Diệp Vân Phong nói: “Trước đây không thể có khả năng, nhưng bây giờ thì có một chút tính khả thi rồi”. Những người xung quanh đồng loạt hít sâu một hơi. Mặc dù Diệp Vân Phong nói rằng chỉ có một chút tính khả thi. Thế nhưng những nhân vật lớn đã có tuổi đang có mặt ở đây đều biết rất rõ một chút tính khả thi này tượng trưng cho điều gì. Năm đó hai tông sư lớn bị tiêu diệt trong tay Lam Ngạo Thiên. Mà Lăng Khôi một thân một mình đối đầu với Lam Ngạo Thiên thì lại có tính khả thi. Chuyện này đã đủ đáng sợ rồi. Diệp Vân Phong tiếp tục nói: “Từ lúc đầu cho tới bây giờ Lam Ngạo Thiên vẫn chỉ dùng quyền pháp. Đây là võ học mà ông ta tu luyện hai mươi năm trước, mà trên thực tế sau khi ông ta cao chạy xa bay ra nước ngoài, đi theo cường giả mạnh hơn tu luyện võ học, ông ta chưa dùng đến những món võ học này. Tiếp theo Lam Ngạo Thiên mới được coi là ra tay thật sự”. Tần Phong nghe thấy lời này thì đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn: “Nghe sư phụ nói như vậy thì xác suất Lăng Khôi chết sẽ khá cao rồi”. Diệp Vân Phong lại không hề lạc quan như thế, ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng. Trên quảng trường bát quái, ánh mắt Lam Ngạo Thiên nhìn Lăng Khôi lại thay đổi thêm lần nữa: “Ghê đấy, ngay cả Khí Trầm Áp của tôi cũng có thể chống cự được. Cậu mạnh hơn so với Diệp Vân Phong. Tôi càng cảm thấy hưng phấn hơn với chuyến đi tới Trung Hải lần này rồi”. “Lần này ông đến Trung Hải, tôi cũng cảm thấy rất phấn khích. Ông chính là nấc thang leo lên trời của tôi. Tôi phải chịu đựng nhiều ấm ức chỉ để đợi tới ngày này”, Lăng Khôi chậm rãi giơ tay phải lên: “Nào, cho tôi thấy thực lực thật sự của ông đi”. “Thế thì cho cậu mở mang một chút thực lực thật sự của tôi sau hai mươi năm tu hành ở nước ngoài vậy”, Lam Ngạo Thiên giơ tay, rút ra một thanh kiếm từ bên hông. Kiếm vút lên trời cao. Chỉ nghe thấy một tiếng “soạt”, thanh kiếm rung lên rồi trở nên thẳng tắp. “Sư phụ tôi là một bậc thầy kiếm thuật, cả đời luyện kiếm, kiếm thuật rất đỉnh. Tôi đi theo sư phụ tu hành hai mươi năm, đã quen với việc dùng kiếm. Thanh kiếm này là chiêu cuối cùng của tôi. Vốn dĩ muốn giữ lại để đối phó với Diệp Vân Phong. Không ngờ Diệp Vân Phong lại chẳng tới lượt”, lưỡi kiếm sắc bén của Lam Ngạo Thiên chỉ vào Lăng Khôi: “Hôm nay dùng nó để giết cậu thì cũng không uổng phí công sức tôi tu luyện môn kiếm thuật này rồi”. Lăng Khôi nói: “Vậy thì để cho tôi xem thanh kiếm này của ông đi”. “Thanh kiếm này của tôi có thể giết chết tông sư”. Lam Ngạo Thiên chậm rãi giơ thanh kiếm lên, sải dài bước chân, cầm kiếm trong tay, sau bảy bước liên tiếp thì chém kiếm xuống. “Kiếm Thiết!” Lực kiếm cắt ngang quét qua mười mấy mét, xuyên qua sàn đá cẩm thạch, chém mạnh về phía Lăng Khôi. Quá mạnh rồi! Biết bao người nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Ngay cả cao thủ như Diệp Vân Phong khi nhìn thấy cảnh tượng này thì mặt mũi cũng trắng bệch: “Đây chính là Kiếm Thiết trong truyền thuyết sao, mạnh quá đi! Lần này Lăng Khôi chết chắc rồi!” Kiếm Thiết mạnh tới nhường nào? Lấy ví dụ so sánh. Kiếm Thiết là dùng kiếm để nâng kiếm khí lên cắt ngang qua tám phương. Kiếm khí cũng là một loại nội kình. Nếu như so sánh nội kình thông thường với một khối sắt hình cầu, vậy thì kiếm khí chính là thứ dùng để luyện khối sắt hình cầu này thành một con dao giết lợn sắc bén. Cùng một kim loại, lực sát thương căn bản không còn cùng một đẳng cấp nữa. Một số người đã nín thở, yên lặng nhìn Lăng Khôi, chờ đợi Lăng Khôi bị giết chết. Thế nhưng. “Kiếm Thiết thì mạnh thật đấy, thế nhưng sao ông có thể biết được thực lực thật sự của tôi thế nào?”, Lăng Khôi giơ hai tay lên: “Mặt trời lặn”. Đối diện với kiếm khí điên cuồng tập kích bất ngờ này, chỉ thấy Lăng Khôi đưa hai tay vào khoảng không, giống như cánh chim dang rộng, sau đó đôi cánh chụm lại phía trước. Kiếm khí có thể chém vỡ đá cứng lại bị đôi cánh chụm lại ngăn cản. “Sao có thể chứ?” Lam Ngạo Thiên biến sắc. Kiếm Thiết mà cụ ta tôi luyện hai mươi năm có thể chém đứt đá thép, vô cùng sắc nhọn, sao có thể bị ngăn cản một cách dễ dàng như thế? “Tôi nói rồi, ông không biết thực lực thật sự của tôi đâu”. Hai tay Lăng Khôi chậm rãi tách ra, kiếm khí sắc bén của Kiếm Thiết đã biến mất hoàn toàn. “Hừ, cậu có thể ngăn chặn một lần, nhưng không thể ngăn chặn lần thứ hai”, Lam Ngạo Thiên không cam tâm, cụ ta lạnh lùng hừ một tiếng, quyết định thể hiện Kiếm Thiết thêm lần nữa, ngoài ra còn phối hợp với Khí Trầm Áp cùng tấn công, như vậy thì Lăng Khôi không thể nào chống đỡ được nữa. Cụ ta gầm lên một tiếng, cơ thể vọt lên trên cao ba mét, bắp thịt trên người căng cứng như thanh thép, tay phải cầm kiếm, từ trên cao chém mạnh xuống dưới. Đồng thời, tay trái cụ ta cũng không để trống mà dồn lực xuất chiêu Khí Trầm Áp. Nhát kiếm này nhanh như điện giật, kiếm khí tạo ra cũng vô cùng sắc bén, xé rách không khí, lại phối hợp với lực của Khí Trầm Áp thì lại mạnh mẽ vô biên, muốn chẻ đôi cả dãy núi. “Ôi, sao ông cứ phải sống chết vùng vẫy khổ sở thế chứ”. Lăng Khôi thở dài, hai tay vươn ra không trung, thu hút vô số mảnh vụn cát sỏi trên mặt đất, giống như đầu bếp nhào bột, nhào ra một quả cầu đường kính nửa mét. “Chiêu thứ hai của Xích Dương Cửu Thiên, Hạt cát rơi!” Lăng Khôi hét lên một tiếng, hai tay giơ lên rồi nện vào không trung. Cú nện này bề ngoài thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ quái, nhẹ nhàng vô lực, nhưng sắc mặt Lam Ngạo Thiên lại biến đổi, chỉ cảm thấy quả cầu mà Lăng Khôi nện xuống có sức mạnh như núi cao, giống như một trận bão cát dâng lên giữa sa mạc, vô cùng mạnh mẽ, bất khả chiến bại. “Không hay rồi!” Trong lòng Lam Ngạo Thiên hết sức cảnh giác, vội vàng thu chiêu và nhanh chóng lùi về phía sau. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, sao Lam Ngạo Thiên đang yên đang lành lại lùi ra sau? Đúng lúc này, chỉ thấy quả cầu trong tay Lăng Khôi mạnh mẽ nện xuống mặt đất. “Rầm!” Thật sự giống như một thác nước dội xuống, mặt đất vang lên tiếng sấm kinh động. Cả Kiếm Thiết và Khí Trầm Áp đều bị quả cầu này nện xuống tan tành, mặt đất chấn động mạnh mẽ, quảng trường bát quái bị nện trúng lõm xuống thành một cái hố lớn sâu mấy mét, thành một mảnh đất khô cằn. “Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì vậy chứ? Còn là người sao?” Không chỉ có Lam Ngạo Thiên, ngay cả Diệp Vân Phong và Tiêu Vô Ngôn cũng kinh ngạc đến mức con ngươi như sắp rớt xuống đất tới nơi. Khí Trầm Áp của Lam Ngạo Thiên đã từng đánh bại Diệp Vân Phong, hơn nữa còn có cả Kiếm Thiết mạnh mẽ, hai thứ này hợp lại công kích, dù có là ba Diệp Vân Phong thì cũng bị đánh chết, vậy mà lại bị cậu thanh niên trước mắt này hoá giải một cách nhẹ nhàng? Quyền pháp của Lăng Khôi đã đạt đến mức độ đáng sợ như vậy rồi sao? Trong đầu Lam Ngạo Thiên lúc này hoàn toàn trống rỗng. Bị doạ ngu người. Lăng Khôi đang giả làm heo để ăn thịt hổ, so với mình thì thực lực của cậu ta chỉ có mạnh chứ không hề yếu hơn, sợ rằng chỉ có sư phụ đích thân tới mới có thể đánh bại cậu ta. Hôm nay Lam Ngạo Thiên mình sợ rằng đã bại trong tay cậu ta rồi. Còn cần phải đánh tiếp sao? Không cần nữa rồi. Trực tiếp nhận thua sao? Vậy thì quá mất mặt. Lam Ngạo Thiên chỉ đành tìm một cách nói tương đối giữ thể diện: “Lăng Khôi, thực lực của cậu và tôi cũng ngang bằng nhau, hôm nay tôi còn có việc khác, không tiếp tục tính toán với cậu nữa, tạm biệt”. Lam Ngạo Thiên quay người bỏ chạy. Tháo chạy còn nhanh hơn cả tốc độ khi tới, chớp mắt đã cách xa cả trăm mét. Lăng Khôi giơ tay phải lên thêm lần nữa, giống như sát thủ giơ kiếm lên, chỉ về phía Lam Ngạo Thiên đang tháo chạy rồi mở miệng nói: “Chiêu thức thứ ba: Sợi dây mảnh”. Chỉ thấy toàn bộ năng lượng ngưng tụ thành một sợi dây mảnh như kim ở trên đầu ngón tay Lăng Khôi, mạnh mẽ bay vọt xa ngoài. Sợi dây mảnh đuổi theo Lam Ngạo Thiên với tốc độ nhanh hơn cụ ta cả mười lần. “Không thể nào!” Trong lòng Lam Ngạo Thiên điên cuồng gào thét, rút kiếm ra giữa không trung. Kiếm Thiết! Nhát kiếm này hội tụ tất cả thực lực tu luyện được cả đời của cụ ta, dù là tấm thép dày một tấc thì cũng bị chẻ làm đôi. Nhưng sợi dây mảnh đó giống như đầu kim xuyên qua quần áo, khẽ lướt qua ngực Lam Ngạo Thiên. “A!” Lam Ngạo Thiên gào lên thảm thiết, rơi xuống từ giữa không trung. Sau khi cụ ta đáp đất thì liên tục lùi về sau mười mấy bước mới cố miễn cưỡng dừng lại được, mọi người quan sát rất kỹ đều hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh. Chỉ thấy thanh kiếm sắc bén chặn trước ngực Lam Ngạo Thiên đã bị sợi dây mảnh xuyên qua để lại một cái lỗ nhỏ, vị trí ngực cũng bị đâm trúng, sau lưng có một vết rách đang không ngừng chảy máu. Sợi dây đó chỉ đâm xuyên qua ngực cụ ta nên mới để lại vết tích như vậy. Nếu như đâm xuyên qua đầu cụ ta thì e rằng đầu cũng bị rách ra thành một cái lỗ. Lăng Khôi lại có thể đánh trọng thương một tông sư võ thuật từ khoảng cách cả trăm mét như vậy. “Mạnh quá”. Diệp Vân Phong quá mức kinh ngạc. Lăng Khôi không chỉ là một tông sư võ thuật, đòn cuối cùng không chút âm thanh cũng đủ để giết người từ khoảng cách cả trăm bước. Diệp Vân Phong cũng không thể tưởng tượng nổi cấp độ thần thông này. “Khụ!” Lam Ngạo Thiên phun ra một ngụm máu tươi, không thể đứng vững được nữa, đầu gối quỳ trên đất. “Tôi thua rồi!” Lam Ngạo Thiên nói câu này, nôn ra một ngụm máu: “Ngay từ ban đầu tôi đã quá ngạo mạn, cậu Lăng đã không còn là tông sư võ thuật thông thường từ lâu. Lần này đến Trung Hải có thể hiểu biết thêm về chiêu thức này quả thực không hề uổng phí”. “Số phận đời này của Lam Ngạo Thiên đều thất bại trên mảnh đất Trung Hải, vốn dĩ cho rằng lần này tới Trung Hải, tôi có thể lấy lại thứ mình từng đánh mất, thật không ngờ lại gặp phải một cao thủ như cậu Lăng. Đây đúng là số mệnh!” Giọng nói của Lam Ngạo Thiên càng lúc càng yếu ớt, sau đó cả người ngã rầm lên trên mặt đất. Ngất xỉu. Ban nãy Lăng Khôi đã đâm trúng lục phủ ngũ tạng của cụ ta, mặc dù không đến mức chết, thế nhưng cũng không thể hồi phục lại trong vòng dăm bữa nửa tháng. “Sư phụ!” “Sư phụ!” Mukes và Karina cùng xông tới rồi gầm lên thảm thiết. Tiếng gào thảm thiết này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy sởn tóc gáy. Cụ ta là Lam Ngạo Thiên đấy. Vậy mà lại bị Lăng Khôi đánh đến mức bán sống bán chết nhanh như vậy sao? Chương 298: Lật lọng Im lặng. Im lặng chết chóc! Một đại tông sư võ thuật, một sự tồn tại đáng sợ khiến cho toàn Trung Hải phải trải qua cơn ác mộng suốt hai mươi năm đã bị đánh bại bởi Lăng Khôi. Mỗi một người có mặt tại khán đài lúc này đều cảm thấy tam quan của mình đã được làm mới. Chỉ còn lại hai người là Mukes và Karina đang gào thét đau đớn. “Đừng gào khóc thảm thiết như vậy, ông ta không chết được đâu. Vừa nãy tôi đã tránh đi vị trí chí mạng của ông ta rồi”. Lăng Khôi thờ ơ nói: “Lăng Khôi tôi, có ơn thì trả ơn, có thù thì báo thù. Tôi và Lam Ngạo Thiên tính ra cũng không có thù sâu oán nặng gì, hơn nữa tôi còn phải cảm ơn ông ta vì đã làm bậc thang để tôi có thể một bước lên trời. Nếu tôi giết ông ta thì chẳng phải là quá tàn nhẫn vô tình sao?” “Cảm ơn tông sư Lăng!”, Karina xoay người lại và quỳ xuống dưới chân Lăng Khôi. Mukes cũng quỳ xuống và cúi đầu cảm ơn Lăng Khôi. Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Hai người cũng đừng vội cảm ơn tôi như vậy. Tôi không giết Lam Ngạo Thiên là bởi vì lần này ông ta không gây hại gì đến các cao thủ của giới võ thuật Trung Hải, nhưng hai người thì khác”. Hai người Mukes và Karina đều kinh hoảng. Lăng Khôi nói tiếp: “Hai người vừa càn quét giới võ lâm Trung Hải, khiến cho bảy người chết và ba mươi lăm người bị thương. Tôi nhất định phải đưa ra lời giải thích rõ ràng cho vô số anh hùng ở Trung Hải”. Mukes và Karina liếc mắt nhìn nhau, sau đó bước ra trước đám đông rồi quỳ xuống. “Xin lỗi!” “Tôi xin tự đâm mình ba nhát, mong tông sư Lăng hãy tha tội!”, Mukes rút ra một con dao ngắn, chĩa thẳng vào tay, chân và ngực mình rồi lần lượt đâm mạnh. Ba nhát dao xuyên vào cơ thể hắn, tạo thành sáu lỗ máu. “Tôi sẽ dùng dao tự rạch mặt, xin tông sư Lăng hãy bỏ qua cho tôi”, Karina dùng một con dao ngắn rạch một đường trên mặt, da thịt đều lộ ra ngoài, trông vô cùng đáng sợ. Sau khi làm xong tất cả, hai người quỳ lạy Lăng Khôi một lần nữa: “Như vậy đã được chưa?” Lăng Khôi không ngờ họ lại ra tay dứt khoát như vậy, đặc biệt là Karina, cô ta rõ ràng là một cô gái rất xinh đẹp, các đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng thanh tú và đẹp đẽ. Bây giờ nói hủy liền hủy như vậy ư? Cô ta xuống tay cũng thật tàn nhẫn! Hơn nữa bọn họ đã xuống tay trước để tự mình trừng phạt bản thân. Thái độ khiêm tốn như vậy khiến Lăng Khôi cũng khó có thể tiếp tục ra tay tàn nhẫn được nữa. “Đưa sư phụ của hai người xuống núi chữa trị vết thương đi. Sau khi vết thương của ông ta phục hồi, thì ba người các người phải đích thân tới tận cửa để tạ tội với giới võ thuật Trung Hải. Chuyện sống chết của mấy người, đến lúc đó hẵng nói”, Lăng Khôi hạ lệnh đuổi khách: “Trong khoảng thời gian này, ba người các người không được phép rời khỏi Trung Hải. Nếu không, cho dù là chân trời góc biển, tôi cũng sẽ giết các người. Cút!” Mukes và Karina như được đại xá, bọn họ cõng Lam Ngạo Thiên đang bất tỉnh trên lưng rồi rời đi như thể chạy trốn. Hôm nay nếu Lăng Khôi muốn giết đám người Lam Ngạo Thiên thì có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nhưng Lăng Khôi đã không làm như vậy. Bởi vì lòng nhân từ sao? Sao có thể chứ. Lăng Khôi xưa nay vốn chẳng phải một người nhân từ. Khi làm như vậy, Lăng Khôi đương nhiên có những sắp xếp quan trọng hơn. Lam Ngạo Thiên không thể chết trước khi anh chính thức trở thành Trung Hải Vương. Nếu không, một khi Lam Ngạo Thiên chết đi, giới võ thuật Trung Hải sẽ hoàn toàn mất đi uy hiếp từ bên ngoài, đến lúc đó những người này có thể đổi ý bất cứ lúc nào. Chỉ khi giữ lại Lam Ngạo Thiên và không cho cụ ta rời khỏi Trung Hải, để cụ ta từng giờ từng phút gây uy hiếp đối với giới võ thuật Trung Hải. Có như vậy, các ông lớn của giới võ thuật Trung Hải mới đứng ngồi không yên. Trước tình hình như vậy, bọn họ không thể không đưa Lăng Khôi ngồi lên vị trí cao nhất. Lăng Khôi không phải là người mới, nên anh chắc chắn sẽ giữ lại một con át chủ bài cho mình. Những ông lớn trong giới võ thuật Trung Hải này, tên nào tên nấy đều vô cùng xấu xa nham hiểm. Lăng Khôi từ từ xoay người nhìn những ông lớn ở dưới khán đài. “Tông sư Lăng oai phong, vô địch Trung Hải!”, Cung Tường lên tiếng trước rồi chắp tay hành lễ. Bắc Đường Mặc, Cung Lạc Hà tiếp lời: “Tông sư Lăng oai phong, vô địch Trung Hải!” Có ba ông lớn này dẫn đầu, những người khác cũng tích cực phụ họa theo. Cuối cùng, tất cả mọi người dưới khán đài đều đồng thanh hô to: “Tông sư Lăng oai phong, vô địch Trung Hải!” “Vô địch Trung Hải!” “…” Tiếng hô như sấm, vang vọng toàn bộ khán đài. Mãi vẫn chưa dứt. Cung Tường nhân cơ hội lên tiếng: “Tông sư Lăng đã quét sạch kẻ thù lâu năm của Trung Hải, lật ngược tình thế, cứu Trung Hải thoát khỏi nguy nan, có đóng góp vô cùng to lớn đối với Trung Hải. Theo như thỏa thuận, khẩn cầu tông sư Lăng hãy lên làm Trung Hải Vương. Tứ Phương Quán tôi xin ủng hộ hết mình!” Câu nói này của Cung Tường đã đóng một vai trò rất lớn trong quá trình tiến triển của sự việc. Tiêu Vô Ngôn và Diệp Vân Phong đều trở nên hết sức bị động. Trong lòng Tiêu Vô Ngôn vô cùng miễn cưỡng. Bởi trước đây Bách Gia Quyền từng bảo bà cụ Tư đi chiêu mộ Lăng Khôi nhưng kết quả lại bị anh từ chối. Bây giờ thì hay rồi, người ta sắp một bước nhảy vọt lên vị trí Trung Hải Vương. Vẻ mặt Tiêu Vô Ngôn tỏ ra không liên quan, lúc này ông ta mới quay đầu nhìn về phía Diệp Vân Phong, chờ đợi thái độ của Diệp Vân Phong. Mọi người đều đang chờ đợi thái độ của Diệp Vân Phong. Vẻ mặt Diệp Vân Phong hết sức lúng túng. Về lý mà nói thì Diệp Vân Phong nên thực hiện lời hứa. Nhưng trong lòng Diệp Vân Phong không thể chấp nhận được việc bản thân bị một thanh niên hai mươi lăm tuổi vượt mặt như vậy. Việc muốn giết chết Lăng Khôi để xoa dịu cơn giận dữ của Lam Ngạo Thiên là do phủ Vân Phong đề xuất trước tiên. Việc thành lập Hiệp hội liên minh, giải thể Công đoàn Trung Hải và đội bảo vệ của nhà họ Đường cũng là do nhà họ Diệp cầm đầu. Nếu Lăng Khôi ngồi lên vị trí Trung Hải Vương thì sao anh có thể không trả thù chứ? Cung Tường một lần nữa đứng lên và gây áp lực đối với Diệp Vân Phong: “Tông sư Diệp à, tông sư Lăng đã hoàn thành một trách nhiệm vĩ đại mà ông không thể hoàn thành được. Vừa nãy chúng ta cũng đã từng ký vào bản thỏa thuận, lẽ nào ông định lật lọng mà thất tín với người ta hay sao?” Diệp Vân Phong lúng túng nói: “Trước đây chúng ta quả thực đã từng ký vào bản thỏa thuận. Về nguyên tắc, tôi nên ủng hộ Lăng Khôi lên làm Trung Hải Vương. Nhưng giờ đây tôi đã không còn là Trung Hải Vương, tôi không có quyền quyết định vấn đề này nữa”. Đây rõ ràng là đang giở trò. Ngay cả khi ông không phải là Trung Hải Vương, thì phủ Vân Phong của ông vẫn là một trong ba thế lực của Trung Hải, ông vẫn có quyền phát biểu mà. Ông cứ trốn tránh vấn đề như vậy thì đúng là xảo trá, không thành thật. Lăng Khôi bật cười: “Xem ra ông Diệp vẫn cảm thấy tôi không đủ tư cách. Nếu như ông không vừa lòng, thì tôi đành phải nói thẳng vậy”. Trong lòng Diệp Vân Phong thầm gào thét, cậu bắt nạt người ta như vậy sao? Lúc này Tần Phong mới lên tiếng: “Chẳng lẽ mày lại dám giết tông sư Diệp sao?” “Nếu không phải là tôi ra tay, thì Lam Ngạo Thiên đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Nếu không có tôi, thì phủ Vân Phong mấy người đã bị giải tán. Tự mình lập ra quy tắc, bây giờ lại muốn lật lọng sao?”, Lăng Khôi không thèm giữ chút thể diện cho bọn họ: “Nếu như ông không thực hiện lời hứa, ông đoán xem tôi sẽ làm gì nào?” “Ha ha ha”, Lăng Khôi cười lớn: “Đương nhiên là tôi sẽ không giết Diệp Vân Phong. Nhưng tôi sẽ nói nói với Lam Ngạo Thiên rằng, chuyện của Trung Hải, tôi không thèm quản nữa”. Xì! Diệp Vân Phong hít sâu một hơi. Thật hiểm độc. Chẳng trách sao cậu lại không giết Lam Ngạo Thiên, lại còn muốn giữ cụ ta ở lại Trung Hải. Hóa ra là muốn dùng Lam Ngạo Thiên để gây sức ép với giới võ thuật Trung Hải. Diệp Vân Phong chợt nhận ra Lăng Khôi con người này thật sự dũng cảm và mưu lược, tính toán sâu xa, quả là một đối thủ vô cùng đáng gờm. Diệp Vân Phong bất lực, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi thừa nhận cậu là Trung Hải Vương”. Tiêu Vô Ngôn rất thất vọng, ban đầu ông ta còn chờ mong Diệp Vân Phong có thể chống lại Lăng Khôi. Bây giờ ngay cả Diệp Vân Phong cũng thừa nhận rồi, ông ta cũng không thể không thừa nhận: “Tiêu Vô Ngôn tôi sẵn sàng dẫn đầu Bách Gia Quyền, thừa nhận cậu là Trung Hải Vương”. Ba thế lực đều đã thần phục. Lúc này Lăng Khôi mới thở phào nhẹ nhõm, anh nở một nụ cười rạng rỡ: “Tốt lắm. Mọi người đều là những người biết giữ chữ tín. Tôi rất hài lòng”. Cung Tường nói lớn: “Kính chào tông sư Lăng”. “Kính chào tông sư Lăng!” “…” Tất cả mọi người đều thần phục. “Mọi người giải tán cả đi. Ba ngày sau hãy đến Tứ Phương Quán dự họp. Tôi có chuyện quan trọng cần thông báo!” Lăng Khôi phất tay với mọi người, ra hiệu cho mọi người rời đi. Đám đông nhanh chóng giải tán. “Tông sư Lăng, xin chúc mừng”, Cung Tường bước đến với khuôn mặt tươi cười vui vẻ. Lăng Khôi khẽ nói: “Những việc tốt của đại môn chủ sẽ mang lại vận may cho Tứ Phương Quán. Cung Tường nói: “Trung Hải Vương chỉ là một danh hiệu, nhưng vẫn cần phải trải qua một số trình tự thủ tục mới được. Thời gian ba ngày vừa khéo có thể hoàn thành các trình tự thủ tục này”. Bắc Đường Mặc nói: “Trung Hải Vương có một con dấu. Con dấu này bây giờ đang nằm trong tay Diệp Vân Phong. Ba ngày sau ông ta phải mang con dấu này tới. Sau khi có được con dấu, tông sư Lăng mới được coi là đã chính thức ngồi lên vị trí này”. Lăng Khôi gật đầu: “Vất vả rồi”. Cung Tường nói: “Nhưng điều quan trọng nhất là phải đến đạo quán Tích Sơn, mời tông sư Lăng đi theo tôi”. “Được”. Lăng Khôi đi theo Cung Tường đến trước mặt đạo sĩ Phổ Lâm. “Bản lĩnh của tông sư Lăng quả là phi thường, tuổi trẻ tài cao, Vô địch Trung Hải. Lần này giới võ thuật Trung Hải có thể tránh được tai họa, đều là nhờ vào tài năng phi thường của tông sư Lăng”, Phổ Lâm chắp một tay trước ngực, thái độ vô cùng kính trọng: “Tôi thay mặt mười ba triệu người dân ở Trung Hải cảm ơn những nghĩa cử cao đẹp của tông sư Lăng”. “Đạo trưởng quá lời rồi”, Lăng Khôi hành lễ đáp lại. Đạo sĩ Trung Nguyên - người sáng lập ra đạo quán Tích Sơn, đã sáng lập ra giới võ thuật Trung Hải, và có những chiến công hiển hách trong việc bảo vệ Trung Hải chống lại kẻ địch bên ngoài. Nghĩa cử cao đẹp này thật sự khiến Lăng Khôi khâm phục từ tận đáy lòng. Hơn nữa, mặc dù Lăng Khôi không biết nhiều về quá trình đạo sĩ Trung Nguyên trở thành bá chủ của Trung Hải là như thế nào, nhưng anh cũng đoán ra được đạo quán Tích Sơn chắc chắn sẽ đóng một vai trò then chốt trong giai đoạn này. “Tông sư Lăng, mời đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi gặp quán chủ”. Đạo sĩ Phổ Lâm đưa Lăng Khôi rời khỏi đỉnh núi. Lăng Khôi đi theo, trong lòng anh vô cùng tò mò. Đạo sĩ Phổ Lâm là cháu trai đời thứ tư của đạo sĩ Trung Nguyên, nhưng ông ta lại không phải là quán chủ của đạo quán Tích Sơn sao? Chương 299: Phúc hay là họa? Vậy thì vị quán chủ này rốt cuộc là ai? Hôm nay xảy ra chuyện lớn liên quan đến sự sống còn của toàn bộ giới võ thuật Trung Hải như vậy, mà vị quán chủ này lại không hề lộ diện. Có cần phải ra vẻ như vậy không? Sau khi rời khỏi đỉnh núi, Tần Phong đã quỳ xuống trước mặt Diệp Vân Phong rồi nói lớn: “Sư phụ, xin hãy cứu con”. Diệp Vân Phong thở dài: “Tần Phong, con đứng dậy rồi nói”. Sắc mặt Tần Phong tái nhợt: “Lần này con đã sỉ nhục Lăng Khôi như vậy, đồng thời còn phế bỏ nhà họ Đường và nhà họ Mã dưới quyền của Lăng Khôi. Bây giờ Lăng Khôi sắp ngồi lên chiếc ghế bá chủ của Trung Hải. Một khi ngồi lên được vị trí đó, hắn nhất định sẽ ra tay với nhà họ Tần. Xin sư phụ hãy giúp con”. Diệp Vân Phong nói: “Con cứ đứng dậy trước đã!” Tần Phong đáp lời: “Nếu sư phụ không đồng ý cứu con thì con sẽ không đứng dậy”. Diệp Vân Phong khẽ nhíu mày: “Tần Phong, con đừng căng thẳng. Bây giờ Lăng Khôi vẫn chưa ngồi lên vị trí bá chủ. Con dấu của Trung Hải Vương vẫn đang ở trong tay sư phụ. Chúng ta có thể vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế”. Lúc này Tần Phong mới ngẩng đầu lên. Diệp Vân Phong nói: “Con hãy trở về chờ tin tức, để sư phụ nghĩ cách đối phó!” Tần Phong bất lực, ông ta đành phải đưa người nhà họ Tần về nhà. Tần Phong không màng gì đến chuyện ăn uống, cả người run rẩy. Rõ ràng là Tần Phong đã rất sợ hãi. Tần Hoa Lệ nói: “Anh cả, em lo là lần này nhà họ Diệp vì muốn bảo vệ chính mình mà hy sinh nhà họ Tần chúng ta”. Tần Phong nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đây là điều mà anh lo lắng nhất, anh là tâm phúc của sư phụ. Trước đây anh chính là người cầm đầu trong chuyện nhắm vào Lăng Khôi. Nếu như sư phụ muốn tự bảo vệ mình, thì cách an toàn nhất là đẩy anh ra chịu tội”. Tần Hoa Lệ nói: “Tông sư Diệp sẽ làm như vậy sao?” Tần Phong nói: “Anh không biết nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất”. Tần Hoa Lệ đáp: “Bây giờ ngoài việc đi xin lỗi Lăng Khôi, chúng ta còn có thể làm gì khác chứ?” Mí mắt Tần Phong rũ xuống, ông ta nói một cách yếu ớt: “Đúng vậy, chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc đi xin lỗi Lăng Khôi. Lăng Khôi ngay từ đầu đã có thực lực của một tông sư. Chẳng qua hắn chỉ giả heo ăn thịt hổ, chờ đến khi Lam Ngạo Thiên xuất hiện, mới một bước lên trời. Người này quá nhiều mưu mô, ngay từ đầu chúng ta đã thua rồi!” Tần Hoa Lệ vô cùng hối hận: “Nếu sớm biết Lăng Khôi đáng sợ như vậy thì nhà họ Tần chúng ta dù thế nào cũng không dám trêu chọc hắn”. ... Ngọn núi đối diện. Mọi người đều đang rất căng thẳng. Cho đến khi Lăng Khôi đánh bại Lam Ngạo Thiên. Lúc này mọi người mới hoàn toàn kinh ngạc, phấn khởi hoan hô, vui mừng hò hét. Tuy nhiên, những gì diễn ra tiếp theo mới khiến mọi người vô cùng kinh sợ. Lăng Khôi có còn là người không? Đặc biệt là hai anh em Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách, bọn họ sợ hãi đến nỗi ngồi phịch dưới đất, cả người không ngừng run rẩy. Vừa nãy hai người bọn họ còn chỉ trích Lăng Khôi làm liên lụy đến nhà họ Đường, họ còn công khai tuyên bố sẽ vạch rõ ranh giới với Lăng Khôi. Bây giờ khi nghĩ lại tất cả những điều này, bọn họ chỉ cảm thấy bản thân đúng là một tên hề. Huyết Vũ nói: “Không phải hai anh em các ông gào thét muốn rời đi sao? Bây giờ, tại sao lại không đi nữa?” Đường Xuyên Bách kinh hãi nói: “Là tôi có mắt như mù. Bản lĩnh của cậu Lăng thật sự phi thường, hoàn toàn vượt xa so với những gì mà những kẻ ếch ngồi đáy giếng như chúng tôi có thể tưởng tượng”. Đường Xuyên Hà nói: “Tôi sẽ lập tức đi nhận lỗi với cậu Lăng, cầu xin cậu ta tha thứ”. Huyết Vũ tỏ vẻ khinh thường: “Anh Lăng là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu không phải vì ông cụ Đường nhờ cậy thì ông cho rằng anh Lăng muốn quản lý nhà họ Đường các ông lắm sao?” Đường Xuyên Hà ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm: “Tôi sai rồi. Từ lâu, tôi vẫn luôn cho rằng cậu Lăng dòm ngó đến quyền lực và của cải của nhà họ Đường. Đến bây giờ tôi mới biết cậu Lăng đã là con rồng lớn”. Khu biệt thự Vân Đỉnh, biệt thự số một. Diệp Vân Phong trở lại phòng làm việc, cụ ta liên tục uống trà. Ba anh em nhà họ Diệp và Hướng Văn Địch vội theo vào, đứng sát bên cạnh Diệp Vân Phong, bọn họ đều không dám thở mạnh. Sau khi uống hết một cốc nước lớn, Diệp Vân Phong mới dần dần tỉnh táo lại: “Bố đã sai rồi, ngay từ đầu bố đã phạm sai lầm. Chỉ trách mắt nhìn người của bố quá kém, cậu Lăng có bản lĩnh kinh thiên động địa như vậy, mà bố lại không nhìn ra. Lúc trước, bố còn muốn giết cậu ấy để bảo vệ sự bình yên cho Trung Hải. Điều này thật sự là một trò hề! Bây giờ e rằng ba thế lực ở Trung Hải nhìn bố chẳng khác gì đang nhìn một thằng hề”. Diệp Vân Phong rất hối hận. Lúc này, bản thân không những mất hết mặt mũi mà còn bị Lăng Khôi đè bẹp. Chuyện xảy ra trên đỉnh núi, bản thân đã làm bậc thang không công để cho Lăng Khôi một bước lên trời. Bản lĩnh của người thanh niên này thật sự không hề đơn giản. Diệp Tử Văn nói: “Bố, vị trí Trung Hải Vương không thể nhường lại cho cậu ta được. Không thể giao con dấu của đạo sĩ Trung Nguyên cho Lăng Khôi!” Diệp Tử Hùng nói: “Đúng vậy, tuyệt đối không thể để Lăng Khôi trở thành bá chủ của Trung Hải. Nếu không, phủ Vân Phong chúng ta sẽ gặp tai họa”. “Bố biết, nhưng bây giờ bố cũng không thể ngăn cản cậu ấy”, Diệp Vân Phong cực kỳ khó chịu. Hướng Văn Địch đột nhiên nói: “Sư phụ, Trung Hải chúng ta không phải là không có người có thể ngăn cản cậu ta”. Hai mắt Diệp Tử Văn sáng lên: “Hướng Văn Địch, anh có lời gì cứ việc nói thẳng”. Hướng Văn Địch nói: “Chỉ cần quán chủ của đạo quán Tích Sơn không đồng ý để Lăng Khôi lên làm bá chủ, thì mọi tính toán của Lăng Khôi coi như đổ sông đổ bể”. Diệp Tử Hùng - người vẫn luôn im lặng, đột ngột lên tiếng: “Điều này e là rất khó, quán chủ Thủy Nguyệt xưa nay vẫn luôn giữ thái độ trung lập, không hỏi han gì đến chuyện của Trung Hải. Lần này Lăng Khôi quả thực đã có đóng góp to lớn đối với Trung Hải. Quán chủ Thủy Nguyệt cũng sẽ ủng hộ cậu ta lên làm Trung Hải Vương. Việc Lăng Khôi lên làm Trung Hải Vương là điều tất cả mọi người đều mong muốn. Đây cũng chính là sự cao tay của cậu ta”. Hướng Văn Địch nói: “Vậy thì hãy để người đến từ Càn Châu đó vào cuộc đi. Trước đây người đó đã từng viết một lá thư hòa giải cho sư phụ. Có thể thấy rằng người đó có ý định kết giao với sư phụ. Nếu như người Càn Châu đó đích thân ra mặt can thiệp vào chuyện này, thì phủ Vân Phong chúng ta vẫn còn hy vọng”. Người đến từ Càn Châu! Mọi người đều hít một hơi thật sâu. Càn Châu và Trung Hải chỉ cách nhau một con sông. Đã từ lâu hai bên đều không có qua lại gì với nhau, nhưng Diệp Vân Phong và rất nhiều ông lớn ở Càn Châu đều là người quen cũ, thường giữ liên lạc. Diệp Tử Hùng nói: “Bố, con nghĩ điều đó là khả thi. Thà đưa một người đến từ Càn Châu vào cuộc vẫn còn hơn là để Lăng Khôi xưng bá”. Diệp Vân Phong phất tay với mọi người: “Các con đều ra ngoài cả đi, để một mình bố suy nghĩ”. Tích Sơn rất lớn. Cũng rất thần bí. Ngay cả cuộc thi đấu võ thuật Trung Hải ba năm một lần cũng được tổ chức ở Tích Sơn. Núi thánh của Trung Hải quả là danh bất hư truyền. Kể từ sau khi đạo sĩ Trung Nguyên thống trị Trung Hải vào hai trăm năm trước, Tích Sơn đã trở thành nơi bí ẩn nhất Trung Hải. Cho dù ba thế lực có cạnh tranh với nhau đến thế nào, bọn họ cũng không dám khinh thường đạo quán Tích Sơn. Sau đó có người nói: đạo quán Tích Sơn thần bí như vậy, tại sao lại không dẫn đầu võ thuật Trung Hải? Điều này thật sự là một câu đố. Trong lòng Lăng Khôi cũng có một thắc mắc như vậy. Theo bước chân của Phổ Lâm, Lăng Khôi băng qua núi, dọc theo sườn núi đi về phía trước, rồi đi qua một ngọn núi và đến một ngọn núi khác. Ngọn núi này thấp hơn ngọn núi lúc nãy một chút. Nhưng trên đỉnh núi có một cái hồ. Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một tòa nhà cao tầng. Nhìn từ xa trông rất hoành tráng và cổ kính. Một cây cầu đá nối thẳng từ bờ đến hòn đảo giữa hồ. Cung Tường dừng lại ở bên bờ: “Tông sư Lăng, tôi không đi vào nữa, tôi sẽ đợi cậu ở đây”. Lăng Khôi gật đầu, đi theo đạo sĩ Phổ Lâm lên cây cầu đá, từng bước đi đến giữa hồ. Cung Lạc Hà và Bắc Đường Mặc cũng dừng lại bên cạnh Cung Tường, chăm chú nhìn bóng lưng của Lăng Khôi càng lúc càng xa dần. Cung Lạc Hà chỉ về phía trước rồi nói: “Bố, đó chính là Túy Tiên Lầu sao?” Cung Tường gật đầu nói: “Đúng vậy, đây mới thật sự là Túy Tiên Lầu. Năm xưa đạo sĩ Huyền Nguyệt đã ngã xuống tại nơi này. Đạo sĩ Trung Nguyên ban đầu đã đến đây và xây dựng Túy Tiên Lầu. Túy Tiên Lầu này cũng chính là nơi mà đạo sĩ Trung Nguyên đã tu hành và đắc đạo”. Cung Lạc Hà hít sâu một hơi: “Đạo sĩ Phổ Lâm muốn đưa Lăng Khôi đến nơi tu luyện của đạo sĩ Trung Nguyên sao?” Cung Lạc Hà đột nhiên cảm thấy vô cùng khao khát. Nếu bản thân có thể giành được vị trí cao nhất trong cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, thì sẽ có tư cách bước vào nơi này. Tiếc rằng cô ta không có duyên. Cung Tường nói: “Đúng vậy. Năm đó bố cũng từng đến đó một lần. Túy Tiên Lầu là thánh địa của các võ sĩ Trung Hải, cũng là cái nôi sản sinh ra những người mạnh nhất Trung Hải. Cậu Lăng đã có những đóng góp to lớn cho Trung Hải nên việc cậu ấy được đến nơi này cũng là lẽ đương nhiên”. Cung Lạc Hà nói: “Con thật sự rất muốn đến xem nơi mà đạo sĩ Trung Nguyên đã từng tu hành và đắc đạo”. Bắc Đường Mặc nói: “Lạc Hà, ba năm sau, chỉ cần giành được vị trí cao nhất trong cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn là cháu có thể vào được. Nơi đó cũng là nơi các tông sư được sinh ra, cũng là nơi truyền lửa của võ thuật Trung Hải”. Cung Lạc Hà nói: “Con nghe nói quán chủ Thủy Nguyệt hiện giờ là một người vô cùng lợi hại. Lần này Trung Hải đối mặt với thảm họa như vậy, tại sao bà ta lại không ra mặt?” Cung Tường nói: “Thủy Nguyệt là em gái của Huyền Nguyệt. Năm xưa Huyền Nguyệt đã chết trong tay Lam Ngạo Thiên, mọi trọng trách của đạo quán Tích Sơn đều được giao lại cho Thủy Nguyệt. Phong cách hành sự của Thủy Nguyệt hoàn toàn khác với Huyền Nguyệt”. Cung Lạc Hà nói: “Khác như thế nào ạ?” Cung Tường nói: “Trong lòng Huyền Nguyệt vẫn luôn hướng về thiên hạ với tấm lòng từ bi. Để cứu Trung Hải đã không tiếc hy sinh cả mạng sống của mình. Nhưng Thủy Nguyệt thì vô cùng độc ác, đơn độc một mình, chỉ cần một lời bất hòa liền ra tay giết người, không quan tâm đến sự sống chết của Trung Hải. Nghe nói hai mươi năm nay, Thủy Nguyệt vẫn không bước chân ra khỏi Túy Tiên Lầu. Ngay cả bố cũng chưa bao giờ gặp Thủy Nguyệt. Lần này, tông sư Lăng đến gặp Thủy Nguyệt, cũng không biết là phúc hay là họa”. Chương 300: Gặp mặt Thủy Nguyệt Lăng Khôi theo chân đạo sĩ Phổ Lâm, bước đi trên cầu đá. Nhìn ra xa hai phía của hồ nước, trong lòng anh càng cảm thấy nơi này thật thần bí và quái dị. Rất hiếm thấy hồ nước trên đỉnh núi. Bởi vì nước ở trên núi cao đều thẩm thấu xuống những con suối ngầm. Nước chảy xuống chỗ thấp hơn, có tính toán thế nào thì hồ nước cũng không thể xuất hiện ở vị trí đỉnh núi. Nhưng hồ nước trước mặt này vẫn cứ luôn ở trên đỉnh núi. Xung quanh cũng không có đỉnh núi nào cao hơn. Hồ nước sóng biếc dạt dào, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt nước tạo nên một khung cảnh óng ánh rực rỡ. “Tông sư Lăng không cần cảm thấy kì lạ, hồ nước này đã tồn tại từ hai trăm năm trước”, dường như đạo sĩ Phổ Lâm nhìn thấu được hoài nghi của Lăng Khôi, ông ta giải thích: “Hồ nước này cũng không phải được hình thành một cách tự nhiên mà do cụ tổ xây dựng nên”. Cụ tổ trong miệng Phổ Lâm chính là đạo sĩ Trung Nguyên. Lăng Khôi càng thêm kinh ngạc: “Đạo sĩ Trung Nguyên có thể xây dựng nên một hồ nước trên đỉnh núi chỉ bằng sức lực của bản thân sao?” Chuyện này hơi dọa người rồi nhỉ. Mặc dù hồ nước hình tròn này không phải rất lớn, nhưng đường kính vẫn lên đến một kilomet. Không phải là dùng máy bơm cỡ lớn bơm nước từ dưới núi lên đấy chứ? Cũng không đúng? Xung quanh ngay cả cột điện cũng không thấy. Máy bơm đốt bằng dầu sao? Đạo sĩ Phổ Lâm tiếp tục nói: “Phương pháp thần kì của cụ tổ không phải thứ người bình thường có thể lý giải. Nếu như cậu gặp được quán chủ Thủy Nguyệt, có lẽ bà ấy sẽ nói cho cậu biết đáp án”. Lăng Khôi gật đầu, không hỏi thêm nữa. Chuyện không nên hỏi, trước nay Lăng Khôi chưa từng hỏi nhiều. Nhưng khi được ông ta nhắc nhở như vậy, đột nhiên Lăng Khôi có cảm giác đạo quán Tích Sơn này dường như không hề đơn giản. Anh leo lên hòn đảo giữa hồ. Hòn đảo không lớn, ở giữa rừng rậm tươi tốt, cây thông và cây bách chiếm đa số. Đi về phía trước mấy chục mét sẽ nhìn thấy một tòa nhà cổ kính. Tòa nhà cổ kính năm tầng, cấu tạo không khác lắm so với Nhạc Dương Lầu nhưng diện tích lớn hơn một chút. “Tông sư Lăng, mời đi theo tôi”, đạo sĩ Phổ Lâm dẫn Lăng Khôi bước vào cửa lớn của lầu một. Cửa lớn được điêu khắc từ đồng cổ xưa, rất nặng và vững chắc. Đạo sĩ Phổ Lâm phải dùng một lực lớn mới đẩy được cửa ra. Sau khi đi vào sẽ phát hiện đó là một phòng tiếp khách. Phòng tiếp khách rất lớn, hai bên đều bày tám cái ghế bành làm từ gỗ lim, chia thành hai bên. Nó trải dài thẳng tắp từ lối vào đến phía cuối cùng của phòng khách. Mà vị trí cuối cùng là một cái ghế bành được đặt đối diện với cửa lớn. Sau khi vào cửa rồi quan sát, Lăng Khôi lập tức cảm thấy dường như có một vị đại sư võ thuật mang phong thái thần tiên đang ngồi vào chiếc ghế bành dành cho thủ lĩnh kia, dẫn đầu đoàn người đi bàn luận các chuyện lớn trong thiên hạ. “Đây là nơi năm đó cụ tổ thảo luận việc thu nhận học trò. Cậu có nhìn thấy cầu thang phía sau phòng khách không?”, Phổ Lâm bỗng nhiên ngừng lại, chỉ về cầu thang ở trước mặt. “Tôi thấy rồi”. Lăng Khôi hiếu kì nhìn lại, chỉ thấy cầu thang màu đỏ làm từ gỗ cổ xưa, uốn lượn hướng về phía trước, nối thẳng lên lầu hai. “Cậu đi dọc theo cầu thang, đi lên lầu hai là có thể gặp quán chủ Thủy Nguyệt”. Vẻ mặt Phổ Lâm rất hoảng sợ, sau khi nói xong thì vội vã xoay người muốn rời đi. Lăng Khôi tò mò nói: “Nếu như lên lầu hai không gặp được Thủy Nguyệt thì sao?” “Vậy thì lên lầu ba, lầu bốn. Chỉ có lầu năm là cậu tuyệt đối không được đi lên, Tôi còn có việc phải đi trước, cậu đừng hỏi tôi”. Phổ Lâm vội vã rời đi. Ông ta còn trở tay đóng lại cánh cửa bằng đồng của lầu một. Đại sảnh vốn dĩ đang sáng sủa lập tức trở nên tối tăm và u ám. Chỉ có cửa sổ lộ ra một tia sáng yếu ớt. Chẳng biết tại sao, Lăng Khôi lại đột nhiên rùng mình ớn lạnh. Theo lý thuyết, bây giờ đang là giữa trưa, mặt trời gay gắt lên cao, hẳn là phải rất nóng mới đúng, nhưng nơi đây lại u ám và lạnh lẽo. Đạo sĩ Phổ Lâm đang sợ cái gì sao? Nơi này không phải nhà của ông ta à? Tại sao lại sợ hãi đến mức như thế chứ? Lăng Khôi định thần lại, bước đi lên lầu hai. Lầu hai hoàn toàn khác so với lầu một. Nơi đây trống trải, không có bất kì vật dụng nào. Anh liếc mắt nhìn xuyên qua. Phía trước có một cái bục cao, trên bục cao có đặt một cái đệm cói. Mà dưới bục cao còn đặt hơn ba trăm cái đệm cói. Lăng Khôi liếc mắt nhìn, dường như đã thấy một đại sư đang ngồi trên đệm cói ở bục cao, hơn ba trăm môn đồ ngồi phía dưới bục, nghiêm túc nghe đại sư giảng bài. “Nơi này hẳn là nơi năm đó đạo sĩ Trung Nguyên thu nhận môn đồ ở khắp nơi và giảng bài cho họ”, bỗng nhiên Lăng Khôi cảm nhận được cảnh tượng năm đó đạo sĩ Trung Nguyên ngồi ở đây dạy học cho mọi người. Khí phách hiên ngang, bàn luận sâu xa, không hổ là một đại tông sư. Nhưng anh không nhìn thấy Thủy Nguyệt ở đây. Lăng Khôi tiếp tục đi lên lầu ba. Lầu ba là một phòng trà. Nơi này có đầy đủ bộ đồ uống trà, thậm chí còn trồng rất nhiều cây hoa trà trong chậu, vừa mới bước vào đã có thể ngửi thấy hương vị trà nồng đậm. Vẫn không có ai. Lăng Khôi không thể không đi lên lầu bốn. Lầu bốn là một thư phòng rất lớn. Hàng trăm giá sách cỡ lớn được sắp xếp chỉnh tề và chất đầy sách. Đúng là một thư viện cá nhân. Hơn nữa phần lớn sách đều là sách cổ đã có tuổi tác tương đối. Vì tò mò nên Lăng Khôi tiện tay lật ra, anh phát hiện trong đó rất nhiều chữ, đều là chữ phồn thể, cũng có một bộ phận chữ được đơn giản hóa. Cái này đủ để chứng minh những chữ viết này đã xuất hiện từ những thập kỷ rất sớm. “Có lẽ đây chính là kho sách của đạo sĩ Trung Nguyên”, Lăng Khôi tiếp tục lật sách. Vốn dĩ anh cho rằng đạo sĩ giống như đạo sĩ Trung Nguyên chắc là sẽ cất giấu rất nhiều bộ sách về mặt tu thân dưỡng tính. Kết quả khi nhìn đến, Lăng Khôi mới phát hiện phần lớn sách ở nơi này đều là truyền thuyết dân gian, chuyện thần thánh ma quỷ kì lạ, còn có rất nhiều chuyện ngựa thần lướt gió tung mây. Thậm chí còn có một số tác phẩm có khẩu vị vô cùng nặng. “Xem ra vị đạo sĩ Trung Nguyên này là người không bám vào một khuôn mẫu”. Đương nhiên Lăng Khôi không có hứng thú quá lớn đối với mấy chuyện này. Bởi vì phim truyền hình trong thời đại của Lăng Khôi nhiều không kể xiết. Có chuyện thần thánh yêu ma kì lạ nào mà chưa từng thấy chứ? Nhưng vào hai trăm năm trước, những chuyện thần thánh yêu ma kì lạ này rất khan hiếm. Không nhìn thấy người, Lăng Khôi đành phải tùy ý lật xem sách bên trong giá sách. Đúng một tiếng sau, Lăng Khôi thực sự quá nhàm chán, không khỏi ma xui quỷ khiến đi đến đầu bậc thang. Nếu đi lên thì chính là lầu năm. Trước đó Phổ Lâm đã dặn dò anh tuyệt đối không được đi lên lầu năm. Càng nghĩ, Lăng Khôi quyết định đi lên xem một chút. Kết quả, anh vừa mới bước lên bậc thang đầu tiên, sau lưng đã vang lên một giọng nói u ám kinh khủng: “Cậu định làm gì?” Giọng nói này giống như vang lên ngay bên tai mình. Lăng Khôi đột nhiên quay đầu, cả người giật thót. Chỉ thấy một khuôn mặt tái nhợt như tuyết xuất hiện ở chỗ cách anh chưa đến một mét. Ma nữ à? “Cô bị bệnh sao?” Suýt nữa Lăng Khôi đã bị dọa đến mức muốn ra tay, anh chợt lui về phía sau mấy bước, bày ra tư thế như chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào. Đó là một cô gái. Toàn thân mặc đồ trắng, đi chân trần. Tóc dài rủ xuống, trên mặt thật sự không có một chút máu nào, trông không khác gì ma nữ Sadako. “Dọa cậu sợ rồi sao? Tôi dọa người đến vậy à?” Giọng nói của cô gái rất quái dị. Nếu như trái tim của người nghe không đủ mạnh mẽ thì e rằng đã nghĩ là mình gặp ma. Lăng Khôi nói: “Cô có thể đừng đột ngột xuất hiện được không? Không thể bình thường một chút được à?” “Ồ, được thôi. Vậy tôi bình thường một chút”. Cô gái hất mái tóc dài ở sau lưng ra phía trước, phủ lên khuôn mặt. Còn đáng sợ hơn ma nữ Nima. “Đồ thần kinh!” Lăng Khôi trông có vẻ mất hứng, xoay người rời đi. Dường như Lăng Khôi chưa từng có suy nghĩ người này chính là Thủy Nguyệt. Dựa theo sự hiểu biết của Lăng Khôi, Thủy Nguyệt cũng ngang tuổi của Diệp Vân Phong, đã bảy tám mươi tuổi. Vậy thì Thủy Nguyệt chắc hẳn phải là một bà già mới đúng. Nhưng cô gái trước mặt này, rõ ràng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi. Sao có thể là Thủy Nguyệt được chứ? “Cậu dừng lại”. Cô gái lạnh lùng mở lời. Lăng Khôi đành phải ngừng lại: “Có chuyện gì sao?” Cô gái nói: “Cậu chính là cậu thiếu niên đã đánh bại Lam Ngạo Thiên à?” “Cô tinh mắt lắm, tôi chính là cậu thiếu niên đó”, tâm trạng Lăng Khôi rất tốt. Anh cũng đã hai mươi lăm rồi, thiếu niên gì nữa chứ? Cô gái này lại miêu tả mình thành một cậu thiếu niên, giống như một bà dì được người ta gọi là chị gái. “Biểu hiện của cậu rất tốt. Tốt hơn nhiều so với lão già cổ hủ Diệp Vân Phong kia”, cô gái nói: “Tôi xin giới thiệu về bản thân một chút”. “Xin chào, tôi là Thủy Nguyệt”. Cô gái duỗi bàn tay tinh tế căng bóng ra. Bàn tay này có sự mềm mại của tuổi trẻ. Lăng Khôi đưa tay ra nắm lấy, anh càng cảm thấy làn da của đối phương có sự đàn hồi rất tốt. Đây là bà già Thủy Nguyệt bảy tám mươi tuổi thật sao? “Có phải cậu nghĩ tôi chắc phải là một bà lão mới hợp lẽ thường?”, Thủy Nguyện nói chuyện rất thẳng thắn. “Đúng vậy”, Lăng Khôi cũng không giấu giếm. “Đúng thật là năm nay tôi đã sáu mươi tuổi, nhưng tôi có bài thuốc bí truyền để bảo dưỡng nhan sắc. Nếu như cậu không ngại thì có thể gọi tôi là chị”, Thủy Nguyệt hất tóc mái dài ra đằng sau. “Tôi vẫn nên gọi bà là bà Thủy Nguyệt thì hơn”, Lăng Khôi nghiêm túc. “Tùy cậu, ở cái tuổi này, tôi đã sớm nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế”, Thủy Nguyệt cũng không tức giận, bà ta tiếp tục nói: “Cậu muốn làm Trung Hải Vương à?” “Muốn”. Đây không phải lời thừa thãi sao. Anh cố tình ở lại trong lồng giam chờ đợi nửa tháng chính là vì ngày này. Thủy Nguyệt nói: “Muốn ngồi lên vị trí đứng đầu của Trung Hải không đơn giản như vậy. Cậu hưởng thụ uy quyền của việc xưng bá nhưng cũng phải gánh chịu sức nặng của việc mà người trong thiên hạ không thể tiếp nhận”. “Muốn đội vương miện, tất nhiên phải chịu sức nặng của nó. Tôi hiểu”, Lăng Khôi rất nghiêm túc đáp. Thủy Nguyệt nói: “Trước lúc đó, tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện cũ”.