Chương 150: Sao có thể thua được chứ? Trước đây Lăng Khôi chưa từng gặp Trần Vũ Anh và Thụy Thanh. Nhưng tài liệu, hình ảnh và những thứ khác của hai người này sớm đã xuất hiện trên bàn làm việc của Lăng Khôi. Do đó Lăng Khôi vừa liếc nhìn đã nhận ra hai người này. Có điều Lăng Khôi không bày tỏ thái độ, anh ngồi trên ghế không nhúc nhích, nheo mắt, quan sát mấy người họ đi qua. Dẫn đầu là Tống Tử Đường. Theo bên trái Tống Tử Đường là Trần Vũ Anh, còn theo bên phải Tống Tử Đường là một người trung niên vạm vỡ khoảng bốn mươi tuổi, tầm vóc lớn gấp ba lần người bình thường. Ông ta đứng trước mặt ai thì người đó sẽ cảm thấy đối diện là một chiếc xe tăng. Nhìn huy chương đeo ở ngực của ông ta lại là cấp bậc kim cương. Ngoài ta, còn có Thụy Thanh và một cô gái xinh đẹp gợi cảm. Rõ ràng đám người này đều nghe theo lời Tống Tử Đường. Tống Tử Đường bước lên trước, nở nụ cười với Lục Tử Ca: “Tử Ca này, màn biểu diễn vừa nãy của cô vô cùng tuyệt vời, say mê lòng người, tạo ra một mở đầu tốt đẹp cho đại hội quyền anh của tôi. Rất nhiều người đều phản hồi với tôi, đại hội quyền anh năm nay mời cô đến làm người đại diện vô cùng chính xác, tôi kính cô một ly”. Tống Tử Đường dẫn đầu mời Lục Tử Ca một ly rượu, người khác cũng lần lượt uống cạn rượu trong ly. Lục Tử Ca đáp lại một ly rất lịch sự. Đối mặt với nhân vật như cậu hai nhà họ Tống, Lục Tử Ca cũng phải cư xử cẩn thận. Tống Tử Đường nhìn Lục Tử Ca với ánh mắt rất hài lòng, cười nói: “Để tôi giới thiệu, người này là võ sĩ quyền anh Cường Thạch - võ sĩ kim cương hai sao, thành danh đã lâu, uy danh hiển hách trong giới quyền anh, bình thường bao nhiêu người muốn gặp võ sĩ Cường Thạch cũng vô cùng khó khăn”. Lục Tử Ca nâng ly rượu, uống một ly với Cường Thạch. Cường Thạch khẽ nhấp một ngụm, hai con mắt nhìn chăm chăm vào vị trí trước ngực của Lục Tử Ca như sói đói, không chút che giấu khát vọng trong lòng ông ta. Mặc dù trong lòng Lục Tử Ca chán ghét, nhưng trên gương mặt vẫn lộ ra nụ cười mang tính chuyên nghiệp. Tống Tử Đường chỉ vào Trần Vũ Anh bên cạnh, lên tiếng nói một cách ngạo nghễ: “Người này là võ sư quyền anh Trần Vũ Anh, võ sĩ kim cương một sao mới của giới quyền anh, cũng là cố vấn quyền anh ký hợp đồng mới nhất của quyền anh. Võ sư Trần vừa quay lại không lâu nên hiểu biết của mọi người với ông ấy vẫn dừng ở quá khứ, trên thực tế ở nước ngoài, võ sư Trần sớm đã đột phá lên một tầm cao mới, bây giờ quay về, chỉ thể hiện chút thực lực mà trong thời gian ngắn đã trở thành võ sĩ quyền anh cấp kim cương, tiền đồ tương lai không giới hạn”. Lục Tử Ca lại rót một ly rượu, uống một ly với Trần Vũ Anh. Dáng vẻ của Trần Vũ Anh giống với Cường Thạch, hai mắt tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào Lục Tử Ca, dường như trong ánh mắt đã muốn đè Lục Tử Ca xuống đất vô số lần. Cảm giác này khiến Lục Tử Ca vô cùng khó chịu. Nhưng địa vị và thực lực của những người này quá mạnh, Lục Tử Ca không có cách nào khác, chỉ đành nhẫn nhịn. Tống Tử Đường không giới thiệu Thụy Thanh và cô gái gợi cảm kia, có lẽ là cảm thấy đẳng cấp của hai người này vẫn không đủ để hắn giới thiệu. “Tử Ca, màn biểu diễn của cô vô cùng xuất sắc, rất nhiều bạn bè của tôi đều muốn uống với cô một ly. Chi bằng đến chỗ của tôi ngồi một lát”, Tống Tử Đường lên tiếng mời: “Chỗ tôi ngồi là vị trí tốt nhất toàn hội trường, bên trong đều là nhân vật lớn đứng đầu Trung Hải, vừa hay cũng có thể giới thiệu cho cô”. Lục Tử Ca biết, chỗ bọn họ ngồi không phải băng ghế chung, mà là một phòng VIP riêng biệt. Bên trong có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài xuyên qua kính, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy được cảnh bên trong. Từ trong ánh mắt như sói đói của những người này, Lục Tử Ca nhìn ra được, bọn họ đã có ý đồ xấu với mình, trong lòng rất không muốn đi, vẻ mặt vô cùng khó xử. Lúc này, cô gái gợi cảm vẫn luôn đứng bên cạnh Tổng Tử Đường đột nhiên bật cười nói: “Lục Tử Ca, không phải cô định từ chối lời mời của cậu chủ Tống chứ? Cả Trung Hải này, người được cậu chủ Tống mời cũng không nhiều, hôm nay mời cô đến phòng VIP là nể mặt cô lắm rồi đấy”. Trên gương mặt của Tống Tử Đường mang theo nụ cười lịch thiệp, lẳng lặng chờ câu trả lời của Lục Tử Ca. Thụy Thanh thấy Lục Tử Ca vẫn chưa bày tỏ thái độ thì lập tức nói với vẻ khó chịu: “Loại ngôi sao nổi tiếng như cô cũng chỉ là ham vẻ ngoài rạng rỡ, thật ra sau lưng không biết đã ngủ với bao nhiêu ông lớn rồi, còn giả vờ thanh cao gì chứ, đừng có mà rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”. Sắc mặt Lục Tử Ca u ám, mấy lần muốn lên tiếng cũng không thốt ra được. Tống Tử Đường nói: “Tử Ca cô đừng hiểu lầm, tôi mời cô qua đó chỉ là giới thiệu mấy người bạn cho cô làm quen, cũng không có ý khác. Vả lại, lần này nhà họ Tống chúng tôi đã cho cô không ít tiền, cô đến đây cổ vũ, mời rượu cũng hợp lẽ thường”. Tống Tử Đường nói đến mức này, Lục Tử Ca cũng ngại từ chối, đang định đồng ý thì lúc này đột nhiên Lăng Khôi bước lên ôm bả vai của Lục Tử Ca: “Cô không muốn đi thì đừng đi”. Lăng Khôi cảm nhận được, nếu Lục Tử Ca đi thì e rằng phải chịu thiệt thòi lớn. Lục Tử Ca nhìn Lăng Khôi với ánh mắt cảm kích: “Không sao, tôi chỉ qua đó uống chút rượu, cậu chủ Tống nói đúng, đây là một phần công việc của tôi, tôi buộc phải đi”. Lục tử Ca là một người hết lòng với công việc. Vừa nãy Tống Tử Đường nhắc đến việc tiếp khách liên quan đến công việc, cô ta đã không cách nào từ chối rồi. Lúc này, đột nhiên Lăng Khôi cảm thấy, Lục Tử Ca không giống người bình thường khác. Lăng Khôi cũng không ngăn cản nữa. “Thằng ranh kia, mày còn muốn trêu ghẹo Lục Tử Ca à? Mặc dù cô ta là một con hát hèn hạ thấp kém nhưng cũng không phải loại người như mày có thể đến gần. Cậu hai nhà tao đã nhìn trúng cô ta, sau này mày không được đến gần Lục Tử Ca. Nếu không tao đánh gãy chân mày rồi vứt vào trong núi cho chó ăn đấy”, Thụy Thanh đi sau cùng, trước khi rời khỏi đó còn hung hăng uy hiếp Lăng Khôi một câu. Lăng Khôi không thèm để ý đến hắn, anh ngồi xuống tiếp tục xem trận đấu quyền anh. Chỉ là ánh mắt luôn nhìn về phía phòng VIP không xa phía trước. “Lăng Khôi, cậu được đấy. Ngay cả nữ thần như Lục Tử Ca cũng thân thiết với cậu như vậy, có phải hai người đã...”, Thất Lạc Diệp nghiêng người đến gần, khuôn mặt sáng bừng. Lăng Khôi lắc đầu: “Bọn tôi chỉ là bạn”. “Xì, ai tin chứ”, Thất Lạc Diệp tỏ vẻ rất thất vọng. Chẳng mấy chốc, trận đấu quyền anh huy chương bạc đầu tiên hạ màn, trận thứ hai Thụy Thanh ra sân. Là tân binh trong giới quyền anh, hắn vừa ra sân đã nhận được tiếng vỗ tay không ngớt, thậm chí hạ gục đối thủ đến mức răng rơi đầy dưới đất chỉ trong tám chiêu ngắn ngủi, hạ màn trong tiếng vỗ tay khen ngợi không dứt. Trận thứ ba, Lý Nhược Nam – tay đấm huy chương bạc chín sao đấu với một tay đấm huy chương bạc khác. Nếu ai thắng trận này đều sẽ trở thành tay đấm cấp kim cương thứ mười ba của Trung Hải. Vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cấp bậc trận đấu này khác một trời một vực với hai trận trước. “Nữ thần cố lên, nữ thần tất thắng”, Thất Lạc Diệp ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, gào thét điên cuồng, làm như người ra sân thi đấu là bản thân anh ta vậy. Lăng Khôi dựa lưng trên ghế sofa, uống ngụm rượu, lặng lẽ nhìn hai bên ra sân. Lý Nhược Nam cao một mét bảy mươi tám, cao gầy uyển chuyển, toàn thân rất khỏe khoắn, bắp thịt rất chắc khỏe mềm mại, tràn đầy vẻ đường cong gợi cảm. Mà người đàn ông tên Lý Nham đối diện lại có cơ bắp cuồn cuộn, thân hình khỏe đẹp, hai cánh tay còn to và rắn chắc hơn cả hai chân…. Chỉ liếc nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được sức uy hiếp đáng sợ. “Lý Nhược Nam sẽ thua”. Lăng Khôi nói một câu. “Cậu nói gì? Nữ thần của tôi sao có thể thua được chứ?”, Thất Diệp Lạc rất không vui. Lăng Khôi nói: “Cậu rất muốn nữ thần của cậu thắng sao?” “Nói thừa, nếu nữ thần của tôi có thể trở thành tay đấm cấp kim cương thì tôi giảm thọ mấy năm cũng cam tâm tình nguyện”, Thất Lạc Diệp nói.