục kể: “Chuyện sau đó thì tôi cũng không biết nhưng tôi nghe nói bọn họ điều tra chuyện của Lăng Hiêu rất cặn kẽ, một mặt là điều tra chứng cứ bán nước của Hiêu Vương, mặt khác là điều tra những người bạn thân có qua lại với Hiêu Vương. Kết quả thế nào thì tôi không rõ, về sau cũng không còn liên lạc với ba vị tông sư kia nữa”. Diệp Vân Phong phủi sạch quan hệ với chuyện ban đầu. Lăng Khôi trầm mặc rất lâu. Cơn giận cuồn cuộn trong lòng như thủy triều. Tuy nhiên, ngoài mặt Lăng Khôi vẫn bình thản như nước lặn, không chút gợn sóng: “Chỉ vậy thôi à?” Diệp Vân Phong chắc chắn nói: “Chỉ vậy thôi!” Lăng Khôi hỏi tiếp: “Ông không giúp gì cho họ sao?” Diệp Vân Phong đáp: “Chuyện này là chuyện trọng đại, bọn họ không cho phép tôi tham gia vào, cũng không tiết lộ với tôi. Những tin tức tôi vừa nói là sau này tôi mới nghe ngóng được. Bởi vì sau khi bọn họ điều tra xong, thì lại có thông tin Lăng Hiêu bán nước, phản bội quốc gia, bại trận tại núi Tuyết Long, vùi xác trong tuyết. Lúc này tôi mới biết, ban đầu bọn họ điều tra chuyện gì, tôi bèn phái người đi nghe ngóng ít chuyện”. Không có bất cứ vấn đề gì. Tất cả đều hợp tình hợp lý, không có kẽ hở nào. “Ông có dám thề với tôi không?”, Lăng Khôi vẫn chưa thấy yên tâm. Diệp Vân Phong lập tức thề thốt: “Tôi, Diệp Vân Phong xin thề, nhưng lời tôi nói ra hôm nay, nếu có nửa câu dối trá thì sẽ bị thịt nát xương tan, thiên lôi đánh chết. Chín thế hệ nhà họ Diệp tôi đều bị diệt trừ, đoạn tử tuyệt tôn!” Cũng coi như là thề độc! Diệp Vân Phong thề thốt mạnh miệng như vậy khiến Lăng Khôi có thêm mấy phần tin tưởng với lời nói của ông ta. Lăng Khôi nói: “Được, ông nhớ lời thề của ông đấy! Lăng Khôi tôi quản lý Trung Hải, nhất định không bao giờ cho phép xuất hiện bất cứ điều gì tôi không biết. Nếu ông che giấu hay nói dối, tôi sẽ khiến cho lời thề của ông thành sự thật”. Diệp Vân Phong đáp: “Nếu tôi nói dối, cứ việc xử trí”. Lăng Khôi thở phào nhẹ nhõm, lấy trong lòng ra một chiếc máy tính xách tay, đưa cho Diệp Vân Phong: “Đây là diễn giải Xích Dương Cửu Thiên mà tôi nghiên cứu được”. Diệp Vân Phong nhận lấy máy tính xách tay, mở ra xem thử, trong lòng thầm nhủ. Thiên tài! Lăng Khôi đã giải thích cặn kẽ mọi chi tiết trong đó, thậm chí những chỗ bị ông ta sửa đổi cũng được Lăng Khôi sửa lại. Ngôn ngữ sử dụng từ sâu đến nông, thông dụng dễ hiểu. Diệp Vân Phong đọc qua một lượt đã hiểu được sự huyền ảo trong đó. Bản thân ông ta tìm hiểu mấy chục năm cũng không thể hiểu nổi cuốn sách cổ này, mà Lăng Khôi lại có thể đọc hiểu và nắm rõ toàn bộ nội dung kinh khủng ấy chỉ trong một thời gian ngắn! “Vì để thăm dò tôi mà ban đầu ông đã đưa ra một bản Xích Dương Cửu Thiên đã qua chỉnh sửa, nếu tôi tu luyện theo đó chỉ sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nhưng tôi cũng dựa vào Xích Dương Cửu Thiên mới tiến vào được cảnh giới tông sư, nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn ông”, Lăng Khôi bình tĩnh nói: “Ông có ơn cứu mạng với tôi, quyển diễn giải Xích Dương Cửu Thiên này xem như là sự báo đáp của tôi. Từ nay về sau, ân oán của chúng ta coi như đã thanh toán xong!” “Cảm ơn tông sư Lăng!” Diệp Vân Phong cảm tạ từ tận đáy lòng. Diễn giải được cuốn sách này là mơ ước mấy chục năm qua của Diệp Vân Phong. Phần quà này của Lăng Khôi đâu chỉ là báo đáp ân tình, mà còn nhiều hơn thế nữa. Giây phút này, Diệp Vân Phong bỗng dưng cảm thấy ở Lăng Khôi có một sức hấp dẫn thật lớn, là một chủ nhân tốt. Nếu không phải bởi chuyện lúc đầu, Diệp Vân Phong thật sự muốn làm bạn tốt với Lăng Khôi. “Năm đó, tôi tìm thấy hai bộ sách cổ ở núi Tuyết Long, đáng tiếc tôi chỉ tìm hiểu được sơ sài về Hình Ý quyền, còn quyển Xích Dương Cửu Thiên huyền ảo này lại không thể nào hiểu nổi. Không ngờ tông sư Lăng là một thiên tài trẻ tuổi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đọc hiểu được. Kiếp này, lão già tôi còn có thể tu luyện kỳ thuật này thì chết cũng không tiếc!”, Diệp Vân Phong kích động. Lăng Khôi nói: “Xích Dương Cửu Thiên có chín chiêu thức, ở đây chỉ có ba chiêu thức đầu coi như là nhập môn. Sáu chiêu thức phía sau mới là tinh túy, tiếc là không có duyên nhìn thấy được, quả thực là đáng tiếc!” Diệp Vân Phong càng kích động hơn: “Nếu lên núi Tuyết Long lần nữa, biết đâu có thể tìm được sáu chiêu thức còn lại”. “Được, đợi tôi xử lý xong mọi chuyện ở Trung Hải, tôi sẽ đi lên núi Tuyết Long với ông. Những chuyện tôi đã đồng ý với ông thì tôi nói được làm được”, Lăng Khôi lại uống một hớp trà: “Trà không tệ. Tạm biệt!” “Cung tiễn tông sư Lăng!” Diệp Vân Phong tiễn ra tận cửa. Một lần nữa quay lại thư phòng, Diệp Vân Phong nhìn máy tính xách tay, thở dài nói: “Lăng Khôi à, nếu cậu không nhúng tay vào chuyện ba năm trước thì tôi thật sự muốn làm bạn với cậu!” Sau đó, Diệp Vân Phong bấm số điện thoại của Bạch Kim Thu: “Bạch Kim Thu, tôi đồng ý với điều kiện của ông!” Chương 310: Chuyện tương tự lại xảy ra Ngô Giai Giai vội vã quay về tòa cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Nhân Hòa. Trên người cô ta có mấy chỗ bị thương, trông vô cùng chật vật nhếch nhác. "Giai Giai, cậu bị làm sao thế?” Tô Duệ Hân thấy vậy liền giật mình kêu lên. Ngô Giai Giai kể lại sự việc ở thị trấn Tào Dương một lần, cuối cùng nói: “Chuyện bên đó thật đáng sợ. Tình cảnh mất kiểm soát, toàn bộ vật liệu chữa trị mấy chục triệu bị hư hại, còn có hơn một trăm nhân viên y tế bị thương. Trong đó có mười mấy bác sĩ bị thương nặng và hôn mê. Bây giờ đang được cấp cứu ở bệnh viện”. "Những người này bị điên rồi sao? Chúng ta đã chữa bệnh miễn phí cho họ, tại sao họ lại làm như vậy? Tại sao chứ?”, Tô Duệ Hân cũng sững sờ. Vốn dĩ dịch bệnh ở thị trấn Tào Dương đã rất nghiêm trọng, các bệnh viện xung quanh đều là trung tâm y tế cấp thị trấn, hoàn toàn không dám tiếp nhận người bệnh. Lần này, tập đoàn Nhân Hòa đã tiêu tốn một món tiền khổng lồ để làm việc thiện, hoàn toàn là vì tấm lòng hảo tâm, miễn phí hết tất cả chi phí chữa trị cho họ, không lấy một đồng. Một việc tốt như vậy, tại sao họ còn làm như thế? “Có khả năng là liên quan đến những người bán thuốc lậu kia! Bọn họ cầm cuốc cầm xẻng lên muốn đánh chết mình, mình bị dọa sợ chết khiếp”, Ngô Giai Giai vẫn chưa hết hoảng sợ. Tiếp đó, Ngô Giai Giai kể lại chuyện những người bán thuốc lậu. "Đầu năm tới giờ, những người bán thuốc lậu đều ngang ngược như vậy sao? Thuốc bọn họ bán là thứ gì, có mẫu nào không?”, Tô Duệ Hân cũng là một bác sĩ có thâm niên. Cô biết rất rõ không có loại thuốc nào hữu hiệu đối với những căn bệnh giống như HIV. Trước mắt, thứ có hiệu quả duy nhất chính là thuốc y học thảo dược do nhà họ Tô nghiên cứu ra. “Mình đã bảo người mang một ít về đây, cậu xem đi”, Ngô Giai Giai bảo nhân viên bảo vệ đi theo lấy ra một ít hàng mẫu. “Mang đi kiểm tra ngay lập tức”, Tô Duệ Hân bảo người mang đi kiểm tra. Sau khi có kết quả, Tô Duệ Hân sững sờ ngơ ngác. Hầu hết các thành phần trong đó giống y hệt thuốc y học thảo dược của nhà họ Tô. Nhưng đã bị cắt giảm liều lượng. Như vậy sẽ có tác dụng trì hoãn bệnh tình nhưng không có cách nào chữa trị tận gốc. Nói cách khác, nếu bệnh nhân uống thuốc này thì sẽ phải uống liên tục, một khi ngừng uống thuốc, bệnh tình sẽ trở nên nghiêm trọng ngay lập tức. Việc làm này không phải sẽ làm người uống phải khuynh gia bại sản sao? “Những người bán thuốc lậu này quá xấu xa, rõ ràng là “bánh bao máu”. Chuyện này không thể để yên như vậy được”, Tô Duệ Hân rất tức giận: “Đi thăm dò xem đường dây của những người bán thuốc lậu này đến từ đâu”. Tô Duệ Hân không giống Ngô Giai Giai, mặc dù Ngô Giai Giai là một quản lý tài năng nhưng dù sao thì cũng đã ở nước ngoài quá lâu, chưa từng trải qua gian khổ. Mỗi khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra, Ngô Giai Giai đều rất hoảng sợ. Nhưng Tô Duệ Hân đã trải qua thời gian trưởng thành dài như vậy, bây giờ đã có thể tự ứng phó với đủ mối nguy cơ khủng hoảng. Tập đoàn Nhân Hòa là tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải, muốn điều tra nguồn gốc của một loại dược phẩm là chuyện rất đơn giản. Kết quả cuối cùng đã được đặt trên bàn làm việc của Tô Duệ Hân. Nguồn gốc của loại thuốc này được sản xuất từ một công ty có tên là nhà máy sản xuất thuốc Chính Dương. Sau khi điều tra, nhà máy sản xuất thuốc Chính Dương được thành lập vài tháng trước, cổ đông phía sau là nhà họ Trương. Cũng chính gia tộc của Trương Uy. Gia tộc của Trương Uy là nhà phân phối dược phẩm lớn nhất Trung Hải, nếu mở một xưởng chế thuốc cũng không có gì kì lạ. Nhưng rõ ràng nhà họ Trương đã có được phương pháp bí mật của thuốc y học thảo dược, nếu không thì không thể sửa đổi thành phần điều chế thuốc y học thảo dược được. Bình thường nếu như nhà họ Trương rao bán thuốc y học thảo dược, cho dù giá cả bản ra rất đắt nhưng ít ra có tác dụng đối với bệnh tình, có thể làm cho người ta khỏi hẳn. Bây giờ họ đã cải tạo thuốc y học thảo dược, làm nó biến thành độc dược khiến người dùng táng gia bại sản. “Vậy mà lại là nhà họ Trương!” Tô Duệ Hân im lặng, cô cảm thấy da đầu tê rần. Ngô Giai Giai rất hoảng loạn: “Chuyện này rất lớn, bây giờ chúng ta phải xử lý thế nào đây?” Tô Duệ Hân nói: “Giao những tư liệu điều tra được giao cho Tô Thần, hỏi Tô Thần có biết chuyện này hay không, xem sau khi biết họ sẽ làm gì. Tốt nhất là để họ đứng ra xử lý”. Biện pháp này của Tô Duệ Hân không có vấn đề gì, cũng rất phù hợp. Ngô Giai Giai tự tay mang phần tài liệu này đến cho Tô Thần. Tô Thần nhìn qua một lượt rồi thẳng thừng trả lời: “Tôi không biết chuyện này. Tôi bận rộn nhiều việc, không có chuyện gì khác thì đừng tới tìm tôi”. Ngô Giai Giai một lần nữa bày tỏ rằng cô ta đồng ý bỏ ra một số tiền lớn mua lại thuốc y học thảo dược và hệ thống chữa bệnh của nhà họ Tô, gấp rút hỗ trợ thị trấn Tào Dương. Tuy nhiên Tô Thần đáp: “Quyền phân phối các loại thuốc y học thảo dược của nhà họ Tô không nằm trong tay nhà họ Tô. Tôi không làm chủ được, các cô tự nghĩ cách đi”. Sau khi Tô Duệ Hân nghe được hai tin tức này, cũng cảm thấy không ổn lắm. Cô lại lần nữa lén lái xe đến thị trấn Tào Dương, chỉ nhìn thấy nơi đây có vô số bệnh nhân và toàn tiếng than khóc. Vô số bệnh nhân đã táng gia bại sản vì mua thuốc của những kẻ bán thuốc lậu. Những bệnh nhân không mua nổi thuốc cũng chỉ có thể ở nhà chờ chết. Còn có một số bệnh nhân điên khùng khác rời khỏi thị trấn Tào Dương, điên khùng đi truyền nhiễm cho người khác. Dịch bệnh của những vùng lân cận lập tức trở nên mất kiểm soát. Với tư cách là một bác sĩ, tất cả những chuyện này khiến tâm trạng Tô Duệ Hân rất nặng nề. Tô Duệ Hân sai người liên hệ với người bán thuốc lậu, tìm được anh Đầu Trọc. Tiến hành thương lượng trực tiếp với hắn, cô yêu cầu hắn tạm thời ngừng bán loại thuốc này, không được can thiệp vào hành động cứu viện của tập đoàn Nhân Hòa tại thị trấn Tào Dương. Anh Đầu Trọc tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, Tô Duệ Hân sắp xếp nhóm vật liệu chữa bệnh thứ hai bước vào thị trấn Tào Dương, miễn phí tiếp nhận số lượng lớn bệnh nhân. Lần tiến hành hỗ trợ gấp rút này còn lớn hơn so với lần trước. Rất nhiều người không hiểu tại sao Tô Duệ Hân lại muốn làm như thế. Đáp án rất đơn giản. Cô là người nhân hậu, luôn muốn làm những gì mình có thể làm. Tuy nhiên, sau khi hoàn tất việc xây dựng điểm khám chữa bệnh lần này và tiếp nhận hơn một nghìn bệnh nhân. Ngay lúc này, chuyện tương tự lại xảy ra. Mấy nghìn người cầm cuốc và dụng cụ bằng sắt xông tới gây rối. Khí thế hừng hực, càng hung ác hơn so với trước đó. Hơn một trăm nhân viên y tế lại bị họ đánh bị thương nặng, giành nhau vật liệu, thiêu hủy gần như không còn gì. Ngay cả Tô Duệ Hân đích thân đến chữa trị cho bệnh nhân cũng bị cuốc xẻng đánh trúng đầu, đầu bị thương nặng, chảy máu tại chỗ, hôn mê bất tỉnh. ... Anh Đầu Trọc lại tiếp tục rao bán thuốc. Tay đếm tiền nhiều đến mức bong gân. “Anh Đầu Trọc, lần này chúng ta gây ra chuyện lớn rồi, cô ta là tổng giám đốc tập đoàn Nhân Hòa, mà lại bị người ta đánh đến mức hôn mê bất tỉnh. Lỡ như bọn họ truy cứu thì phải xử lý thế nào?”, tên khỉ gầy cảm thấy hơi lo lắng. Anh Đầu Trọc ngậm xì gà trong miệng: “Sợ cái gì chứ! Chúng ta có người chống lưng! Cho dù cô ta là tổng giám đốc của bệnh viện Nhân Hòa, nếu chết thì cũng phải chết thôi”. Tên khỉ gầy vẫn rất lo lắng: “Có cần phải đi tìm Cửu gia báo cáo không?” Anh Đầu Trọc nói: “Tao đã báo cho Cửu gia rồi”. Tên khỉ gầy vội vàng hỏi: “Cửu gia nói thế nào ạ?”